Chương 341
Căn biệt thự của nhà họ Lê này, người làm và bảo vệ trên trên dưới dưới cộng lại cũng hơn ba mươi người, cũng đều nhờ vào Lê Việt Thành để kiếm chén cơm, ai lại dám nói ra những lời này như vậy chứ?
“Bên ngoài cửa là ai?” Lê Việt Thành vỗ bàn, sau đó cả người cũng đứng dậy.
Còn Lê Trọng Việt nghe thấy giọng nói này trước hết là ngớ ra một lát, sau đó gương mặt như bị chất độc xâm chiếm lấy toàn bộ.
Giây lát sau, một thanh niên ăn mặc bình thường, khoác chéo hai tay tư từ bước vào.
Nhìn thấy nam thanh niên này, Lê Việt Thành cùng với mọi người đều thắc mắc, người này là ai vậy?
Nam thanh niên này tuyệt đối không phải là người làm của nhà họ Lê, nhưng san anh lại xuất hiện ở đây?
“Cao Phong!” Lê Trọng Việt nghiến răng nghiến lợi, mạnh mẽ đứng dậy.
Người này, chính là Cao Phong.
“Trọng Việt, người này này là ai thế?” Lê Việt Thành hỏi nói.
“Anh ta là Cao Phong, chính là người đã đánh con bị thương!” Lê Trọng Việt cắn răng trả lời nói.
Lê Việt Thành sửng sốt, sau đó ánh mắt lại hơi híp lại, lạnh lùng nhìn Cao Phong.
“Tôi còn chưa đi tìm anh, ngược lại anh còn dám tự mình tìm đến đây?
Lê Việt Thành lạnh lùng nói.
“Đạo lý hiển nhiên, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền!!
“Lê Trọng Việt nợ tôi một món tiền, tôi đương nhiên là phải đến để đòi lại rồi.” Cao Phong vừa thản nhiên trả lời, vừa từ từ tiến lên phía trước.
Lê Trọng Việt mở to mắt ra, Lê Việt Thành nhíu chặt lông mày lại.
Cao Phong đánh bị thương Lê Trọng Việt, ngược lại còn luôn miệng nói đến đây để đòi nợ là sao?
Anh ta rốt cuộc tư tin đến mức nào, mới dám đến đây ngông cuồng như vậy?
“Tôi mặc kệ anh là ai, đánh con trai tôi ra nông nỗi như thế này, hôm nay anh đừng hòng rời khỏi chỗ này!” Mẹ của Lê Trọng Việt tức giận nhìn Cao Phong.
“Tôi nợ nần gì anh chứ?” Lê Trọng Việt cũng siết bàn tay lại nhìn về hướng của Cao Phong.
Còn hôm nay Cao Phong đến đây không phải là để nói đạo lý với Lê Trọng Việt.
“Khi tôi đánh anh, đã làm đau tay tôi! Cho nên anh, và gia đình anh đều phải trả món nợ này cho tôi.” Lúc này sắc mặt của Cao Phong vẫn rất điềm tĩnh, nhưng những lời nói ra lại cực kỳ vô lý và kiêu ngạo.
“Bớt nói lời dư thừa đi! Trần Chính, bảo người đến đây bắt lấy nó cho tôi!” Lê Việt Thành hét lên kêu những người ngoài cửa.
Lê Trọng Việt lạnh lùng cười, Trần Chính là người quản lý nhóm bảo vệ, đó là người đứng đầu của nhóm tinh anh trong công ty bảo vệ.
Hơn nữa trong nhà mới mời đến hơn ba người bảo vệ để bảo vệ sự an toàn cho nhà họ Lê, những người này, không phải là những tên đầu chợ đuổi cướp như sáng nay đâu.
Cho dù Cao Phong là đánh giỏi đến đâu, cũng tuyệt đối không thể nào chống đỡ nổi sự tấn công của nhóm người Trần Chính.
Chẳng qua, nếu Cao Phong dám một mình qua đây, thì nên chuẩn bị sẵn tinh thần lại đây.
Nhưng lời nói của Lê Việt Thành vừa nói xong, đám người Trần Chính vốn dĩ được gọi đến lại mãi chẳng thấy đâu.
Lê Việt Thành có chút ngơ ngác, nụ cười trên gương mặt của Lê Trọng Việt cũng từ từ thu lại.
Vẻ mặt Cao Phong không thay đổi, một mình đi đến bên cạnh ghế sô pha, cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, lấy một điếu xì gà bên cạnh rồi châm lửa.
Đám người của Lê Việt Thành nhìn Cao Phong, trong lòng tức giận, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
“Phù!!
Cao Phong từ từ thở ra một làn khói, mới thản nhiên nói: “Trần Chính mà ông nói, là cái tên vô dụng bên ngoài đó đúng không?!
“Thật ngại quá, bây giờ bọn họ đã bị người của tôi khống chế rồi.”
“Cái gì?” Lê Việt Thành nghe thế thì kinh ngạc kêu lên.
Vốn dĩ còn nghĩ là thân phận của Cao Phong đơn giản, chỉ là một tên côn đồ bình thường, nhưng bây giờ xem ra, cái tên Cao Phong này hình như cũng có chút bản lĩnh”
Lê Trọng Việt cũng há hốc mồm mở to mắt, trong lòng suy nghĩ, tối nay Cao Phong là có chuẩn bị sẵn mới đến.
Nhưng người nhà họ Lê lại không nói gì. “Tôi nói rồi, hôm nay đến đây là để đòi nợ, cơ hội chỉ có một lần.”
“Lê Trọng Việt, bây giờ anh quỳ xuống trước mặt tôi, tôi có thể suy xét tha cho cả nhà anh.”
“Nếu anh một mực không chịu tỉnh ngộ, tối ngày hôm nay, nhà họ Lê sẽ bị diệt.” Cao Phong nhàn nhạt hút thuốc, nhìn cũng không muốn nhìn Lê Trọng Việt.
“Cao Phong, mày nằm mơ đi! Dù cho mày có quỳ xuống trước mặt tao, tao cũng bắt mày phải trả giá!” Biểu tình trên gương mặt Lê Trọng Việt cay độc.
Tiếp theo, Lê Trọng Việt quay đầu nhìn Lê Việt Thành nói: “Cha ơi, nó quen biết với người của công ty vệ sĩ Lâm Hổ, chắc chắn là do công ty vệ sĩ Lâm Hổ giúp nó!!
Lê Việt Thành nghe thế khẽ cau mày, sau đó nhìn Cao Phong nói: “Người trẻ tuổi, xã hội này không đơn giản như những gì cậu nghĩ đâu, cậu cho là quen biết với người của công ty vệ sĩ Lâm Hổ, thì có thể ngang dọc ở thành phố Hà Nội này sau?!
“Lê Việt Thành tôi ở thành phố Hà Nội này đã lăn lộn mười năm, quen biết với không biết bao nhiêu người có thể lực, là sự khiếp sợ mà cậu không thể nào tưởng tượng được! Nếu như tôi muốn ra tay với cậu, cậu nhất định sẽ không thể tiếp nhận nỗi đâu.”
Cao Phong nghe thế, biểu tình không có bất kỳ gợn sống nào, chỉ nhẹ nhàng búng búng điếu thuốc trong tay.
“Cao Phong tôi không ra tay thì thôi, chỉ cần ra tay, thì nhất định sẽ khiến cho các ngươi thật lòng tin phục sát đất.”
“Cho các người một cơ hội, gọi điện thoại tìm kiếm cứu binh.”
“Nghe đây, bất kỳ thế lực nào của thanh phố Hà Nội, ông đều có thể gọi điện thoại.” Lúc này trên người Cao Phong cũng không hề có chút khúm khúm núm núm nào, so với lúc ở nhà họ Kim giống như là hai người khác nhau vậy.
Cả người anh toát lên khí thế cực kỳ kiêu ngạo, xen lẫn hào quang, khiên cho người ta không dám bỏ lỡ một câu nói nào của anh.
Lê Việt Thành khựng lại trong chốc lát, sau đó lập tức lấy điện thoại ra.
“Alo chủ tịch Trương đúng không? Tôi là Lê Việt Thành, chỗ tôi xảy ra chút chuyện…”
Lê Việt Thành nhìn nhìn Cao Phong, liên bắt đầu gọi điện thoại.
“Tôi còn có việc, sau này hãy nói đi!” Lê Việt Thành chưa nói hết câu, đâu dây bên kia trực tiếp cúp máy.
Lê Việt Thành nhìn chằm chằm điện thoại, vẻ mặt sửng sốt.
Ông chủ tịch Phú này quan hệ không tệ với Lê Việt Thành, Trần Chính chính là nhân viên công ty bảo vệ của ông ta mà.
Công ty của Lê Việt Thành, cũng là dùng nhân viên bảo vệ của công ty chủ tịch Phú, bình thường quan hệ không tệ, tối nay lại bị làm sao vậy? Ông ta khựng lại chút, lại gọi tiếp một cuộc điện thoại.
“Alo, anh Long, tôi là Lê Việt Thành đây… Lần này tư thế của Lê Việt Thành có chút nhỏ nhẹ, anh Long chính là một nhân vật có tiếng tăm”
“Cái gì mà Lê Việt Thành? Không quen.”
Một tiếng “tít” vang lên, anh Long cũng cúp máy.
Lê Việt Thành có chút kinh ngạc, cái này có chút không đúng…
Lúc này vẻ mặt của nhóm người Lê Trọng Việt cũng có chút kỳ quái, cổ họng chuyển động một chút nhưng một câu cũng không nói.
Lê Việt Thành nhíu mày nhìn người thanh niên trên ghế sô pha, trong lòng dâng lên có một dự cảm không hay, nhịp tim cũng đập thình thịch.
Khẽ dừng lại mấy giấy, Lê Việt Thành lại tiếp tục gọi điện thoại cầu cứu.
Nhưng liên tục gọi hết bảy tám cuộc điện thoại, có người một câu còn chưa nói đã cúp máy.
Còn có người thậm chí đến nhận cũng không nhận điện đã cúp máy rồi, đợi đến khi Lê Việt Thành gọi lại thì đã tắt máy rồi.
Dự cảm không tốt trong lòng của Lê Việt Thành lại càng gia tăng thêm nữa.
Chuyện này, chẳng lẽ đều có liên quan đến Cao Phong?
Tim của Lê Việt Thành đập thình thịch, và khuôn mặt Lê Trọng Việt vô cùng kinh ngạc.
Trong khi Lê Việt Thành gọi điện, Cao Phong lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, lặng lẽ hút một điếu thuốc.
Như thể mọi thứ đã trong tâm kiểm soát, cho Lê Việt Thành có đủ thời gian để nhờ giúp đỡ.
Lê Việt Thành sửng sốt và nghỉ ngờ, lòng bàn tay khẽ run, ông ta chưa từng gọi điện thoại nhiều và lâu như thế mà lại không gọi thành công cuộc điện thoại nào.
Nếu người này không giúp được ông ta, thì ở thành phố Hà Nội tuyệt đối không có người có thể giúp ông ta.
Điện thoại reo ba lần, điện thoại vang lên âm thanh kết nối, một giọng nói già nua vang lên.