Mục lục
[Dịch] Long Huyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Dực thấy nàng nước mắt rưng rưng, giật thót mình, nói: "Chắc chắn. Hiểu Hạm, khi trở về nhớ chăm chỉ luyện tập công phu mà nghĩa phụ muội dạy, sau khi huynh trở về sẽ luận bàn cùng muội, ngoài ra, huynh cũng nhân dịp nghỉ mà dạy muội vài thứ."

"Thật tốt." Triệu Hiểu Hạm gật đầu đáp: "Khi huynh chưa về, muội sẽ theo cha học Trung y. Y thuật của cha bác đại tinh thâm, lợi hại hơn nhiều so với công phu của người, rất là thú vị."

"Được, có một thân thực lực thì mới tốt, có thể dùng để phòng thân cứu người, y thuật cũng có thể cứu người. Hiểu Hạm, muội phải nhớ kỹ, việc học không có chỗ tận cùng, chỉ cần thứ gì hay mà có lợi, đều phải chăm chỉ học." Long Dực đột nhiên thấy giọng điệu của mình có chút giống trưởng bối giáo huấn vãn bối, không khỏi bật cười khanh khách. May là Triệu Hiểu Hạm giống như một học sinh ngoan, si ngốc nghe lời, chậm rãi gật đầu, thỏa mãn ý thích nho nhỏ trong lòng. Nếu như đổi thành Phong Linh, không biết đã "đáp lễ" bao nhiêu câu rồi.

Sáng hôm sau, Triệu Hiểu Hạm và Nhâm Thiên Trụ đi, Long Dực cảm thấy trống vắng trong lòng, may là có ba gã bạn cùng phòng nói nói cười cười, cũng nhanh chóng hòa vào bọn họ.

Buổi trưa, trong nhà ăn của trường, điều khiến Long Dực cảm thấy rất bất ngờ chính là, Phong Linh luôn luôn không thích sự ồn ào trong nhà ăn lại đến ngồi xuống trước mặt hắn.

Tiễn Như Vũ ba người thấy sắc mặt Phong Linh không tốt, đưa mắt ra hiệu với nhau, rồi biết điều rời đi.

"Long Dực, đêm nay có thời gian không?" Phong Linh mặc một bộ quần áo gió màu vàng nhạt, dưới chân đi đôi bốt màu bạc, làm tôn lên vóc người thon dài hoàn mỹ của nàng, không biết nguyên nhân nào, mặt của nàng có vẻ hốc hác hơn nhiều so với mấy ngày trước. Vành mắt cũng có chút đỏ hoe.
"Làm sao vậy?" Long Dực thầm thấy không ổn, buông đôi đũa trong tay xuống, nhíu mày nhìn nàng hỏi.

Phong Linh nét mặt buồn bã, thấp giọng nói: "Ở đây đông người, muội không tiện nói. Mười hai giờ đêm, huynh có thể ra ngoài không? Lúc đó, muội sẽ nói tỉ mỉ."

"Được rồi." Long Dực gật đầu, không hề hỏi thêm.
Hắn nhận ra, Phong Linh tâm sự nặng nề, ánh mắt lưỡng lự kia rõ ràng là muốn nói lên rằng nàng đang muốn quyết định một chuyện trọng yếu nào đó, nhưng lại không có đủ lòng tin và dũng khí. Lúc này mới tìm đến mình.

"Hiện tại không nên suy nghĩ nhiều, tất cả thì đến đêm cũng sẽ biết thôi." Long Dực thầm nghĩ.

Tuy dùng Tha Tâm Thông thì có thể dọ thám để biết được tâm sự của Phong Linh hiện giờ. Nhưng Long Dực chẳng hề sử dụng, hắn nghĩ rằng, dựa vào dị năng này, thì mình tuy có thể tạm thời biết thứ gì đó, nhưng thứ mất đi còn nhiều hơn.

Đời là thế, nếu cái gì cũng có thể dự đoán trước, thì còn có lạc thú gì nữa?
Bóng đêm mông lung, ánh trăng lạnh như thu thủy.

Trong phòng 414, Long Dực đầu gối lên hai tay, khép hờ hai mắt. Vận chuyển tuần hoàn chí dương linh khí và Bát Nhã tâm kinh chân khí trong cơ thể.
Trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện Bát Nhã tâm kinh chân khí trong cơ thể và Tiêu Dao thần công chân khí học được từ tháng trước đã dần dần dung nhập trong chí dương linh khí, chỉ cần chí dương linh khí phát ra, hai luồng nội tức chân khí cùng theo nó mà sinh, giống như là hai luồng phụ lực, khiến uy lực của chí dương linh khí tăng thêm vài phần.

Nói cách khác. Lúc này, trong cơ thể hắn đã không tồn tại ba luồng chân khí phân biệt, mà là ba luồng một thể, với chí dương linh khí là chủ. Những tuyệt học vũ kỹ trước đây chỉ dùng được với hai luồng chân khí kia, thì bây giờ có thể sử dụng với chí dương linh khí rồi.

Hắn cứ nằm ngửa như vậy, sau mỗi lần chí dương linh khí vận hành được một chu thiên thì lại nhìn đồng hồ, chờ tới mười hai giờ đêm.

"Cộp" một tiếng vang lên từ cánh cửa phòng, kéo theo một luồng sóng khí như có như không truyền vào.

"Phong Linh tới rồi." Long Dực mở hai mắt, thu công rồi khe khẽ đứng dậy.
Chậm rãi mở cửa phòng, Phong Linh đang đứng dựa trên lan can ở hành lang, trên mặt phảng phất vẻ ưu thương.

"Đi theo muội." Phong Linh cúi đầu nói một câu, người đã lao vọt ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Phong Linh bay vụt ra như chim yến, Long Dực không khỏi liên tưởng đến đêm Đông Phương Ngưng Tuyết tìm đến gặp mình, lúc đó cũng là nửa đêm, cũng là ánh trăng mông lung, vừa nhớ tới mọi chuyện phát sinh sau đó, tim hắn đã đập thình thịch.

"Phong Linh tìm ta là có chuyện cần bàn, ta sao lại nghĩ ngợi lung tung? Đáng chết!" Long Dực tự trách.

Hắn lắc đầu cười khổ, thi triển Ngự Không thuật, bay vọt lên đuổi theo Phong Linh.

Mấy tháng trước cùng đi tới cao nguyên Tây Thanh, Long Dực tìm được chí dương long huyệt, sau khi có được chí dương linh khí, thực lực tăng mạnh, mà Phong Linh cũng nhận được bảy tám phần chân khí của Chung Thiên Tú, từ một thiếu nữ yếu ớt trở thành một cao nhân trẻ tuổi với vài chục năm công lực. Nàng đang sử dụng thân pháp “Bình Bộ Thanh Vân” của Thanh Y môn mà Chung Thiên Tú đã truyền lại (ND: Bình Bộ Thanh Vân – đường mây nhẹ bước), người trên không trung, hành tẩu vẫn như là đang đi trên mặt đất, mỗi lần thay một ngụm chân khí, thân hình lại bốc lên hơn một thước, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, quả nhiên là bộ bộ cao thăng, hữu như thanh vân.

Long Dực không nhanh không chậm bám theo, trong lòng vui sướng, thầm gật đầu trầm trồ khen ngợi.

Hai đạo thân ảnh như long phượng ở chân trời, xẹt qua bầu trời đêm trong vườn trường Long Quang, lao nhanh về phía bắc của thành phố Bắc Kinh, tuy rằng có chỗ sáng đèn, đêm như ban ngày, nhưng thân pháp của hai người thực sự quá nhanh, căn bản là không ai lại chú ý tới “hai con chim to” đang bay trong bầu trời đêm cách đỉnh đầu hơn mười trượng.

"Nàng muốn dẫn ta đi nơi nào?" Mắt thấy sắp ra khỏi thành phố, Long Dực hơi thấy buồn bực. Phong Linh hôm nay thần sắc buồn bã, khiến hắn cảm giác như giờ này nàng đã biến thành một con người khác.

Đang muốn hỏi, Phong Linh ở phía trước đột nhiên đình chỉ thân pháp, hạ thân xuống, bước nhanh về phía một trụ sở lớn ở bên trái phía trước.

Long Dực quan sát màn đêm hai bên, thấy trong trụ sở có đan xen hơn mười ngôi nhà, trong nhà le lót ánh đèn, giống như một khu công nghiệp. Trên tường cao, cách mấy thước lại có lắp thiết bị giám sát, không chỉ là người thường, dù cho là người có thực lực rất mạnh cũng rất khó lọt vào được bên trong.

"Phong Linh, hôm nay muội làm sao vậy? Đây là đâu?" Long Dực bước nhanh lên vài bước, tới bên cạnh Phong Linh, hỏi.

Phong Linh nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: "Còn nhớ tổ chức hình cảnh quốc tế mà gia gia muội nói tới không? Nơi đây là tổng bộ của chúng ta ở quốc nội, mỗi lần có nhiệm vụ đặc biệt, thành viên của đặc năng tiểu tổ đều tập hợp nơi này."

"Muội dẫn ta đến nơi đây là có ý gì?" Long Dực đầu đầy vụ thủy, thầm nghĩ việc vài ngày trước đáp ứng gia gia của Phong Linh, có chuyện thì sẽ xuất lực cho đặc năng tiểu tổ, tham dự vào nghĩa cử trừng ác dương thiện, chẳng lẽ Phong Linh mang mình tới nơi này, chính là do gia gia của nàng ủy thác, cần mình hỗ trợ gì?

"Đi theo muội, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Vừa nói chuyện, hai người đi tới trước cổng của trụ sở.

Phong Linh móc ra thẻ từ chứng minh thân phận, cắm vào khe trên cánh cửa, “Xoẹt …”, cánh cửa tự động mở ra.

Long Dực ngẩn ngơ, thì tay trái đã bị Phong Linh nắm, không tự chủ mà bị nàng kéo vào trong.

Đường xi-măng giao nhau khắp nơi bên trong, ven đường hoa cỏ cây cối mọc um tùm, lộn xộn, một loạt đèn dọc theo đường đi kéo dài về phía trước, khiến người ta cảm giác đây như là một khu “thành trong thành” nhỏ.

"Gia gia bị thương." Bước đi vài bước trên mặt đường xi-măng, Phong Linh đột nhiên cất tiếng nói. Thân thể nàng trong gió đêm chợt có vẻ mảnh mai vô cùng, nghiêng nghiêng về phía Long Dực.

Long Dực kinh ngạc: "Sao lại thụ thương?"

"Hừ, bị người tập kích!"

"Tập kích?" Long Dực lộ vẻ bất ngờ.

"Không sai." Phong Linh cắn răng, đôi mắt xinh đẹp phát lạnh, oán hận nói: "Ba ngày trước, gia gia và mấy danh nhân lớn của thành phố đến quảng trường Thủy Vân Thiên, tham gia một hoạt động từ thiện lớn, không ngờ khi tiến hành đột nhiên có tập kích, chủ tịch Lục Hải Thiên của tập đoàn Hải Thiên chết ngay tại chỗ, gia gia ngồi gần Lục Hải Thiên nhất, nên cũng bị thương. Cũng có mấy thành viên Hỏa Thiêu Vân bị chết…"

Nàng dừng một chút, giải thích: "Hỏa Thiêu Vân là một tổ chức đặc biệt của tập đoàn Hải Thiên, trong đó bao gồm năng nhân dị sĩ mà Lục Hải Thiên thu nạp được, nghe nói rất lợi hại, lần này mấy người thường đi theo Lục Hải Thiên đều chết, tất cả đều là cao thủ hàng đầu, đáng tiếc."

Long Dực giật thót, thầm nghĩ: "Lục Hải Thiên? Không phải là cha của Lục Thừa Vân sao? Thảo nào, sinh nhật của Hiểu Hạm hôm đó, hắn không tới dự, nguyên lai là đã xảy ra chuyện lớn như vậy." Vội hỏi Phong Linh: "Gia gia của muội đang đâu? Bị thương có nặng không?"

"Không quá nặng, ngực, đùi trái và bụng bị kình khí làm thương, may mà được mấy huynh đệ của đặc năng tiểu tổ kịp thời cấp cứu, về đây nằm hai ngày hai đêm rồi." Phong Linh lôi nhẹ tay Long Dực, nhìn hắn nói: "Muội lần này nhờ huynh đến, có hai chuyện muốn nói, hy vọng huynh có thể giúp muội."

Long Dực vươn ngón tay trỏ, búng lên chiếc mũi xinh xắn của nàng, cười: "Chuyện của tiểu Phong Linh cũng chính là chuyện của huynh, còn nói nhờ với lại không nhờ? Nói mau xem là chuyện gì, đừng nói hai chuyện, dù là hai mươi, hai trăm chuyện thì huynh cũng đáp ứng."

"Muội biết, vô luận là muội bảo huynh làm gì, huynh cũng sẽ không từ chối." Phong Linh hài lòng cười, trong bóng đêm trông vô cùng quyến rũ động nhân, nàng nắm tay Long Dực tiếp tục đi, vừa đi vừa nói: "Chuyện thứ nhất, muội muốn gia gia chóng khỏi, nhìn người đau đớn nằm trên giường bệnh, muội thật muốn khóc. Muội biết, huynh có Tự Dũ thuật, có thể làm được."

"Thánh chỉ của nữ vương, vi thần sao dám bất tuân? Yên tâm yên tâm, vi thần nhất định sẽ làm chuyện này nhanh chóng, để nữ vương yên tâm hài lòng." Long Dực nhớ lại lúc ban ngày gặp Phong Linh, nàng thần sắc không tốt, hình dung tiều tuý, chắc là vì chuyện của gia gia, liền cười đùa cho nàng vui vẻ.

"Biến!" Phong Linh khẽ gắt một tiếng, ánh mắt nhìn Long Dực dạt dào, trong lòng chan chứa nhu tình, mật ý.

Một tiếng “nữ vương” của Long Dực, đã kéo nàng trở lại với sơn cốc sau Vạn Động Sơn. Mấy tháng trước, sâu thẳm trong cốc, hai người đã vượt quá phòng tuyến cuối cùng giữa nam và nữ, sau đó hai người đã dùng “thần tử” và “nữ vương” để trêu ghẹo nhau.

"Chuyện thứ hai là chuyện gì?" Long Dực hỏi tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK