“Ai, xem nhiều như vậy, cảm giác thấy mỗi món đều rất đáng xem, rốt cuộc mua những thứ nào mới tốt đây?” Nhâm Yên Nhiên than thở lầm bầm nói.
Long Dực cười nói: “Mấy thứ này giá cả đắt đỏ, nhất định phải nghĩ kỹ mới mua a. Sắp tới giữa trưa, không bằng chúng ta đi ăn cơm trước, tỷ thừa dịp lúc này tiếp tục cân nhắc kỹ một lượt, quay trở lại thì tiếp tục mua.”
“Nghe lời ngươi! Chúng ta đi ăn cơm.” Nhâm Yên Nhiên mỗi bước đi quay đầu ba lần, lưu luyến không rời cùng Long Dực tạm thời rời khỏi triển lãm.
Hai người ở trong một quán ăn gần đấy ăn cơm trưa, thấy thời gian còn sớm, liền bỏ xe đi bộ loanh quanh.
Một khắc từ trong quán ăn đi ra, Long Dực liền cảm giác được có người ở chỗ tối rình theo, trong lòng dâng lên một dự cảm không rõ ràng, mấy lần đột ngột quay đầu lại xem, nhưng lại không thể phát hiện vị trí của người theo dõi.
Mặc dù không thể xác định người theo dõi là địch hay là bạn, nhưng không dám quang minh chính đại hiện thân, điều này hoặc nhiều hoặc ít có thể nói rõ đối phương rất có thể không không có hảo tâm, Long Dực cảnh giác đề cao, Chí Dương Linh Khí bố đầy toàn thân, chuẩn bị ứng đối nguy hiểm tùy thời có thể phát sinh
Kì quái chính là, một đoạn đường đi hết, người theo dõi bỗng nhiên tới, lại bỗng nhiên biến mất, từ đầu đến cuối Long Dực không thể thấy bóng dáng đối phương, điều này càng khiến Long Dực thêm một tầng cố kị và lo lắng.
Hơn hai giờ chiều, hai người từ một con phố nhỏ trở lại nhà triển lãm tiếp tục thăm quan. Nhâm Yên Nhiên quyết định chủ ý, hôm nay bất luận như thế nào đều phải mua vài món vật phẩm trang sức mang về.
Chỉ tiếc ở bên ngoài nghĩ dù hay, sau khi tiến vào nhà triển lãm, lại lập tức bắt đầu hoa cả mắt, từng món trang sức màu sắc đẹp đẽ, nàng cầm một món trang sức này, rồi quay lại xem món trang sức kia. Trong lòng phân vân khó có thể lựa chọn. Cứ như vậy lại lãng phí hơn hai giờ, mãi cho tới khi trời bên ngoài gần tối, khi ban tổ chức tuyên bố sắp ngưng triển lãm, nàng lúc này mới đi dùng mấy vạn đô la, phân biệt mua ba đôi hoa tai, vòng ngọc và dây chuyền.
“Biết ta tại sao mỗi thứ đều mua ba chứ?” Sau khi từ trong đám đông ra khỏi nhà triển lãm, Nhâm Yên Nhiên cười híp mắt hỏi.
“Vì tỷ giữ một phần, còn lại cho mẹ nuôi ở nhà… còn lại thì không biết.” Long Dực cười nói.
“Ta muốn tặng cho Hiểu Hạm muội muội.” Nhâm Yên Nhiên cười nói: “Mặc dù ta còn chưa từng gặp bản thân Hiểu Hạm, nhưng mấy ngày trước mẹ qua máy tính gửi cho ta vài tấm ảnh của nàng…. Ân, thật đẹp, một nữ hài thật đẹp a! Ta cũng nghe mẹ nói thân thế của nàng, thật sự rất thương cảm. Long đệ, ngươi vài ngày nữa trở về, nhớ mang hoa tai này, vòng ngọc và dây chuyền về. Về đến nhà cho Hiểu Hạm muội muội đeo, sau đó lại chụp vài tấm ảnh gửi cho ta. Nhớ kỹ, nhất định phải làm a. Ha, người con gái đẹp phối với trang sức châu ngọc, khẳng định là thêu hoa trên gấm, lại càng đẹp hơn.”
Long Dực sớm đã coi Hiểu Hạm thành thân muội muội của mình, Nhâm Yên Nhiên đồng ý tặng nàng, hắn cũng thấy cảm kích, gật đầu nói : “Vậy đệ thay Hiểu Hạm cảm ơn tỷ.”
“Xì. Nàng là muội muội của ngươi, không phải của ta ư? Ngươi lại nói lời khách khí, ta...ta đánh ngươi......” Nhâm Yên Nhiên trừng mắt nhìn, lập tức buột miệng cười, “Ta nào dám đánh ngươi? Nếu cho mấy người “hậu cung” kia của ngươi biết rồi, còn không lập tức lên máy bay lại đây đem ta nấu ăn a.”
Long Dực hiểu được nàng nói “hậu cung” là có ý tứ gì. Trừng mắt lại, nói: “Tỷ lại nói bậy về ta, có tin hay không ta ngày mai liền cưỡng chế ép mang tỷ rời chỗ này trở về?”
Nhâm Yên Nhiên le lưỡi. Nói: “Ta tin, ta đầu hàng có được hay không?” Đang khi nói chuyện, hai người đi tới bãi đỗ xe đối diện nhà triển lãm.
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, không quá hai tiếng nữa trời sẽ tối. Hai người ngồi trên xe, đang chuẩn bị khởi động trở về biệt thự, lại nghe đến từ nhà triển lãm bên kia truyền đến một trận ồn ào. Long Dực trong lòng giật thót, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Không biết trong nhà triển lãm đã xảy ra chuyện gì, rất nhiều du khách mang vẻ mặt hoảng sợ thét lớn từ trong nhà triển lãm xông ra, đồng thời rất nhiều nhân viên cảnh sát canh giữ đường phố bốn phía nhà triển lãm cũng hay tin mà động, ào ào rút súng hướng đám người đang loạn chạy tới.
“Làm sao vậy?” Nhâm Yên Nhiên thấy xảy ra chuyện, vẻ mặt hưng phấn mở cửa xe quan sát, lại bị Long Dực kéo ngay trở lại trong xe.
“Không thấy được nhiều cảnh sát cầm súng như vậy sao? Tình huống không rõ ràng, không được lộn xộn, vạn nhất bị thương thì làm sao?” Thanh âm Long Dực mặc dù không lớn, nhưng trầm thấp nghiêm nghị, Nhâm Yên Nhiên giật mình một cái, quả nhiên không dám xuống xe lần nữa, xoay người, cách tấm cửa kính xe hướng phía ngoài xem.
“Quý tiết chi tinh đã bị trộm!” Trong tiếng kêu thét nháo loạn, Long Dực nghe đựơc một câu như vậy. Trong đầu của hắn lập tức hiện lên bóng dáng của Đường Anh và lão bà kia.
Ngay tại lúc này, hai bóng dáng lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt từ cửa nhà triển lãm nhanh chóng thoát ra, từ trên đỉnh đầu đám người lướt qua, trong vài lần lên xuống, đã lẫn lộn ở trong đám người đang chạy tứ tán hướng phía xa chạy đi. Mà hơn trăm nhân viên cảnh sát từ bốn phương tám hướng chạy tới đang giơ súng lên, ngược với đám người hướng về phía trong nhà triển lãm
Hai người từ trong nhà triễn lãm chạy ra thân pháp nhanh đi nữa cũng trốn không qua khỏi ánh mắt của Long Dực, mặc dù không thấy khuôn mặt hai người, nhưng mà từ thân hình và trang phục, Long Dực xác định bọn họ không thể nghi ngờ chính là Đường Anh và lão bà bà kia. Xem ra mục đích bọn họ lần này tham gia triển lãm châu báu, chính là vì trộm cắp.
Nghe người ta kêu, Quý tiết chi tinh kia giá trị hơn một ngàn sáu trăm vạn đô la (16 triệu đô) hình như đã rơi vào trong tay bọn họ, chỉ là bảo an bên trong nhà triển lãm bố trí chu đáo như vậy, lại có kính chống đạn dày ngăn cách, thật không biết hai người bọn họ là như thế nào đắc thủ.
“Thần Thâu môn….” Không hổ là thần thâu a! Nếu như đoán không sai, lão bà bà kia hẳn là sư phụ của Đường Anh, nếu là mẹ con mà nói, trên đời có người mẹ nào nguyện ý để cho con gái của mình mạo hiểm lớn như vậy đi trộm đồ đây?” Long dực thầm than.
Hắn sở dĩ thở dài, là vì Đường Anh cảm thấy tiếc hận, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy, nếu như theo quy củ, kiên định làm người, tiền đồ nhất định sẽ rất sáng sủa, mà nếu như dựa theo con đường hiện tại tiếp tục đi, rất có thể đi lên một cái không đường về
“Ngay từ sớm lúc rời khỏi nhà triển lãm ánh mắt của nàng nhìn ta, rõ ràng là bộ dạng rất không tình nguyện và sợ hãi, chẳng lẽ lần trộm đồ này, nàng là bị sư phụ bắt buộc làm?” Long Dực trước mắt thoáng hiện qua ánh mắt thê lương buồn bã của Đường Anh, rõ ràng biết nàng đã làm vịêc vi phạm pháp luật, nhưng trong lòng vẫn kỳ vọng nàng có thể bình yên rời đi, không nên rơi vào trong tay cảnh sát.
Một trận hỗn loạn vừa rồi qua đi, những người qua đường đều đã tránh né tứ tán, trên đường phố rộng rãi trong nháy mắt đã trống trơn, nhìn không thấy một bóng người, chỉ có trước cửa nhà triển lãm mười mấy nhân viên cảnh sát xếp hàng ngang, khẩn trương cầm súng cảnh giới.
Ngay lúc Long Dực cho rằng Đường Anh thầy trò đã an toàn thoát thân, đã thấy phía cuối đường phố hai đạo bóng dáng nhanh chóng lướt lại đây, lại không phải Đường Anh thầy trò thì là ai? Ở phía sau các nàng, hơn mười đạo thân ảnh như bóng với hình theo sát tới, từ thân hình mà xem, cũng là cao thủ thực lực không tầm thường.
Rất hiển nhiên, thầy trò hai người cũng không có thành công chạy thoát như Long Dực suy nghĩ, mà là ở nửa đường bị hơn mười người đó chắn giữ lại, sau đó bức lui trở về.
Cùng lúc đó, một con đường khác cũng đột nhiên xuất hiện hơn mười người, lấy thân pháp nhanh đồng dạng hướng hai thầy trò Đường Anh tiếp cận. Cứ như vậy, hai thầy trò trước có truy binh, sau không đường lùi, hai bên lại là tòa nhà cao tầng, bị ép ở lại con đường trung tâm ở trước nhà triển lãm.
Tại trước lúc này, Long Dực chỉ là từ trên thân hình kết luận hai người là thầy trò Đường Anh, nhưng khi đợi các nàng lưng dựa lưng đứng chung một chỗ, ngưng mắt nhìn kỹ, lại phát hiện khuôn mặt hai người lại là xa lạ như vậy, một người khoảng ba mươi tuổi, một người quá sáu mươi, trên mặt hơi rỗ nhám, tướng mạo đều cực kỳ bình thường, nhìn qua giống như là một đôi mẹ con.
“Như thế nào không phải bọn họ?” Long Dực kinh hãi.
“Cái gì không phải bọn họ?” Nhâm Yên Nhiên liếc mắt hắn một cái, kỳ quái hỏi.
“Không…. Không có gì.” Long Dực mặt ngơ ngác cám thấy khó giải thích nổi.
Hắn đã gặp qua là không quên được, mặc dù phát hiện hai người dung mạo cùng thầy trò Đường Anh khác biệt quá xa, nhưng vô luận từ vóc người cùng trang phục mà xem, rõ ràng chính là các nàng không thể nghi ngờ, tâm niệm thay đổi thật nhanh, chợt nghĩ: “Trong tiểu thuyết võ hiệp không phải thường xuyên xuất hiện thuật dịch dung sao? Có thể hay không bọn họ cũng hiểu được kỹ xảo hiếm thấy này? Ân, mặc kệ thế nào, ta tin tưởng nhãn lực của chính mình, nếu như nói nữ tử tuổi còn trẻ kia không phải Đường Anh, đánh chết ta cũng không tin!”
“Hai người phụ nữ này không biết từ chỗ nào tới, thật sự là to gan lớn mật, trộm đồ lại trộm tới nơi này. Ha ha, lúc này xong đời rồi, bị người của cảnh sát quốc tế vây quanh. Ngươi xem, những cảnh sát kia ngay cả súng đều không mang, khẳng định đều có bản lĩnh, hai người phụ nữ đấy mọc cánh cũng chạy không thoát được.” Nhâm Yên Nhiên nhìn hai người phụ nữ đang bị vây quanh, miệng đầy lời xem thường.
“Cảnh sát quốc tế?” Long Dực chỉ lo đánh giá hai nữ nhân, lại không đi lưu ý những người vây quanh, được Nhâm Yên Nhiên nhắc nhở, ánh mắt dời đi, quả nhiên thấy hơn mười người kia mặc dù mặc thường phục, nhưng ngoài ngực áo đều treo tiêu ký chứng nhận của Liên Hợp quốc.
Hắn khi còn ở trong nước, đã từ chỗ Phong Linh chứng kiến qua loại sự việc này, biết đây là vật tiêu chí mà lực lượng an ninh quốc tế có, thực tế thì cảnh sát của các nước lớn đều có những người có khả năng đặc biệt thuộc về chính mình, cho nên hắn kết luận trước mắt những người thường phục không cầm súng, thân pháp cao siêu kia nhất định là cảnh sát hình sự của nước Mỹ do những thành viên có năng lực đặc biệt tạo thành. Nước Mỹ là quốc gia di dân, cho nên trong các tổ chức đặc năng do nó thành lập, đen có, trắng có, vàng có ba màu da lẫn lộn, từ mười mấy thành viên thường phục trước mắt này có thể nhìn ra được.
Những người này trời sinh dị năng, hoặc là lớn lên tu luyện ra một thân thực lực siêu phàm, nếu như lấy lực một người, có lẽ khó có thể bắt được thầy trò Đường Anh, nhưng hơn mười người xông lên, không phải thầy trò Đường Anh có khả năng ngăn cản được, huống hồ chi bên cạnh còn có vô số thành viên cảnh sát không ngừng tới chi viện. Không quá bao lâu, khó có thể đếm hết nòng súng màu đen ngòm đã nhắm trên thân hai người.
“Giao ra kim cương, thúc thủ chịu trói, các ngươi còn có một con đường sống, nếu không đừng trách chúng ta vô tình.” Trong những cảnh sát thường phục một người Đường duệ trung niên da vàng trầm giọng nói. Người này để đầu bằng, ánh mắt sáng như điện, trong lời nói khí lực sung túc, đứng tại đấy thẳng tắp như một cây thiết bản, xem bộ dáng về mặt ngạnh khí công có trình độ rất cao thâm.
Đường Anh cùng sư phụ dựa lưng vào nhau, nhìn xung quanh một cái, nói: “Sư phụ, chúng ta bị vây rồi, làm sao bây giờ?” Có lẽ nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hai tay nắm chặt, thanh âm rõ ràng có chút run rẩy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK