Đứng ngoài tất cả mọi người đều là cao thủ, vừa nhìn thấy cảnh này, quả nhiên đều nghĩ kiếm quang công kích của Trịnh Đại Hổ khá lợi hại, Tứ thiếu gia phòng ngự hộ thân cũng quá mạnh mẽ, qua màn biểu diễn hai người đều xuất ra toàn bộ thực lực, hơn nữa cũng không có người nào chiếm được tiện nghi, nếu mà chính thức giao thủ, sợ rằng cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, thắng bại khó liệu.
Chỉ nghe Trịnh Đại Hổ hào sảng cười nói: "Ha ha, Tứ thiếu gia, ngài không phí sức cũng có thể chặn đứng được Thất nhan kiếm khí của ta, mấy ngày nay thực lực lại tăng tiến không ít! Hắc, xem ra ta còn phải lần nữa khổ luyện công phu, bằng không Thất nhan kiếm khí của ta sớm muộn gì nếu thi triển trước mặt ngài e rằng cũng sẽ không hề có tác dụng."
Long Dực cười nói:"Trịnh đại ca hay nói giỡn, ta cảm giác là ta một chút cũng không có thăng tiến, ngược lại là huynh, Thất nhan kiếm khí lại tăng lên một tầng. Xem ra ta cũng phải khổ luyện, nếu không Phong thuẫn phòng ngự trước mặt huynh cũng như là lợi kiếm xuyên đậu hũ vậy, không còn dùng được nữa."
Nhâm Đạo Viễn nghe hai người khách sáo khiêm nhường, cười lớn tiếng nói:" Đại Hổ, Dực nhi, các ngươi cũng không nên đánh giá mình quá thấp, tất cả mọi người vừa rồi đều thấy được các ngươi thực lực cường đại. Đại Hổ, ngươi quay về chỗ ngồi trước đi, Dực nhi cũng quay lại đây đi!"
Trịnh Đại Hổ cùng Long Dực đều cười, vui vẻ trở về chỗ ngồi của mình.
Long Dực còn chưa ổn định chỗ ngồi thì ở phía sau Chư Cát Dã vỗ vai của hắn, thấp giọng hỏi: "Tứ thiếu gia, ngài và Trịnh Đại Hổ tỷ thí, dùng mấy thành thực lực?"
"Đương nhiên 12 thành. "Long Dực cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng đáp.
Chư Cát Dã hắc hắc cười nói: "Tứ thiếu gia, thực lực của ngài so với ta còn phải mạnh hơn, mà thực lực của ta so với Trịnh Đại Hổ mạnh hơn. Nhưng bây giờ Trịnh Đại Hổ bỗng nhiên cũng có thể cùng ngài đấu ngang tay?!"
"Dã thầy thuốc, chúng ta chỉ là luận bàn tỷ thí, ai thắng ai thua không trọng yếu, mọi người đều vui vẻ không phải là rất tốt sao?"
" Hay cho tất cả mọi người đều vui vẻ!" Chư Cát Dã thở dài nói: "Tứ thiếu gia không chỉ quang minh thẳng thắn, hơn nữa rất mực khiêm tốn, không phải người bình thường có thể so với a!"
Bọn họ hai người nói chuyện thanh âm không lớn nên người ngoài khó có thể nghe thấy, hơn nữa mọi người bên ngoài cũng đều không để ý. Đến khi mặt trời lặn mọi người vẫn còn đang nghị luận sôi nổi về lần Đại hội tỷ thí nhiệt náo này.
Tối đến, trong tiệc mừng, Nhâm Đạo Viễn phát biểu, một phen cảm khái hy vọng các thành viên của tổ Phong hổ, Vân Long đồng tâm hiệp lực, cùng duy trì lợi ích chung của Phong Vân tập đoàn, lần này các thành viên càng tiếp tục cố gắng, không thành công cũng phải cố gắng nhiều hơn, tranh thủ tại đại tụ hội hai năm sau lại có dịp thi thố tài năng.
Long Dực lần này tại Phong Vân sơn trang tụ hội giúp cho Thạch Điện tìm “công tác". Lại kết giao được rất nhiều bằng hữu Phong Hổ, Vân Long tổ, xem như thu hoạch không nhỏ. Trở lại biệt thự Phong Vân số tám, gặp Triệu Hiểu Hạm, hắn liền đem chuyện phát sinh từ từ kể cho nàng nghe.
Triệu Hiểu Hạm cùng Thạch Điện ở cùng một chỗ, thậm chí nàng còn đem hắn coi như là một thân nhân của mình, biết được hắn sau này có rất ít cơ hội trở lại nơi này không khỏi có chút mất mát, nghe Long Dực nói Dương Đông Lượng tại diễn võ trường hướng Hoa Tiểu Phán cầu hôn thì không khỏi cảm thấy vui vẻ.
"Hiểu Hạm, nói cho em một tin tức tốt, ta lần này đến Phong Vân sơn trang, gặp một vị gọi là Chư Cát Dã đặc cấp thành viên. Ông ấy ngoại hiệu gọi là 'Dã thầy thuốc', nghe nói thầy thuốc rất thần kỳ. Ta cùng ông ấy nói chuyện về bệnh tình của em nghe ông ấy nói hình như có chút hy vọng."
" Thật...... Thật vậy chăng? Long đại ca, anh nói ông ấy có thể chữa trị được cho đôi chân của em?" Mặc dù Triệu Hiểu Hạm đối với bệnh tình của mình đã sớm không còn hy vọng nhưng bây giờ nghe Long Dực nói chính là đem đến cho nàng một tia hy vọng.
"Mặc dù ông ấy không dám khẳng định, nhưng cho dù là có một chút hy vọng cũng phải thử xem. Ta đã mời Dã thầy thuốc ngày mai tới xem bệnh cho em."
"Ân, Long đại ca, cám ơn anh." Triệu Hiểu Hạm đôi mắt đẹp tràn đầy cảm kích.
"Hiểu Hạm, ở trong mắt của ta em chính là thân muội muội, sau này không nên nói khách khí như vậy, biết không? Nếu không ta sẽ giận."
"Long đại ca rất tốt đối với em, trong lòng em biết là được, em không nói nữa." Triệu Hiểu Hạm khẽ nói.
"Thế mới tốt!" Long Dực cười nói:"Đêm nay em ngủ sớm một chút đi, ta mang cho em một tin tức tốt như vậy, hy vọng ban đêm em có mộng đẹp, có thể mơ tự mình có thể bước đi. Có lẽ không bao lâu, giấc mộng sẽ trở thành sự thật!"
"Ân, hy vọng đúng như Long đại ca nói." Triệu Hiểu Hạm cười, nét mặt tươi như hoa xuân.
Sáng ngày thứ hai, sau khi ăm điểm tâm xong, Long Dực đang cùng với Triệu Hiểu Hạm ở hoa viên của biệt thự ngắm hoa, Triệu quản gia vội vã chạy tới, nói là thành viên Phong Hổ tổ đặc cấp long Chư Cát Dã đã đến, đang ở phòng khách uống trà đợi hai người.
"Biết rồi, chúng ta cũng nên trở về!" Long Dực mừng rỡ, nghĩ thầm Chư Cát Dã thật sự là thủ tín, sớm như vậy đã tới. Hắn đưa Triệu Hiểu Hạm trở lại phòng khách của biệt thự, Chư Cát Dã vừa thấy mặt, tựa như bạn tốt nhiều năm hàn huyên.
Chư Cát Dã vẫn mặc một bộ áo dài màu trắng như cũ, bất quá so với ngày hôm qua sạch sẽ hơn nhiều, bên mình mang theo một cái túi không biết bên trong đựng những gì.
Long Dực xoay người lại hướng Triệu Hiểu Hạm nháy mắt, Triệu Hiểu Hạm lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Chư Cát đại thúc!"
"Một tiểu cô nương thật xinh đẹp!" Chư Cát Dã a a cười nói: "Cháu chính là Triệu Hiểu Hạm sao?"
"Đúng vậy Chư Cát đại thúc, cháu gọi là Triệu Hiểu Hạm." Triệu Hiểu Hạm nhìn vài sợ râu bên mép Chư Cát Dã, nhẹ nhàng cười nói: "Nghe Long đại ca nói, người là một thần y rất lợi hại, hôm nay là đặc biệt tới xem bệnh chân cho cháu."
"Thần y không dám nhận. Chỉ bất quá so với danh y của xã hội này giỏi hơn một chút." Chư Cát Dã câu trước khiêm nhường, một câu phía sau lại có vẻ có chút kiêu ngạo.
"Không, khẳng định không chỉ giỏi hơn một chút." Triệu Hiểu Hạm nghiêm trang nói: "Chư Cát đại thúc, cháu mặc dù là lần đầu tiên cùng người gặp mặt, nhưng cháu cảm giác được, người nhất định so với những người trong bệnh viện có bản lãnh hơn nhiều lắm!"
Y thuật cao hay không cao minh, cái này có thể cảm giác ra được sao? Long Dực nhìn Triệu Hiểu Hạm, trong lòng âm thầm buồn cười.
Ở trong mắt của Chư Cát Dã, Triệu Hiểu Hạm chỉ có thể tính là một tiểu cô nương hiểu chuyện, nhưng mà nghe nàng nói như vậy mới cảm giác là nàng không có nói dối mình, tâm lý Chư Cát Dã cảm thấy rất thoải mái, đối với Triệu Hiểu Hạm ấn tượng cũng cực kỳ tốt. Cười híp mắt nói:"Hiểu Hạm cô nương, sau này không nên gọi ta là Chư Cát đại thúc, gọi ta là Dã thầy thuốc là được rồi? Ta thích mọi người gọi ta như vậy."
"A! Dã thầy thuốc!" Triệu Hiểu Hạm mỉm cười gọi một tiếng.
Chư Cát Dã gật đầu, cười nói: "Thật sự là một Tiểu cô nương ngoan ngoãn. Yên tâm đi, ta nhất định đem hết toàn lực chữa trị cho đôi chân của cô. Chữa trị được cho đôi chân của cô vậy có thể nói y thuật của ta cao minh, trị không được, Hiểu Hạm cô nương có thể mắng ta là một tên lang băm cũng được!"
Triệu Hiểu Hạm nói: "Bất kể trị hay không trị được, cháu đều sẽ không trách, cháu đều cũng cảm kích Chư Cát ...... Dã thầy thuốc."
"Tới đây, trước hết để cho ta xem xem hai chân của cháu đi!" Chư Cát Dã nói xong tới gần phía trước xe lăn. Hai tay hắn mười ngón tăng lực, tại các khớp xương trọng yếu của hai chân Hiểu Hạm nắn nhẹ một lượt, vận động tập trung chân khí đánh vào mười mấy huyệt vị trên chân, đồng thời miệng kỹ càng hỏi cảm thụ của Hiểu Hạm, nghe Triệu Hiểu Hạm vẫn lắc đầu nói "Không có cảm giác", lông mày không khỏi dần dần nhíu lại.
"Dã thầy thuốc, có phải hy vọng không lớn?" Long Dực ở bên cạnh khẩn trương hỏi.
Chư Cát Dã không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu, chỉ là thở dài, chậm rãi đứng lên, nhìn Triệu Hiểu Hạm nói: "Khó! Khó! Khó!"
Triệu Hiểu Hạm sắc mặt bình tĩnh, mỉm cười: "Không sao, cháu vốn không ấp ủ hy vọng."
Long Dực lại nói: "Hiểu Hạm, Dã thầy thuốc chỉ là nói 'khó', cũng không có nói 'Không thể chữa', em đừng nản chí." Quay sang Chư Cát Dã nói: "Dã thầy thuốc, thúc thúc nhất định có biện pháp chữa, đúng không?"
Mặc dù nói như vậy, nhưng thấy Chư Cát Dã sắc mặt ngưng trọng, trong lòng Long Dực cũng không thực tin như vậy.
Chư Cát Dã cười khổ: "Ta nói rồi, trên đời không có bệnh nào là không thể chữa khỏi chỉ là mọi người có tìm ra phương pháp không thôi. Các ngươi chờ, để ta trở về nhà cẩn thận xem xét y thư, có lẽ... có lẽ có có phương pháp chữa trị!"
Triệu Hiểu Hạm nói: "Dã thầy thuốc, thúc không nên vì chuyện của cháu mà quá lao lực! Dù sao hai chân của cháu đã tê liệt nhiều năm, trị hay không trị được cũng chẳng sao."
Chư Cát Dã nghiêm mặt nói: "Ngươi nói đây là ý tứ gì? Ngươi nói như thế là khinh Chư Cát Dã này, một khi ta đã xem qua bệnh thì vô luận là bệnh chứng nan y như thế nào ta cũng đều nghĩ ra các loại biện pháp chữa trị, nếu không đến chết ta cũng không cam tâm! Tứ thiếu gia, Hiểu Hạm cô nương, ta đi trước."
Nói đi là đi, Chư Cát Dã cũng không có quay đầu lại, Long Dực muốn giữ ông ta ở lại ăn cơm nhưng như thế nào cũng không giữ được, nhìn cảnh ông ta vội vàng rời đi, bản thân chỉ biết thở dài.
"Long đại ca, Dã thầy thuốc làm sao vậy? Nói đi là đi a." Trở lại biệt thự, Triệu Hiểu Hạm hỏi Long Dực.
"Anh cũng không biết." Long Dực thở dài nói: "Nghe Nhâm đại ca nói Dã thầy thuốc là người tốt, nhưng là tính tình khó suy đoán, cổ quái cố chấp. Ông ấy nếu đã không muốn xem bệnh cho ai thì dù là đem cả núi tiền đến ông ấy cũng sẽ không xem cho một lần, còn nếu ông ấy đã muốn xem bệnh cho ai thì vô luận là có bao nhiêu khó khắn ông ấy đều không dễ dàng bỏ cuộc, ta phỏng chừng ông ấy trở về nhà lần này nhất định sẽ lục tìm tất cả y thư trong nhà để tìm ra phương pháp chữa trị cho đôi chân của em."
" A!" Triệu Hiểu Hạm ngẩn ngơ, lắc đầu nói: "Ông ấy thật là cổ quái! Long đại ca, ngày mai anh tìm Dã thầy thuốc kêu ông ấy không cần phải chữa trị cho em nữa."
Long Dực cười nói: "Tựa như uống rượu trúng độc, Dã thầy thuốc tính tình cổ quái, nếu em càng cố khuyên ông ấy không chữa nữa nói không chừng sẽ làm cho ông ấy tức giận. Cho ông ấy vài ngày xem thử, nói không chừng ông ấy thật sự có thể tìm ra phương pháp chữa trị cho đôi chân của em."
"Ông ...... Ông ấy thật sự là một quái nhân!" Triệu Hiểu Hạm lẩm bẩm nói.
Liên tiếp hai ngày, Chư Cát Dã cũng không có động tĩnh, Long Dực cũng không có ý đi hỏi. Ban ngày trừ lúc đưa Triệu Hiểu Hạm khắp nơi xung quanh bên ngoài, thỉnh thoảng hắn cũng tới chỗ ba mẹ nuôi nói chuyện, hoặc là Nhâm Thiên Vũ, Nhâm Thiên Trụ mời hắn đi uống rượu nghe nhạc, ban đêm đều là tu luyện linh lực cùng Bàn Nhược (Bát Nhã) tâm kinh.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK