Mục lục
[Dịch] Long Huyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi hai người trở lại, Triệu Mạn Lệ không nhịn được hỏi: “Dực nhi, ngươi tiểu quỷ đầu này, cùng Hiểu Hạm nói cái gì bí mật thế, không thể công khai hay sao?”

Long Dực cười ha hả nói: “Mẹ nuôi, con vừa rồi có hỏi ý kiến HIểu Hạm, con sợ rằng cô ấy sẽ cự tuyệt cho nên không hỏi trước mặt mọi người. May mà Hiểu Hạm đã đáp ứng rồi.”

“Đã không cự tuyệt, vậy bây giờ có thể nói rồi. Mẹ nuôi có chút tò mò đấy.” Triệu Mạn Lệ cười nói.

Long Dực nháy mắt với Chư Cát Dã nói: “Thầy thuốc Dã, khi tại La Tư quốc, ngươì nhớ rõ đã đáp ứng với ta chuyện gì không?”

Chư Cát Dã tuổi tuy lớn nhưng đầu óc không hề hồ đồ, nhìn bộ dáng Long Dực cười cười cùng với vừa rồi hắn và Triệu Hiểu Hạm đến một bên thần thần bí bí nói chuyện, trong nháy mắt đã hiểu được hết thảy.

Hắn lén lút liếc mát nhìn trộm Triệu Hiểu Hạm, mặc dù nghe Long Dực nói nàng đã đáp ứng, nhưng hắn không con không cái trong lòng vẫn rất khẩn trương, lâm trận đối địch cũng không như bây giờ, gãi đầu nói: “A, ta vừa nghĩ ra, vừa rồi …. Ngươi vừa rồi đã hỏi HIểu Hạm cô nương? Cô ấy … ý cô ấy ra sao?”

“Chuyện này ta không làm chủ được, ngươi tự hỏi Hiểu Hạm đi.” Long Dực từ bên người Triệu Hiểu Hạm bước ra, để cho nàng đối diện với Chư Cát Dã.

Chưa Cát Dã là một kẻ từng trải, thực lực cường đại, lúc này lại không dám nhìn vào mắt Triệu Hiểu Hạm, miệng mấp máy vài câu, không ai nghe rõ hắn muốn nói gì.

Triệu Hiểu Hạm nhìn hắn, trong mắt lé lên thần thái khác thường, đột nhiên đôi môi anh đào hé mở, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Cha.”

Âm thanh của nàng tuy nhỏ nhưng Chư Cát Dã lại nghe thấy rất rõ ràng, nhất thời thân thể như bị sét đánh, run run cười nói: “Cô … Hiểu Hạm cô nương … cô gọi ta …. Gọi ta là gì?”
“Gọi là ba ba a.” Triệu Hiểm Hạm mở to đôi mắt, thần sắc có chút e lệ. “Long đại ca nói bên người ngài không có con gái, bình thường một thân một mình rất cô đơn, còn nói người rất thích con, đã sớm muốn nhận con làm con gái nuôi. Con vừa rồi nghe những lời này, trong lòng cũng có chút bất ngờ, nhưng sau lại rất vui, không thể tưởng tượng được trên thế giới này còn có nhiều người yêu thương con, quan tâm tới con như vậy. Con .. con thật sự rất vui”

Nàng nói tới đây, không khỏi nhớ tới người cha đã khuất ở cách xa ngàn dặm, trong lòng bỗng xuất hiện một trận ủy khuất, nước mắt không ngừng tuôn ra, nghẹn ngào nói: “Con rất nhớ cha, con vẫn cho rằng người vẫn còn ở bên con, vẫn chưa chết, nhưng người ... nhưng người ... người luôn không xuất hiện gặp con, nói với con một câu nào.…. Con biết chuyện này là ảo tưởng của con thôi, cha vĩnh viễn không thể quay trở lại. Trong lòng con thật muốn có người cha như cha, yêu thương con, cùng con ăn cơm, nói chuyện với con, dẫn con đi chơi. Long đại ca mặc dù rất tốt với con, nhưng anh ấy tuổi quá nhỏ, con không muốn coi anh ấy như cha..”

Lúc này tới phiên Long Dực xấu hổ, nghĩ thầm: “Em cũng mới có mười sáu mười bảy tuổi, anh cũng chưa tới hai mươi, sao lại coi anh như cha? Em hoàn toàn có thể coi anh như ca ca mà.”

Chư Cát Dã như bị đóng đinh trên mặt đất, ngơ ngác nói: “Hiểu Hạm, có thể gọi lần nữa không, gọi cha một lần nữa cho ta nghe?”

“Cha! Cha! Cha!” Triệu Hiểu Hạm lau nước mắt, gọi ba tiếng.

Chư Cát Dã vất Bách Bảo Tương trong tay, vọt tới trước xe lăn của Triệu Hiểu Hạm, ngồi xổm xuống nhìn nàng, trong mắt tràn ngập yêu thương, run giọng nói: “Con … con ngoan …. Cha rất vui … rất vui ….” hai hốc mắt đỏ lão lên, ứa lệ lăn xuống.

“Cha, con không muốn làm con gái nuôi của người, cũng không muốn người làm cha nuôi của con, từ nay về sau … từ nay về sau con sẽ coi người như cha ruột của mình, người coi con như con ruột, người nói xem, như vậy có được không?” Triệu Hiểu Hạm hai mắt đẫm lệ nhìn mái đầu hai màu tóc của Chư Cát Dã, nhịn không được lấy tay khẽ vuốt..

“”Tốt! Tốt! Tố quá! Thật tốt quá! Con gái thông minh, con sẽ là con ruột của ta!” Chư Cát Dã trong lòng kích động, râu tóc rối loạn. “Ta Chư Cát Dã hôm nay thề với trời, bất kể gian nan thế nào cũng sẽ trị khỏi bệnh cho con gái ta, nếu không được, ta sẽ ….”

“Cha, con không cho phép người nói lung tung.” Triệu HIểu Hạm khuyên can. “ có thể trị khỏi chân của con hay không con cũng không trách người. Bởi người đã cố gắng hết sức rồi, con cũng rất vui vẻ rồi.” Lấy khăn tay ra, nàng khẽ lau nước mắt trên mặt Chư cát Dã.

Chư Cát Dã cười ha hả nói: “Ta không thề độc nữa, con gái thông minh không cần lo lắng. Ta nói, nếu trị không khỏi chân của con, ta sẽ đẩy xe giúp con, mang con đi khắp thiên hạ, xem cảnh đẹp khắp thế giới.”

Triệu Hiểu Hạm nhoẻn miệng cười, lấy tay khẽ vuốt làn tóc bị gió thổi tung, vẻ mặt phấn chấn, như chiếu rọi mọi vậy, phảng phất như trở nên thành thục hơn rất nhiều.

Long Dực ở một bên quan sát đôi phụ tử, nhìn cảnh trước mắt cũng có chút chua xót, nhìn mẹ nuôi Triệu Mạ Lệ, thấy bà đang cúi đầu, lén lau nước mắt.

“Mẹ nuôi là người dễ xúc động, gặp chuyện này bà khẳng định sẽ khóc.” Long Dực mỉm cười.

Sau nửa ngày, Triệu Hiểu Hạm và Chư Cát Dã từ trong cơn kích động khôi phục thái độ bình thường, Triệu Hiểu Hạm nói: “Cha, con bây giờ không thể dập đầu với người, đợi một ngày chân con khỏi hẳn, con sẽ bù cho người.”

“Dập đầu lạy cha chỉ là hình thức thôi, căn bản không quan trọng, chỉ cần trong lòng con có cha, vậy là được rồi.” Chư Cát Dã hài lòng mỉm cười, nhìn hai chân Triệu Hiểu Hạm nói: “Hiểu Hạm, con chờ đó, ta đi lấy Huyết Liên rồi sẽ trở về chữa chân cho con.”

Nói xong lão vội vàng bước đi, lại bị Long Dực ở bên giữ lại.

“Thầy thuốc Dã, đừng nóng vội, chúng ta vừa mới xuống phi cơ, tốt xấu gì cũng phải rửa mặt, ăn cơm đã rồi mới làm chuyện khác.”

“Nói thừa, ta không vội thì ai vội? Trị tốt cho Hiểu Hạm một ngày thì ta an tâm sớm một ngày. Khi Hiểu Hạm khỏe hẳn, ta còn muốn dạy nó tất cả y thuật và công phu.” Chư Cát Dã có được con gái, lập tức coi nàng là bảo bối của mình, thà không ăn không uống cũng muốn chữa trị cho nàng.

“Cha, Long đại ca nói rất đúng, chân của con đã bị liệt mấy năm rồi, thêm một lát có sao đâu. Hai người đi ăn cơm đi.” Triệu Hiểu Hạm nói.

“Đúng vậy, Chư Cát tiên sinh, chuyện của Hiểu Hạm cô nương không cần phải vội vã như vậy.” Triệu Mạn Lệ thuận theo Triệu Hiểu Hạm nói: “Ăn uống no đủ mới có thể làm tốt công việc, nếu tay chân nhũn ra, ngân châm của người vừa mềm, sợ rằng không thành được.”

Chư Cát Dã quay đầu lại, thấy Hiểu Hạm nhìn mình, không đành lòng cư tuyệt nàng, bèn nói: “Được rồi, ăn cơm trước đã, mọi việc để sau.”

Vì vậy, bốn người trở lại phòng khách, Triệu Mạn Lệ dặn phòng bếp làm mấy loại thức ăn, biết Chư Cát Dã thích uống rượu, lại xuất ra hai bình rượu đã cất lâu năm đem tới đưa cho hắn rồi ngồi cạnh Hiểu Hạm, nhìn hai người Long Dực ăn uống.

Sau khi ăn xong, Chư Cát Dã không nghỉ ngơi, lau miệng bước nhanh ra khỏi Phong Vân lục hào biệt thự, đi được vài bước lại quay lại, kéo tay Long Dực nói: “Đi, theo ta đi lấy Huyết Liên. Huyết Liên là hy vọng lớn nhất trị khỏi cho Hiểu Hạm. Trên đường ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, có ngươi đi theo sẽ đáng tin hơn.”

Hai người ngồi xe từ biệt thự số sáu về nông viện của Chư Cát Dã

Chư Cát Dã không con không cái, cũng chẳng có thân thích, sống mốn mình, vốn dĩ hắn có thể mua được nơi ở tốt, nhưng do tính tình thích yên tĩnh, lại không quen ở những căn hộ cao cấp cho nên mới mua một nông viện gần hồ Thái Bình, một cái sân, mấy gian phòng.

Nông viện mặc dù nhìn qua rất giản dị, nhưng bên trong phòng ốc bố trí đều là đồ cổ, giá trị không thấp, góc tường bày chút hoa cỏ, trên vách treo vài bức cổ họa, nhìn qua rất có ý vị truyền thống.

Điều khiến Long Dực không thể tưởng tượng được là dưới căn nhà còn có một tầng hầm rất lớn, sau khi Chư Cát Dã giải thích mới hiểu được tầng hầm này là hắn làm sau khi kiến tạo, bên trong đặt rất nhiều dụng cụ, thiết bị và y thư điển tịch, hắn kiến tạo lúc trước cũng là để có thể dốc lòng nghiên cứu y thuật, bí mật của tầng hầm này cũng chỉ có Nhâm Đạo Viễn, Nhâm Thiên vũ cùng rất ít người trong Phong Hổ, Vân Long tổ mới được biết.

Trong tầng hầm có một cái tủ lạnh lớn, là Chư Cát Dã chuyên dùng để chứa tiêu bản y học, phương tiện nghiên cứu. Huyết Liên lúc trước đã bị bốn gã thành viên tổ Phong Hổ từ La Tư quốc hộ tống trở về, thông qua tay của Nhâm Thiên Vũ bí mật đưa tới nơi này, để trong tủ lạnh.

Chư Cát Dã để Long Dực ngồi ở đại sảnh, bản thân quen việc dễ làm, nhanh chóng xuống tầng hầm, rất nhanh tìm được hai đóa Huyết Liên vẫn vô cùng kiều diễm.

“Thật tốt quá, Huyết Liên còn nguyên, chưa bị tổn hao gì! Ta lúc trước còn lo bọn họ bảo hộ không tốt, trên đường chạm phải cánh hoa Huyết Liên, ảnh hưởng tới hiệu quả trị liệu” Sau khi từ tầng hầm đi ra, Chư Cát Dã cẩn thận đem Huyết Liên cho vào trong Bách Bảo Tương, nhẹ nhàng khép lại, vẫy tay với Long Dực nói: “Hôm nay chữa trị chân cho Hiểu Hạm, ta không tiện lưu ngươi lại, từ nay về sau nếu có rảnh, mời ngươi tới uống rượu.”

“Ai, có con gái, ngươi không buồn để ý tới tiểu bằng hữu này nữa rồi.” Long Dực vừa ngồi xuống nghế, còn chưa kịp xem kỹ bức tranh trong phòng, thấy Chư Cát Dã nóng vội không kìm nổi, chỉ đành cười khổ đứng lên, cùng hắn nhanh chóng trở về biệt thự số tám.

Tổ tiên Chư Cát Dã lưu lại cổ y có viết Huyết Liên có thể “hoạt tử nhân, nhục bạch cốt.” nhưng lại không nói phương pháp dùng, khi Chư Cát Dã về biệt thự số tám, lấy Huyết Liên hoa từ trong Bách Bảo Tương ra, vội vàng đưa cho Hiểu Hạm nhìn, đột nhiên lại nhớ tới vấn đề này, lập tức ngây ra.

“Ai, đóa hoa sen này sao lại đỏ như vậy? Giống như . . . giống như nhiễm máu vậy. A đúng rồi, nó gọi là Huyết Liên bởi vì đỏ như máu.” Triệu Hiểu Hạm cầm Huyết Liên trong tay, biết chân mình muốn trị khỏi thì nó là tác dụng mấu chốt, trong lòng vừa thấy lạ vừa kích động.

Chư Cát Dã dùng sức nhay nhay đỉnh đầu vốn đã không còn nhiều tóc, đi vòng quanh Triệu HIểu Hạm, lẩm bẩm nói: “Huyết Liên này là nấu thành nước uống? Hay là ăn sống? Hay là tạo thành dược phẩm? Hay là phải đập nát thoa lên chân? …” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK