Chương 687
“Nếu như anh không thể cam đoan thì chúng tôi làm vậy cũng không có ý nghĩa gì cả.”
“Nếu đều sẽ chết, tại sao chúng tôi lại dâng sản nghiệp cho anh? Không bằng chúng tôi đem sung công cho chính quyền!” Tưởng Hưng Thịnh cắn răng, cả gan nói.
Huyền Anh bình tĩnh nhìn Tưởng Hưng Thịnh mấy giấy, sau đó cầm họng súng gãi đầu một cái, cười nói: “Tốt Làm xong hết thảy các người có thể rời đi.”
“Ta Huyền Anh thống lĩnh nhóm 8 của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu dùng danh nghĩa đảm bảo!”
Nghe được câu nói này của Huyền Anh, đám người không do dự nữa, vội vàng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ban lệnh chuyển nhượng quyền cổ phần công ty.
Đối mặt với uy hiếp sống chết, bọn họ chỉ có thể để Huyền Anh nằm mũi dẫn đi, muốn bọn họ làm cái gì thì bọn họ sẽ phải làm cái đó.
“Cha, kết thúc cú điện thoại này, thẻ đánh bạc duy nhất trong tay chúng tacũng mất đi.”
Long Tuấn Hạo hơi cúi đầu nói nhỏ với Long Chí Minh. Bọn người Tưởng Hưng Thịnh tin tưởng Huyền Anh nhưng Long Tuấn Hạo tuyệt đối không tin.
Lần này Tập đoàn Vitino sải tay to như thế, không hề che giấu chút nào dã tâm của mình, vậy tất nhiên sẽ làm thật sạch sẽ, không lưu lại bất kỳ vết tích gì.
Dù sao, phía trên không phải ăn chay.
Một công ty nước ngoài vừa vào đã ra tay mạnh như thế muốn nuốt chửng cả thủ đô.
Nói nhỏ thì chính là tranh chấp giao dịch giữa các đoàn. tập
Nhưng nói lớn thì chính là có thể liên lụy đến vấn đề phương diện quốc tế, tập đoàn Vitino không thể đảm đương nổi trách nhiệm này.
Cho nên, phương pháp xử lý tốt nhất chính chém đầu hết tất cả những người đang có mặt tại đây. không còn ai hết thì chuyện vừa xảy ra sẽ trở về cát bụi.
Mặc dù việc chém liên tiếp tám mươi triệu phú là điều không thể tin được, nhưng Long Tuấn Hạo biết rằng đối với quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu mà nói thì việc này rất dễ dàng.
Dưới con mắt sát thủ chuyên nghiệp và tàn nhẫn như bọn họ, không có phân biệt giàu nghèo, chỉ quan tâm đến người thuê mình và mục tiêu cần tiêu diệt.
“Nếu không chiến đấu thì còn chết nhanh hơn.” Long Chí Minh thở dài và bắt đầu gọi điện thoại.
Ông ta hiểu được ý của tập đoàn Vitino, nhưng lúc này không có cách nào khác.
Biết rằng ngay khi gọi cuộc điện thoại này xong cũng không tránh khỏi cái chết. Nhưng mà cái chết đến chậm một giây cũng tốt, đó là bản năng của con người.
Ánh mắt của Huyền Anh như rắn độc, quan sát hết cử động của mọi người ở đây.
Sau khi chắc chắn rằng mọi người đã gọi điện thoại xong, Huyền Anh mới chậm rãi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, trông vô cùng âm trầm.
“Đã gọi xong hết chưa? Tôi biết là phần lớn cổ phần đều nằm trong tay các người! Có lẽ, một số người đã không làm theo những gì tôi nói “
“Nhưng nó không quan trọng. Tôi đã có thể đối phó được với các người thì cũng có thể ra tay với công ty của các người “Bây giờ, trò chơi đã kết thúc, các người có thể nhắm mắt được rồi!” Huyền Anh nở nụ cười âm trầm.
“Anh! Anh định làm gì?” Tưởng Hưng Thịnh mở to mắt, cơ thể run rẩy hỏi Huyền Anh.
Cái gì mà triệu phủ, cái gì mà nhân vật quan trọng, cái gì mà ông chủ lớn…
Trước mặt đám người Huyền Anh, tất cả đều giống như thịt trên thớt.
“Haha, tiến các người lên đường…
Huyền Anh mỉm cười và búng ngón tay của mình, băng đạn của khẩu súng lục màu vàng lập tức bật ra, và anh ta từ từ lấy ra một băng đạn mới và nạp vào súng.
“Anh! Anh nói là sau khi chúng tôi gọi điện thoại, sẽ thả chúng tôi ra mà?” Tưởng Hưng Thịnh nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
“Ông lại nói chuyện quy củ với một sát thủ, ông ngày thơ hay là nghĩ tôi ngu ngốc hả?”
“Tôi Huyền Anh nói chuyện chưa bao giờ giữ lời.
Huyền Anh cười nhạo, đem băng đạn nạp vào súng.
“Cạch cạch!”
Băng đạn được nạp vào kêu lên một tiếng.
Âm thanh giòn giã này giống như một tiếng chuông báo tử, khiến mọi người lập tức run rẩy.
Đêm càng ngày càng tối.
Xung quanh núi Bồng Thiên bị bao vây bởi bóng tối, giống như vô số mãnh thủ đang ngủ yên trong bóng đêm. Bóng đêm giống như vô tận, bản thân nó là một con quái vật khát máu, sẽ mở mồm ra và nuốt chửng mọi thứ bất cứ lúc nào.
Trong biệt thự yên tĩnh, tràn ngập không khí chết chóc.