Long Dực ung dung mỉm cười làm Phí Lãnh sinh ra một cảm giác khó lường nên sự đề phòng của hắn đối với Long Dực càng lúc càng tăng.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau thì bỗng nhiên ánh mắt của Long Dực chớp lên một cái rồi phát ra một loại lực lượng kỳ dị. Loại lực lượng này xuyên qua không gian tiến tới ánh mắt của Phí Lãnh.
Phí Lãnh tựa hồ cảm thấy có điều gì không ổn đang xảy ra nên cố gắng dời ánh mắt đi chỗ khác nhưng đã quá muộn, lực lượng kỳ dị kia đã nhanh chóng xâm nhập vào não và khống chế ý thức của hắn.
Phí Lãnh cố gắng dùng sức lắc đầu, đem toàn lực thoát khỏi sự khống chế này, nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì ý thức của hắn càng bị khống chế bấy nhiêu.
"Phí Lãnh, ngươi đã biết tội của ngươi chưa?" Long Dực bỗng nhiên lên tiếng.
"Ta... ta phạm tội gì?" Phí Lãnh thuận miệng đáp lại.
Phí Lãnh vừa lên tiếng trả lời thì tâm thần của hắn bị phân tán, ngay lập tức ý thức của hắn không còn là của hắn nữa.
Lúc trước tại trường, Long Dực đã thi triển Di Hồn Thông này một lần rồi, lần đó hắn sử dụng để khống chế tên đại ác nhân Lâm Đống Lương. Đây là lần thứ hai Long Dực dùng Di Hồn Thông, sở dĩ Long Dực làm vậy là muốn giúp cho Thạch Điện thực hiện được tâm nguyện báo thù của hắn.
Thanh Y Thần Tôn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Phí Lãnh cảm thấy không ổn, do đó hắn liền xuất trảo nhắm Long Dực đánh tới.
Thanh Y Thần Tôn tu vi tinh thâm, chân khí hùng hậu, một trảo này xuất ra, uy lực quả nhiên bá đạo, năm luồng ánh sang màu xanh phóng ra giống như năm thanh đao chém vào Long Dực.
Khi Chung Thiên Tú nhìn thấy Thanh Y Thần Tôn ra tay với Long Dực thì bà ta liền phóng tới, xuất ra Quỷ Trảo Thủ đón đỡ chiêu của Thanh Y Thần Tôn.
Hai người đều có chân khí hùng hậu, hai chiêu Quỷ Trảo Thủ xuất ra chạm nhau tại không trung phát ra âm thanh chói tai, ở phía dưới trong vòng bán kính một trượng, tuyết trên đất bị khí kình ảnh hưởng làm chúng bay đấy trời.
“Quỷ Trảo Thủ! Bà... bà là ai?" Thanh Y Thần Tôn ngạc nhiên hỏi.
Gương mặt của Chung Thiên Tú bị mái tóc dài của bà ta che lại nên Thanh Y Thần Tôn nhìn không rõ dung mạo, tuy nhiên qua chiêu vừa rồi hắn cũng có cảm giác người này có chút quen thuộc.
Chung Thiên Tú ngửa đầu lên trời cười vang, oán hận nói "Hoàng Phủ Kinh Lôi, ngươi không nhận ra ta sao? Hãy mở to cặp mắt chó của ngươi ra mà nhìn kỹ xem ta là ai?" Nói rồi vén mái tóc bạc che ở phía trước mặt lên.
Ánh mắt Hoàng Phủ Kinh Lôi đảo qua, đột nhiên cả người hắn như bị điện giật, nói lớn "Là bà! Bà .... bà còn sống sao? "
"Bốn mươi năm trước chắc ngươi nghĩ rằng chúng ta đã chết rồi, đúng không? Đáng tiếc, ngươi muốn chúng ta chết nhưng ông trời lại không muốn, để hôm nay ta trở về đây tìm ngươi báo thù. Nghịch đồ, chịu chết đi" Cơn giận của Chung Thiên Tú cơ hồ dâng đến đỉnh điểm nên không muốn nói nhiều với Hoàng Phủ Kinh Lôi nữa, sau khi dứt lời bà ta liền thi triển Huyễn Ảnh Thân Pháp và Quỷ Trảo Thủ tấn công Hoàng Phủ Kinh Lôi.
Bốn mươi năm trước, Hoàng Phủ Kinh Lôi dùng độc kế hãm hại hai vợ chồng Chung Thiên Tú, bức bọn họ phải nhảy xuống vực sâu, vốn nghĩ rằng hai người bọn họ sẽ tan xác, vĩnh viễn không ai biết. Nhưng bây giờ, thấy Chung Thiên Tú sống sờ sờ trước mặt nên hắn cho rằng đó là hồn ma quay về đòi mạng, nên khi bị Chung Thiên Tú công kích thì tay chân luống cuống chống đỡ, thiếu chút nữa thì đã bỏ mạng.
Sau một lúc, hắn dần dần bình tĩnh lại rồi xuất chiêu ra tấn công lại Chung Thiên Tú. Hai người vốn dĩ cùng một môn phái nên các chiêu thức của nhau đã quá quen thuộc, vì vậy trong nhất thời khó phân thắng bại.
Long Dực vốn muốn dùng Di Hồn Thông khống chế Phí Lãnh để cho hắn tự mình nói ra những việc làm xấu xa trước kia, sau đó sẽ bắt hắn đến quỳ trước mặt Thạch Điện mà cầu xin tha thứ, cuối cùng thì giao cho Thạch Điện xử trí, nhưng vì Chung Thiên Tú hiện đang đánh cùng Hoàng Phủ Kinh Lôi nên trong lòng thấy lo lắng cho Phong Linh, vì vậy Long dực liền bỏ qua Phí Lãnh, quay đầu lại tìm Phong Linh.
Thực ra trước đó Phong Linh đã theo lời của Chung Thiên Tú trốn vào một nơi an toàn rồi.
Thấy Phong Linh bình yên vô sự, Long Dực cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là khi tầm mắt vừa di chuyển thì Di Hồn Thông cũng tự động bị phá giải, Phí Lãnh trong giây phút đó đã có phần tỉnh táo lại.
Thoát khỏi sự khống chế của Di Hồn Thông, Phí Lãnh trong lòng càng sợ Long Dực hơn, sau đó hắn lại thấy sư phụ của hắn đang đánh với một bà lão nhưng không thể chiếm được thượng phong thì liền muốn chạy trốn, vì vậy chân dậm mạnh một cái, dùng toàn lực triển khai khinh công chạy đi.
"Phí Lãnh! Ngươi chạy không thoát đâu!" Thạch Điện hét lên rồi đuổi theo.
Thực lực của Thạch Điện vốn không bằng Phí Lãnh, và vừa rồi còn đấu với bọn đệ tử Thanh Y Môn nữa nên giờ này chân khí đã tiêu hao khá nhiều, hơn nữa trên người lại có nhiều vết thương nên đuổi mới được vài trượng đã ngã xuống.
"Chỉ cần băng qua ngọn núi kia rồi trốn vào trong rừng thì lão tử sẽ an toàn, ta chẳng cần biết các ngươi ai sống ai chết, tốt nhất cùng chết hết đi” Mặc dù tay Phí Lãnh bị thương nhưng chân hắn không sao nên vẫn thi triển khinh công được, mắt thấy ngọn núi đã ở phía trước, trong lòng cảm thấy phấn chấn vô cùng.
Nhưng niềm vui mừng của hắn không được bao lâu, bỗng nhiên trước mắt hắn xuất hiện một bóng người.
"Họ Long kia, chúng ta vốn không thù không oán, tại sao ngươi phải đuổi cùng giết tận vậy?" Phí Lãnh ánh mắt oán hận nhìn Long Dực, trong lòng hận không thể một chiêu đánh chết hắn cho hả dạ.
"Vì ngươi đáng chết!" Long Dực giơ ngón tay chỉ về Phí Lãnh lạnh lùng nói "Ngươi có thử tính xem ngươi đã hại chết bao nhiêu người rồi chưa? Làm bao nhiêu chuyện xấu? Nội chuyện ngươi giết cả nhà của Thạch Điện thôi thì cũng đã đáng chết vạn lần rồi.”
Phí Lãnh giận dữ nói "Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, không cần ngươi xen vào chuyện của ta"
Long Dực nói "Nếu hôm nay ta thả ngươi đi thì sau này ngươi vẫn tác ác mà thôi. Thiện ác đáo đầu chung hữu báo, hôm nay ngươi sẽ nhận sự trừng phạt thích đáng"
"Ngươi... ngươi muốn làm gì ta?" nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Long DỰc, Phí Lãnh giọng run run hỏi.
"Ta chỉ là muốn bắt ngươi giao cho Thạch Điện mà thôi " Long Dực nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thạch Điện đang cố gắng đứng lên, bước chân nặng nề chậm rãi bước về phía Phí Lãnh, rồi nói "Hai bàn tay ngươi đã vấy máu cả nhà họ, ta nghĩ rằng hắn có quyền xử trí ngươi"
"Hắn.... hắn sẽ giết ta đó" nhìn thấy Thạch Điện ngày càng tới gần, Phí Lãnh lần đầu tiên cảm nhận được cái chết đang dần tới với hắn, hai chân run run lập tức quỳ xuống trước Long Dực, van xin "Xin ngươi cho ta một cơ hội đi, ta đáng chết, ta nhận tội, ta từ nay về sau không dám làm chuyện xấu nữa, van xin ngươi bỏ qua cho ta lúc này đi, ta van xin ngươi...."
"Sớm biết có ngày hôm nay thì đừng nên làm ác chứ. Nợ máu thì trả bằng máu, ngươi bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi" Long Dực thở dài, ánh mắt nhìn về phía Thạch Điện.
Mắt Thạch Điện đầy sát khí và thù hận, nhưng trong ánh mắt cũng lộ ra một tia hoan hỉ và cảm kích. Trong khi bước qua những thi thể của đệ tử Thanh Y Môn, Thạch Điện tiện tay nhặt một thanh kiếm lên rồi chân bước nhanh dần. Thạch điện biết lần này nếu không có Long Dực hỗ trợ thì không biết tới bao giờ mới có cơ hội trả thù nữa.
Thanh Y Thần Tôn cùng Chung Thiên Tú kịch chiến liên tục, hai người vốn cùng môn phái nên bọn đệ tử Thanh Y Môn đang quan sát gần đó chăm chú đứng xem nên không có tên nào quan tâm đến Long Dực, chỉ có vài tên từng tham dự vào vụ giết gia đình Thạch Điện thì vẻ mặt khẩn trương, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh rồi nhân cơ hội mọi người không để ý mà êm thắm chuồn lẹ.
Khi Long Dực nhìn về phía Thạch Điện thì Phí Lãnh liền nhân cơ hội đó, đưa tay rút ra 1 thanh nhuyễn kiếm.
Thanh nhuyễn kiếm này quấn ở bên hông Phí Lãnh, là chủ bài của hắn, nếu không rơi vào thời khắc nguy hiểm đến tính mạng thì hắn sẽ không dùng.
Phí Lãnh hét to một tiếng rồi tung người bay lên, sau đó thân hình hắn hóa thành một tàn ảnh lao tới Long Dực.
Đây là công phu Phi Kiếm Thuật của Thanh Y Môn, uy lực cực mạnh, chiêu này có tên gọi là Nhất Kiếm Phá Thiên, là con ách chủ bài của Phí Lãnh. Chiêu kiếm này mặc dù uy lực vô cùng nhưng cũng vô cùng hao tổn chân khí, vì vậy Phí Lãnh không dám dùng bừa, bất quá trước mắt là thời khắc sinh tử, hắn bất chấp hậu quả dốc toàn lực để đổi lấy sự an toàn của bản thân.
Nếu người dùng chiêu này là Thanh Y Thần Tôn thì còn có thể tạo ra sự uy hiếp cho Long Dực, nhưng ra chiêu lại là Phí Lãnh nên đối với Long Dực, người vừa tìm ra Chí Dương Long Huyệt mà nói thì không thấm vào đâu, với lại lúc này Phí Lãnh đang bị thương, còn Long Dực thì tràn trề sức lực, không nói thì cũng đã biết kết quả rồi.
Từ lúc Phí Lãnh đưa tay rút kiếm, Long Dực đã cảm ứng được sát khí phát ra từ người hắn, thấy hắn bất chấp tất cả điên cuồng lao đến, Long Dực âm thầm mắng "Tên đáng chết" rồi giơ hai tay ra, tuyết dưới chân tự nhiên tụ tập lại thành hai quả cầu tuyết to rồi bay đến trong tay Long Dực.
Long Dực truyền hai luồng linh khí vào hai quả cầu tuyết trên tay, sau đó ném thẳng về phía Phí Lãnh đang cầm kiếm lao tới đồng thời trong miệng hét lên "Thạch Điện, đến lúc huynh kết liễu ân oán rồi "
Quả cầu tuyết thứ nhất phóng ra đập thẳng vào kiếm của phí lãnh, phá giải chiêu Nhất Kiếm Phá Thiên của hắn, còn quả thứ hai thì đánh thẳng vào lồng ngực hắn.
Phí Lãnh bị trúng chiêu, máu tươi từ miệng phún ra , cả người bị đánh bay về phía Thạch Điện.
Thạch Điện nghe thấy tiếng của Long Dực, rồi ngay sau đó lại thấy một người rơi xuống ngay trước mặt mình, thanh kiếm trong tay liền phóng ra, đâm tới.
"Phập" một tiếng, thanh kiếm xuyên qua ngực Phí Lãnh, ô hô a men. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK