Chương 3872
Ví dụ như Mạnh Tuấn Phi, ông ta căn bản không có chủ kiến của mình, rất dễ dàng tin tưởng người khác, thị phi tốt xấu cũng không thể phán quyết.
Dưới tình huống như vậy, nếu để ông ta cầm quyền hành, có khả năng khiến gian thần lộng quyền, hại những thuộc hạ thật sự trung thành và tận tâm với mình.
Cho nên Cao Phong chắc chắn phải thu hồi lại quyền hành của Mạnh Tuấn Phi.
Cao Phong nói ra những lời này, Mạnh Tuấn Phi lại càng không có bất cứ do dự gì, đồng ý ngay tại chỗ.
“Dạ! Anh Phong, Mạnh Tuấn Phi tôi nhất định sẽ nghe theo lời anh Phong nói.”
“Nếu tôi ăn ở hai lòng, sẽ bị sấm sét trên trời đánh chết!”
Lúc này Mạnh Tuấn Phi đứng dậy, giơ tay thề với bầu trời.
Ông ta hiểu rất rõ, cho dù lúc trước Cao Phong giết ông ta, cũng có thể thu Cảnh Đông vào trong tay.
Nhưng Cao Phong không làm như vậy, đây là cho ông ta một cơ hội!
Nếu ông ta còn không biết quý trọng, vậy thì đúng là một tên ngốc.
Cao Phong nghe thấy thế khẽ gật đầu, chậm rãi đứng dậy.
“Mẹ nó! Bỏ hết súng xuống cho ông, sau đó xếp thành hàng tiến lên.”
Long Tuấn Hạo ra lệnh một tiếng, mấy trăm người thanh niên mặc đồ đen đều bỏ vũ khí trong tay xuống, sau đó đứng dậy xếp thành hàng ra ngoài.
“Anh Phong, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Sắc mặt Mạnh Tuấn Phi thay đổi vô cùng nhanh, mở miệng gọi một tiếng anh Phong gọi vô cùng tự nhiên.
Tuy Cao Phong ít tuổi hơn ông ta, nhưng ông ta không để ý tới chuyện này.
Thứ như địa vị, không phải dựa vào tuổi tác để phân chia.
“Tôi giết ba tên sĩ quan phụ tá, thực tế là giúp anh thấy rõ ba tên nịnh thần.”
“Có loại gian thần như vậy ở đây, con đường của anh đi không xa.”
“Anh bị bọn họ lừa gạt như vậy mà không biết, anh chỉ biết tin lời gièm pha của bọn họ.”
“Tám trăm tâm phúc mà bọn họ nói, có thể đại diện cho ý nghĩ của trăm nghìn binh sĩ sao?”
“Anh ra ngoài hỏi một chút, rốt cuộc trăm nghìn binh sĩ kia có ý nghĩ gì!”
Cao Phong vừa mới nói xong, lập tức nhấc chân đi ra ngoài.
“Ý nghĩ của trăm nghìn binh sĩ cái gì…”
Mạnh Tuấn Phi lẩm bẩm nói, bỗng nhiên hiểu ra, sau đó vội vàng đuổi theo bước chân của Cao Phong.
Theo gót đám người trước mặt, tiến tới chỗ binh sĩ nghỉ ngơi ở phía xa.
Lúc này trong khu nghỉ ngơi ở doanh trại đóng quân.
Cũng là giương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng vô cùng nồng nặc.
Sau khi nghe thấy tiếng súng ở bên kia vang lên, hai mươi nghìn binh sĩ Long Tuấn Hạo dẫn tới trực tiếp chuẩn bị qua đó xem tình hình.
Nhưng trăm nghìn binh sĩ dựa theo mệnh lệnh của Mạnh Tuấn Phi, trực tiếp cản người lại.
Hai bên đứng sóng đôi đã gần mười phút.
Mà hai mươi nghìn người của Long Tuấn Hạo, thì càng lúc càng sốt ruột hơn.
“Mẹ nó có tránh ra hay không! Mẹ kiếp chết tiệt mấy người có ý gì?”
Một binh sĩ Phong Hạo tiến lên một bước, chỉ mấy chục nghìn thuộc hạ của Mạnh Tuấn Phi chửi ầm lên.
“Các anh em, các anh đừng ép chúng tôi, chúng tôi cũng không có cách nào.”
Một thuộc hạ của Mạnh Tuấn Phi, trên mặt tràn ngập xấu hổ nói.
Dù sao ngay vào ban ngày, bọn họ đã từng kề vai sát chiến, cùng dẹp yên Nam Cương.
Mà hiện giờ hai bên lại đứng đối diện nhau, loại cảm giác này thật sự khó chịu.
Nhưng bọn họ là thuộc hạ, chỉ có thể nghe theo lời thủ lĩnh làm việc.
“Con mẹ nó! Bây giờ các người tránh hết ra!”
“Ông đây không có thời gian nói lời vô nghĩa với anh, lập tức tránh ra cho ông, mẹ kiếp!”
Hai mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo không một chút sợ hãi, nhao nhao tiến lên.
Lúc này, bên kia truyền tới tiếng súng.
Mà Cao Phong và Long Tuấn Hạo không rõ sống chết, sao bọn họ có thể ngồi yên được?
“Các anh em, chuyện này chắc chắn có thể giải quyết.”
“Các anh đừng kích động.”
Một thuộc hạ của Mạnh Tuấn Phi nghiến răng nói.