Mặc dù Long Dực chưa sử dụng hết toàn lực để thi triển qua Ngự Không thuật nhưng hắn cũng biết được cái độ cao hai ngàn thước đó đã vượt quá khả năng rồi, tuy vậy trong lòng Long Dực vẫn không phục, do đó hắn nắm tay Phong Linh chạy đến chỗ hai người đã rớt xuống, tìm tòi một hồi cũng chả có phát hiện gì đáng kể, kết quả rất thất vọng.
Vì không có khả năng thoát ra khỏi đây nên hai người lại quay lại nhà của Chung Thiên Tú. Sáng hôm sau, thương thế của Long Dực đã hoàn toàn bình phục, không có việc gì làm nên lấy việc tu luyện Bàn Nhược Tâm kinh là chính, hy vọng có thể đột phá đựơc tầng thứ bảy để tăng cơ hội thoát khỏi nơi này.
Còn Phong Linh và Chung Thiên Tú thì ở cùng nhau tại gian nhà đá kế bên. Vì thấy Phong Linh thông minh lanh lợi, Chung Thiên Tú rất thích nên muốn thu Phong Linh làm đồ đệ, nào ngờ bà ta vừa mở lời với Phong Linh thì Phong Linh đã sảng khoái đáp ứng.
Sau khi hành lễ bái sư, Chung Thiên Tú bắt đầu đem tâm pháp và tuyệt kỹ của Thanh Y môn truyền thụ cho Phong Linh, cẩn thận hứơng dẫn cho nàng từng chút một.
Chẳng mấy chốc trời đã tối, Long Dực lại trở ra nơi đã rớt xuống, thử thi triển Ngự Không Thuật bay lên, nhưng cuối cùng cũng chỉ lên đến đựơc độ cao khoảng 200 thước.
Khi bay lên đến độ cao này, Long Dực liền dùng mắt đảo quanh để tìm kiếm điểm tựa thì bỗng nhiên phát hiện được việc làm hắn vui mừng như điên.
Trong thời gian ở tại đây thì thời gian suy nghĩ tìm cách rời khỏi nơi này đã chiếm phần lớn thời gian của Long Dực, vì vậy đối với địa hình nơi đây Long Dực cũng không để ý cho lắm, tuy nhiên lúc này hắn lại thấy được toàn cảnh của thung lũng này.
Địa hình của thung lũng hẹp dài và uốn khúc, ở xung quanh núi non bao phủ, để ý kỹ thì hình này trông giống như một con rồng đang nằm ẩn mình, rồi còn cái hồ nước nóng nằm ở phía tây trong thung lũng tại đầu rồng, hơi nước bay lên trông giống như con rồng đang thở vậy.
"Ah, đây là …… đúng là Chí Dương Long Huyệt rồi! Đúng là nó, đúng là nó rồi!" trong lòng Long Dực mừng như phát điên, miệng thì lẩm bẩm không thôi, nếu như hắn không phải đang phiêu phù trên không trung thì hắn đã hưng phấn múa may loạn xạ rồi.
Địa thế của cái hồ nước nóng này giống như trong Long Huyệt Bảo Điển đã ghi lại trong phần Chí Dương Long Huyệt cực kỳ giống nhau, Long Dực vừa nhìn thấy đã có kết luận cả cái hồ này là trung tâm của huyệt, còn huyệt nhãn (mắt huyệt) thì ở trung tâm hồ.
Sau khi hạ xuống, Long Dực vội chạy tới xem xét địa thế của hồ, nhìn thấy từ trong hồ toát ra từng luồng khói trắng, ánh mắt của Long Dực lộ rõ vẻ vui mừng điên cuồng.
"Tìm được rồi, ta đã tìm ra rồi. Ha ha… Hoa đáo Âm, Dương long huyệt, tiện năng túng hoành thiên hạ." Câu này đựơc ghi trong trang đầu của Long Huyệt Bảo Điển, Long Dực hét lên, trong long vui mừng khôn tả.
Thật ra Long Dực không có ý nghĩ tung hoành thiên hạ gì cả, chỉ là hắn muốn xem thử khi mình đạt tới cảnh giới cao nhất thì sẽ phát sinh tình huống gì.
Hiện tại, mơ ước bấy lâu đã ở trứơc mắt, mặc dù chỉ có một huyệt thôi nhưng đối với Long Dực mà nói thì đây cũng rất đáng giá rồi, cái giá phải trả là bằng sinh mạng của hắn.
"Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc. Tại nơi hẻo lánh này lại vô tình phát hiện ra Chí Dương Long Huyệt, ông trời cũng thật công bằng đối với ta a” Long Dực hưng phấn lẩm bẩm.
"Long Dực, thấy anh cao hứng như vậy, chắc là đã phát hiện ra cái gì tốt rồi phải không?” Phong Linh từ trong nhà bứơc ra, vừa cười nói vừa đi đến bên Long Dực, thấy tinh thần của hắn vui vẻ, tò mò hỏi.
"Không có gì đâu …… không có gì đâu ……" Long Dực mỉm cười nhìn Phong Linh nói “Em không ở cùng với Chung đại nương sao …… ah đúng rồi, hiện em đang bái bà ta làm sư phụ, sao không đi luyện công mà ra đây làm gì thế?”
"Người ta nhớ anh đến tìm anh không đựơc sao?" Phong Linh nháy mắt rồi mỉm cười, thấp giọng nói "Luyện công hoài chán quá nên em muốn tìm anh để anh kể chuyện cho em nghe”
"Bây giờ hả?"
"Có gì không ổn sao?"
Long Dực gật đầu nói "Vậy thì em kể đi, anh nghe”
Phong Linh chu cái miệng nhỏ nhắn nói "Không đựơc, anh phải kể, còn em thì nghe”
"Anh kể hả …… “ trong lòng Long Dực vẫn đang nghĩ làm sao tìm ra huyệt nhãn để hấp thu linh khí của Chí Dương Long Huyệt này, sau khi quan sát kỹ thì hắn cũng thấy hồ này sâu không thấy đáy nên không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác nữa, thuận miệng nói luôn “ Anh phải kể chuyện gì đây?”
Ánh mắt Phong Linh chớp chớp vài cái rồi nói "Hình như tâm của anh không có ở đây a. Vậy thì hiện trong lòng anh đang nghĩ gì cứ nói cho em nghe đi, đựơc không?”
Ánh mắt của Long Dực lại chuyển sang nhìn hồ nước, ngẩn ngơ nhìn một lát, rồi đột nhiên lên tiếng "Trong lòng anh bây giờ đang nghĩ chính là …… có thể tắm rửa trong hồ này đựơc không?”
Phong Linh nghe xong cười sằng sặc, nói "Làm em lo sợ là anh đang nghĩ đến cô nào nữa chứ. Ha ha, anh muốn tắm thì tắm đi, mau cởi quần áo ra rồi xuống đi, để em đựơc là người đầu tiên chiêm ngưỡng việc tắm rửa của Long hình nam”
Long Dực ngồi xổm xuống, lấy ngón tay chậm rãi nhúng vào hồ nước, vừa chạm vào đã vội rút trờ về, trong miệng kêu lên "Ôi, nước nóng như thế làm sao tắm được đây?”
Hôm qua, Phong Linh đã nghe Chung Thiên Tú nói về cái hồ này, sở dĩ nước trong hồ rất nóng là do nhiệt khí từ lòng đất gây nên, độ nóng có thể luộc chín cả trứng, vì vậy cười nói "Anh chết không sợ mà lại sợ cái thứ nước nóng này sao? Nào, anh mau nhảy xuống tắm đi”
Vừa dứt lời thì nghe một tiếng “bùm”, Long Dực quả thật đã nhảy xuống hồ.
Hồ sâu, nước trong hồ lại rất nóng, người nào nhảy vào hồ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
"Long Dực! Long Dực! Anh đừng làm em sợ mà” Phong Linh kinh hãi hét lên, nhìn vào hồ thì chỉ thấy toàn khói trắng bao phủ , ngay cả cái bóng của Long Dực cũng không thấy, liền muốn òa khóc.
Chung Thiên Tú đang ở trong nhà nghe được tiếng la của Phong Linh, vội vàng chạy tới xem có chuyện gì xảy ra, hỏi "Con làm sao vậy Phong Linh? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Sư phụ, mau cứu Long Dực …… mau cứu Long Dực dùm con”
"Nó ở đâu?” Chung Thiên Tú hỏi.
"Ở trong hồ” Phong Linh đưa tay chỉ vào hồ rồi nói gấp "Anh ấy vừa mới nhảy xuống hồ”
"Hả?" Chung Thiên Tú nghĩ mình đang nghe nhầm liền nói "Nhảy xuống hồ? Chuyện gì vậy, nó nhảy xuống hồ làm gì?”
Phong Linh cuống quit lắc đầu nói "Con cũng không biết. Anh ấy nói muốn tắm rửa tại hồ này nên con nói khích anh ấy, kết quả là anh ấy …… nhảy xuống đó thật. Sư phụ …… sư phụ, nước trong hồ này nóng như thế , anh ấy có …… bình yên trở lên không ……"
"Phong Linh à, con đừng lo lắng quá, Long Dực là người thông minh, bản thân nó lại sỡ hữu dị năng phi phàm, nếu nó thi triển hộ thân cương khí rồi nhảy xuống thì cái nóng này chả làm gì đựơc nó đâu. Ta nghĩ nó nhảy xuống hồ là có mục đích gì đó” Chung Thiên Tú nhìn vào màn khói dày đặc bao phủ trên mặt hồ nói.
Nghĩ đến việc Long Dực trọng thương còn mang theo mình nhảy xuống từ độ cao như vậy còn không chết, thì trong lòng Phong Linh bình tĩnh lại đựơc một chút, nhưng Long Dực đã xuống hồ lâu như vậy mà còn chưa ngoi lên làm nàng lại lo lắng vạn phần. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK