Mục lục
[Dịch] Long Huyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi tới khi Khu xà hương sắp cháy hết, bốn người rốt cục mới chạy ra khỏi sự vây khốn của đàn rắn, tiếp tục chạy nhanh một trận nữa, bỏ xa đàn rắn ở phía sau, ngưng mắt về phía trước quan sát, ẩn ước nhìn thấy có ánh sáng, tựa hồ sắp tới điểm cuối của cánh rừng nguyên thủy.

"Tiểu Long, ngươi cảm thấy có kỳ quái hay không? Đàn ong vàng vừa rồi cùng đàn rắn giống như do con người thuần phục, chuyên môn dung để công kích người tiến vào rừng cây."
Long Dực nói: "Cũng đúng a, ta đã sớm cảm thấy bực bội, ngươi nói vô duyên vô cớ, sao lại đột nhiên phóng ra nhiều ong như vậy? Nhiều độc xà như vậy?"

Sau khi thoát khỏi đàn rắn vây khốn, Mộ Phượng không còn sợ hãi, sắc mặt cũng đã khôi phục như thường, ngắt lời nói: "Dã thầy thuốc, ông nói có người thuần phục? Người nào có thể thuần phục được hoàng phong cùng độc xà lợi hại như vậy? Ta không tin đâu!"

"Trên đời kỳ nhân dị sĩ nơi nơi đều có, nha đầu ngươi chưa thấy qua thôi." Chư Cát Dã chỉ Long Dực, cười nói: "Nếu ngươi không gặp được tiểu Long, ngươi biết trên thế giới sẽ có người tuổi còn trẻ như vậy, anh tuấn như vậy, suất khí như vậy, tiêu sái như vậy, lợi hại như vậy sao? Không có chứ?"

Mộ Phượng ánh mắt lưu chuyển, nhìn về phía Long Dực, mỉm miệng cười nói: "Đích xác không có, sư phụ ta cũng đã hơn sáu mươi tổi rồi, cũng không có lợi hại như hắn. Được rồi, ta tin tưởng lời của ngươi. Nhưng mà người thuần phục mấy con ong sẽ là ai? Chẳng lẽ hắn cũng ở đây trên đảo này?"

Mộ Tường đột nhiên nói: "Ta thật không dám tưởng tượng, trên một hòn đảo cô độc trong hồ tại Tử Vong hoang nguyên sẽ có người dám ở!"

"Sự tình ngươi không dám tưởng nhiều lắm …” Chư Cát Dã vốn đang cười, nhưng khi hắn thấy được Long Dực đột nhiên dừng cước bộ, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên cứng đờ, bởi vì hắn biết nhất định lại có phiền toái đến.
Mộ thị huynh muội chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Cùng cùng bọn họ dừng lại.

"Hắc quả phụ!" Chư Cát Dã nhìn theo ánh mắt của Long Dực, bỗng dưng phát ra một tiếng kêu kinh hãi.

Mộ Phượng nhìn tới, cũng không phát hiện xung quanh có thứ gì, hỏi: "Hắc quả phụ là ai? Dã thầy thuốc, là bạn nữ của ông … nữ bạn thân của ông ư?"

Chư Cát Dã kinh ngạc, cười khổ nói: "Bạn thân? E rằng bạn thân này trong chốc lát sẽ đem chúng ta 'buộc chặt', sau đó hướng vào trong thân thể chúng ta bơm độc tố vào cùng dịch tiêu hóa, đem chúng ta ăn sạch từng chút từng chút."
Mộ Phượng không cho là đúng, cười duyên nói: "Ngươi lại tới hù dọa người. Nói cho ngươi, ta đã biết qua hoàng phong cùng độc xà vừa rồi. Lá gan đã lớn rất nhiều, bây giờ cái gì cũng không sợ nữa."

"Phải không? Vậy mời ngươi mở to hai mắt nhìn kỹ xem. Ngươi sẽ phát hiện ở xung quanh chúng ta kể cả trên đỉnh đầu, đang có một vài thứ đáng yêu màu đen gì đó đang công phu đan một cái lưới lớn chờ chúng ta chui vào. Hơn nữa chúng ta giống như đã tiến vào trong cái lưới này." Chư Cát Dã nửa đùa nửa thật nói.

Mộ Phượng ngẩn ngơ một cái, dùng sức dụi dụi mắt, quả nhiên cẩn thận nhìn khắp nơi, rốt cục phát hiện cái gì đó hình dạng giống sợi tơ phát sáng xuyên qua các gốc cây, thỉnh thoảng lại có một vài vật thể to chừng nắm tay theo mấy cái tơ tuyến ấy di chuyển với tốc độ cực nhanh như con thoi, nơi đi qua, lập tức lại sản sinh ra một đường tơ.

"Ô, là con nhện! Con nhện to quá! Chúng nó đều đang nhả tơ." Mộ Phượng đột nhiên hiểu được Chư Cát Dã đã nói "đan một cái mạng lưới" là có ý tứ gì, chỉ là mấy thứ này một điểm cũng không khả ái, ngược lại bởi vì thân thể lớn bằng nắm tay người, nhìn qua thực khủng bố. Mấy con nhện này màu sắc tối sẫm nên so với màu đen trong rừng sâu không khác biệt lắm, cho nên lưu tâm tìm rất khó phát giác.

"‘Hắc quả phụ’ là loại nhện độc nhất trên thế giới a!" Long Dực tại thư viện trường đã xem qua một ít tri thức về loài này, biết "Hắc quả phụ" thuộc một loại độc nhất trong loài nhện. Nhưng mà ‘hắc quả phụ’ trước mắt nhìn thấy thân thể thật sự quá lớn, đã vượt xa khỏi hình dạng mà sách giáo khoa miêu tả, thật sự khó có thể tưởng tượng.

Mộ Tường nắm chặt nắm tay. Âm thanh kiên định nói: "Còn không xa nữa là ra khỏi rừng, chúng ta một đường xông qua!"

Chư Cát Dã trong ánh mắt lóe tinh mang, trầm giọng nói: "Xung động là ma quỷ, ngươi nóng vội như vậy, sẽ ăn thiệt thòi lớn. Nhìn cái này ..." Nói xong nhấc chân phải lên, đem một nhánh cây khô phía trước đá ra ngoài.

Cành cây khô này ít nhất cũng nặng ba, bốn mươi cân, sức lực Chư Cát Dã đá ra lại lớn, sau khi bay "vù vù" ra hai, ba trượng xa, bỗng nhiên bị vật gì ngăn cản, lung lay vài cái, liền treo lại ở giữa không trung.

Mộ Tường kinh ngạc nói: "Này …… cái này sao lại thế này?"

Mộ Phượng nói: "Ca, nhánh cây bị mạng nhện dính lại, anh chẳng lẽ không thấy sao? May mắn có Dã thầy thuốc nhắc nhở, bằng không anh đã bi thảm rồi!"

Chư Cát nhìn Mộ Phượng một cái, trong ánh mang theo vẻ tán thành, nói: “‘Hắc quả phụ’ không chỉ là chủng loại nhện độc nhất trên đời, hơn nữa tơ nhả ra chắc chắn dị thường, dẻo dai cực kỳ, hơn nữa rất dính, một con “Hắc quả phụ” chỉ lớn bằng móng tay cái nhả ra tơ có thể dính chắc một con phi điểu lớn. Mấy con ‘Hắc quả phụ’ trước mặt chúng ta to bằng nắm tay, ngươi nghĩ ngươi nếu như người đụng vào, sẽ có kết quả gì? Hắc hắc, không nên cho rằng vì lực khí lớn có khả năng tránh thoát, căn bản không có khả năng, một khi bị mạng nhện dính lại, khí lực có mạnh cũng không ra khỏi!"

Mộ Tường âm thầm giật mình, nghĩ thầm: "Ui cha! Xung động là ma quỷ, lời này một điểm cũng không sai a, ta vừa rồi nếu nhịn không được thình lình xông qua, lại không phải đã bị mạng nhện đem dính lại? Lúc đó con nhện ‘Hắc quả phụ’ gì đó kia cắn cho ta một cái, ta đã chết mất ngáp rồi." Hắn không khỏi sau một lúc sợ hãi, trên lưng ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Dã thầy thuốc, ông có Khu chu hương (hương trừ nhện) hay không? Đem mấy con nhện độc này cũng đuổi đi a." Mộ Phượng nghiêng đầu nói.

Thời điểm này nhện độc đang bận ở trên thân cây xung quanh bốn người, ở trên đỉnh cây kết lưới, chỉ cần không đụng vào mạng nhện, liền sẽ không lọt vào sự công kích của chúng nó, bởi vậy Mộ Phượng cũng tịnh không sợ hãi lắm.

"Hương đuổi nhện? Ngươi lại có thể nghĩ ra! Ta muốn cái gì cũng có, ta liền không gọi là Chư Cát Dã nữa, liền trở thành Chư Cát Thần Tiên rồi."

"Dùng chưởng lực đánh tới, đem mạng nhện đánh vỡ!" Mộ Tường lớn tiếng nói.

Chư Cát Dã hắc hắc cười nói: "Hảo a, ngươi thử một chưởng nhìn coi."

Mộ Tường đi lên vài bước, hét lớn một tiếng, vận dụng chân khí toàn thân, song chưởng hướng tới mạng nhện đang che ở phía trước vỗ tới.
Vốn cho rằng nơi chưởng lực tới, mạng nhện kia sẽ tan thành mây khói, đâu nghĩ đến lưới nhện chỉ là giống như lò xo trước sau động một cái, một chút tổn hại cũng không có.

"Mạng nhện này nhỏ chắc, tính co dãn rất tốt, tính dính mạnh, ngươi dùng chưởng lực đánh nó, thì giống dùng dao chém nước, không có chỗ dụng lực, chỉ có thể toi công." Chư Cát Dã nghiêm túc nói.

"Xông lên không thể xông, đánh lại vô dụng, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng ở chỗ này bất động, trơ mắt nhìn nhện độc kết lưới đem chúng ta bao lại giống như con nhộng?"

Chư Cát Dã cũng đang rầu rĩ, mắt nhìn mấy con nhện độc kia như tia chớp bốn phương tám hướng bố trí mạng nhện, trùng trùng điệp điệp, cảm thấy bốn người mình giống như cá mắc vào lưới, hắn biết thời gian càng kéo dài càng khó thoát thân, trong lòng vừa động, quay qua Long Dực nói: "Nước có thể giảm tính dính của mạng nhện, ngươi dùng Tụ Nguyên thuật đem nước tới, sau đó hất đến mạng nhện thử xem như thế nào."

Long Dực gật đầu, Tụ Nguyên thuật tùy tâm sinh ra, một thủy cầu do Thủy nguyên tố kết thành xuất hiện ở giữa song chưởng của hắn, hắn song chưởng lật lại, thuận thế đẩy về phía trước, thủy cầu đang nở rộng ở phía trên mạng nhện tự động rơi lả tả.

Chư Cát Dã lập tức đá ra một đoạn cành cụt, sau khi đánh lên mạng nhện từ từ rớt xuống mặt đất, vui vẻ nói: "Xem ra lưới nhện sau khi gặp nước sẽ không còn dính, lúc này có thể dễ xử lý rồi."

Từ trong Bách Bảo rương mang ra hai thanh chủy thủ sắc bén, đưa cho Mộ Tường một cái, chính mình giữ mộ cái, nói: "Vẫn giống vừa rồi, ta cùng Mộ Tường đi hai bên, Mộ Phượng ở giữa, tiểu Long đệm phía sau. Khi gặp lưới nhện, Tiểu Long dùng Tụ Nguyên thuật mang theo nước đổ lên mặt trên, ta cùng Mộ Tường lập tức dùng chủy thủ cắt nó. Mộ Tường phải nhớ kỹ, khi chủy thủ vung ra phải nhanh, phải độc, phải chuẩn, bằng không mạng nhện không lâu sau lại khôi phục tính chất kết dính, đến lúc đó cả chủy thủ đều sẽ bị dính lại."

Mộ Phượng nói: "Dã thầy thuốc, ta có thể làm chút gì chứ? Ta lại không muốn vẫn bị các ngươi bảo vệ như vậy, giống như là một phế vật vô dụng!"

“Mộ Phượng cô nương, ngươi có sợ ‘Hắc quả phụ’ hay không?" Chư Cát Dã cười tủm tỉm nhìn nàng.

“Ta sợ nhất chính là rắn, con nhện ngược lại không phải sợ như thế, có thể là con nhện nhỏ thường thấy nhiều hơn." Mộ Phượng nói.

"Tốt lắm, trong chốc lát khi ta cùng ca ca ngươi dùng chủy thủ chém tới mạng nhện, con nhện hắc quả phụ chắc chắn sẽ tới tu bổ, đến lúc đó ngươi giúp đỡ tiểu Long thanh trừ chúng nó. Tiểu nha đầu ngươi mặc dù nhát gan một chút, nhưng thân thủ vẫn nói chuyện được."

Mộ Phượng rất không phục, bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Còn nói ta nhát gan, ta chỉ sợ rắn, thứ khác ta đều không sợ hãi như vậy, cái này không tính là nhát gan đi…"

Nàng thấp giọng lẩm bẩm, thấy Chư Cát Dã, Mộ Tường, Long Dực ba người bắt đầu về phía trước đi tới, liền cúi người nhặt vài nhánh cây theo phía sau, tới đứng ở giữa ba người.

Chư Cát Dã dự đoán không sai, khi hắn cùng Mộ Tường dùng chủy thủ đem lưới nhện cắt một cái lỗ hổng, từ bên cạnh một con nhện độc lớn chạy ra tiến hành tu bổ, hơn nữa còn giương chân dào vài thước hướng Chư Cát Dã cùng Mộ Tường thị uy.

Mộ Phượng tay mắt nhanh nhẹn, trong tiếng quát yêu kiều không ngừng cầm nhánh cây vận chân khí phóng ra ngoài, từng cành từng nhánh cây xuyên thân thể của bọn nhện độc, không chết thì bị thương. Long Dực ở phía sau hỗ trợ nàng, mỗi khi thấy có nhện độc lọt lưới, liền bổ lên một chỉ Thất Nhan kiếm khí.

Chư Cát Dã cùng Mộ Tường phi nhanh, huy động chủy thủ chặt đứt lưới nhện cản trở đường đi, vượt qua khó khăn, một hồi sau cả nhóm đã chạy ra được mấy chục thước, phía sau để lại thi thể của gần hai trăm con nhện độc ‘Hắc quả phụ.’

Chém phá một mạng nhện có lẽ không hao phí nhiều khí lực, nhưng số lượng nhiều, thời gian lâu, Chư Cát Dã, Mộ Tường bắt đầu cảm thấy có chút kiệt sức, cánh tay vừa mỏi vừa đau, cơ hồ nâng lên không nổi.

"Dã thầy thuốc, Mộ đại ca, các ngươi tránh ra, để cho ta tới thử xem đi!" Long Dực thấy nhện độc chung quanh đã rất ít, Mộ Phượng một người có thể ứng phó, liền phi thân lướt tới phía trước, cánh tay phải giơ lên cao, hữu chưởng nắm chặt, nhìn chuẩn chỗ yếu nhất của lưới nhện, trầm quát một tiếng dùng sức chém xuống. Hắn đem linh lực tăng lên tới tầng thứ bảy, thủy nguyên tố được ngưng tụ lập tức kết thành băng, băng sau khi chém xuống sinh ra dao động hàn khí mạnh mẽ vô cùng, khí sóng nơi nơi, mười mấy tầng màng nhện còn lại cuối cùng phát ra tiếng xé rách.

Bốn người thi triển thân pháp, nối đuôi nhau xông ra ngoài, ngoài rừng lại là một mảng cỏ xanh rộng lớn.

"Hảo a tiểu Long! Sớm biết rằng ngươi lợi hại như vậy, nào còn cần dùng chúng ta mệt chết mệt sống dùng chủy thủ để chém? Ngươi sao không sớm ra tay?" Sau khi rời khỏi phiến rừng nguyên thủy kia hơn trên dưới một trăm mét, Chư Cát Dã trừng lớn hai mắt hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK