Long Dực thấy mắt nàng đỏ lên, trong mắt nước mắt đã muốn chảy ra, phảng phất như gặp ủy khuất rất lớn, trong lòng cảm thấy không nỡ, thầm nghĩ: "Sớm biết sẽ phát sinh việc này, ta cũng không muốn đi cùng. Ài, làm vệ sĩ thật phiền toái, còn muốn mua tây phục cái gì nữa!"
Hắn thở dài, biết Nhâm Yên Nhiên trong nhất thời sẽ không trở lại để ý tới mình, bản thân cũng đến xin lỗi Dư Liên.
"Không cần… không cần…" Dư Liên buồn bả cười.
Nàng biết Long Dực rất thành khẩn xin lỗi mình, nhưng bây giờ xin lỗi có tác dụng gì? Có thể trả lại công việc cho mình sao?
"Giám đốc Triệu, chuyện này không phải lỗi của nàng, ngài không đuổi nàng có được không?" Long Dực rất không cam lòng, lại lên tiếng cho Dư Liên.
"Cái này… cái này…" Triệu Đắc Chí nhìn gương mặt cười ẩn chứa sự giận dữ của Nhâm Yên Nhiên, rồi lại nhìn gương mặt đau đớn thương cảm của Dư Liên, cuối cùng quay trở lại ánh mắt cầu khẩn trên gương mặt Long Dực, nhún vai, xấu hổ cười, không biết làm sao cho tốt.
Vào lúc này, trong đám người đang vây lại xem đột nhiên nổi lên một trận xao động nho nhỏ, ba gã thanh niên từ trong đám người bước ra.
Đi đầu là một nam tử mặc trang phục đơn giản, khoảng ba mươi tuổi, mày rậm mắt hổ, trên người phát tán ra khí khái của kẻ làm việc lớn, hắn tùy ý đứng lại, đám người chung quanh như thấy cái gì ô uế, tất cả đều dãn ra.
Phía sau mam tử mắt hổ có hai gã thanh niên mang kính đen, mặc tây trang màu đen, một trái một phải hình thành nên thế bảo vệ cho hắn.
Cũng giống như lần đầu gặp Trịnh Đại Hổ, Long Dực từ trên người hai gã thanh niên mặc tây trang màu đen cảm ứng được sự tồn tại của luồng khí lưu đặc dị, chỉ là luồng khí lưu đó cường độ rõ ràng yếu hơn Trịnh Đại Hổ yếu đi một bậc.
Nhâm Yên Nhiên thấy nam tử mắt hổ nọ, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, hai ba bước vọt tới trước mặt hắn, nắm lấy cánh tay hắn nói: "Đại ca, người tới đúng lúc, có người khi dễ muội, mau tới giúp muội đi!"
"Ha ha, trước nay chỉ có Nhâm tam tiểu thư khi dễ người khác, người nào dám đến khi dễ Nhâm tam tiểu thư của chúng ta đây?" Nam tử mắt hổ đưa ngón trỏ tay phải, dí trên chóp mũi Nhâm Yên Nhiên, cười nói: "Muội nói đi, ai đã ăn gan hùm mật gấu vậy?"
"Chính là tiểu tử xấu xa này!" Nhâm Yên Nhiên chu cái miệng nhỏ nhắn lên, chỉ vào Long Dực kêu ầm ĩ.
Nam tử [mắt hổ này là Nhâm Đạo Viễn con cả của Nhâm Thiên Vũ, năm nay ba mươi ba tuổi, người làm việc có tài quyết đoán, trông thô thiển nhưng lại rất tinh tế, rất được lòng cha, được Nhâm Đạo Viễn coi trọng.
Nhâm Thiên Vũ được Nhâm Đạo Viễn xác định là người nối nghiệp, tại Phong Vân tập đoàn đã công khai bí mật này, dĩ nhiên Triệu Đắc Chí không thể không biết, liên tưởng đến việc vừa mới phát sinh, hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh.
"Tiểu Nhiên chờ ta, ta sẽ giúp muội giáo huấn hắn!" Nhâm Thiên Vũ vỗ nhẹ lên vai muội muội, có vẻ an ủi, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt Long Dực.
"Long Dực huynh đệ, ta gọi là Nhâm Thiên Vũ, là đại ca của Tiểu Nhiên, rất cao hứng khi gặp ngươi" Nhâm Thiên Vũ mắt hổ xem xét Long Dực một hồi, đột nhiên mỉm cười, đưa tay phải hướng về phía hắn.
Long Dực vốn cho rằng Nhâm Thiên Vũ đã ra đây, dĩ nhiên là muốn "báo thù huyết hận" cho muội muội hắn, vậy mà hắn lại không tức giận mà khách khí muốn bắt tay với mình, sự việc ngoài ý định như thế, vì vậy cũng cười lại, cùng bắt tay với hắn.
"Huynh đệ, về chuyện của ngươi, ta tối hôm qua đã từ ba ba biết được chút ít, nghe nói ngay cả Trịnh Đại Hổ thành viên của tổ Phong Hổ cũng không phải là đối thủ của ngươi. Ha ha, đúng là ngươi!"
"Không phải, ta cùng với Trịnh đại ca là ngang tay, không ai thua, mà cũng không ai thắng".
Nhâm Thiên Vũ đương nhiên biết là hắn khiêm tốn, ha ha cười nói: "Không nói nữa, chỉ bằng việc ngươi một thân một mình dám đi trêu chọc Quang Đầu bang là đã can đảm rồi, Nhâm Thiên Vũ ta rất bội phục ngươi! Đi, trước tiên theo ta uống một chén!"
Hắn cùng với Long Dực nghiễm nhiên kết giao như là bạn tốt đã nhiều năm, cánh tay đặt trên vai Long Dực liền đi thẳng tới thang máy. Hai gã thanh niên mặc tây trang màu đen sau đó đuổi theo.
"Thật là đại ca tốt, ngươi chỉ biết ngowif ngoài, ngươi không giúp ta! Ta… ta…" Nhâm Yên Nhiên mắt thấy đã biết ca ca mình chưa lâm trận đã rút lui, lại còn lôi kéo Long Dực đi uống rượu, vừa tức vừa vội, giận dữ nói: "Ta phải đi về tố cáo chuyện của ngươi trước mặt ba ba, để ba ba giáo huấn ngươi!"
Nhâm Thiên Vũ quay đầu lại nói: "Được rồi Tiểu Nhiên, đừng náo loạn nữa! Muội tự về Lục Hào biệt thự trước, ta và Long Dực huynh đệ lần đầu gặp mặt, muốn đi vui vẻ một chuyến cái đã!"
Triệu Đắc Chí đuổi theo hai bước, kêu lên: "Đại thiếu gia đi thong thả, ngàixem Nhâm tam tiểu thư chọn lựa quần áo này thì xử lý như thế nào?" Mặc dù Nhâm Yên Nhiên ở bên cạnh, nhưng hắn vẫn muốn xin ý kiến của Nhâm Thiên Vũ.
Nhâm Thiên Vũ hướng về Nhâm Yên Nhiên đang hờn giận, cười nói: "Cứ theo ý tứ của muội ta đi, quần áo này cũng cần thiết. Giám đốcTriệu, một lát nữa ngươi cho người đưa đến Bát Hào biệt thự. Hắc hắc, cái này là Nhâm Thiên Vũ ta mượn hoa hiến phật, đưa cho Long Dực huynh đệ làm lễ ra mắt".
Long Dực nghe Nhâm Thiên Vũ muốn đem số quần áo giá trị hơn mười mấy vạn cho mình, thần sắc cũng không có cao hứng, thuận miệng "Ừ" một tiếng, quay đầu lại nhìn Dư Liên nhân viên phục vụ của Triệu Đắc Chí, thấy nàng còn ngây ngốc đứng ở đó, liền nói với Nhâm Thiên Vũ: "Đại thiếu…"
"Đại thiếu với tiểu thiếu cái gì, ta không thích lối xưng hô này! Ngươi cứ gọi ta là Nhâm đại ca là được rồi".
"Ừ, Nhâm đại ca, ta muốn xin người một việc…"
"Ha ha, ta hiểu rồi. Việc này rất dể, không cần xin" Nhâm Thiên Vũ hướng tới Triệu Đắc Chí và Dư Liên vẫy vẫy tay, ý bảo hai người bọn họ lại đây.
"Đại thiếu gia, có việc gì ngài cứ phân phó!" Triệu Đắc Chí so với thỏ còn nhanh hơn, thoáng cái đã đứng ở trước mặt Nhâm Thiên Vũ, miệng mở to, hai mắt díp lại thành một, hận không thể có bộ dạng tươi cười hơn.
Dư Liên không nói một lời đi theo phía sau Triệu Đắc Chí, thần sắc có chút chết lặng.
"Nàng tên là gì?" Nhâm Thiên Vũ chỉ vào Dư Liên hỏi Triệu Đắc Chí.
"Nàng gọi là Dư Liên, đến đây làm cũng khoảng mấy tháng, cái gì cũng không hiểu, ta vừa mới cho nàng thôi việc" Triệu Đắc Chí tỏ thái độ nghiêm chỉnh, "Nàng cãi lại tam tiểu thư, thật sự là… không nên, người như vậy sẽ không tiếp tục được dùng nữa".
Nhâm Thiên Vũ mặc dù có chút kinh tởm cái lối nịnh bợ của Triệu Đắc Chí, nhưng cũng biết hắn quả thật cũng là nhân tài quản lý kinh doanh khó kiếm, nghe hắn nói xong liền cười mắng: "Triệu Đắc Chí ơi là Triệu Đắc Chí, ngươi làm cái chó má gì vậy? Chẳng lẻ nàng ta tuân thủ nguyên tắc, duy trì lợi ích buôn bán mà bị đuổi việc? Nói vậy, Phong Vân tập đoàn chúng ta có ngày sẽ sụy đổ! Hừ, ta biết Triệu Đắc Chí ngươi cũng không phải là muốn đuổi việc nàng ta, mà là sợ chọc giận Tiểu Nhiên đúng không. Hắc hắc, bây giờ có ta ở chỗ này, ngươi xem việc này giải quyết như thế nào".
"Cái này…" Triệu Đắc Chí bị hắn nói một hồi, xấu hổ nở nụ cười nói với Dư Liên: "Dư Liên, ngươi ngày mai cứ tiếp tục đến đây làm việc. Vừa rồi ta xử lý không đúng, hy vọng ngươi đừng để ý".
"Không được Triệu Đắc Chí, nàng ta đã bị ủy khuất không nhỏ, ngươi phải bồi thường thích đáng một chút, nếu không nàng làm việc cho ngươi trong lòng cũng không thư thản" Nhâm Thiên Vũ thản nhiên nói.
"Đúng, phải bồi thường! Phải bồi thường!" Triệu Đắc Chí phản ứng cực nhanh, thấp giọng nói: "Đại thiếu gia, ngài muốn phương pháp bồi thường ra sao đây? Nếu không tháng sau bắt đầu tăng lương cho nàng ta, hay là…"
Nhâm Thiên Vũ nhíu nhíu mày, hiển nhiên có chút không vừa lòng hỏi: "Triệu Đắc Chí, ngươi có mấy người trợ lý?"
"Thưa Đại thiếu gia, có hai người!"
"Tốt lắm, ta cho ngươi thêm một người" Vừa nói ngón tay vừa chỉ vào Dư Liên, " Ta rất thích tác phong làm việc của nàng ta, ngày mai để nàng ta làm phó giám đốc, lương tăng gấp đôi. Ha ha, Phong Vân tập đoàn chúng ta nếu có nhiều người như vậy, tiền đồ sẽ vô lượng!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK