Mộ Tường mở to hai con mắt nhìn muội muội của mình, lớn tiếng nói: “ Muội tử, ngươi có bị gì không thế? Tự nhiên muốn học thứ này. Muốn chữa thương cho người khác, tưởng rằng người bình thường là có khả năng học được sao, khẳng định là phải có kiến thức y học uyên bác, nếu lỡ xuống tay bậy bạ thì làm sao? Ta nói đúng không Long huynh đệ?”
“Đúng, rất đúng!” Long Dực thấy Mộ Tường rất “chuyên nghiệp” hỏi mình như vậy, không khỏi buồn cười, làm ra vẻ mặt không còn cách nào hơn với Mộ Phượng, nói: “Tự Dũ Thuật quả thật phải có kiến thức chuyên nghiệp uyên bác, khó học nhất, đừng nói là thời gian hai ngày, mà có hai năm ta cũng dạy không được.”
“Mộ Phượng uể oải nói: “ Cái kia không còn biện pháp sao, vậy ta học Tiêu Diêu Du đi, Long Dực, ngươi từng nói Tiêu Diêu Du rất hữu dụng, ta tin ngươi.”
“Ân, vậy là xác định là học Tiêu Diêu Du. Còn Mộ đại ca, ngươi muốn học cái gì?” Long Dực hỏi, sau đó bổ sung một câu: “ Tụ Nguyên thuật, Ngự Không thuật, mấy loại dị thuật này phài lấy linh lực làm cơ sở, cho nên ta cũng không có biện pháp dạy các ngươi.”
“Ta hả, để ta suy nghĩ xem sao…” Mộ Tường để li trà trong tay xuống , đứng dậy đi tới đi lui trong đại sảnh, trên mặt có vẻ khó xử.
Trong quá trình đi lấy huyết liên, hắn chỉ chứng kiến Long Dực thi triển Thất Nhan kiếm khí, Tụ Nguyên thuật, Ngự Không thuật, mấy cái tuyệt học dị thuật, cũng biết hắn còn có Tiêu Diêu Du thân pháp, đã biết Tụ Nguyên thuật cùng với Ngự Không thuật hai loại này không có khả năng học được thì chỉ còn cách chọn Thất Nhan kiếm khí hoặc Tiêu Diêu Du thân pháp mà thôi. Hắn nhớ rõ Long Dực từng nói Tiêu Diêu Du loại khinh công thân pháp này rất hữu dụng trong tránh né cùng với chạy trốn, nhưng muội muội đã lựa chọn rồi, bản thân đường đường là nam tử hán chẳng lẽ khinh ngôn(nói không suy nghĩ) trốn tránh sao?
“Thất Nhan kiếm khí cũng được a, chỉ đông điểm tây, kiếm quang loạn vũ, rất có thần khí. Ta mà học xong, đám rùa con Huyết Thủ đảng còn dám khiêu khích sinh sự,ta sẽ tiện tay đem chúng biến thành tổ ong luôn! Quyết địnhvậy đi, học Thất Nhan kiếm khí!” Mộ Tường trái lo phải nghĩ rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, liền nói với Long Dực.
Chư Cát Dã thấy Mộ Thị huynh đệ vây quanh Long Dực, tới lui gì cũng muốn từ hắn học thứ này thứ nọ, còn mình lại bị lạnh nhạt ở một bên, thở dài, làu bàu nói: “ Ta Chư Cát Dã mặc dù bổn sự có kém một chút, nhưng cũng không phải là vô dụng a, tại sao không có ai muốn học với ta chứ? Ai, già rồi, không ai nhìn trúng mình.”
Long Dực nghe xong trong lòng cười thầm: “ Dã thầy thuốc động tâm a, nóng lòng muốn dạy lắm rồi, coi như lần này giúp hắn vậy.” Dùng sức ho nhẹ hai tiếng, nhìn Mộ Thị huynh đệ nói: “ Dã thầy thuốc dùng ngân châm bắn ong độc, chuyện đó các ngươi còn nhớ chứ.”
“Không quên, không quên được, Dã thầy thuốc châm pháp thật lợi hại!” Mộ Tường nói.
“Đúng vậy, ta thấy tay hắn vừa động, đã có vô số đạo ngân quang bắn ra, sau đó ong độc chết cả một đám.” Mộ Phượng nói.
“Nói cho hai người biết, đó là tuyệt học do Dã thầy thuốc tự nghĩ ra tên là Thánh Thủ Thần Châm, chiêu này một khi thi triển, bách phát bách trúng, đối phó với địch thủ số đông rất là hữu dụng, 2 người chẳng lẽ không muốn học?”
Nghe thấy Long Dực nhắc tới “đối phó với số đông địch thủ”, Mộ Thị huynh muội không khỏi nghĩ đến ngày đó cùng với hơn trăm tên Huyết Thủ đảng hỗn chiến. Nếu lúc đó hai người có công phu phóng ngân châm thì há có thể sợ bọn chúng sao? Ánh mắt không khỏi sáng ngời, đồng thanh đáp: “ Đương nhiên là muốn học!”
“Muốn học còn đứng chỗ ta làm gì? Đi qua bên kia cầu lão nhân gia đi a!” Long Dực không nhịn được cười nói.
Do đó Mộ Thị huynh muội mục tiêu lập tức được chuyển sang Chư Cát Dã, lời ngon tiếng ngọt quấn lấy hắn không thôi.
Chư Cát Dã trong lòng vốn đã nguyện ý cả ngàn lần, nhưng bề ngoài lại làm ra vẻ khó xử, nhìn thấy Mộ Thị huynh đệ năn nỉ hắn cả nửa ngày, nghĩ lại hỏa hậu cũng thấy đủ rồi, lúc này mới vuốt râu “ miễn cưỡng” đáp ứng.
Khoảng chín giờ tối, Mộ Phượng đi tới thăm Đường Nghĩa Nhân, thấy lão hành công đã xong, đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường nghỉ ngơi, mặc dù thân thể còn suy yếu nhưng sắc mặt đã tốt hơn, trong lòng rất cao hứng, bưng chén cháo cho hắn uống.
Long Dực đám người cùng nhau đi tới thăm Đường Nghĩa Nhân, cùng hắn trò chuyện mấy câu, sau đó liền cùng nhau rời đi, về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau mọi người cũng đều dậy rất sớm, Đường Nghĩa Nhân trải qua một đêm tịnh dưỡng, đã tự mình xuống lầu dùng điểm tâm, xem bộ dáng hồi phục rất tốt.
Sau khi dùng bữa nửa ngày sau, trải qua Tự Dũ thuật do Long Dực trị liệu, thân thể của Đường Nghĩa Nhân đã khôi phục gần tám phần, so với lúc bình thường cũng không khác là bao.
Mà Chư Cát Dã lợi dụng nửa ngày này, dẫn Mộ Thị huynh đệ đến phiến rừng nhỏ bên cạnh biệt thự, đem tuyệt học kiêu ngạo do mình tự nghĩ ra-Thánh Thủ Thần Châm truyền thụ cho bọn họ.
Trải qua mấy canh giờ luyện tập, Mộ Thị huynh muội đã nắm giữ thủ pháp cùng với kĩ xảo phóng ngân châm, đáng tiếc chân khí bản thân còn yếu, lực đạo không mạnh. Chư Cát Dã một châm có thể xuyên qua một gốc cây bằng cánh tay, mà huynh muội bọn họ chỉ có thể phóng ngập vào thân cây hai ba thốn.
Chư Cát Dã mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng biết tu luyện chân khí không phải một sớm một chiều là có thể đại thành được, ngoại trừ gặp được kì ngộ khiến cho chân khí tăng mạnh, còn không thì phải từng bước một, tuần tự mà tiến, mà trong nửa ngày này Mộ Thị huynh muội có thể nắm giữ được kĩ xão cơ bàn của tuyệt học châm pháp này, khiến cho hắn ít nhiều cũng cảm thấy vui mừng.
Sau cơm trưa, Long Dực hành công khoảng chừng một canh giờ, khiến cho chân khí dùng để chữa thương cho Đường Tử Trần khôi phục hơn nửa, sau đó liền truyền thụ cho Mộ Thị huynh muội hai tuyệt học Tiêu Diêu thân pháp cùng với Thất Nhan kiếm khí , cùng với phương pháp vận dụng hai tuyệt học- Tiêu Diêu thần công.
Lúc này Chư Cát Dã không còn chuyện gì đề làm, khiến cho hắn buồn bực, tìm tới Đường Nghĩa Nhân, cùng hắn tán dóc. Phòng của Đường Nghĩa Nhân ở lầu hai, trên cao nhìn xuống, xuyên qua cửa sổ lớn vừa lúc có thể nhìn thấy Long Dực ba người phía xa.
“Chư Cát lão đệ, ngươi tin có Thần tồn tại trên thế giới này không?” Đường Nghĩa Nhân nhìn thân ảnh của Long Dực hỏi.
“ Ta theo chủ nghĩa vô thần!” Chư Cát Dã cười cười, sau đó nói:” Bất quá ta tình nguyện tin tưởng rằng tiểu Long là Thần chuyển hóa mà tới.”
“Đúng vậy, hắn chỉ có bấy nhiêu tuổi đầu mà đã có loại thực lực siêu quần vượt qua mức bình thường rồi, dùng lẽ thường chắc không có cách nào giải thích được.”
“Tiểu Long cùng với ta đã từng nói qua về dị năng của hắn, lai lịch của dị thuật hình như là thông qua một quyển cổ thư tổ truyền mà thành, đáng tiếc quyển cổ thư kia bị hủy sau một trận hỏa hoạn, không còn nhìn thấy được. Hắn dựa theo phương pháp ghi lại trên quyển cổ thư, tìm kiếm long huyệt trên thế gian, sau đó hấp thu long huyệt linh khí, nên mới có thành tựu như ngày hôm nay.
“Cổ thư tổ truyền? Bị hủy bởi hỏa hoạn? Ta cảm giác đây giống như là số mệnh, thiên địa muốn tạo ra một kì tài như hắn! Đường lão đệ, ta dám đánh cuộc, cho dù cổ thư của Long Dực mà còn, đổi lại là người thứ hai đem luyện, không nhất định có thể luyện được thành bộ dáng như hắn hiện nay.”
“Đó là chuyện đương nhiên, trong thiên hạ long huyệt có thể có bao nhiêu cái chứ? Long huyệt linh khí tất cả đều bị tiểu Long một mình hấp thu hết rồi, sau đó còn có người có thể luyện à! Trừ phi đợi thêm ngàn vạn năm nữa, linh khí hồi phục thì may ra có hi vọng.”
“Ân, mặc kệ hắn là người hay là thần, dù sao sau này tiền đồ cũng là vô hạn a . Ta hi vọng có thể hoãn lại cái chết để xem hắn khi bằng vào tuổi chúng ta thì có được thành tựu bao nhiêu.”
“Không cần chờ sáu mươi năm, ta đoán khi hắn khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, là có thể tạo ra ảnh hưởng rất lớn trên cái thế giới này, gây nên tiếng vang, lúc đó hai lão già chúng ta chỉ cần mở to mắt ra mà xem thôi.”
“A a, hi vọng là vậy.”
Hai vị lão giả trên lầu cảm khái vạn phần, ngoài biệt thự Long Dực cùng với Mộ Thị huynh muội bên dạy bên luyện, khí thế hừng hực, nhất là Mộ Thị huynh muội sau khi thấy Long Dực biểu diễn Tiêu Diêu Du thân pháp cùng với Thất Nhan kiếm khí, say mê không thôi, trong lòng chỉ hận không thể trong chốc lát học được ngay.
Tiêu Diêu Du cùng với Thất Nhan kiếm pháp đều là thần công tiến dần từng bước, sau khi có căn cơ nhất định mới thi triển có uy lực được, Long Dực yêu cầu bọn họ trước cứ nhớ rõ pháp quyết của hai tuyệt học, đợi tu luyện Tiêu Diêu thần công dần dần về sau phối hợp luyện tập.
Hai tuyệt học cùng với pháp quyết Tiêu Diêu thần công so với Thánh Thủ Thần Châm của Chư Cát Dã còn muốn thâm ảo, khó hiểu hơn nhiều lắm, Long Dực mất cả một buổi chiều, giải thích từng câu từng chữ, Mộ Thị huynh muội lúc này mới hiểu được đại khái. Lúc này trời cũng đã tối, còn có một chút chi tiết đành phải đợi ngày mai sẽ giảng giải chi tiết cho bọn họ nghe.
Ban đêm Long Dực cùng Chư Cát Dã, Đường Nghĩa Nhân ba người đều vào phòng của mình nghỉ ngơi, Mộ Thị huynh muội vì mới học tuyệt kĩ, hưng phấn khó có thể ngủ được, nằm trên giường trong đầu hiện ra những gì đã học được ban ngày, trằn trọc tới nửa đêm mới dần thiếp đi.
Ngày kế tiếp Long Dực đem những gì hôm qua chưa nói xong giảng giải chi tiết lại, để cho Mộ Thị huynh muội tự mình lĩnh hội, thấy có chỗ không đúng hoặc không hiểu thì tìm tới hỏi mình.
Trụ cột của Mộ Tường so với muội muội hắn khá hơn một tí, luyện tập một khoảng công phu, hắn đi tới trước thân cây phía xa khoanh chân ngồi xuống, một mặt nhẩm lại Tiêu Diêu thần công, mặt khác ngón tay điểm ra, đúng là chiêu thức của Thất Nhan kiếm khí.
Mộ Phượng đứng ở khoảng đất cách Long Dực không xa, cúi đầu, cũng không biết là đang khổ tư pháp quyết hay là suy nghĩ cái gì khác, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Long Dực , muốn hỏi lại thôi.
“Làm sao vậy?” gặp vấn đề khó hiểu à?” Long Dực tiến tới hỏi.
“Tiêu Diêu bộ pháp rất phức tạp, ta cũng quên mất một chút rồi. Long Dực a, ngươi cẩn thận dạy lại ta lần nữa được không? Nếu đã dạy thì phải tận tâm với có trách nhiệm với chúng ta a.” Mộ Phượng đưa mắt nhìn hắn, nửa như giận dỗi nửa như đáng yêu nói.
Nhìn thấy cặp môi thơm hồng ướt át kia, Long Dực bỗng dưng nhớ tới ngày đó trên đường tới Gia Nhĩ hồ, nàng ta ở trong xe ‘mớm’ nước cho mình, trong lòng không khỏi rung động.
“Này, lời của ta ngươi có nghe thấy không đó?” Mộ Phượng thấy Long Dực kinh ngạc không nói gì, ngẩn người ra đó, tay phải quơ quơ trước mặt hắn.
Long Dực mặt đỏ lên, hoảng hốt nói: “ Ta ngây người hồi nào? A được rồi, ngươi vừa rồi hình như nói với ta cái gì….”
“Ngươi cái tên ngốc tử này, vì sao tự nhiên đỏ mặt? Nhớ tới bạn gái à?” Mộ Phượng trộm nhìn hắn hỏi.
“Không…không… không có….”
“Ngươi nói năng lung tung, ăn nói thiếu tự tin, lời nói toàn ngược với lòng mình, ‘không có’ tức là ‘có’. Mộ Phượng cắn môi nói: “ Nghe nói ngươi còn đang học đại học, trong trường mỹ nữ như mây, có thể làm cho nam sinh hoa cả mắt, không biết ngươi kết bạn được với bao nhiêu cô nhỉ?”
“Chúa ơi, nữ hài tử này trong lòng nghĩ tới cái thứ gì vậy a!” Long Dực thiếu chút nữa muốn hôn mê.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK