Tại hiện trường có mười người xem, chí ít cũng có chín người tin tưởng hôi y hán tử sẽ bị một quyền như gió của lam y thanh niên này đánh bay, sau đó hung hãng rớt xuống mặt đất, ngay cả khi không chết cũng bị trọng thương. Mà Nhâm Yên Nhiên đã nhìn thấy lam y thanh niên công kích như mãnh hổ cuồng sư từ phía sau, cũng bắt đầu hối hận khi chính mình lại tin lời Long Dực, không đi cược lam y thanh niên sẽ thắng trận.
Long Dực ánh mắt lại lưu ý thần tình trên gương mặt của hôi y hán tử.
“Lam y thanh niên quả nhiên lợi hại.” Long Dực âm thầm thở dài.
Quyền thủ của lam y thanh niên chỉ cách chóp mũi của hôi y hán tử hai tất, đột nhiên cảm giác được một cỗ trở lực thật lớn, công kích cũng không tiến vào được nửa phần nào. Trong lòng hắn chấn động, lập tức biết tình huống không ổn, nhanh chóng vận khí điều tức bảo vệ hai bộ vị yếu hại, đồng thời thu quyền thối lui về phía sau.
Hắn phản ứng mặc dù mau, nhưng vẫn còn chậm một chút, ở giữa lồng ngực đột nhiên cảm giác như một thanh đại chùy nặng nề đập vào một chút, hướng phía sau bay thẳng, mắt thấy sắp rơi xuống dưới đài, trong lúc cấp thiết đã dùng công phu ‘Thiên cân trụy’ mới miễn cưỡng đứng vững trên sàn đá.
“Tâm linh sóng ba xung kích? Thì ra là một người am hiểu tâm linh công kích!” Long Dực thấy hôi y hán tử đột nhiên lộ ra chiêu thức đó, không khỏi liên tưởng đến lão giả ở khô lâu cốc tại Ta Tư Quốc. Lão giả kia thực lực thật sự cường đại, không nói bản lãnh, chỉ tính đệ nhất dị năng tâm linh công kích này, có thể nói chính mình đã gặp đệ nhất cường đạo. Hôi y hán tử này mặc dù lợi hại, nhưng cùng với La Tư Quốc lão giả so sánh, khác biệt sẽ không chỉ là một cấp bậc.
Một đạo tơ máu từ khóe miệng của lam y thanh niên chậm rãi chảy ra. Nội phủ hắn đã bị đối phương vô thanh vô tức dùng song xung kích đả thương, may mà kịp thời nội tức hộ thân, bị thương cũng không nhiều.
Thấy lam y thanh niên không bị đánh bại, hôi y hán tử khinh ‘Di’ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, trong lòng sát khí trỗi dậy.
Lam y thanh niên cũng không phải kẻ bình thường, một chiêu đã đẩy hắn vào thế hạ phong, đã lập tức biết rõ một thân dị năng của hôi y hán tử như thế nào, nghĩ thầm nói đến thực lực của mình cũng không nhất định bại trong tay hắn, mới vừa rồi lại có ý khinh thường. Đối với tâm linh công kích mặc dù khó phòng thủ, nhưng chỉ cần mình sớm đề phòng, di chuyển với tốc độ nhanh, vẫn có thể tránh khỏi xung kích của hắn.
Mắt thấy ánh mắt của hôi y hán tử sáng rực. Lại hướng về phía mình nhìn chăm chú, biết hắn lại dùng khí ba xung kích, vì vậy đã vận dụng chân khí, mạnh mẽ ép xuống lồng ngực, ngăn chặn khí quyết lan tràn, thân hình đột nhiên như mủi tên phóng ra công kích, đang thoát được công kích của đối phương, hai chân nhô lên cao liên hoàng hướng đến đầu của hắn đá lên.
Hôi y hán tử không nghĩ đến lam y thanh niên sau khi trọng thương vẫn hung hãn như vậy, ltrong lòng kinh hãi. Không kịp trốn, vội vàng dùng song chưởng toàn lực ngăn cản. Bên dưới đài người xem cũng kinh hô, “Cách” một tiếng vang giòn giã, chổ đầu khớp xương của tay trái giống như bị đá gãy.
“Hắc hắc, lúc này đệ hãy nhìn xem. Lam y hán tử lại sắp thắng.” Người xem Nhâm Yên Nhiên liếc mắt nhìn Long Dực một cái, thầm nghĩ.
Biểu hiện thoạt nhìn áo lam thanh niên lăng không một kích dễ dàng đắc thủ, dường như chiếm được thế thượng phong. Nhưng ai lại có thể nghĩ lam y thanh niên giờ này trong lòng đang thầm kêu khổ.
Hắn mặc dù vừa mới một kích thành công đánh hôi y hán tử bị thương, nhưng chính hắn cũng hao tổn không ít chân khí, ngũ tạng lục phụ giống như bị lệch đi vị trí bình thường, máu tươi đã lên tới cổ họng. Vốn hắn nghĩ là muốn thừa thế trở lại tàn nhẫn đem đối phương một cước đánh bại, nhưng cảm giác được chân khí không đủ, cường hãn tấn công sợ rằng sẽ bất lợi, đành phải thối lui về phòng thủ, toàn bộ tinh thần đề phòng.
Hôi y hán tử cực kỳ hung hãn, xương cánh tay bị gãy đoạn, dĩ nhiên cũng không phát ra một tiếng rên rỉ nào, trên trán thoáng hiện mồ hôi, chắc vì đau đơn mà chảy, hai mắt trừng ra làm cho người ta cảm thấy đầy hận ý.
“Nếu như ở chổ này có người bị đánh chết, hung thủ sẽ phải chịu pháp luật trừng trị sao?” Long Dực đột nhiên quay đầu nhìn Nhâm yên Nhiên hỏi.
“Trên quyền đàn, chỉ có quy củ, không có pháp luật. Hay nói cách khác, chỉ cần nắm đấm của ngươi cứng, ngươi đánh chết bao nhiêu người cũng không phát sinh chuyện gì cả!” Nhâm Yên Nhiên cười, lại nói : “Đương nhiên, ta nói ‘người’ này là quyền thủ khiêu chiến với nhau, còn quyền thủ ở bên ngoài, vô luận ngươi đả thương bao nhiêu thành viên đều phải bị trừng trị thích đáng.”
“A, nói như vậy, sinh mệnh của lam y thanh niên lúc này chỉ sợ là khó có thể bảo toàn.” Long Dực ánh mắt chuyển hướng lên sàn đá, thì thào nói.
“Đệ làm sao biết…” Nhâm Yên Nhiên còn chưa nói xong, đã nghe trên đài truyền đến một cái muộng hưởng.
Ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy hôi y hán tử đứng một chỗ không nhúc nhích, mà lam y thanh niên thân thể lung lay, há mồm điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhâm Yên Nhiên lấy tay che miệng, không nhịn được “Ấy chết” kinh hô lên. Còn khán giả lại phát ra một trận âm thanh ‘hư’, bọn họ đã đặt cược tất cả trên người lam y thanh niên, thấy hắn học máu tươi, liền đoán được lần này sẽ phải thua tiền, chò chút người thậm chí tức giận mà mắng chửi.
Lam y thanh niên trong mắt toát ra một tia tuyệt vọng, hắn hoàn toàn có thể nhấc tay nhận thua, nhưng hắn cũng chỉ cần biết làm thế, kết cuộc nhận phải sẽ trở nên thật thê thảm, lão bản phía sau sẽ đem tất cả ưu đãi cho hắn biến thành con số không. Hắn cũng không chịu cũng không nguyện tiếp nhận sự thật này, cắn răn, chu miệng lau đi vết máu, vẫn như quật cường như cũ đứng lên phía trên bãi đá.
Hôi y hán tử vốn đã có ý nghĩ dồn hắn vào chổ chết, nhìn thấy hắn không chịu nhận thua, đúng với ý nguyện, ngưng thần tụ ý, tạo thành một cỗ khí ba phát ra. Lam y thanh niên mắt hổ trừng trừng, chân khí trong người ngưng hết thành một cái lồng phòng ngự, ngay lúc này, hắn cũng hiểu được phần thắng của mình là vô vọng, chỉ có thể làm một việc duy nhất là phòng ngự.
Mặc dù biết cường hãn chống cự sẽ đi đến kết quả là chết, nhưng hắn thà kiên trì đến khắc cuối cùng là chết ở trên đài, cũng không nguyện bị đối thủ đánh bay xuống đài. Hắn cảm thấy đối với một quyền thủ mà nói, bị đánh bay xuống hạ đài hoặc là tự nguyện nhận thua quả thực là một loại sỉ nhục.
Sau hai lần ứng phó qua hai lần công kích của hôi y hán tử, vạt áo trước ngực lam y thanh niên đã bị máu tươi nhiễm thấu, thân thể cũng như một hán tử bị say sỉn đứng thẳng không yên, cước sau đã đứng bên bờ sân đá.
“Mẹ kiếp, thằng khốn ngươi vẫn còn chống cự cái gì? Muốn tìm cái chết a!”
“Mau cút xuống đi, đừng lãng phí thời gian lão tử tiếp tục kiếm tiền!”
“Lão nương lần này toàn bộ tiền đã đặt trên người của ngươi, không thể ngờ ngươi lại thua, làm hại lão nương thua thê thảm!”
“Mau giải quyết hắn đi!”
“Giết chết hắn đi! Tiếp tục trận đấu tiếp theo!”
……
Khán giá bốn phía như chết lặng, vô tình lại gào thét thúc giục, hôi y hán tử trên mặt mang theo tàn lệ, cười lạnh lần nữa, đồng thời phát ra một cường sóng xung kích , thân hình hắn lúc này một lược đi tới trước người lam y thanh niên hai thước, một quyền xuất ra, hung hăng hướng phía ngực tàn phá.
Phòng ngự của lam y thanh niên đã bị tâm linh xung kích của hôi y hán tử đánh tan hoàn toàn, nắm đấm của hắn mang theo lực lượng đủ để đánh một đầu ngưu mạnh mẽ, tuyệt đối có thể đem thân thể đang bị trong thương đánh chết đi, đem vào chỗ an táng.
Mặc dù trong lòng không phục, nhưng thấy cái chết trước mắt, lam y thanh niên lại cảm nhận được một loại bài sơn đào hải, cảm giác sợ hãi kéo tới.
“Long…” Nhâm Yên Nhiên mặc dù nửa điên nửa loạn, tính tình oán trời thương dân của vẫn phải có, nàng tựa hồ cũng thấy được nguy hiểm của lam y thanh niên, tình thế lúc này cấp bách, muốn nhờ Long Dực tiến lên trợ giúp, nhưng khi quay lại, thì đã không thấy Long Dực đâu nữa.
Giống như thiên thần xuất thế, thân ảnh Long Dực không biết khi nào đã xuất hiện ở thạch đài. Hắn che trước người lam y thanh niên, tay phải khẽ duỗi, nhẹ nhàng tiếp được một quyền uy lực cường đại của hôi y hán tử.
Vốn bên trong nhà thể dục huyên náo đột nhiên lại yên tĩnh trở lại, mấy trăm ánh mắt nhất nhất nhìn về thanh niên trẻ tuổi Long Dực này, mỗi người ở đây đều đồng thời có nghi vấn : “Hắn là ai vậy? Hắn lên đài như thế nào? Hắn chẳng lẽ là tân quyền thủ?”
“Ngươi là ai?” Lam y thanh niên cùng hôi y hán tử đồng thời mở miệng hỏi, thanh âm hai người một người lạnh như băng, một người phát ra run rẩy. Long Dực nghe lam y hán tử nói thì hiểu, nhưng hôi y hán tử kia đang nói thứ gì hắn không nghe được.
Thanh âm lạnh như băng chính là của lam y thanh niên. Hắn mặt dù biết sự xuất hiện của Long Dực đã giúp mình thoát chết, nhưng hắn lại không có một chút gì hảo cảm với Long Dực, ngược lại là thống hận. Đối với hắn mà nói, trên quyền đài bị đánh bại, nếu sống sót thì cũng biết sẽ bị lão bản khinh bỉ, đồng bạn nhạo báng, cái loại cảm giác này thật sự sống không bằng chết.
Mà tên hôi y hán tử kia sỡ dĩ âm thanh phát ra run run là bởi vì hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn toàn lực đánh có một quyền có thể đánh bay một đầu tráng ngưu, nhưng Long Dực lại giống như một tòa núi cao, căn bản không có cách nào rung chuyển. Cái thanh niên bề ngoài nhìn thấy bình thản, thực lực tột cùng đến mức nào cũng không thể lường được?
“Ta là ai không trọng yếu.” lòng bàn tay Long Dực phát lực, đem hôi y hán tử đánh bay ra ngoài mấy trượng, quay đầu lại nhìn lam y thanh niên, thản nhiên nói : “Ta chỉ là muốn nói, thắng bại là chuyện bình thường đối với một binh gia, một người ngay cả thất bại tạm thời cũng không dám đối mặt, như vậy có phải là nam nhân? Ngươi có rằng chết như vậy rất oanh liệt? Tạo thành hình tượng anh hùng trong mắt đồng môn? Hoàn toàn sai lầm, người như vậy nhiều nhất cũng chỉ là kẻ nhu nhược, hữu dũng vô mưu, sau này sẽ bị người khác cười nhạo, việc làm như thế kì thật là một chuyện thật đáng buồn.”
Hắn nhìn lam y thanh niên, trên mặt từ từ lộ ra một vẻ ngượng ngùng, rồi nói tiếp : “Không nên cho rằng thỉnh thoảng thất bại một lần là xong hết, thất bại có thể khiến cho dục vọng bị kích thích, ngươi còn trẻ, cơ hội còn nhiều, chỉ cần trở về cố gắng khổ luyện, tăng cường thực lực của bản thân, dám chắc sau này ngươi có thể ở trận đấu thêm dũng mãnh. Ngươi phải biết rằng, dũ tỏa dũ nhược bất thị chân anh hùng, dũ tỏa dũ dũng tài thị hảo hán tử!”*
Lam y thanh niên cúi đầu suy tư, đột nhiên lại ngẩng đầu, nhìn Long Dực cảm kích, tươi cười nói : “Cám ơn ngươi.” Rồi chậm rãi đi xuống thạch đài.
“Long đệ, thật sự là một người có tài ăn nói a! Ngươi không đi làm thấy thuốc thì thật là rất đáng tiếc!” Nhâm Yên Nhiên không biết khi não là chạy tới thạch đài, cười lớn tiếng khen hắn.
Long Dực vui vẻ cười, xoay người đi xuống đài, chợt thấy sau lưng có một cỗ khí ba truyền đến. Hắn cùng với hôi y hắn tử không cừu không oán, nghĩ không ra đối phương lại đột nhiên đánh lén, không khỏi tức giận, hừ một tiếng lạnh lừng, trở tay dùng Thiên Phật Chưởng đánh ra.
Trước mắt mọi người kim quang lóe lên chói lọi, chỉ thấy thân thể gầy yếu của hôi y hán tử giống như bị cuồng phong thổi bay, “Bá” một tiếng té rớt xuống thạch đài. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK