Hai gã thành viết Thiết Ưng tổ vô cùng hoảng sợ, chỉ giao đấu một chiêu đã biết không phải đối thủ của Phong Linh, nháy mắt ra dấu cho nhau, lập tức lui về phía sau.
Tốc độ thối lui của bọn họ rất nhanh nhưng kiếm của Phong Linh còn nhanh hơn, chỉ tiện tay chém ra một kiếm, kiếm quang bắn ra, đạo thanh quang xẹt qua lưng hai người.
Tựa như hai cái cây bị gãy ngang, hai gã Thiết ưng trúng kiếm, máu tươi bắn tung tóe, nửa người trên ngã xuống mặt đất, nửa người dưới đứng được vài giây rồi cũng đổ xuống theo.
Phong Linh cũng không nghĩ tới một kiếm của mình lại lợi hại như vậy, thấy thảm trạng không khỏi càng thêm hoảng sợ
Song càng khiến nàng giật mình là nửa thân trên của một cỗ thi thể đột nhiên “bay” lên cách mặt đất một thước rồi đánh về phía nàng với tốc độ rất cao.
Phong Linh hét lên một tiếng, tay trái nắm Lục Thừa Vân thi triển Tiên Vũ Thần Du thân pháp trốn tránh, nhưng không đợi nàng đứng vững một tàn thi khác lại đánh tới, lại phải né sang một bên. Tàn thi mang theo máu tươi xẹt qua bên người nàng, ngửi mùi chỉ muốn ói.
Phong Linh khi né tránh đã thấy một thành viên Thiết Ưng tổ ở bên cạnh tàn thi, người nọ ánh mắt quỷ dị, chăm chú nhìn thi thể trước mắt rồi liếc nhìn sang bên này, sau đó thi thể sẽ bay khỏi mặt đất đánh tới mình, xem ra là một cao nhân am hiểu tinh thần lực khống chế.
“Trần Tam, tinh thần lực của ngươi hao phí quá nhiều, tránh ra, xem ta đây!” Theo giọng nói, một gã thành viên Thiết Ưng tổ vóc người gầy gộc nhanh chóng tiến tới.
Người này ước chừng đã hơn năm mươi tuổi, mặc dù nhỏ gầy nhưng ánh mắt sắc bén có thần. Phong Linh và hắn hai mắt nhìn nhau, chỉ thấy hai mắt hắn đột nhiên trợn tròn “Ba” một tiếng, một cố kình khí vô hình mãnh liệt đánh vào khí tráo phòng ngự, khí tráo rung động kịch liệt.
“Tinh thần trùng kích?” Phong Linh gia nhập tổ chức hình cảnh đặc năng, từng giao thủ với các thành viên ở đó, lĩnh giáo qua sự lợi hại của chiêu này, nếu không phải bản thân có năng lực phòng ngự rất mạnh cùng năng lực cảm ứng, khẳng định sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Nàng nhanh chóng gia tăng chân khí, khiến cho khí tráo càng thêm chắc chắn, cùng lúc đó, đối phương lại có người gia nhập vào công kích nàng. Năm người kết thành hình quạt, phát ra năm đạo khí ba đánh về phía nàng.
Vốn Phong Linh dùng Tiên Vũ Thần Du thân pháp có thể tùy ý tránh né rồi tấn công, đối phó với năm người này có thể dễ dàng chiến thắng, nhưng bên người nàng vẫn còn Lục Thừa Vân cần bảo vệ, cho nên cơ hội di chuyển ít đi rất nhiều, lúc này tựa hồ đã trở thành bia ngắm cho đối phương tấn công.
Nàng phòng thủ một lát, trong lòng không khỏi mất kiên nhẫn, tức giận quát: “Các ngươi nếu không dừng tay, ta sẽ hạ sát thủ đấy!”
Năm người kia cau mày quắc mắt, thế công càng thêm chặt, căn bản không để ý đến nàng.
“Hừ! Bọn người đáng ghét, chết cũng đáng đời!” Phong Linh cắn răng, Thanh Vân chân khí vận vào trong Kinh Hồng kiếm, nàng vung mạnh tay phải, Kinh Hồng kiếm bay ra, trong màn đêm tạo thành một chữ “Chi” kéo theo kiếm quang màu xanh thật dài.
Đây là “Thanh Long Tham Hải” trong Phi Kiếm thuật của Thanh Y Môn nàng học được từ Chung Thiên Tú. Dùng Kinh Hồng kiếm thi triển khí thế càng thêm mạnh mẽ, uy lực lại càng lớn. Kiếm quang xẹt qua người năm gã Thiết Ưng tổ xong, lập tức mỗi người chịu một vết thương nặng, kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Nàng chỉ trong chốc lát đã giết bảy người trong Thiết Ưng tổ, thực lực này khiến Lục Thừa Vân khiếp sợ không thôi, thầm nghĩ kể cả ba cao thủ cấp nguyên lão trong Hỏa Thiêu Vân chỉ sợ cũng không phải đối thủ của nàng.
“Nàng là ai? Nam nhân kia là ai? Hai người này như thần long hiện thân trợ giúp mình, lại không chịu cho mình thấy mặt thật, rốt cuc là có dụng tâm gì?” Lục Thừa Vân vắt óc suy nghĩ, cơ hồ quên luôn cuộc chiến ở đằng kia.
Chỉ ngắn ngủi mười phút đồng hồ, cuộc chiến kịch liệt trong biệt thự đã dần dần an tĩnh lại, chỉ có bên ngoài bức tường cao vẫn thỉnh thoảng có tiếng chấn vang, tiếng kêu thảm thiết, không biết thành viên nào của song phương lại vừa chết.
Phong Linh thả người nhảy lên đỉnh biệt thự bên cạnh, ánh mắt nhìn xuống, tìm tòi bóng dáng Long Huyệt, mặc dù biết hắn thực lực mạnh mẽ hơn xa mình nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Đang lúc nàng muốn mang theo Lục Thừa Vân ra ngoài, chợt thấy một nam tử cả người đầy vết máu hiện lên trước mắt, không phải Long Dực thì là ai?”
“Long …. Máu trên người anh…… Anh bị thương?” Phong Linh nhìn cả người Long Dực đầy máu tươi, thiếu chút nữa đã lỡ miệng.
Long Dực đôi mắt mang theo một chút hoang mang cùng áy náy, chăm chú nhìn Phong Linh một lúc lâu rồi mới chậm rãi lắc đầu.
Phong Linh đi tới bên cạnh hắn nói: “Không có việc gì là em an tâm rồi, vừa rồi anh bị sao vậy? Đôi mắt lên đỏ khiến người ta sợ quá! Em sợ anh lại tái phát … căn bệnh kia chứ.”
Long Dực giật mình, quay đầu nhìn lại phía sau, trong lòng rung mình, sau đó lại lắc đầu.
Phong Linh dậm chân nói: “Được rồi, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta đến chỗ khác đi!”
Nàng kéo tay Long Dực đang muốn rời khỏi, chỉ thấy phía trước xuất hiện bóng người, hai mươi tám thành viên Hỏa Thiêu Vân dưới sự trợ giúp của Long Dực đánh bại tất cả thành viên Thiết Ưng tổ xong, lần lượt trở về xem Lục Thừa Vân.
Mọi người nhìn Long Dực, biết nếu hôm nay không có hắn xuát hiện, huynh đệ Hỏa Thiêu Vân sợ rằng toàn bộ đã chết trong tay Thiết Ưng tổ, bởi vậy ánh mắt nhìn hắn đều tràn ngập cảm kích.
“Hai vị chậm lại đã.” Tháy “ân nhân cứu mạng” muốn rời khỏi, Lục Thừa Vân trong lòng quýnh lên, vội chắn trước mặt hai người: “Tính mạng Lục Thừa Vân cùng hai mươi tám vị huynh đệ đều là do hai vị ân nhân ban tặng, đại ân đại đức khó nói hết. Hai vị ân nhân nếu không chịu nói rõ thân phận, Lục Thừa Vân cũng không dám cưỡng cầu, chỉ xin cho phép ta cùng huynh đệ lạy một lạy.”
Hắn cùng hai mươi tám huynh đệ Hỏa Thiêu Vân đồng thời quỳ xuống dậy, chỉ nghe tiếng gió vang lên, hai vị “ân nhân” đã như thần tích biến mất trước mắt.
“Lục thiếu gia, hai người bon họ ... đã đi rồi” Một thành viên Hỏa Thiêu Vân thấp giọng nói.
“Đi? Đi như thế nào?” Lục Thừa Vân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thì thào nói.
Bầu trời vốn nhiều mây nay đã trở nên quang đãng hơn, ánh trăng xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống căn biệt thự có hơn mười cỗ thi thể, nhìn lại giống như địa ngục trần gian, âm trầm đáng sợ không kể xiết.
“Lục thiếu gia, nơi này không thể ở lâu, chúng ta rút lui thôi.” Một thành viên Hỏa Thiêu Vân tuổi tác khá lớn nói.
“Ừ, mang theo các huynh đệ đã hy sinh, mau rút lui!” Lục Thừa Vân nghĩ lại mình mang tới bốn mươi tám huynh đệ Hỏa Thiêu Vân, khi về chỉ còn có hai mươi tám người, cơ hồ tổn hao gần nửa, có thể nói đây là lần tổn thất thê thảm nhất, mắt thấy từng cỗ thi thể được những người sống vác lên vai, trong lòng hắn dậy nên một cỗ đau đớn.
“Lục Thiếu Gia, nơi này làm sao đây?’ Thấy đã không còn thi thể của huynh đệ mình, một người lên tiếng hỏi.
Lục Thừa Vân nhìn chung quanh, liếc mắt một cái rồi cắn răng nói: “Thiêu!”
Long Dực cùng Phong Linh nắm tay rời khỏi, tới một khu sườn núi cách đó hai dặm mới ngừng lại.
“Này, vừa rồi anh bị sao vậy?” Phong Linh ngồi trên cỏ, ngước mắt hỏi Long Dực, nàng vốn là một cô gái thích sạch sẽ, nhưng hôm nay quần áo đã đầy vết máu, cũng bất quản nhiều như vậy.
Long Dực thở dài ngồi xuống cạnh nàng, giơ tay lên ngây ngốc nhìn rồi nói: “Anh trước kia trừ khi bất đắc dĩ rất ít khi làm bị thương người khác, nhưng hôm nay …… anh cũng không biết chuyện gì xảy ra, đầu không nghe chỉ huy, như phát điên, thấy thành viên Thiết Ưng tổ là giết. Nhìn xem, tay anh đã dính đầy máu….”
Phong Linh vẻ mặt tò mò nói: “Em thấy lạ, anh lúc đó đã nổi điên, sao lại có thể phân biệt đâu là thành viên Hỏa Thiêu Vân, đâu là thành viên Thiết Ưng? Chẳng lẽ trước khi giết mỗi tên anh đều hỏi trước?”
Long Dực cười khổ nói: “Em không để ý à? Trên tay trái thành viên Hỏa Thiêu Vân đều có một cái khắn đỏ. Anh dựa vào cái nà đẻ phân biệt, không mang chính là thành viên của Thiết Ưng.”
Phong Linh cau mày một hồi, cẩn thận hồi tưởng, đột nhiên vỗ tay nói: “Đúng rồi, em nhớ rồi, Lục Thừa Vân đeo một cái khăn đỏ, em còn tưởng rằng hắn mang chơi chứ, nguyên lai là đấu hiệu nhận biết thân phận. Ha, Long Dực, anh thông minh thật.”
Nàng thấy long Dực bộ dáng vô tình, biết hắn vì giết quá nhiều người mà áy náy, cười nói: “Anh đó, nói anh hồ đồ chẳng sai, anh có lúc rất thông minh, có lúc lại rất hồ đồ. Hôm nay quả thật anh giết rất nhiều người, nhưng anh sao lại không nghĩ lại, anh giết người vì sao? Là vì cứu người! Thử nghĩ một chút, nếu Thiết Bưu cùng thành viêtn Thiết Ưng không chết, Lục Thừa Vân cùng huynh đệ Hỏa Thiêu Vân của hắn sẽ ra sao? Sẽ chết!”
Nàng ngừng lại một chút, thấy Long Dực cẩn thận lắng nghem lại cười nói tiếp: “Từ tài liệu của tổ chức cảnh sát quốc tế, Thiết Ưng tổ là một tổ chức gìn giữ lợi ích cho Thiết thị tập đoàn, nói đúng hơn là một tập đoàn tội phạm dưới tay Thiết Thị tập đoàn. Ám sát, buôn bán thuốc phiện, bán vũ khí, không gì bọn chúng không làm, mà Hỏa Thiêu Vân thì không như vậy, chỉ riêng điểm này, anh đã không giết sai. Đại trượng phu dám làm dám chịu, anh đừng tự oán trách nữa!”
“Anh biết rồi.” Long Dực cười nói, ngửa mặt lên trời hít một hơi rồi nói: “Rất nhiều chuyện anh vốn có thể làm sạch sẽ lưu loát, nhưng bởi mềm lòng mà đẫn tới hậu hoạn vô cùng.”
Chưa nói xong đã thấy Phong Linh chỉ tay về phía khu biệt thự của bọn Thiết Ưng, cả kinh nói: “Nhìn kìa, có ánh lửa!”
Hai người từ trên nhìn xuống, Long Dực nhìn theo hướng nàng chỉ, khu biệt thự quả nhiên hỏa quang ngập trời, ánh lửa nhuộm đỏ nửa bầu trời đêm, may là khu biệt thự ba mặt đều cách núi rừng khá xa, hơn nữa đêm nay gió trời không mạnh nên thế lửa không tràn ra ngoài, nếu không cũng không biết hậu quả đến mức nào. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK