Chương 481
“Bọn họ thật sự có mắt như mù, là em, em nhất định sẽ đứng về phía chị họ.” Kim Hồng Vũ nhanh chóng nịnh hót.
Nếu Kim Ngọc Dung chỉ là Kim Ngọc Dung, Kim Hồng Vũ chắc chắn sẽ không quan tâm.
Nhưng nếu Kim Ngọc Dung có thân phận là cô chủ của gia đình họ Cao ở Đà Nẵng thì quả là đáng sợ!
“Đừng lo lắng! Cứ làm những gì tôi đã nói, trước khi rời đi, tôi nhất định sẽ đuổi Kim Tuyết Mai ra khỏi nhà họ Kim, để người nhà cậu điều hành công ty.” Kim Ngọc Dung nhẹ nhàng nói.
Nghe xong lời này, Kim Hồng Vũ phấn khích và liên tục cảm ơn Kim Ngọc Dung.
Gia đình họ Kim nói chuyện phiếm trong sân, bà cụ Kim chống gậy bước ra ngoài với hai người hầu đỡ bà.
“Tất cả con cháu của nhà họ Kim, cùng ta đi cúng bái ông lão!”
Theo quy ước, trước khi bắt đầu bữa tiệc gia đình, vấn đề hương khói phải được ưu tiên hàng đầu.
Người nhà họ Kim ai cũng không dám lơ là chuyện quan trọng này, lập tức ngậm miệng đứng lên với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau đó, hàng chục thành viên gia đình họ Kim đi theo bà cụ Kim nghiêm trang bước vào phòng thờ.
Bà cụ Kim đi đầu, đến trước bài vị của tổ tiên rồi thắp hương trước.
Sau đó, một người hầu thắp rất nhiều nén nhang dài và phân phát đến tận tay từng người.
Bà Kim đi đầu, tiếp theo là Kim Hùng Sơn và Kim Ngọc Hải cùng ba anh người làm.
Sau cùng là các con dâu của nhà họ Kim.
Cao Phong và Kim Tuyết Mai cùng con cháu thế hệ thứ ba trong gia đình như Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung đương nhiên được xếp ở hàng cuối cùng.
Hàng chục người xếp hàng một cách trật tự, chiếm hết không gian phòng thơ.
Không ai phát ra tiếng động, tất cả đều đứng yên với vẻ mặt nghiêm trang cầm nhang bằng cả hai tay.
Hương khói tạo thành từng lớp, bao trùm khắp hội trường, hương tùng thoang thoảng quanh mũi.
“Tất cả con cháu nhà họ Kim, quỳ xuống!”
Bà Kim đối mặt với bài vị của ông Kim, và thốt lên một hơi dài.
Loạt xoạt Hàng chục người, ngoại trừ bà Kim, những người khác đã đều quỳ trên tấm nệm lót đã chuẩn bị sẵn.
Trong bầu không khí trang nghiêm này, ngay cả Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung cũng không dám gây chuyện, thành thật ngậm miệng.
Cao Phong nhìn lên bàn thờ nơi đặt bài vị cùng di ảnh đen trắng của ông Kim.
Nhìn khuôn mặt của ông, trong lòng Cao Phong cũng dao động.
Trong cuộc đời của Cao Phong, có hai người mà anh kính trọng nhất.
Một người là ông Cao, người còn lại là ông Kim.
Cha đã bảo vệ, chăm sóc, để Cao Phong vô tư lớn lên, và dạy anh nhiều nguyên tắc sống.
Mặt khác, ông Kim có ơn giúp anh định hướng lại cuộc đời, nói rằng ông là người cha thứ hai cũng không quá đáng.
Nếu không phải ông ra tay giúp đỡ, cho Cao Phong ở lại, e rằng Cao Phong của ngày hôm nay không biết có còn sống hay không.
Cả hai người này đều có ơn lớn với Cao Phong.
Nhưng hiện tại, cả hai người đều đã đi về thế giới bên kia.
Nhìn bức ảnh đen trắng của ông Kim, trong đầu Cao Phong hiện lên rất nhiều hình ảnh của quá khứ.
Tính cách của ông Cao và ông Kim rất giống nhau, nếu họ có thể tiếp xúc với nhau, họ nhất định trở thành bạn tốt.
Cao Phong cũng rất đau buồn cho bệnh tình của ông Kim.
Nếu hồi đó anh có liên hệ với nhà họ Cao, việc sử dụng các phương pháp y học tiên tiến để chữa trị cho ông Kim đối nhà họ Cao không phải việc khó khăn gì.
Chỉ là bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì.
Thực hiện mong muốn cuối cùng của ông Kim là điều cần thiết nhất hiện tại.
“Ông ơi, con, Cao Phong, đảm bảo của xí nghiệp Kim Thiên sẽ phát triển càng thịnh vượng trong một ngày không xa! Con cũng sẽ thực hiện lời hứa với ông, yêu thương Tuyết Mai cả đời.” Cao Phong đối diện với tấm ảnh đen trắng của ông Kim, thề bằng trái tim mình.
Khi ông Kim cho Cao Phong gia nhập gia đình, ông như tự nhiên đẩy cháu gái quý giá của mình vào hố lửa, giữa ông và Cao Phong cũng có một lời hứa.
Cao Phong coi trọng tình yêu và lẽ phải, coi trọng lời hứa, và sẽ không dễ dàng thất hứa.
“Cao Phong, anh tìm chết à!”