Mục lục
Rể quý rể hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai (full) – Truyện tác giả: Nhật Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 525

Liễu Gia Bình cực kỳ phẫn nộ rống lên một tiếng, sau đó quát lớn: “Gọi Tôn Trình Tông đến đây cho tôi!”

“Vâng, chủ tịch!” Thư ký vội vàng lên tiếng. “Chờ đã, để tôi tự mình qua.”

Liễu Gia Bình không thể cho thêm một phút giây nào nữa, đứng dậy đi về phía văn phòng cổ đông.

Lúc này Tôn Trình Tông đang cùng với mấy cổ đông khác nghiên cứu và thào luận gì đó, trong tay cẩm điều thuốc, vẻ mặt kiêu ngạo.

Rầm!

Cửa bị người ta đầy mạnh ra, Liễu Gia Bình đi vào trong. “Chủ tịch?”

“Chào chủ tịch!”

Mười mấy người trong văn phòng lập tức đứng dậy chào hỏi Liễu Gia Bình.

Sắc mặt của Liễu Gia Bình tối lại, đi thẳng tới trước mặt Tôn Trình Tông, dung một chút rồi nói: “Từ hôm nay trở đi, ông rời khỏi tập đoàn Liễu thị! Còn cả công ty con mà ông phụ trách, Minh Trạch, tuyên bố phá sản đi!”

“Còn cổ phần của ông, tôi sẽ bảo phòng tài vụ thanh toán, nhưng vì một số nguyên nhân, tiền này ông đừng hòng cảm được.”

Liễu Gia Bình nói xong liền trực tiếp quay người rời đi, đắc tội với Cao Phong, bao nhiêu tiền có thể đến bù được chứ?

Không bảo Tôn Trình Tông bù tổn thất là đã cho ông ta mặt mũi rồi.

Mười mấy người đều ngơ ngác, tình huống này là sao? “Chủ tịch, tôi không hiểu, tôi đã làm gì sai?” Tôn

Trình Tông vội vàng tiền lên, trừng to mắt hỏi. “Ông chẳng làm gì sai, nhưng sai lầm lớn nhất của ông chính là sinh ra một đứa con ngu ngốc!”

Nói xong, Liễu Gia Bình không nán lại nữa mà mang vẻ mặt u ám rời khỏi phòng.

Trong lòng chi hi vọng, làm thế này có thể khiến Cao Phong hài lòng, tuyệt đối đừng ảnh hưởng toi mối quan hệ giữa nhà họ Liễu và Cao Phong. Sắc mặt Tôn Trinh Tông trở nên trắng bệch, sứng sốt mười mấy giây, mới vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tôn Bảo Minh.

Trong văn phòng công ty Minh Trạch.

Cao Phong ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, Kim Tuyết Mai và giám đốc Phùng đứng một bên, có chút không biết làm sao.

Tôn Bảo Minh thì cười mia mai, điện thoại để ở một bên.

Chỉ cần năm phút qua đi, anh ta sẽ lập tức gọi bào vệ tới, đánh cho Cao Phong thành tàn phế luôn. “Ha ha, bốn phút trôi qua rồi, mày làm sao để khiến tạo không còn gì cả?”

“Chỉ bằng một tên Cao Phong ăn bám mà muốn làm cho Tôn Bảo Minh này mây hết tất cả sao?” Tôn Bảo Minh nhìn thời gian, cực kỳ kiêu ngạo nhìn Cao Phong.

Thấy Cao Phong không nói gì, sắc mặt của Kim Tuyết Mai và giám đốc Phùng có chút khó coi, còn Tôn Bảo Minh thì càng thêm tùy tiện. “Thật ra tao đã nghe danh mày, một đứa ở rể nhà họ Kim, một tên vô tích sự cũng dám ra tay với tôi à?”

“Bây giờ nếu mày quỳ xuống nói xin lỗi tao, gọi tao một tiếng ông Minh, chờ tao có thể suy nghĩ chi đánh gãy một chân mày thôi.” Tôn Bảo Minh cười giễu cợt nói. “Tổng giám đốc Tôn, việc nào có thể thương lượng mà, chúng ta đừng xúc động thế” Giám đốc Phùng vội vàng lên tiếng khuyên nhủ. “Thương lượng? Thương lượng mẹ nó mà thương lượng. Hôm nay tên Cao Phong kia nhất định phải quỳ xuống xin lỗi tôi!” Tôn Bảo Minh vừa nói xong, điện thoại dùng để tính thời gian bên cạnh liền vang lên.

Cẩm lên xem thì là Tôn Trình Tông gọi tới.

Nhìn cuộc điện thoại này, không hiểu sao trong lòng Tôn Bảo Minh bỗng nhiên sinh ra một cảm giác không ổn. “Alo, cha?” Tôn Bảo Minh ngập ngừng một chút rồi mới nhận điện thoại. “Cái thằng trời đánh này, rốt cuộc mày đã gây ra họa gì rồi?” Đầu dây bên kia truyền đến tieng nghien răng nghiến lợi của Tôn Trình Tông một tiếng ông Minh, chờ tao có thể suy nghĩ chi đánh gãy một chân mày thôi.” Tôn Bảo Minh cười giễu cợt nói. “Tổng giám đốc Tôn, việc nào có thể thương lượng mà, chúng ta đừng xúc động thế” Giám đốc Phùng vội vàng lên tiếng khuyên nhủ. “Thương lượng? Thương lượng mẹ nó mà thương lượng. Hôm nay tên Cao Phong kia nhất định phải quỳ xuống xin lỗi tôi!” Tôn Bảo Minh vừa nói xong, điện thoại dùng để tính thời gian bên cạnh liền vang lên.

“Con… sao vậy cha?” Tôn Bảo Minh đột nhiên đứng bật dậy, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.

Còn Kim Tuyết Mai và giảm đốc Phùng nhìn thấy biểu hiện của Tôn Bảo Minh cũng sững sở, trong lòng lại thấy thấp thỏm. “Hết rồi! Cái gì cũng mất rồi! Cổ phần mất, công ty Minh Trạch cũng mất, chúng ta chẳng còn gì cả, có hiểu không?” Tôn Trình Tông cảm thán một tiếng, nháy mắt như già đi mười tuổi.

Lach cach!

Trái tim của Tôn Bảo Minh như ngừng đập, điện thoại rơi xuống bàn làm việc.

Sau đó, Tôn Bảo Minh giống như kẻ điên, nhanh chóng cầm điện thoại lên, hô: “Vì sao cha? Vì sao lại như vậy?”

“Mày còn hỏi tao à? Mày đắc tội với người nào rồi? Tao mặc kệ mày dắc toi voi ai, mau quỳ xuống xin lỗi người ta cho tao, may ra còn cầu xin được người ta tha thu “Bằng không, từ giờ trở di mày cút ra ngoài đường ngủ luôn đi.” Tôn Trình Tông lập tức cúp máy.

Ông ta biết, có thể khiến Liễu Gia Bình tức đến mức này thì chuyện sao mà đơn giản cho được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK