Quả nhiên lúc cùng hai người bắt tay đột nhiên nam sinh kia kêu oái lên một tiếng, rụt phắt tay về như chạm phải điện. Tay trái ôm tay phải nhăn nhó đau đớn. Tiễn Hân Nghiên đứng bên Tiễn Như Vũ bộ dáng vừa mừng vừa sợ hãi.
Nam sinh kia thấy bạn bị hại, liền huy quyền đánh Tiễn Như Vũ. Không ngờ bị Tiễn Như Vũ bắt lấy quyền đầu, cảm thấy như bị một gọng kìm kẹp chặt, đau đền toát mồ hôi kêu lên thảm thiết. Bá Thiên Bang - Tàng Thư Viện
“ Lần ra tay anh hùng cứu mỹ nhân này của lão Tiễn thật đáng giá. Các người xem Tiễn mỹ nhân nhìn hắn ngưỡng mộ làm sao! Ấy, lão Tiễn nháy mắt với bọn ta là có ý gì đây? Xem ra lão Tiễn muốn hạ “Độc thủ” với Tiễn mỹ nhân rồi. Hắn lại còn ôm Tiễn mỹ nữ nữa…” Đinh Tiểu Lôi chỉ tay vào trong đình đầy vẻ hâm mộ.
Long Dực cùng Lý Vân cười ha hả. Lý Vân nói: “ Đi thôi nào lão Đinh, đừng xen vào chuyện của lão Tiễn nữa. Hắn mới đích thực là ‘Thấy sắc quên bạn’ đó. Có vẻ hắn muốn tận dụng cơ hội này để chiếm trọn lòng Tiễn mỹ nhân rồi.”
“ Hai người đi trước đi, ta ở đây xem sao.” Long Dực thầm nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, hướng đông, tây, bắc lần lượt có Đông Phương Ngưng Tuyết, Phong Linh, Nguyệt Nhã Nhu cùng Du Hoa Nhị. Còn phía nam là Tiểu Kính hồ, chính mình cũng chỉ còn cách đứng đây vờ như đang ngắm phong cảnh là cách tốt nhất. Bằng không thì cho dù là đi về hướng nào cũng sẽ phải đối đầu một người và làm mấy người kia bỏ đi.
“Hiểu!” Mặt Đinh Tiểu Lôi cùng Lý Vân cùng lộ vẻ thương xót, vô vai Long Dực nói tiếp: “Lão Long! Chuyện hôm nay dù xử lý tốt hay xấu đều có liên can đến hạnh phúc cuộc sống sau này của lão đó. Ngươi nên thật tỉnh táo mà ứng đối, ngàn vạn lần không thể sơ xuất vào lúc quan trọng nhé. Chúng ta đi trước đây.”
Hai ngươi chậm rãi đi theo con đường phía tây. Đi ngang Đông Phương Nưng Tuyết không khỏi liếc qua nàng một cái. “Yêu ai yêu cả đường đi” Đông Phương Ngưng Tuyết vì quá yêu Long Dực nên tuy đối với người ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng vì biết Đinh Tiểu Lôi và Lý Vân là bạn thân của Long Dực nên cũng khẽ gật đầu cười nhẹ chào bọn họ.
Nhưng nụ cười đó đối với Đinh Tiểu Lôi và Lý Vân mà nói thì lại như một ngọn gíó xuân trong trẻo. Hai người trong lòng ngẩn ngơ nghĩ: “Băng sơn mỹ nhân tự nhiên sao lại cười với ta?”
Long Dực Cảm thấy trong bụng nôn nao, cổ cũng cứng đờ. Muốn quay đầu nhìn về ba phía đông, tây, nam một chút cũng thấy thật khó khăn.
Hắn chợt thở dài, chậm rãi đi tới cái ghế đá dài sát Tiểu Kính hồ, tay phải phất nhẹ, chân khí quét qua làm tuyết đọng trên ghế văng hết để lộ mặt đá sạch sẽ. Hắn ngồi lên ghế rồi nhìn hồ nước ngay sát trước chân mình đến ngơ ngẩn.
Không biết đã được bao lâu chợt thấy phía sau có sự xao động của không khí. “Là Ngưng Tuyết, nàng… Nàng đi tới đây sao?” Long Dực không cần quay đầu, chỉ dựa vào cảm ứng của chân khí cũng biết là Đông Phương Ngưng Tuyết đã tới sát một bên rồi.
Điều kỳ quặc là Đông Phương Ngưng Tuyết đi ngang qua hắn mà không dừng lại. Sau đó lại tiếp tục hướng về phía bắc là rừng liễu có Phong Linh bên trong.
“Chuyện ta với Phong Linh đã nói cho Nhưng Tuyết biết rồi mà. Lúc này nàng đi qua đó là ý định gì đây? Không phải là… “ Hắn rùng mình khi nghĩ tới đây. Vốn đã biết Đông Phươong Ngưng Tuyết tình tình lạnh lùng nhưng Phong Linh thì ngược lại. Hai cái thái cực này gặp nhau , cũng lo không biết sẽ xảy ra chuyện gì không ổn nữa đây.
“Ta xin, ta xin, phải nhớ đây là trong khuôn viên trường chứ, các người phải tỉnh táo. Bằng không e rằng cái đại học này cũng không xong rồi.” Long Dực thầm cầu khẩn trong bụng.
Một lúc sau vẫn không nghe có tiếng gì ồn ào hay đánh nhau gì, xem ra chuyện hắn lo lắng cũng không xảy ra, Long Dực thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lạ thấy có chút kỳ quái là Đông Phương Ngưng Tuyết tìm Phong Linh làm gì? Cuối cùng hắn chịu không nổi đành quay đầu ra sau nhìn.
Nhưng vừa nhìn thì lại thấy không yên tâm chút nào. Trong rừng liễu đằng kia, Đông Phương Ngưng Tuyết cùng Phong Linh một phe, Nguyệt Nhã Nhu và Du Hoa Nhị một phe đang chơi nấp sau các gốc cây chơi ném tuyết với nhau. Vẻ mặt bốn người đều vui vẻ, thi thoảng lại có tiếng cười khanh khách vang lên, rõ ràng là đang cùng nhau đùa nghịch rất thích thú.
Cảnh này làm cho Long Dực trợn tròn mắt như muốn ngất tại chỗ. Hắn còn e là mình hoa mắt nữa. “Bốn nàng này ngoại trừ Nguyệt Nhã Nhu học tỷ và Du Hoa Nhị thì đều không không biết nhau sao bây giờ lại như bạn bè lâu năm thế này? Đặc biệt là Đông Phương Ngưng Tuyết và Phong Linh còn có vẻ như thân hai người kia nữa. Thật kỳ quái!”
Mặc dù có chút buồn bực nhưng dẫu sao cũng không có chuyện không hay xảy ra nên hắn vẫn thầm cảm thấy mình may mắn.
Tự chế nhạo mình một phen rồi cười khổ, rồi ngồi xuống một bên ghế đá lẳng lặng nhìn bốn cô gái thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển, linh hoạt như chim én, chạy qua chạy lại như thoi trong rừng. Hàng loạt tuyết cầu ném qua ném lại đập vào thân cây vỡ tung ra như một đóa hoa đang nở rộ.
Hào quang của tứ đại mỹ nữ kế Tiểu Kính hồ cộng với một nam nhân đặc biệt xuất sắc quả là chuyện hiếm thấy. Chính vì vậy mà đông đảo nam sinh, nữ sinh đã nhanh chóng kéo đến vây quanh. Nam sinh dương nhiên là vì phong tư của bốn mỹ nhân rồi. Còn nữ sinh thì túm tụm với nhau thành từng tốp đứng ven Tiểu Kính hồ thẹn thùng làm bộ đi ngắm cảnh hồ, thi thoảng liếc mắt nhìn lén Long Dực, cô nàng nào can đảm hơn thì cũng mắt long lanh nhìn thẳng vào vị nam sinh tuấn lãng điển trai này.
Người chung quanh càng nhiều Long Dực lại càng cảm thấy không tự nhiên, cuối cùng nghĩ lại tốt nhất là ở trong thư viện vẫn an tĩnh hơn, vì vậy chuyển mình dưới vô số ánh mắt nhanh chóng rời khỏi.
Đêm đó Long Dực trằn trọc trong phòng ngủ, không thể nhắm mắt ngủ được, trước mắt luôn luôn luân phiên hiện ra bóng dáng xinh đẹp của tam nữ Đông Phương Ngưng Tuyết, Phong Linh, Nguyêt Nhã Nhu. Hắn với Du Hoa Nhị ít khi gặp gỡ, chỉ khi nghĩ tới Nguyệt Nhã Nhu mới liên quan đến nàng, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng khuôn mắt tươi cười quyến rũ đó vẫn làm trống ngực đập liên hồi.
Trùng hợp là khi hắn vừa muốn ghé Đông Phương Ngưng Tuyết thì ngoài cửa sổ có một đạo khí tức quen thuộc tiến vào. Tất nhiên đó là Đông Phương Ngưng Tuyết nửa đêm “tới chơi”
Long Dực cũng tò mò không biết tình huống ban ngày là thế nào nên nhanh chóng xoay người xuống giường đi ra cửa. Bá Thiên Bang - Tàng Thư Viện
Cũng như mọi khi, Đông Phương Ngưng Tuyết thấy hắn đi ra chỉ cười, không nói gì mà kéo tay hắn phi thân ra ngoài đề về nhà nàng.
“Ngưng Tuyết, hôm nay …” Sau khi vào nhà Long Dực vội vã hỏi.
Đông Phương Ngưng Tuyết ra hiệu cho Long Dực ngồi xuống salon rồi bưng tới một chén trà nóng đặt trước mặt hắn cười nói: “em biết anh muốn hỏi cái gì. Uống chén trà nóng trước đã rồi em sẽ nói cho anh!”
“Được.” Long Dực dật đầu ngồi xuống. Bá Thiên Bang - Tàng Thư Viện
Từ khi Đông Phương Ngưng Tuyết ở đây một mình hắn đến đây ngày càng nhiều. Mỗi lần đến Đông Phương Ngưng Tuyết đều pha cho hắn một chén trà thượng hạng, cùng hắn nói chuyện vãn, tạo cho hắn có cảm giác ‘như ở nhà’. Cái cảm giác này không chỉ đơn giản cảm giác giữa hai căn phòng vốn thuộc về Đông Phương Ngưng Tuyết mà dường như chính mình là chủ nhân của nó vậy.
“Chuyện ban ngày anh thấy được chắc chắc là thấy rất kỳ lạ phải không? Làm sao mà em lại cùng với Nguyệt Nhã Nhu, Phong Kinh và Du Hoa Nhị lại giống như bạn bè đúng không?” Đông Phương Ngưng Tuyết nói xong liền đi vào phòng ngủ thay đồ, một lúc sau trở ra đã mặc một chiếc áo ngủ mềm mại rộng rãi đi ra. Mặc dù thân thể hoàn toàn bị che kín nhưng Long Dực vẫn bị thân hình trằng như tuyết bên dưới áo ngủ kia làm lay động không khỏi động tâm.
“ Chính xác là lúc đó anh không hiểu được tại sao em nhìn các nàng như bạn thân chơi với nhau thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Long Dực gãi đầu hỏi.
“Còn nhớ có lần anh nói chuyện với em rất thẳng thắn không? Lần đó có những chuyện về anh với Phong Linh, Nguyệt Nhã Nhu quen biết nhau như thế nào. anh cũng nói anh và Phong Linh còn có ‘giao lưu’ với nhau, còn Nguyệt Nhã Nhu là nữ sinh gây ấn tượng nhất với anh. Ngày đó sau khi đi khỏi, em suy nghĩ rất nhiều và quyết định tìm bọn họ nói chuyện…”
Long Dực nghe đến đây không khỏi kêu lên: “em… em tìm bọn họ để nói những gì?”
Đông Phương Ngưng Tuyết cười: “anh sợ giữa bọn em có chuyện không hay à? Thực tế làm gì có, em với Phong Linh và Nguyệt Nhã Nhu nói chuyện cực kỳ vui vẻ, không có chút ghét bỏ nào. Dương nhiên là em tìm mấy nàng ấy chủ yếu là nói về anh ….”
“Nói gì về anh thế?” Long Dực mặc dù đoán được nhưng vẫn muốn hỏi cho được.
Đông Phương Ngưng Tuyết nhìn hắn thật lâu rồi hỏi: “anh nói thật đi anh thích ai nhất? Hay nói cách khác, anh chọn ai làm bạn trăm năm của anh?”
Long Dực trợn mắt, mồm há hốc lắp bắp: “anh.. anh…” Việc này từ trước tới giờ hắn cũng có nghĩ qua nhưng cũng chỉ là đề cho mọi việc tự nhiên mà thôi, Nếu hai người hữu duyên thì cuối cùng ắt sẽ gặp nhau. Bây giờ Đông Phương Ngưng Tuyết lại hỏi trực tiếp như vậy khiến hắn thấy đau đầu không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Đông Phương Ngưng Tuyết thản nhiên một cách kỳ lạ nói: “Phong Linh và Nguyệt Nhã Nhu đều tốt với anh, anh cũng thích họ, cho nên không nỡ dứt bỏ có phải không? Không sao, nếu em là anh cũng sẽ không biết phải làm sao, thế nên em.... cũng không trách anh.”
“Bởi vậy sau khi ba người bọn em nói chuyện rất ăn ý bèn đề ra cái gọi là ‘Quân tử hiệp định’ ”. Đông Phương Ngưng Tuyết nói tiếp: “ Cái này chính là từ giờ trở đi ba người bọn em sẽ cạnh tranh công bằng, cam đoan không rêu rao đồ thổi những lời đồn có ác ý. Không bôi nhọ đối phương, không tiết lộ bí mật riêng tư của đối phương, không đâm sau lưng chiến sĩ cho đến khi có một người trong ba người bọn em chiếm được tình cảm của anh một cách hoàn toàn. Khi đó hai người còn lại sẽ cam tâm tình nguyện rút lui, sau đó không can thiệp vào chuyện hai người kia nữa.” Bá Thiên Bang - Tàng Thư Viện
Long Dực ‘A’ một tiếng rồi lại cúi đầu nhìn chén trà trong tay ngơ ngẩn, kinh ngạc nghĩ: “Ta có đáng giá gì đối với sự đối đãi của các người với ta. Cho dù là sau này ta chọn ai trong các người cũng đều là sự xúc phạm đến người còn lại. Ta …” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK