Du Nguyệt Anh nói: “Sau lưng phụ tử Thiết Trung Đường là Thiết Thị tập đoàn cùng tổ chức Liệp Ưng dị năng, thực lực tại thành phố Bắc Kinh thậm chí trong cả nước thuộc loại lợi hại nhất. Nhưng sau lưng Long Dực ngươi là Đạo Viễn, hắn nắm trong tay Phong Vân tập đoàn cùng với Phong Hổ, Vân Long hai tổ chức dị năng này. Theo ta được biết, thực lực Phong Vân tập đoàn nếu so với Thiết Thị tập đoàn còn cao hơn một bậc, nếu lấy cứng chọi cứng, Thiết Trung Đường phụ tử khẳng định không phải là đối thủ.”
“Chuyện này là việc do cháu gây ra, cháu muốn giải quyết một mình, nếu đem chuyện này làm lớn lên cháu sợ sẽ mang đến ảnh hưởng bất lợi cho Phong Vân tập đoàn.” Long Dực lắc đầu nói.
“Nhưng ngươi chỉ có một mình làm sao có khả năng đối đầu với cả Thiết Thị tập đoàn?”
“A a, cháu chỉ là một tên sinh viên đại học nhỏ bé, thiết nghĩ Thiết Trung Đường cũng sẽ không đem cả sức mạnh của tập đoàn đi đối phó với cháu. Cho dù là có đi nữa cháu cũng không sợ, cháu nhất định sẽ phụng bồi tới cùng!”
Du Nguyệt Anh mắt phượng sáng lên, cười nói: “Ngươi tuy còn trẻ tuổi nhưng rất có bản lĩnh, mặt ngươi nhìn có vẻ văn nhã thanh tú nhưng ngữ khí cũng rất là cuồng ngạo. Nhưng mà ta lại hâm mộ cái phần cuồng ngạo này của ngươi, rất có khí khái nam nhi.”
Long Dực cười khổ nói: “Cháu cuồng ngạo? Cháu bây giờ chỉ cảm thấy chính mình quá thành thật quá quy củ, bị người ta khi dễ nhiều lần đều không đành lòng xuống tay!” Long Dực nói rồi thở dài, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên mỉm cười nói: “Tại Long Quang đại học, đám bạn học đều đánh giá cháu là “Hữu hảo tư văn” (đối với mọi người đều tốt bụng lịch sự), nếu không tin bá mẫu thể hỏi họ.”
Nguyệt Nhã Nhu cười nói: “Ta tin tưởng ngươi!”
Du Hoa Nhị cũng nói: “Tin tưởng ngươi!”
Du Nguyệt Anh liếc mắt qua hai đứa một lượt, không biết tại sao trong lòng chợt động, không kìm được âm thầm thở dài.
Liếc mắt một cái đã gần đến tám giờ, cũng đến lúc Nguyệt Nhã Nhu chính thức bái sư gia nhập Bách Hoa môn.
“Ngươi có tự dũ thuật, lại có Xích huyết linh giới tương trợ, xem ra vào lúc này ngày mai, thương thế ngươi có thể khôi phục hoàn toàn.” Du mẫu đứng dậy nói: “Bây giờ ta muốn dẫn Nhã Nhu cùng Tiểu Nhị đi gặp tổ sư bổn môn hành lễ bái sư. Long Dực, ngươi nếu không muốn tiếp tục nằm nghỉ ngơi có thể ở trong sơn trang tùy ý đi dạo, nếu muốn ăn gì thì cứ gọi, sẽ có người mang điểm tâm tới cho ngươi.”
Nói xong hướng Nguyệt Nhã Nhu và Du Hoa Nhị phất tay bảo hai người theo mình đi xuống lầu.
“Long Dực, ta đi trước. Gặp lại ngươi lúc ăn cơm!” Nguyệt Nhã Nhu nói, vẻ mặt không muốn rời đi .
Du Hoa Nhị môi giật giật muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại không nói ra được, u oán nhìn Long Dực một cái rồi theo sau Nguyệt Nhã Nhu đi xuống lầu. Hai nữ tử trẻ tuổi cũng đồng thời rời đi.
Bên trong căn phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn lên, bên ngoài rừng trúc thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót vui vẻ.
Long Dực chậm rãi đi ra ngoài trúc lâu, một mùi hoa thơm ngát tràn vào mũi, hắn hít sâu mấy cái, tâm tình càng trở nên sảng khoái.
Non xanh nước biếc, rừng cây tươi tốt, thúy trúc, tiên hoa…. Tiên cảnh này trước kia chỉ có thể nhìn thấy ở trong mộng, Long Dực cơ hồ muốn hét lên một tiếng thật sảng khoái.
Bất chấp đau đớn truyền đến từ vết thương, Long Dực chậm rãi bước đi thưởng thức tiên cảnh trong Bách Hoa sơn trang.
Bách Hoa sơn trang là trang viên sở hữu tư nhân, nhưng còn hơn là một khu du lịch sinh thái, rất nhiều cảnh sắc đủ để kẻ khác lưu luyến không quên, mê say không rời. Long Dực ngắm xong cảm thán không thôi, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu có một ngày chán ngán cuộc sống ở đô thị phồn hoa có thể đến nơi này ở một thời gian, ngắm hoa thưởng cảnh, tĩnh tâm dưỡng thần vậy cũng rất thoải mái hạnh phúc a!”
Long Dực ngồi ở trên một tảng đá lớn bên cạnh một cái hồ nhỏ trong sơn trang, nhìn sơn cảnh ở phía đối diện hồ đến ngây người ra, đột nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại thấy Du Hoa Nhị đang bước tới về phía này.
“Long Dực, có muốn ăn chút điểm tâm không?” Du Hoa Nhị chẳng biết đã thay đổi quần áo khi nào, khi thấy Long Dực trên mặt lộ ra một nụ cười mê người.
Dây buộc tóc màu trắng, áo khoác màu xanh nước biển bó sát người, dải đai lưng màu vàng nhạt, thêm một cái váy ngắn màu xanh nhạt, chân mang đồi giày thể thao màu đỏ, hơn nữa lộ ra bên ngoài là cánh tay ngọc trắng nõn cùng cặp chân dài thon thả, nhìn qua cả người giống như là một đóa hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Long Dực nhận thấy nụ cười của Du Hoa Nhị mang theo một ma lực nào đó, mỗi lần nhìn thấy trống ngực đều đập liên hồi, hơn nữa mỗi lần đều không tự chủ được liên tưởng đến bốn chữ “nhất tiếu khuynh thành” ( nụ cười khiến người khác điên đảo).
“Sao nhanh ăn cơm như vậy? Ta còn muốn ở chỗ này ngắm cảnh a.” Long Dực thì thào nói, từ trên tảng đá đứng thẳng dậy.
“Có cái gì mà nhìn đến mê mẩn như vậy?” Du Hoa Nhị đi tới bên hồ, theo ánh mắt Long Dực nhìn về phía xa xa.
“Nhìn ngọn núi kia, nàng nhìn xem, khoảng cách hai ngọn núi rất gần, trông có giống đôi tình nhân không?” Long Dực ngón tay chỉ về hai ngọn núi xa xa.
“Á à! Ngươi đoán đúng rồi, hai ngọn núi đó ở cùng một chỗ tên là ‘Tình Lữ Phong’ cũng gọi là ‘Tình Nhân Phong’. Truyền thuyết xa xưa nói rằng có một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết nhiều năm nhưng bởi vì hai gia đình đều cực lực phản đối nên không thể kết thành vợ chồng, cuối cùng hai người thương lượng kế hoạch sẽ trốn chạy vào ban đêm, kết quả là bị người nhà phát hiện đuổi tới bên hồ này, khi không có đường thoát hai người nắm tay nhau cùng nhảy xuống hồ tự sát, ngày hôm sau bên hồ lại hiện ra hai ngọn núi này. Mọi người cho rằng hai ngọn núi này là do linh hồn của hai người hóa thành biểu thị tình yêu của bọn họ luôn luôn thủy chung không đổi, từ nay về sau bọn họ sẽ như hình với bóng không rời, bất luận là kẻ nào cũng không có khả năng tách rời bọn họ nữa.”
“Truyền thuyết này… Rất cảm động a…!” Long Dực ngơ ngác nhìn Tình Lữ Phong, trong đầu tưởng tượng lúc ấy đôi tình lữ nắm tay nhau mỉm cười không hối hận nhảy xuống hồ.
“Câu chuyện này cũng nói rằng ma lực của tình yêu là thật lớn, con người ta có thể bời vì nó mà sống mà chết!" Du Hoa Nhị cũng trèo lên tảng đá cùng Long Dực sóng vai đứng cạnh nhau, cảm khái vạn phần: “Có thể cùng một người yêu nhau hết mình, hiến dâng hết mình cho tình yêu, nếu đổi lại là ta cũng thấy thỏa mãn!”
Long Dực nói: “Xã hội hiên đại đã khai mở một trình độ cực cao, mọi người được tự do luyến ái không quản sự phản đối của gia đình hay bị mọi người chỉ trích cho nên tự vẫn vì tình yêu cũng không có nhiều.”
Du Hoa Nhị si ngốc nói: “Con người hiện đại quá tùy tiện, hôm nay yêu người này mai lại yêu người kia, so sánh mà nói, cổ nhân đáng yêu hơn rất nhiều.”
“Đáng yêu? Nàng chính là đang nói đến nam nhân hay là nữ nhân?”
“Đều đáng yêu cả, nghe nói cổ nhân đối với tình yêu rất là coi trọng.”
“Sai! Cổ nhân cùng con người hiện đại đều là một dạng người, có phong lưu hoa tâm cũng có thủy chung như một, nói cho tới cùng chủ yếu vẫn là nhân tố con người thôi.”
“Vậy…. ngươi thuộc vào loại nào?”
“Ta …. Ta…” Đột nhiên Du Hoa Nhị hỏi về vấn đề này Long Dực cũng cảm thấy khó có thể trả lời.
Việc này thật là làm hắn xấu hổ, nếu không trả lời thì không phải là nói chính mình thuộc vào loại phong lưu hoa tâm sao?
”A ui! Ta quay lại Phạn Hương Lạp! Chúng ta trở về ăn cơm thôi!” Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Long Dực, Du Hoa Nhị cuống quýt giải vây, ngay cả nàng chính mình cũng thấy được vấn đề này tuy đơn giản nhưng rất khó trả lời.
Khi người đàn bà hỏi nam nhân về vấn đề này thì mười người thì có chín sẽ không dại gì mà nói mình thuộc loại phong lưu hoa tâm, nhưng nếu mà trả lời “thủy chung như một” khẳng định là sẽ bị người khác chê trách là “nam nhân dối trá”.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK