Mục lục
Rể quý rể hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai (full) – Truyện tác giả: Nhật Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2953

“Bây giờ xã hội không còn nhiều người tình cảm như thế này nữa, thật sự không nhiều…”

Bác sĩ hít vào một hơi, sau đó nhập dữ liệu của ông Quân vào trong máy tính.

Việt Nam, Thủ đô.

Ở trong nhà của Diệp Thiên Long.

“Trung tướng Long, Ông… Uống ít một chút…” Trọng Dương Bình không nhịn được nói một tiếng.

Diệp Thiên Long lâu rồi không uống rượu, hôm nay lại uống thoải mái, đơn giản là vì cả bàn đầy đồ nhắm, quả thật nên uống mấy ly.

“Sảng khoái!”

“Dương Bình, lâu lắm rồi tôi chưa sảng khoái như vậy.”

Diệp Thiên Long đưa tay cụng với Trọng Dương Bình một cái, khắp khuôn mặt là vẻ hồng hào thoải mái.

Nghe thấy Diệp Thiên Long nói như vậy, Trọng Dương Bình dừng một chút, cũng không khuyên nhiều nữa mà cụng ly với Diệp Thiên Long.

Nói câu trong lòng rồi, hiện tại Trọng Dương Bình cũng thoải mái vô cùng.

Cao Phong đánh thắng trận làm cho bọn họ còn kích động hơn là chính bọn họ thắng.

Dù sao, lần này thu phục được Thành phố Đà Nẵng là một việc có ý nghĩa rất to lớn, không giống những trận đánh trước kia.

“Trung tướng Long, thằng nhóc Cao Phong này…”

Trọng Dương Bình uống một ngụm rượu, sau đó tặc lưỡi nói: “Tôi thật sự không hiểu cậu ta lắm.”

“Ha ha, ông không hiểu chỗ nào?” Diệp Thiên Long cười ha ha một tiếng.

Trọng Dương Bình sắp xếp câu từ một lát, nói: “Đôi khi cách làm việc của cậu ta làm cho tôi cảm thấy… Có chút đần độn, giống như không hiểu rõ được tình huống.”

“Nhưng dù là bất kì chuyện gì, cuối cùng cậu ta vẫn có thể vượt mọi chông gai, cuối cùng thì đạt được kết quả gần như là hoàn mỹ.”

“Cho nên đôi khi tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ rằng có phải những khó khăn trắc trở ấy cũng luôn nằm trong sự tính toán của cậu ta, ông nói có đúng không?”

“Tôi luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện, cậu ta hiểu rõ nhưng vẫn giả vờ hồ đồ, rõ ràng là biết tất cả nhưng không tùy tiện nói ra.”

“Giống như cậu ta nhìn thấy ở đằng trước có một cái hố, nếu là người bình thường thì sẽ nghĩ cách đi vòng qua hoặc lấp đầy cái hố.”

“Nhưng hết lần này đến lần khác cậu ta lại nghĩ ra những cách đặc biệt nhất, quyết không đi đường bình thường mà nhất định phải nhảy xuống thử xem hố sâu hay cạn.”

“Ông nói xem có phải cậu ta hơi khờ không?” Sắc mặt của Trọng Dương Bình đỏ lên, không nhịn được nói một câu thật dài.

Ban đầu Diệp Thiên Long vô ý gật nhẹ đầu, sau đó vẻ mặt cứng lại, trầm giọng nói: “Ông nói cái gì? Nói con rể của tôi khờ à?”

“Khụ… Khờ đối với chuyện nhưng không đối với người, đối với chuyện nhưng không đối với người.” Trọng Dương Bình vội vàng đổi giọng.

Diệp Thiên Long đặt ly rượu xuống, im lặng hai giây rồi nói: “Nhảy hố thì không được à? Ngã hố một lần rồi mới trở nên thông minh hơn, con người không phải là bậc thánh hiền, cũng không có mắt ở đằng sau lưng, đâu ai có thể dự đoán trước được tương lai?”

“Càng quan trọng hơn là trước kia cậu ta đối đầu với nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng một mình, chuyện đó hoàn toàn giống như đang mạo hiểm qua sông, cũng không thể tránh được thiệt thòi.”

“Thật ra chỉ là bởi vì tất cả mọi người đánh giá thằng nhóc Cao Phong này quá cao, nhưng thật ra cậu ta cũng là người bình thường, mà người bình thường thì luôn có khuyết điểm.”

“Đôi khi cậu ta biết rõ đó là hố mà vẫn còn nhảy xuống, đúng là hành động có chút cảm tính, hơi xốc nổi, cũng có chút không quả quyết.”

“Nhưng hết lần này tới lần khác cũng là bởi vì cậu ta trọng tình cảm, cho nên mới có nhiều người đi theo bên cạnh cậu ta như thế, đồng thời cũng là một người rất có tiếng nói.”

“Cho nên cậu ta mới có thể đạt được thành công như ngày hôm nay.” Diệp Thiên Long đánh giá vẫn tương đối đúng trọng tâm.

Trọng Dương Bình nghe vậy liền vội vàng gật đầu, nói: “Đúng, cái này người ta gọi là người giỏi thì hay đi với nhau, vật họp theo loài.”

“Thật ra mặc dù cậu ta cũng chỉ là người bình thường, nhưng cậu ta đã mạnh hơn rất nhiều người rồi.”

“Tuy khi xử lý một việc cậu ta không làm được đến mức hoàn mỹ, nhưng cũng rất tinh tế biết lấy đại cục làm trọng.”

“Thậm chí làm được quá nhiều chuyện đến mức ngay cả tôi cũng cảm thấy có chút mặc cảm.”

“Thật ra rơi xuống hố cũng không đáng sợ, đáng sợ là anh không có năng lực để leo ra khỏi hố.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK