Mục lục
[Dịch] Long Huyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Dực cười nói: “Dã thầy thuốc, ông cũng tin cái này ư? Thần và ma đều chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, nếu như nói có thật, nhân loại chúng ta hiện tại còn có thể sinh họat tự do được sao? Chỉ bọn họ sẽ trở thành nô lệ, sinh sống ở trong cảnh cực khổ lầm than, suốt đời trọn kiếp đều không thể vươn lên.”

Chư Cát Dã gãi đầu nói: “Vậy Huyết Liên này thì sao? Chẳng lẽ là trời sinh?”

“Khẳng định là trời sinh! Thế giới lớn như vậy, vật dạng gì mà không có a! Trừ Huyết Liên, nói không trừng còn có Nhục Liên, Cốt Liên, Cân Liên đi.”

“ tiểu tử này lại nói hươu nói vượn!” Chưu Cát Dã nói: “Ta dám khẳng định, vài khóm Huyết Liên này tuyệt đối là thứ thế gian độc nhất vô nhị, ngoại trừ nơi này, những địa phưong khác cũng không có.”

Đường Nghĩa Nhân nghe bọn họ hai người nói chuyện, ánh mắt lại chuyểnn hướng hai gian phòng nhỏ kia, gian phòng nhỏ không có cửa, bên trong hình như rất trống trải, ngay cả cái bàn cũng nhìn không thấy.

“Vừa rồi rõ ràng có người dùng tiếng huýt gió khống chế cự mãng, muốn ngăn cản chúng ta lên tiểu đảo, như thế nào chúng ta tới đây, ngược lại không thấy có người nào cả?” Ông nghi họăc nói.
" mặc kệ có hay không có người, chúng ta tới là vì lấy Huyết Liên, bây giờ Huyết Liên ở trước mắt, lấy rồi lập tức rời đi.” Chư Cát Dã nói.

Long Dực nói: “Huyết Liên có bốn khóm, chúng ta cần bao nhiêu?”

Chư Cát Dã nói: “Đã tới đây rồi còn khách khí cái gì? Toàn bộ lấy hết!”

“Như vậy không tốt đi, nếu như đủ dùng, chúng ta chỉ lấy một khóm, dù sao Huyết Liên rất quý giá, hơn nữa cũng không phải là của chúng ta.”

“Huyết Liên là trời sinh, của ai đều không phải, ai cũng đều có thể lấy đi. Hôm nay ngươi không lấy, có lẽ ngày mai sẽ có người khác tới lấy.” Chư Cát Dã vỗ vỗ Bách Bảo tương mang theo nói: “Nơi này có bốn khóm Huyết Liên, mang về một khóm cho Hiểu Hạm cô nương phục dụng, còn lại ba khóm ta chính mình giữ lại, trừ nay về sau có thể dùng để cứu người giúp thế, chung quy so với để chúng tại nơi này tự sinh tự diệt tốt hơn.”

Sau khi hắn nói xong lời này, hai tay từ từ với ra hướng một khóm Huyết Liên, muốn đem nó cả rễ nhổ lên, nghĩ thầm hoa của Huyết Liên nếu như kỳ diệu, nói không chừng ngay cả cành lá đều có giá trị làm thuốc cực cao.

Tại thời điểm đầu ngón tay hắn vừa sắp tiếp xúc tới cành Huyết Liên, Long Dực đột nhiên cảm ứng được một cổ khí sóng đáng sợ. Khí sóng này là từ trong căn phòng nhỏ phía đông tuôn ra, giống như sóng lớn tận trời áp tới hướng ba người bên cạnh Huyết Liên, Long Dực thậm chí có thể ngửi thấy trong cổ khí sóng này mang theo mùi vị máu tươi.

“Đây là ai? Thực lực thật cường đại, hắn nếu như không cố ý tán phát sóng khí, ta căn bản đã cảm ứng không được.” Long Dực thầm kinh dị, cái này là hắn xuất đạo tới nay lần đầu tiên gặp được sự tình cảm ứng không ra khí sóng của đối phương, cũng nói rõ thực lực của người trong ốc có thể vượt qua chính mình, chí ít cùng mình tương đương.

Long Dực chỉ là cảm thấy giật mình và rung động, mà Chư Cát Dã cùng Đường Nghĩa Nhân cảm thấy lại là hoảng hốt và đáng sợ, bọn họ dưới sự áp bức của cổ khí sóng này, cảm thấy chính mình giống như là lá rơi trong gió, lục bình trong nước, sinh tử chỉ có thể nghe theo thiên mệnh, căn bản là không thể chống cự.

Đường Nghĩa Nhân toàn lực vận dụng chân khí, ngăn chặn khí huyết trong người quay cuồng không ngừng, sắc mặt ngưng trọng hướng phía tiểu phòng, thì thầm nói một trận.

Long Dực và Chư Cát Dã biết hắn cùng người trong tiểu phòng nói chuyện. Nhưng lại nghe không hiểu đang nói cái gì, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Đường Nghĩa nhân quay đầu hướng hai người giải thích: “Ta nói chúng ta có bằng hữu bị bệnh, chỉ có thể dùng Huyết Liên để chữa trị. Nếu như Huyết Liên là các hạ trồng mong các hạ ra tay trợ giúp , tặng một gốc, ngày khác chúng ta nhất định đăng môn bái tạ.”

Lúc này người trong tiểu phòng dùng cùng loại ngôn ngữ nói vài câu, thanh âm khàn khàn the thé, cũng nghe không rõ có bao nhiêu tuổi. Đường Nghĩa Nhân nghe hắn nói xong, sắc mặt không khỏi biến đổi, vừa là phẫn nộ vừa kinh hãi.

“Đường lão ca, người trong phòng nói như thế nào?”

Đường Nghĩa Nhân thở dài, cười khổ nói: “Hắn nói Huyết Liên không phải là hắn trồng, nhưng là hắn phát hiện, nên quy về hắn sở hữu. Còn nói chúng ta hại cự mãng hắn thuần dưỡng, hơn nữa mưu đồ lấy đi Huyết Liên, chúng ta ba người hôm nay đừng mong được sống sót!”

“Rắm chó!” Chư Cát Dã giận dữ, lớn tiếng nói: “Nói cho hắn, chính là bảo Huyết Liên này chúng ta hôm nay đã xác định lấy, hắn nếu như dám cản trở, lão tử liền phóng hỏa thiêu hai cái chuồng gà của hắn!”

Đường Nghĩa Nhân giật mình một cái, lập tức đem nguyên lời của Chư Cát Dã hướng người trong tiểu phòng phiên dịch một lần.

Người trong tiểu phong phát ra một trận cười lạnh âm trầm phảng phất như đến từ địa ngục, tiếp theo còn nói vài câu.

“Hắn nói hơn một trăm năm trở lại đây, hễ là người tự tiện xông vào khu vực tiểu đảo này, không có một người có thể còn sống ra ngoài.
Còn hỏi thời điểm chúng ta tới thấy được khô lâu bạch cốt khắp nơi hay không, nói đó cũng sắp là kết cục vận mệnh của chúng ta.” Đường Nghĩa Nhân phiên dịch lời của người trong ốc, phẫn nộ nói: “Trên đường ta đi, đích xác thấy thi cốt khắp nơi, còn hai người thì sao?”

Chư Cát Dã nói: “Không sai, ta cũng thấy được, khắp nơi đều có.”

Long Dực cả kinh nói: “Chẳng lẽ những thi cốt này đều là hắn.... là hắn một tay tạo thành? Hắn như thế nào có thể sát hại nhiều người như vậy!”

“Người này thật là tàn nhẫn! Nếu bị cảnh sát bắt được, xử bắn một nghìn lần cũng không đủ!” Chư Cát Dã oán hận nói, “Dựa vào một điểm này, lão tử hôm nay liền không có khả năng buông tha hắn! Ta cũng không tin, chúng ta ba người liên thủ, còn đánh không lại hắn!”

Đường Nghĩa Nhân nhìn Long Dực một cái, nói: “Chúng ta ba người liên thủ, khẳng định sẽ không thua. Theo ta thấy, Long tiểu ca thực lực cũng là thâm bất khả sắc, có lẽ có hy vọng cùng hắn liều mạng!”

“Có thể liều là được!" Chư Cát Dã lớn tiếng nói: “Ta ngược lại muốn nhìn, người trong cốc nói lời lớn lối này bộ dạng gì? Đường lão ca, ngươi bảo hắn có dũng khí ra ngoài cùng chúng ta mặt đối mặt đánh một trận, hắn nếu là thắng chúng ta ba người, không cần hắn tới giết, chúng ta ba người đồng thời tự sát.”

Đường Nghĩa Nhân gật đầu nói: “Hảo, ta nói khó nghe một chút, không khích hắn ra không được.” Hắn đối mặt tiểu ốc, vung tay múa chân, hầm hầm tức giận mắng chửi một trận, trong lòng biết một khi chọc giận người trong phòng, nhất định gặp sẽ là một kích lôi đình vạn quân, cho nên vừa chửi, vừa âm thầm đề phòng.

Chư Cát Dã lên tiếng, cười nói: “Ha ha, Đường lão ca, ta mặc dù nghe không hiểu ông chửi cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ thần thái đó, cùng với mụ đàn bà đanh đá chửi ngoài chợ đúng là một cặp a! Người trong căn phòng nhỏ kia nếu như cứ không ra, thì có lẽ phải lấy họ rùa đen rồi!”

Lời nói còn chưa dứt, trước mắt đột nhiên lóe lên 1 nhân ảnh, một lão giả gầy lùn xuất hiện ở cửa của căn phòng nhỏ.

Lão giả này một thân y phục cũng không biết bao nhiêu năm rồi chưa giặt qua, trên bề mặt một tầng bùn đen,không thể phân biệt được vốn dĩ là màu gì, tóc râu rất dài, giống như cho tới bây giờ chưa có cắt qua, che lấp đi phần lớn khuôn mặt, đóan không ra tuổi tác thực tế của lão cao bao nhiêu, nhưng mà đầu mũi cao cùng một đôi mắt lớn màu lam mà có thần lại khiến cho người nhìn qua khó quên, những đặc trưng này vừa nhìn liền biết lão là người La Tư quốc.

Lão giả này phát hiện Huyết Liên đã có rất nhiều năm, vì độc hưởng công hiệu kỳ diệu của Huyết Liên, hắn từ đó tại nơi này định cư lại chuyên tâm thủ hộ, đồng thời vì phòng ngừa bí mật của Huyết Liên tiết lộ ra ngoài, dẫn tới càng nhiều người tìm kiếm tranh đọat, không quản là hữu ý hay là vô ý, chỉ cần là người bước lên tòa tiểu đảo này, lão đều sẽ kiên quyết đánh chết. Nhưng mà năm đó từng có hai người dị tộc cao thủ da vàng, mắt đen từ trong lòng bàn tay lão đào thoát thành công, trở thành sự hối tiếc duy nhất của lão.

Giờ phút này, lão già gầy thấp đang dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Long Dực ba người, âm thầm thăm dò thử thực lực của bọn họ. Chư Cát Dã và Đường Nghĩa Nhân thực lực yếu xa so với lão, đối với lão mà nói căn bản không đủ gây bận tâm, nhưng mà cái người tuổi trẻ đứng ở giữa, sóng khí trên người như ẩn như hiện, đóan không được thực lực chân thật của hắn, xem ra chắc là một địch thủ mạnh mẽ.
Hắn vừa rồi tận mắt thấy Chư Cát Dã muốn tới lấy Huyết Liên, bản thân đã minh bạch mục đích của ba người này trước khi đến chính là vì bảo vật này, trong lòng lão mặc dù kinh sợ thực lực của đối phương, nhưng sớm coi Huyết là đồ trong túi, quyết không chịu để cho bất kì kẻ nào dễ dàng mang đi, vì vậy nhanh chóng tích súc lực lượng, chuẩn bị toàn lực xuất thủ, đem “ba kẻ xâm nhập” nhất cử kích sát.

Chư Cát Dã ngạc nhiên nhìn hắn một lát, đột nhiên thất thanh cười nói: “Ai ôi, lão đầu này sinh ra so với ta dễ coi hơn nhiều, vóc người nhỏ nhắn, tóc dài tung bay, ánh mắt lạnh lùng, dùng tuổi hiện tại mà nói: thật sự anh tuấn ngẩn ngơ! Tàn khốc gần chết!” ( 1 dạng khen đểu của người VN chúng ta )

Đường Nghĩa Nhân vốn thần kinh đang căng thẳng, nhưng nghe Chư Cát Dã lúc này trêu chọc, trên mặt không khỏi hiện ra tiếu ý.

Chỉ nghe Chư Cát Dã nói: “Đường lão ca, cuối cùng một lần cảnh cáo hắn, cứ nói bốn gốc Huyết Liên này là thiên địa sinh ra, ai có bản lãnh thì kẻ đó sẽ giữ, hắn nếu như đồng ý nhường cho chúng ta, thì chuyện gì cũng không có, hắn nếu không đáp ứng, hắc hắc, chúng ta chẳng những muốn lấy Huyết Liên đi, còn muốn đánh người của hắn, đốt phòng của hắn, cướp hắn lão........ A a... ngươi hỏi hắn có hay không có lão bà, nếu có, cũng cùng cướp đi!”

Đường Nghĩa Nhân thấy lão giả La Tư quốc không ngừng dùng mắt dò xét Long Dực, giống như còn mang vài phân kiêng kị, xem ra Long Dực quả nhiên đối với hắn cấu thành uy hiếp nhất định, lão trong lòng nhẹ nhõm, lại buông lỏng hơn nhiều, ha ha cười, lớn tiếng đem lời của Chư Cát Dã phiên dịch thành quốc ngữ La Tư cho lão giả nghe.

“Lưu ý, hắn muốn xuất thủ!” Long Dực cảm thấy sóng khí của lão giả đột nhiên tăng cường, biết hắn đã bị chọc giận, rất có thể lập tức xuất thủ thi triển tấn công, vội vàng nhắc nhở Chư Cát Dã cùng Đường Nghĩa Nhân.

Lão giả kia hai tay buông nhẹ, hai chân hơi giang, lặng lẽ đứng ở đó, tịnh không có động tác tấn công gì, chỉ là trong đôi mắt màu lam lại phóng ra hồng mang khác lạ, giống như hai thanh lợi kiếm mang theo máu tươi đâm thẳng vào nhân tâm.

Long Dực ba người đang trong kinh ngạc, lão giả kia bỗng nhiên đem ánh mắt hướng Đường Nghĩa Nhân phía bên phải, trong mắt hồng quang đại thịnh. Long Dực ẩn ẩn cảm thấy có cái gì đó không ổn, rồi lại không biết nên như thế nào nhắc nhở Đường Nghĩa Nhân.

Đường Nghĩa Nhân cả đời đối địch vô số, kinh nghiệm phong phú, phản ứng cũng nhanh, đến khi ánh mắt lão giả chuyển tới, hắn liền biết chính mình sẽ trở thành mục tiêu công kích, chân khí trong nháy mắt che kín toàn thân, đồng thời quanh người kết thành một tầng hộ thân khí tráo.

Nhưng đến khi một cỗ sóng xung kích vô hình va chạm tới, lão lập tức hiểu rằng phòng ngự của mình căn bản là bọ ngựa đá xe, hoàn toàn không hữu dụng, sóng xung kích đó thế như chẻ tre, lấy khí thế nhanh như sấm chớp kích vỡ hộ thân khí tráo của lão, khí thế mãnh liệt đánh thẳng tới ngực khiến lão kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể hướng về phía sau bay ngược ra.

Giống như diều đứt dây, thân thể bị thương nặng của Đường Nghĩa Nhân ở trong không trung vẽ lên một đường vòng cung lớn rớt xuống vũng lầy ngoài gò đất. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK