Chương 474
“Giám đốc Kim, trước đây tôi bị người khác mê hoặc, vì vậy mà tôi đã tự ý cắt ngang việc hợp tác với công ty của cô!”
“Bây giờ tôi cảm thấy hối hận, cầu xin Giám đốc Kim cho chúng tôi một cơ hội, ký hợp đồng với chúng tôi một lần nữa!”
“Chúng tôi sẵn sàng đền bù những thiệt hại mà trước đây chúng tôi đã vi phạm hợp đồng cho công ty nhà họ Kim.”
Chu Bang nói lời này rất chân thành, vẻ mặt cũng vô cùng hối lỗi.
Kim Tuyết Mai khẽ cau mày, hoàn toàn không biết tuần này trong hồ lô nhà Chu Bang bán loại thuốc gì.
Lúc đầu chính là bọn họ đình chỉ hợp tác, hiện tại lại tới yêu cầu Kim Tuyết Mai tái hợp tác?
“Ông chủ Chu, hợp tác không phải là trò đùa, mời ông trở về đi.” – Kim Tuyết Mai lạnh giọng đáp.
Đã một lần bị công ty Chu Bang cho ăn một vố cực lớn, Kim Tuyết Mai làm sao lại ngã hai lần cùng một chỗ.
Ngay cả khi Kim Tuyết Mai tìm một số công ty nhỏ để hợp tác, cô ấy cũng sẽ không bao giờ hợp tác với những công ty lành ít dữ nhiều như các công ty cũ này.
Chu Bang tiếp tục xin lỗi một lần nữa, rồi thì thầm: “Vậy Giám đốc Kim, cô có thể để người khác đừng đình chỉ khoản vay của công ty chúng tôi không “Không có khoản vay của ngân hàng, chuỗi vốn của công ty chúng tôi không thể kết nối được. Tôi sắp phá sản rồi!”
Nhìn Chu Bang đang khóc, Kim Tuyết Mai suy nghĩ một chút, liền nghĩ thông.
Hèn gì, khó tránh Chu Bang này sẵn sàng xuống nước, thỉnh cầu Kim Tuyết Mai hợp tác trở lại, hóa ra ông ta đã gặp phải một cuộc khủng hoảng tài chính!
Khoản vay bị chết bởi ngân hàng không cho vay?
Có vẻ như Chu Bang nghĩ rằng Kim Tuyết Mai đã làm điều này???
Nhưng trong lòng Kim Tuyết Mai biết rõ, cô tuyệt đối không làm chuyện này, cũng không có nhiều khí lực rảnh rỗi đi làm chuyện như vậy.
“Ông Chu suy nghĩ nhiều rồi, xí nghiệp nhà họ Kim của chúng tôi không…”
Kim Tuyết Mai đang nói nửa chừng, chợt nhớ ra điều gì đó.
Chính là khi cô từ chỗ ở của bà nội đêm đó trở về, Cao Phong cho rằng phía sau có kẻ chống lưng những người này.
Anh ấy chắc chắn sẽ khiến những kẻ khiến Kim Tuyết Mai bị oan phải trả giá đắt hơn.
Vì vậy Kim Tuyết Mai không khỏi suy nghĩ, chuyện này có thể do Cao Phong làm?
Nhưng Cao Phong làm sao có thể mạnh đến mức khiến ngân hàng từ chối không cho Chu Bang vay tiền?
“Giám đốc Kim, cô đang nói cái gì vậy?” Chu Bang có chút bối rối.
“Ừm… chuyện này tôi biết rồi, tôi sẽ cân nhắc.” – Kim Tuyết Mai dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đáp lại.
Chu Bang gật đầu liên tục, không ngừng cảm ơn Kim Tuyết Mai.
Ngay khi Chu Bang vừa đi khỏi, khi Kim Tuyết Mai chuẩn bị rời phòng tiếp tân, thì lại có người đến thăm.
Chủ tịch Lưu của Công ty Vật liệu Xây dựng Bác Nhã, cũng là một trong mười hai công ty, cũng cùng một mục đích mà đến gặp Kim Tuyết Mai.
Gặp mặt là chuyện thứ nhất, ông Lưu này cùng Chu Bang kia cũng có mục đích không chút sai biệt, không nói hai lời, trước vẫn là cúi đầu xin lỗi.
Kim Tuyết Mai trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng cô vẫn dùng lời lẽ như cũ đuổi ông Lưu đi.
Ngay khi Kim Tuyết Mai chuẩn bị rời khỏi phòng tiếp tân lần thứ hai, một người nào đó lại đến và Kim Tuyết Mai lại phải ngồi xuống.
Vừa đúng mười hai giờ trưa, Kim Tuyết Mai còn không rời khỏi phòng tiếp tân, vẫn đang tiếp đãi tất cả những người này.
Mười hai công ty cùng đến trong một buổi, tất cả đều đến cúi đầu xin lỗi Kim Tuyết Mai.
Và những gì họ nói đều là về các khoản vay ngân hàng.
Tâm trạng của Kim Tuyết Mai đầu tiên đi từ nghi ngờ, rồi ngạc nhiên ở phía sau, lại tiếp nối tái mặt đến khiếp sợ, cho đến cuối cùng là chết lặng cũng thấy chút phiên phức.
Cho nên cuối cùng, đơn giản để tổng giám đốc Phùng xử lý những việc này.
Mà cô thì dọn dẹp sạch sẽ một chút, chuẩn bị về nhà, tự mình đi hỏi chuyện riêng Cao Phong xem, chuyện này như thế nào.
Mười hai công ty bị ngân hàng từ chối cho vay, đó không phải là điều bạn có thể làm chỉ khi bạn có tiền?
Suy cho cùng, nếu ngân hàng cho vay thì cũng có lãi.
Ai lại đem số tiền đó giữ lại, mất quyền lợi đi? Ngay cả khi bạn ở một ngân hàng, không lẽ bạn lại không thích tiền của chính mình!
Nhưng đối với Cao Phong, họ sẵn sàng từ bỏ mức lãi suất cao của mười hai công ty, điều này thực sự khiến Kim Tuyết Mai có chút khiếp sợ.