Chương 517
Nếu không phải là người từng tiếp xúc qua bà ấy thì không thể nào biết được những thói quen cá nhân này được. “Sư huynh!” Một giây sau, đột nhiên Moffitt khom người củi đầu chào Cao Phong.
Một tiếng sư huynh để cho tất cả mọi người trong cung thể thao này đều ngần người. “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại gọi sư huynh rồi?”
“Chẳng lẽ chàng trai trẻ tên Cao Phong này và bậc thấy Moffitt đều từ một người dạy dỗ ra ư?”
“Nhưng năm nay bậc thầy Moffitt đều đã ba mười hai tuổi rồi, còn Cao Phong chi có hơn hai mươi tuổi, sao anh ta có thể là sư huynh của bậc thấy Moffitt được chứ?”
Kim Tuyết Mai trừng mắt, nhìn mọi thứ đang xảy ra với về khiếp sợ.
Đột nhiên cô phát hiện ra một điều, cô không hề biết chút gì về quá khứ của Cao Phong cả.
Moffitt không hề để ý tới vẻ mặt của đám người ngoài kia, anh ta nhìn Cao Phong với vẻ kích động và nói: “Sư huynh, mười năm trước tôi từng may mắn được cô Martha chỉ bảo đôi điều, khiến cho tôi hiểu ra rất nhiều thứ nên mới có thành tựu của ngày hôm nay.”
“Nếu không có cô Martha thì sẽ không có Moffitt hiện tại!” Moffitt rất kích động. “Ừ, cô Martha rất tốt.” Cao Phong trà lời rồi quay người đi xuống dưới sân khẩu.
Anh không muốn có quá nhiều dính líu tới Moffitt này. “Sư huynh! Dựa vào tài năng của anh mà không tiến vào giới dương cầm thì chính là một sự tổn thất rất lớn!” Moffitt vội vàng gọi Cao Phong lại. “Chỉ hướng của tôi không phải ở đây.” Cao Phong cũng không quay đầu lại mà trà lời. “Sư huynh phải hiểu, dựa vào tài năng của cậu thì 519 có thể nhẹ nhàng thu được giải thưởng lớn của giới dương cầm, tiến tài, vinh dự, dịa vị đều có dễ như trở bàn tay!” Moffitt rất tiếc nuối, “Nhưng điều tôi muốn chỉ là đánh đàn cho cô ấy nghe mỗi ngày.” Cao Phong cười nhạt một tiếng rối chi về phía Kim Tuyết Mai.
Tất cả cô gái trong cung thể thao đều nhìn về phía Kim Tuyết Mai với vẻ hâm mộ.
Có thể để cho một người đàn ông bằng lòng từ bỏ danh lợi địa vị chỉ vì muốn đánh đàn cho một mình cô nghe, đây là tình yêu sâu đậm đến cỡ nào chứ
Mà Cao Phong lại nhẹ nhàng cầm lấy tay của Kim Tuyết Mai rồi trực tiếp dẫn cô đi về phía cửa.
Buổi diễn tấu ngày hôm nay không cần thiết nghe tiếp nữa.
Moffitt đã loạn lòng, cho dù có tiếp tục diễn tấu thì cũng không đạt được trang thái cao nhất.
Tất nhiên Kim Tuyết Mai không từ chối, có Cao Phong ở đây thì cô còn nghe người khác đàn u? “Cao Phong, anh thật tuyệt!” Kim Tuyết Mai kéo cánh tay của Cao Phong, trên mặt cô đều là sự kích động và sùng bái. “Không phải anh đã nói rồi à, anh là bậc thầy dương cầm thật mà” Cao Phong cười nhạt một tiếng rồi dẫn Kim Tuyết Mai rời khỏi cung thể thao.
Mãi sau khi một phút hai người đi ra ngoài thì bên trong cung thể thao vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Hạ Vy thì nhìn bóng lưng rời đi của hai người với ảnh mắt oản độc, dường như đôi mắt muốn phun ra lửa.
Hạ Vy đối đầu với Cao Phong rất nhiều lần, cũng đã bị Cao Phong áp chế rất nhiều lần, không những cô ta chẳng hề nhụt chí mà lại còn càng thêm tức giận.
Tính cách của cô ta rất cực đoan, càng bị đánh bại thì càng muốn đối đầu. “Chẳng qua là một thằng vô dụng mà thôi, vênh váo cái gì chứ!” Hạ Vy cắn răng. “Kẻ vô dụng không thể có tư cách để bậc thầy Moffitt gọi anh ta là sư huynh được, thân phận của Cao Phong không hề đơn giàn như thế.” Ngô Minh An khẽ nhíu mày. “Sao, anh sợ à?” Hạ Vy lườm Ngô Minh An một chút.
Ngô Minh An sững sờ rồi cười lạnh một tiếng: “Ngô Minh An anh mà sợ à? Cả thành phố Hà Nội này chẳng ai làm anh sợ được cà.”
“Đi thôi, dẫn em ra ngoài nhìn trò hay.” Ngô Minh An nói xong câu đó rồi đứng dậy dẫn Ha Vy di ra ngoài, “Đi thôi, dẫn em ra ngoài nhìn trò hay.” Ngô Minh An nói xong câu đó rồi đứng dậy dẫn Ha Vy di ra ngoài.
Ngoài cửa cung thể thao Hà Nội.
Bên ngoài vẫn đông nghịt người như cũ, ai cũng cố gắng xích lại gần cung thể thao để nghe tiếng đàn. “Hình như vừa rồi tôi mới nghe được khắc Croatian Rhapsody, kỹ thuật vô cùng thuần thuc, có thể xưng là đình cấp!”
“Xem ra kỹ thuật đánh đàn của Moffitt đã tăng hơn không ít!”
Vô số người còn đang nhao nhao bàn tán.
Cao Phong vừa mới dẫn Kim Tuyết Mai đi ra khỏi cung thể thao thì cô đã kéo lấy cánh tay của anh rồi không ngừng hỏi thăm. “Cao Phong, lần này anh không còn cách nào để trốn tránh nữa đâu, mau nói đi, trước kia anh có thân phận gi?”
“Anh biết tiếng anh, hiểu van dể quàn lý tài chính xí nghiệp, lại còn biết võ, giờ lại biết diễn tấu dương cầm..”
“Có đôi khi em nghi ngờ có phải là anh toàn năng hay không? Còn có chuyện gì anh không làm được nữa chứ?”
Trong lòng Kim Tuyết Mai lúc này vừa tò mò, vừa nghi ngờ, vừa kinh ngạc, cô nhìn Cao Phong với vẻ mong chờ.
Cao Phong im lặng hai giây rối sau đó chững chạc đàng hoàng trà lời: “Sinh con! Chuyên này một mình anh không làm được.”