Mục lục
[Dịch] Long Huyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư phụ của Đường Anh mặc dù là hạng nữ lưu, nhưng gia nhập vào “Thâu thiết đạo” (con đường ăn trộm) đã có thời gian hơn mười năm, kinh nghiệm chạy trốn cực kỳ phong phú, bà ta sau khi tung Đường Anh lên, lập tức triển khai thân pháp chạy theo.

Khi những thành viên tiểu tổ đặc năng này phát ra kình khí kích vào Đường Anh, chân khí hoàn toàn phóng thích, căn bản không có dư lực đi ngăn cản sư phụ của Đường Anh, phòng thủ yếu ớt nhất, sư phụ của Đường Anh chính là thừa cơ hội này vung tay đánh ra một bả ngân châm cuối cùng, đem mấy người phía trước bắn bị thương. Khi bọn họ bị thương hoảng loạn, thân hình quỷ mị của sư phụ Đường Anh bay lướt ra, thoáng chốc đã nhập vào trong một ngõ nhỏ bên kia đường biến mất không thấy bóng.

Ngược lại Đường Anh, bị mọi người hợp lực nhất kích, giống như diều dứt dây bay trong không trung, sau đó lại nhanh chóng rơi xuống về phía mặt đất, nếu như thật sự ngã trên mặt đường cứng rắn này, cho dù không chết dưới những đạo kình lực kia, chỉ sợ cũng khó giữ mạng.

Đột nhiên giống như từ nơi nào thổi tới một trận gió, mọi người trước mắt hoa lên, phát hiện Đường Anh đột nhiên như là hóa thành không khí không thấy nữa, không khỏi ngây ngốc đương trường.

“Người đâu? Người đâu?” Vị Đường duệ hình cảnh mặc thường phục phản ứng trước tiên, kêu hô lớn lên. Thành viên cảnh sát xung quanh hai mặt nhìn nhau, đều mang một bộ vẻ ngạc nhiên.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ thật không dám tin, ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, một người phụ nữ lại cứ như vậy bỗng nhiên trống không biến mất, chẳng lẽ thật sự gặp quỷ sao?

Vị Đường duệ hình cảnh mặc thường phục rút cuộc cũng không kiên nhẫn được, dậm chân quát: “Lục soát! Phát động thành viên cảnh sát toàn thành phố, tiền hành phương pháp lùng soát trải thảm, đồng thời nhờ cảnh sát thành phố lân cận tiến hành kiểm tra xe cộ! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Mẹ nó, cho dù đào ba thước đất, cũng không để cho hai nữ đạo tặc này tiêu dao ngoài pháp luật!”

Trên đời chắc chắn không có quỷ, cho nên Đường Anh khó có khả năng được quỷ cứu. Cứu nàng chính là Long Dực.

Long Dực sau khi đỡ được Đường Anh khi nàng sắp bị rơi xuống đất, đem linh lực đề cao tới cực hạn, Thần Túc thông phát huy đến cực điểm, trong chớp mắt đã ra khỏi nội thành, hướng về trong sa mạc rộng lớn khôn cùng chạy đi.

Hắn biết không bao lâu, cảnh sát Las Vegas sẽ bởi vì chưa bắt được hai tên trộm mà thẹn quá hóa giận, ở trong ngoài thành phố triển khai một lần hành động lùng bắt đại quy mô, cho nên mình chỉ có thể mang theo Đường Anh chạy càng xa, ẩn núp càng kín càng tốt.

Đường Anh trong lòng đã lâm vào trạng thái hôn mệ, vết máu trên miệng có thể nói rõ nàng chịu nội thương vô cùng nghiêm trọng, nếu như không kịp tiến hành trị liệu, sợ rằng nàng khó có thể chống đỡ qua đêm nay.

Cũng may giờ phút này trời chiều đã dần dần tối, cảnh sát cho dù muốn lùng bắt. Nhất thời cũng không có khả năng lục soát tới trong sa mạc này. Long Dực tính ra chắc đã tiến nhập vào trong lòng sa mạc khoảng hai, ba trăm dặm, thấy phía trước có một mảnh cỏ khô thưa thớt, lúc này mới dừng thân hình lại.

“Này, ngươi…. ngươi tỉnh lại…. này….” Hắn nhẹ nhàng đem Đường Anh đặt ở trong bụi cỏ, lay thân nàng, dưới ánh trăng nhàn nhạt, chỉ thấy Đường Anh hai mắt nhắm nghiền, lộ ra khuôn mặt “xa lạ” trắng bệch như tờ giấy, mặc dù đây cũng không phải là diện mạo vốn có của Đường Anh, nhưng nhìn qua vẫn như trước khiến cho người khác nổi lên cảm giác yêu thương luyến tiếc.

Long Dực đoán không sai, Đường Anh quả nhiên là dịch dung. Hắn khẽ quan sát, liền phát hiện gần sát bên tai Đường Anh có một vết nhăn khó có thể nhìn thấy, lấy tay chà xát. Nếp nhăn đó liền trở nên lớn hơn, lại nhẹ nàng nhấc tay bóc lên, một cái mặt nạ mỏng manh liền tróc khỏi khuôn mặt Đường Anh, lộ ra một khuôn mặt má núm đồng tiền hồng mịn kiều mĩ tuyệt luân.

“Đây mới là Đường Anh trước kia gặp qua a! Ai, không thể tưởng tượng được trên đời còn có thuật dịch dung, trước kia đều chỉ ở trong tiểu thiếp võ hiệp thấy, lần này lại là tận mắt thấy, thật sự là tuyệt diệu tới khó tin!” Long Dực thầm than.

Đường Anh lộ ra chân diện trông trắng bệch càng khiến ngừơi khác lo lắng, thân thể của nàng mềm nhũn, nếu như không phải Long Dực đỡ lấy, thì đã ngã trên mặt đất, cổ nàng mềm oặt, Long Dực lay động mấy lần, tay của nàng cũng buông thong hai bên đung đưa.

Long Dực lẩm bẩm nói: “Xem ra lúc này cũng chỉ có thể thi triển Tự Dũ thụât mới có thể cứu nàng. Đêm trong sa mạc đều lạnh muốn chết, ta thì không sao, nhưng nàng… nàng có thể chịu được hay không? Quên đi, trước tiên đem người cứu tỉnh quan trọng hơn!”

Lập tức chính mình khoanh chân ngồi xuống, dìu Đường Anh ngồi ở trước người, song chưởng đặt sau hậu tâm, ngầm vận linh khí, dùng Tự Dũ thuật giúp nàng trị liệu nội thương.

Thương thế của Đừong Anh nghiêm trọng đến mức không cách nào tưởng tượng, cơ hồ gần tới tình trạng giống như đèn cạn dầu, ngay cả hơi thở đều cơ hồ không nghe rõ, Long Dực không thể không xốc lại mười hai phần tinh thần. Toàn lực thúc giục linh khí để thi triển Tự Dũ thụât, rất nhanh liền tiến nhập vong ngã cảnh giới.

Lúc này nếu như có người xa xa hướng bên này quan sát, có thể thấy một cái lồng khí màu trắng thật lớn sừng sững ở trong bóng đêm bị gió thổi nhè nhẹ, không rõ tình hình, sẽ cho rằng đây là thiên thể ngoài địa cậu hạ xuống.

Linh khí của Long Dực độ nhập vào trong cơ thể của Đường Anh, xuyên khắp cơ thể của nàng chậm rãi lưu động tuần hoàn, đợi tới khi Đường anh dần dần có tri giác, liền cảm thấy có vô số dòng nước ấm như ánh nắng ngày xuân ở trên người lưu động, lại như có bàn tay của thiên sứ vô hạn thần lực nhẹ nhàng vỗ về thân thể bị thương của mình, ôn nhu mà dễ chịu, giữa một mảnh tĩnh lặng an thần này, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được ngũ tạng lục phủ bị thương nặng của mình lại đang nhanh chóng tự thân tu bổ.

Loại cảm giác nửa tỉnh nửa mê này diễn ra không bao lâu, liền rất nhanh lại không còn cảm giác. Mà lần này cũng không phải ngất đi, mà là trong Tự Dũ thụât của Long Dực tiến vào một loại trạng thái bị “thôi miên giả ngủ”.

Thi triển Tự Dũ thụât cứu người, thương thế của người được cứu càng nặng, thì người cứu càng phải cần phải nỗ lực càng nhiều linh khí. Đợi tới khi Đường Anh một lần nữa từ trạng thái bị ngất mà khôi phục, Long Dực lại cảm thấy khí lực cả người bị mất đi tám, chín thành, thân thể ngửa ra sau, hai tay trên mặt đất, hữu khí vô lực thở hổn hển.

“Ta… đây……. Đây là đâu?” Đường Anh mở hai mắt, màn đêm trước mắt khiến nàng thất kinh, trong đầu như chớp xẹt qua chuyện lúc trước, đầu tiên nghĩ tới là “ta đã chết, nơi này nhất định là âm tào địa phủ”, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện trên bầu trời của âm phủ lại cũng có mặt trăng cong cong, lóe ra tinh quang, địa phương mình ở dĩ nhiên là một mảnh sa mạc. “Nguyên lai âm tào địa phủ chính là như vậy a. Ai, cũng không có âm trầm đáng sợ như trong truyền thuyết vậy a.” Đường Anh cười thảm, chống tay đứng dậy.

Nàng mặc dù trải qua toàn lực trì liệu của Long Dực, nhưng thương thế cũng chỉ khôi phục chưa tới sáu thành, vừa mới đứng lên liền cảm thấy choáng váng mê muội, chân mềm nhũn lại ngã lên mặt đất.

“A… ngươi…. Là ngươi…. Như thế nào ngươi cũng….” Hướng nàng ngã ngồi xuống trái ngược với vừa rồi, đến lúc này đang cùng đối mặt với Long Dực đang khoanh chân điều tức, mặc dù giờ phút này chính giữa đêm khuya, nhưng hai mặt cách xa nhau chỉ hơn hai thước, nên dung mạo của Long Dực nàng nhìn rất rõ ràng.

“Ta rất mệt, cần phải điều tức một đoạn thời gian mới có thể hành động. A a, cô tốt nhất cũng đừng lộn xộn. Được rồi, cô cũng học được công phu, không bằng cùng ngồi điều tức đi, đối với thương thế của cô rất có lợi.” Long Dực nghe được động tĩnh, hơi mở mắt, có chút uể oải hướng Đường Anh cười cười.

“ngươi…. ngươi là… là Long Dực đúng không? Lần nọ ở trên xe lửa…. Ta nhớ kỹ ngươi và tên của ngươi…”

Đường Anh trên mặt sợ hãi lẫn vui mừng chợt hiện chợt mất, run giọng nói: “Ta là bị cảnh sát đánh chết, ngươi như thế nào…. Chết như thế nào?”

Long Dực biết ý thức của nàng vẫn đang đình tại hai chữ “tử vong”, không tin mình còn sống, cười khổ nói: “Ta là Long Dực, cám ơn cô còn nhớ rõ ta. Cô xem rõ đi, cô cùng ta đều không có chết, nơi này là dương gian, hiện tại trời vẫn tối. Ta biết cô hiện tại rất mê man rất khó giải thích, nói cho cô biết, là ta cứu cô ra, thương thế của cô cũng là ta vừa mới chữa. vì đem cô từ trong tay tử thần cướp về, ta đều mệt tới kiệt sức rồi….”

Long Dực một hơi nói thật nhiều lời, thầy vẻ mặt Đường Anh đã từ mờ mịt khó hiểu chuyển thành cảm kích không nói thành lời, biết nàng đã hiểi rõ tiền nhân hậu quả của câu chuyện, liền lại cười, lần nữa nhắm mắt lại. Chỉ cần có hai giờ nữa, linh khí hắn hao phí có thể hoàn tòan hồi phục.

Thương thế của Đường Anh đã không còn trở ngại, khôi phục lại chỉ là vấn đề thời gian, Long Dực hiện tại lo lắng nhất vẫn là thân thể an toàn của Nhâm Yên Nhiên, cũng không biết nàng đã trở về biệt thự nghỉ ngơi hay chưa. Hắn quyết định sau khi phục hồi linh khí, lập tức mang theo Đường Anh thừa dịp trời tối cùng nhau trở về, dù sao Đường Anh khi trộm kim cuowng, dùng không phải chân diện mục, trở lại biệt thực lại bảo Nhâm Yên Nhiên tìm cho nàng quần áo thay, tới lúc đó cảnh sát coi như là hỏa nhãn kim tình, cũng không có khả năng tra ra.

Đường Anh biết điều tức cần hoàn cảnh yên tĩnh, mặc dù trong lòng còn có rất nhiều nghi vấn, cũng rốt cuộc không lên tiếng hỏi. Nàng cúi đầu hồi tưởng lại sự tuỵêt tình vô nghĩa trước đây của sư phụ, không nhịn được bi ai nổi lên trong lòng, lệ rơi đầy mặt.

Nhưng nhiều năm cuộc sống độc lập xông xáo bên ngoài tôi luyện tính cách của nàng kiên cường bất khuất, rất nhanh nàng liền từ trong bóng ma bị sư phu bán đứng đi ra, lau nước mắt, trên mặt hiện ra vẻ kiên nghị, nghĩ thầm: “Sư phụ có khi nào đối với ta quá tốt đây? Bà ấy mặc dù thu dưỡng ta, cho ta ăn mặc, nhưng mà, ta giúp bà ấy trộm bao nhiều vật phẩm trân quý? Đã làm bao nhiêu chuyện ngược lại lương tâm? Ai, sợ rằng lúc đầu bà ấy thu dưỡng ta cũng không phải xuất phát từ thương xót, mà là muốn đem ta thành trợ thủ ăn trộm của bà, cũng để cho ta sau này làm người nối nghiệp của Thần Thâu môn, trong đây cũng không có trộn lẫn bao nhiêu ân tình bên trong….”

Nghĩ tới đây, không tự kìm hãm được khẽ thởi dài một tiếng, nghĩ tới Long Dực bên cạnh, không khỏi cả kinh, sợ tiếng thở dài của mình khiến hắn bừng tỉnh, thấy khuôn mặt Long Dực không thay đổi, lúc này mới lại nghĩ: “Nhiều năm như vậy, ta giúp sư phụ trộm trân bảo vô số, tấm Phi Thiên đồ trong truyền thuyết kia có thể đạt được bảo tàng khổng lồ cũng là ta tìm được cũng đưa cho sư phụ, cộng lại, hoàn toàn có thể trả hết tiền sư phụ tiêu hao dưỡng dục ta. Còn có, bà ta rõ ràng biết nhà triển lãm lần này trong ngoài bảo vệ chu đáo, nhưng lại dám bức ta theo bà ấy liên thủ hợp tác, liều mạng tới trộm viên kim cương Quý Tiết Chi Tinh, kết quả kim cương đã trộm được, nhưng chúng ta cũng bị cảnh sát thường phục phát hiện, bà ấy vì chạy giữ tính mạng của mình đem ta làm đá lót đường, bia đỡ đạn, ta còn có cái lý do gì nhận bà ấy là sư phụ? Còn có lý do gì vì bà ta mà khóc? Đường Anh a Đừơng Anh, ngươi là cô gái kiên cường, ngươi phải quên trước kia đi, một lần nữa bắt đầu.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK