Bia trên bàn nhanh chóng tiêu hết, chỉ còn lại chai không do tên mặt sẹo vừa uống vừa dùng bia đổ lên người tiểu Diệp.
Môt nam khách ngồi tại bàn số 8 không chịu nhẫn nại được nữa, liền chuyển thân đứng lên, quyền đầu nắm chặt, cơ hồ chuẩn bị xuất thủ.
Người khách trung niên ngồi chung bàn cũng không có ngăn cản nữa, trong mắt cũng nổi lên một tia phẫn nộ.
Ngay lúc đó, một cỗ sát khí không biết từ đâu đột nhiên ập tới. Người khách trung niên cảm giác được liền quay đầu lại nhìn, rồi vẫy tay bảo người thanh niên “ngồi xuống đi, chuyện này để hắn giải quyết”.
Người thanh niên hiện tâm lực đang dồn về bọn quang đầu thanh niên, nghe được người trung niên nói vậy lập tức di chuyển mục quang nhìn về phía người trung niên chỉ tay, thấy có một thiếu niên đằng đằng sát khí đang đi đến, lập tức quay về chỗ ngồi xem kịch.
Thiếu niên đó chính là Long Dực, sắc mặt đầy sát khí và lãnh khốc không phù hợp với tuổi tác của hắn, từng bước từng bước hướng tên mặt sẹo đi tới.
Trên thân thể của hắn phát xuất ra một cỗ sát khí kinh nhân, cỗ sát khí này dường như từ từ khuếch tán rộng ra cả quán, làm cho 2 người nam khách ngồi tại bàn số 8 bất đắc dĩ phải dùng tới dị năng lực lượng của họ trấn áp luồng sát khí kinh khủng này.
Đồng thời, bọn quang đầu thanh niên đang ngồi cũng cảm thấy có chuyện không ổn, liền xoay người lại nhìn về phía Long Dực đang đi đến, chỉ có tên mặt sẹo vẫn còn đứng tại đó uống bia và đổ bia, không thèm quan tâm.
Hắn vẫn như cũ, vừa uống bia vừa đổ xuống người tiểu Diệp, trong hắn dường như xuất hiện khoái cảm vì ngược đãi người khác nên có người đi đến bên hắn mà hắn không hề hay biết.
“Ah, là hắn” Một tên quang đầu thanh niên đột nhiên chỉ Long Dực la lên “đúng là hắn, tên tiểu tử đã đả thương lão bát của chúng ta”
Long Dực đã nhìn ra tên này, đó là một trong những tên đã cướp ví tiền và điện thoại hôm trước.
“Hừ, ngươi đám đả thương lão bát huynh đệ của chúng ta? Con mẹ nó, chết đi” tên mặt sẹo đưa mắt nhìn Long Dực, chửi 1 câu sau đó cầm vỏ chai bia nhắm đầu Long Dực đập xuống.
Ánh mắt Long Dực xuất hiện quang mang, hữu thủ liền động, phất một cái làm cho chai bia trên tay tên mặt sẹo phản lại đập vào mặt hắn làm hắn ngã xuống.
Hắn ngã xuống bên cạnh chân của tiểu Diệp, gương mặt đầy máu. Tiểu Diệp nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, bất giác theo bản năng hét một tiếng.
Mấy tên còn lại nhìn thấy đồng bọn bị thương liền khởi phát hung tính, từng người cầm lấy ghế, nhắm hướng Long Dực chuẩn bị báo thù.
Ngay lúc đồng bọn cùng với Long Dực chuẩn bị khai chiến thì tên cướp điện thoại lúc trước chạy ra khỏi quán, móc điện thoại ra không biết gọi cho ai.
Long Dực là người có tính cách nội liễm “ngươi không phạm ta thì ta không phạm ngươi”, đây là nguyên tắc đối nhân xử thế của hắn, nhưng lân này hắn thực sự tức giận.
Không đề cập đến việc bọn chúng hí lộng vũ nhục cháu gái của lão bản, chỉ riêng việc nhỏ xảy ra trên đuờng thôi thì hắn cũng ra tay rồi.
Bọn quang đầu thanh niên với ghế trong tay từ bốn phương đánh tới, Long Dực nhất động bất động, trên mặt lộ ra vẻ cười quái dị.
Bên ngoài quán đột nhiên có một cơn gió lớn thổi đến, bụi bay đầy đường làm cho người bộ hành phải nhắm mắt lại. Cơn gió từ ngoài đổ vào quán, mang theo bụi cát từ ngoài cuốn vào.
Gió thổi tới dường như quấn lấy Long Dực, đồng thời bọn quang đầu cũng đã cầm ghế xông tới gần hơn, thậm chí đã chạm vào y phục của Long Dực.
Thân thể của Long Dực bắt đầu động nhanh như gió cuốn phản công, ngoại trừ hai nam khách ngồi tại bàn số 8 mập mờ thấy được thân ảnh cùng động tác của hắn, người ngoài cơ bản nhìn vào chỉ thấy 1 cơn gió mà thôi.
Theo động tác của Long Dực, gió trong quán dường như tập kết lại quanh thân hắn, mấy tên quang đầu chỉ cảm thấy như bị một cơn lốc cuốn vào nâng lên cao, sau đó bọn chúng lần lượt rớt xuống.
Gió vẫn thổi mạnh bên ngoài, nhưng bên trong quán lại yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng rên của mấy tên thanh niên bị sứt đầu mẻ trán mà thôi.
Lão bản cùng với cháu giá tiểu Diệp ngây ngốc nhìn vào Long Dực. Họ đang nghĩ rằng đây có phải là một thanh niên 16 tuổi không, sao mà lợi hại thế?
Người thanh niên cùng người trung niên ngồi tại bàn số 8 cũng ngây ngốc nhìn Long Dực, trong tâm chấn kinh không sao tả đựơc.
Bình thường thì không có gì, khi lâm trận thì sát khí xung thiên, có thể nói đây là phong phạm của một chân chánh cao thủ a.
“Hắn có thể khống chế gió, dùng lực lượng của gió để tấn công địch thủ? Cái này… cái này là dị thuật gì nhỉ?" Người trung niên lầm bầm nói.
“Lão Tiễn, tinh thần lực của ông có thể khống chế được cái gì?” Người thanh niên đưa mắt nhìn hỏi ‘có thể hắn cùng với ông là đồng dạng về đặc dị năng lực đó”
“Không đúng” người trung niên chầm chậm lắc đầu “tinh thần lực của ta chỉ có thể khống chế vật hữu hình, nhưng hắn lại có khống chế được gió vô ảnh vô tung, lại còn tập kết chúng lại quanh thân hình thành nên cổ uy lực toàn phong cường đại nữa. Có thể nói là hắn có thể khống chế năng lực nguyên tố của thiên địa”
“Khống chế vật hữu hình? Khống chế nguyên tố? Có gì khác nhau đâu”.
“Khác nhau quá lớn. Vật thật hữu hình là có thể nhìn thấy được, địch thủ có thể phòng bị, tuy nhiên khống chế nguyên tố như đã nói, giống như “phong” (gió) nguyên tố của hắn. Ví dụ hắn dùng phong nguyên tố ngưng kết thành quyền tấn công ngươi thì khi hắn tấn công ngươi có biết được không. Kết quả vô hình chung là ngươi sẽ bị phong quyền đó đả thương.”
“Ân, không thể phòng bị” Ngươi thanh niên dường như bị kích động, nhãn tình xuất hiện một tia hưng phấn, thầm nghĩ “ Nhìn chủ tịch quan tâm hắn như vậy, không tưởng hắn là một cao nhân thâm tàng bất lộ a. Hừm, nếu hắn có khả năng thực sự gia nhập vào Phong Hổ tổ chức, vậy thì còn nhiều thời gian để thỉnh giáo hắn.”
Tiếng thắng của xe hơi vang lên bên ngoài.
Từ bên trong quán nhìn ra thì thấy một chiếc xe hơi màu trắng vừa đến đậu trước cửa quán.
Cửa xe mở, một người trung niên mắt ưng, biểu tình âm vụ, trong tay cầm một cây gậy đen bước xuống, sau đó bảy tám thanh niên quang đầu cũng bước xuống xe theo hắn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK