Mục lục
[Dịch] Long Huyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên lúc đó, Đông Phương Ngưng Tuyết nghiêng người về phía hắn, đưa một cánh tay khoác lên người hắn, mặt ép vào cánh tay của hắn, mỉm cười thỏa mãn, nói như mê sảng: “Long Dực à, muội rất thích huynh…! Muội rất thích huynh…, muội muốn nằm trong lòng huynh thế này…”

Trong lòng Long Dực rung động mãnh liệt, hắn nhẹ vuốt nhẹ lên mái tóc mượt mà của Đông Phương Ngưng Tuyết, dịu dàng khẽ nói: “Ngưng Tuyết… Ngưng Tuyết… ta cũng thích muội…”

Không cần những lời đường mật, cũng không cần thề non hẹn biển, chỉ cần một câu vô cùng đơn giản đã đem trái tim của hai người đập cùng một nhịp.

“Long Dực, muội…, muội nhớ huynh.” Đông Phương Ngưng Tuyết thân hình mềm mại khẽ động, thanh âm phát ra có chút run rẩy.

Đầu nàng từ từ ngước lên tìm kiếm, từ khuỷu tay của Long Dực đến bờ vai của hắn, chỉ một chút nữa là vai nàng kề vai hắn, hơi thở nàng phả ra mùi hương lan tựa như xạ nhiệt khí vào tai Long Dực, Long Dực cảm thấy mình sắp tan chảy ra đến nơi: “Ta cuối cùng cũng muốn…, như vậy…. như vậy lại càng có lỗi với muội…” Long Dực cố gắng kìm nén dục vọng đang thiêu đốt mình, khó khăn nói.

“Muội không phải đã nói rồi sao? Hết thảy tùy duyên, huynh cũng không cần nghĩ ngợi nhiều.” Hai cánh tay ngọc của Đông Phương Ngưng Tuyết đã ôm ghì lấy thân thể Long Dực, hai gò má ửng hồng càng cuốn hút lòng người, nhẹ nhàng cọ sát vào mặt Long Dực nói: “Muội không dám hy vọng xa xôi, chỉ muốn ở cùng với huynh lâu dài, chỉ cầu gần bên huynh.”

Long Dực còn có thể nói gì đây? Hắn sau đó cũng chẳng nói gì, chỉ dùng những động tác cơ thể thay thế cho hết thảy ngôn ngữ. Rốt cục, thân thể hai người từ từ nhập lại làm một, si mê quấn quít ôm nhau, tiếng rên rỉ như âm thanh phát ra từ nơi sâu thẳm nhất của cõi lòng, xuyên thấu qua khung cửa sổ, truyền vào màn đêm đầu mùa thu. Vầng trăng ngoài cửa sổ mông lung, ánh trăng lưỡi liềm chiếu vào căn phòng nhỏ đã lặng lẽ nhạt dần, chui vào trong tầng mây mỏng, nó như biết tránh đi hay là bởi cũng đang e lệ?

Đông Phương Ngưng Tuyết hy vọng đêm nay cứ như thế này mãi, vĩnh viễn không có cái khoẳng khắc hừng đông kia, nhưng quy luật vẫn phải xảy ra, màn đêm, cuối cùng cũng phải nhường chỗ cho những tia nắng đầu tiên của bình minh, rất nhanh chóng bị đẩy lui.
“Mặt trời đã lên cao, mau dậy thôi!” Những tia nắng mặt trời đầu tiên của sáng sớm chiếu vào cửa sổ. Long Dực chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng bỏ đôi tay nhỏ bé của Đông Phương Ngưng Tuyết đang đặt trên ngực mình ra.

Đông Phương Ngưng Tuyết “ưm” một tiếng. Mắt nhắm mắt mở ngồi dậy theo hắn, nhưng khi nhận ra Long Dực đang nhìn chăm chăm vào người mình, lúc này mới ý thức được sự việc, “A!” lên một tiếng, với lấy tấm chăn mỏng che lõa thể của mình.

“Huynh… huynh còn nhìn nữa, đại sắc lang!” Đông Phương Ngưng Tuyết sẵng giọng thẹn thùng vô cùng.

Ánh mắt Long Dực tựa hồ lại càng mở to ra hơn, khẽ cười nói: “Trước mặt có một nữ sinh xinh đẹp không mặc quần áo. Ta sao có thể lại nhẫn nhịn không nhìn được chứ? Trừ phi ta bị mù !”

“Muội bây giờ sẽ móc hai mắt háo sắc của huynh ra, xem huynh còn nhìn nữa không.” Đông Phương Ngưng Tuyết đưa hai ngón tay tới ra vẻ chọc vào mắt Long Dực, không ngờ tấm chăn mỏng lại bị tuột ra, một đôi tuyết lê ngọc đứng ngạo ngễ nhất thời lộ ra.

Long Dực nhún vai, cười hì hì nói: “Ta không muốn xem, nhưng muội lại hết lần này tới lần khác đưa những chỗ mê người bày ra trước mắt ta, ta không phải thánh nhân, căn bản không thể kìm nén được.”

“Huynh… huynh…, đại hỗn đản! Vô lại quỷ !” Đông Phương Ngưng Tuyết cực thẹn, giấu cả người vào trong ăn không chịu ló ra nữa.

“Ngày mai là chính thức khai giảng, Ngưng Tuyết, hôm nay muội đã chuẩn bị những gì?” Long Dực không trêu chọc nữa, nghiêm túc hỏi.

“Huynh nói trước đi!” Đông Phương Ngưng Tuyết lúc này mới chui đầu ra: “Huynh hôm nay định làm gì?”

“Ta hả, Ta hôm nay muốn đến rừng thông phía bắc của trường học.”

“Rừng cây ở phía bắc? Nơi đó thực tĩnh mịch, đúng là nơi ước hội với nữ sinh tốt đó.” Đông Phương Ngưng Tuyết bĩu môi: “Huynh lại định hẹn với Phong Linh đến đó nói chuyện yêu đương chứ gì, hay là hẹn với Nguyệt Nhã Nhu…, Du Hoa Nhị?”

Long Dực cười khổ nói: “Đều không phải, ta và những gã bạn cùng phòng đã thỏa thuận với nhau, muốn đến nơi nào đó để kiểm nghiệm công phu, xem hai tháng nay đã tiến bộ đến đâu.”

“Kiểm nghiệm?” Đông Phương Ngưng Tuyết cười nói: “Huynh cũng đã nhận đồ đệ rồi, chúc mừng chúc mừng!”

“Đồ đệ gì đâu muội, chỉ đơn giản là dạy bọn họ một chút thôi, ta cũng là muốn tốt cho huynh đệ mà.”

“Cả nghĩa phụ thực lực mạnh mẽ như vậy, cũng tự than thở rằng mình không phải đối thủ của huynh, bởi vậy có thể thấy được hai chữ ‘đơn giản’ của huynh thực không đơn giản. Long sư phụ! Khi nào người mới ‘đơn giản’ chỉ điểm cho ta hả?”

‘Tiêu Diêu thần công của Tiêu Diêu Các, Thất Nhan Kiếm Khí, Tiêu Diêu Du Thân Pháp đều là những tuyệt học trong thiên hạ, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới cao cấp, cũng thể tung hoành thiên hạ, cho nên ta bây giờ hy vọng muội có thể chuyên tâm tu luyện thật kỹ các tuyệt học của Tiêu Diêu phái. Sau đó ta mới dạy các thứ khác. Hỗn tạp không bằng tinh thông.”

“Vậy còn huynh? Hứ, chính huynh có một thân thần thông dị thuật, nào là Thiên Phật Chưởng, Bàn Nhược Tâm Kinh của Từ Bi Tự lại còn học cả mấy tuyệt học của Tiêu Diêu các chúng ta. Hừ, huynh chẳng phải cũng hỗn tạp sao? Huynh căn bản là tìm lý do để không dạy ta đó mà.”

Long Dực cứng họng không nói được gì, đần mặt ngẩn ngơ đến nửa ngày, mới nói: “Linh khí của ta và chân khí nội tức của những người khác không giống nhau, tỷ như nói các tuyệt học của Tiêu Diêu các phải dùng đến Tiêu Diêu thần công để phụ trợ còn ta thì có thể dùng linh khí của bản thân. Ta có cảm giác linh khí của mình có rất nhiều tính chất rất nhiều tuyệt học của các môn phái đều có thể sử dụng được.”

“Thôi đắc ý đi!” Đông Phương Ngưng Tuyết lườm hắn, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Kỳ thực là muội nói đùa. Mục tiêu của muội bây giờ một là học thật giỏi các môn của mình, hai là tu luyện tốt công phu của Tiêu Diêu các, làm gì còn thời gian để luyện môn công phu của huynh chứ. Hy vọng trong tương lai có thể cùng huynh học hỏi.” Nàng cố ý nói nhấn mạnh vào hai chữ “tương lai”, làm như vô tình liếc vào mắt Long Dực.

Long Dực sao có thể không hiểu tâm tư của nàng, mỉm cười nói: “Ài, mặc kệ tương lai như thế nào, chỉ cần muội muốn học cái gì, ta sẽ dạy cho muội cái đó.”

Đông Phương Ngưng Tuyết dường như nhận được niềm an ủi lớn lao, nhẹ thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn lên nóc nhà đến ngây ngốc. Long Dực thấy nàng cười lộ ra hàm răng trắng bóc, đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi: “Được rồi Ngưng Tuyết, lúc ở Hằng Sơn, những nhân vật lợi hại dưới trướng hội chủ của Bạch Sam Hội cũng đã xuất lai, bọn họ chẳng lẽ là vì trừng phạt gia đình muội, phản bội Bạch Sam Hội? Việc này cũng xem như trở mặt được rồi.”

Đông Phương Ngưng Tuyết thần sắc buồn bã, thở dài : “Phản bội lại Bạch Sam Hội hậu quả mặc dù sẽ rất nghiêm trọng nhưng thật ra mà nói, có lẽ Đông Thanh sẽ không cần phí khí lực lớn như thế để truy sát cả nhà muội, Trong đó,… Trong đó có ẩn tình khác, lúc trước khi cha và mẹ của muội lâm chung mới được biết.

Long Dực mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng không truy vấn. Hắn biết nếu có thể nói Đông Phương Ngưng Tuyết khẳng định sẽ không giấu diếm mình.

“Huynh nhất định rất muốn biết lý do thế nào đúng không? Ài, kì thật nếu huynh không hỏi muội thì sớm muộn gì muội cũng sẽ nói cho huynh nghe.” Đông Phương Ngưng Tuyết trầm ngâm một lát, tựa hồ suy ngẫm, hồi lâu sau mới nói: “Ngày đó muội cùng cha mẹ sắp lên tới Hằng Sơn địa phận của Bạch Sam Hội thì bị vây công, cha mẹ vì bảo vệ muội mà thân thụ trọng thương, sau đó nghĩa phụ dẫn mấy đệ tử đến giải cứu, khi tàn cuộc chiến đấu thì muội cũng không hề hấn gì nhưng đáng tiếc cha mẹ muội lại không may mắn được như thế. Trước khi lâm chung cha có nói với muội, lão hội chủ của Bạch Sam Hội đã từng lưu lại cho ông một câu, những lời này có quan hệ đến một bảo tàng bí mật thời viễn cổ, chiếm được nó thì có thể giàu như vua chúa.

Nàng nói tới đây, Long Dực đã hiểu được hết sự việc, ngắt lời nói: “Người xưa có câu tiền bạc là cây đao giết người không lưu huyết quả không sai! Chỉ vì cái bảo tàng đó mà từ trước đến nay chẳng biết có bao nhiêu người táng mạng rồi.”

Đông Phương Ngưng Tuyết kinh ngạc nói: “Muội còn chưa nói xong, huynh đã biết muội định nói gì sao?”

Long Dực gật đầu nói: “Ta cũng đoán được hầu hết, cha muội trước khi mất nhất định đã đem câu nói liên quan đến bảo tàng kia nói cho muội nghe, mà những tên Bạch Sam Hội đã truy sát gia đình muội khẳng định là vì muốn nghe manh mối về cái bảo tàng đó. Cha mẹ của muội đã mất, bọn chúng tự nhiên phải theo muội tìm kiếm đáp án. Cho nên mới trở tay với những nhân vật trọng yếu của Hằng Sơn.”

“Huynh thật là thông minh, nói hoàn toàn chính xác!” Đông Phương Ngưng Tuyết trong nụ cười có vài phần buồn bã: “Đáng tiếc a, bọn chúng chỉ biết một mà không biết hau. Dựa vào câu nói kia mặc dù có thể biết được nơi cất giấu bảo tàng nhưng cũng chỉ là đại khái thôi, nếu không có những manh mối khác nữa, như là kính hoa thủy nguyệt thì không thể tìm được. Nhân đây muội cũng nói luôn cho huynh biết bảo tàng là ở núi Côn Lôn, huynh chung quy cũng không thể đào hết của núi Côn Lôn lên mà tìm kiếm được.”

“Muội đang nói phần bản đồ còn thiếu kia giống như địa hình của núi Côn Lôn, nó có chỉ rõ bảo tàng ở trong ngọn núi nào hay là manh mối nào nữa không?”

“Ài, là thế này, chỉ là một câu nói về vị trí đại khái là ‘Nhất trương đồ điểm minh tường tế địa điểm, lưỡng giả hợp nhị vi nhất, ngận khoái tựu năng hoa đáo bảo tàng, phủ tắc vĩnh viễn đô bất khả năng’, ý là một bức họa chỉ ra địa điểm tỉ mỉ, hai cái hợp lại làm một có thể nhanh chóng tìm được bảo tàng, nếu không vĩnh viễn không tìm được.”

“Một bức họa? Muội có biết nó ở nơi nào không?”

“Muội chỉ biết bức họa đó tên là ‘Phi Thiên đồ’ còn lại thì không biết gì thêm.”
“Phi Thiên Đồ? Khoan đã…” Long Dực trong đầu chợt lóe lên chỉ cảm thấy tựa hồ ở đâu đó có nghe nói đến ba chữ “Phi Thiên Đồ” này rồi, nặn óc suy nghĩ một chặp, vỗ tay kêu lên: “Ra rồi, ta nhớ ra rồi, nó đúng là Phi Thiên Đồ!”

“Huynh biết nơi nào có Phi Thiên Đồ?” Đông Phương Ngưng Tuyết nhíu mày lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Long Dực.

Long Dực lắc đầu cười: “Ta không biết, nhưng ta từng nghe người ta nhắc tới, sau khi ta cùng một đám bạn học đến Tây Thanh cao nguyên Thải Phong, khi đang ngồi trên tàu hỏa để trở về có gặp một… một nữ đạo tặc, lúc ấy nàng ta muốn trộm cái nhẫn của ta, may mắn là ta cảnh giác nên mới không bị mất. Sau đó nữ đạo tặc kia cùng với một sư ca đồng môn trong xe lửa đấu một trận, đúng là vì tranh đoạt Phi Thiên Đồ. Hắc, tiếc thật, nếu lúc ấy ta biết chuyện này, đã nhân tiện đoạt lấy Phi Thiên Đồ rồi”
“Huynh cũng muốn tìm kiếm cái bảo tàng kia?” Đông Phương Ngưng Tuyết bâng quơ hỏi, hiển nhiên nàng với Phi Thiên Đồ kia không quá quan tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK