“Mẹ nó, tới đây đi, lão tử hôm nay nếu như bị các ngươi chích cho bị thương, từ này về sau sẽ không là Chư Cát, cùng các ngươi họ Hoàng.” Chư Cát Dã dùng chân khí hộ thân, tỉnh thoảng lại phóng ra ngân châm, trong nháy mắt lại có vô số con ong vàng rơi xuống (ND: Hoàng phong: ong vàng, Chư Cát Dã chơi chữ, nói mình mang họ hoàng, ở đây dùng ong vàng thay vì hoàng phong cho nó thuần Việt.)
Long Dực lướt tới bên người Mộ Phượng đã sợ ngây người, thấp giọng nói: "Đi theo sát cạnh ta, không được rời đi."
Hắn linh khí tỏa ra hướng bên ngoài cơ thể, trong trong phạm vi hơn trượng kết thành một tầng lồng khí hộ thân vô hình, ong vàng kia vù vù kêu, mặc dù cách hai người rất gần, nhưng đúng là không thể đột phá một tầng chướng ngại này.
Mộ thị huynh muội đã tu luyện nội tức chân khí, chỉ là thời gian không dài, chân khí nông cạn, còn không thể tùy tâm sở dục kết thành lồng khí phòng hộ, mắt thấy Long Dực cùng Chư Cát Dã đều có thần công như vậy, thậm chí so với sư phụ Đường Nghĩa Nhân của mình còn cao minh hơn, không khỏi vừa ngạc hiện, lại hâm mộ.
Ngân châm của Chư Cát Dã mặc dù lợi hại, châm vô hư phát, nhưng dù sao số lượng mang trên người cũng có hạn, không trải qua bao lâu thì cơ hồ đã dùng hết, mà trong Bách Bảo rương xách bên tay trái mặc dù còn dự trữ nhiều, nhưng hắn biết phía trước khẳng định còn sẽ có hung hiểm lớn hơn, quyết định không tới thời khắc mấu chốt không dùng, vì vậy thay đổi phương pháp, sử dụng song chưởng mang theo chân khí đánh vào đàn ong vàng.
Đáng tiếc chính là chưởng lực tịnh không giống như ngân châm vô thanh vô tức, đàn ong đang dưới tình huống một chút cũng không báo hiệu liền sẽ bị bắn chết, Chư Cát Dã song chưởng vừa xuất là tiếng gió vù vù, kết quả bọn ong nghe thấy liền dạt ra, như vậy Chư Cát Dã lãng phí rất nhiều chân khí, lại không thương tổn được tới đàn ong.
Chư Cát Dã âm thầm lo lắng, nghĩ nếu cứ tiếp tục lồng khí phòng ngự như vậy có lẽ chỉ hai mươi phút là không thể kiên trì, ong vàng phi hành tốc độ cực nhanh, đến lúc đó cho dù mình có thể miễn cưỡng chạy thoát, nhưng Mộ Tường phía sau sẽ rất khó nói.
Hắn vội tranh thủ thời gian, nghiêng đầu hướng Long Dực bên kia nhìn lại, thấy Mộ Phựơng không biết là sợ hãi hay là nguyên nhân gì, cả thân thể cơ hồ đều dán ở sau lưng Long Dực, còn Long Dực rõ ràng vẫn ung dung đứng ở đó, song chưởng chậm rãi lần lượt thay đổi đong đưa, giống như đang muá thái cực quyền.
“Tiểu Long, ngươi làm gì thế, sao không ra tay giết ong? Chờ lồng chân khí bị châm ư?” Chư Cát Dã nhịn không được hét to.
Long Dực cũng không quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt cười nói: “Dã thầy thuốc, lão không thấy ư. Ta đang vẽ vòng tròn đây.”
“Vẽ vòng tròn?” Chư Cát Dã vừa tức vừa buồn cười: “Tiểu Long đừng nói giỡn, mau đối phó mấy con ong vàng này đi. Phía trước còn không biết có bao nhiêu hung hiểm kìa.”
“Không nên gấp gáp, không nên gấp gáp...! Đối phó với mấy thứ bé nhỏ này, chỉ có thể dùng trí, không thể ngạnh đấu, nếu không sẽ uổng phí công sức.”
Chư Cát Dã cười khổ nói: "Dùng trí? Vậy ngươi cũng mau động não nghĩ cái biện pháp dùng trí a! Lồng khí của ta không chống đỡ được lâu đâu."
Đang khi nói chuyện, Long Dực hai tay động tác viên tròn đột nhiên tăng nhanh hơn nhiều, Chư Cát Dã ngạc nhiên phát hiện, ở trước người Long Dực hai mét lại sinh ra một cái xoáy nhỏ màu nước nhàn nhạt, theo động tác của Long Dực, nhanh chóng từ phạm vi một xích mở rộng tới phạm vi một mét, tốc độ xoay tròn cũng càng nhanh hơn, cơ hồ mắt thường khó phân biệt.
Lúc này không chỉ là Mộ thị huynh muội, mà ngay cả Cát Dã cũng trố mắt đứng nhìn. Hắn từ trước tới nay chưa thấy qua Long Dực thi triển loại công phu này, nhịn không được hỏi: "Tiểu long, ngươi từ đâu học được loại tuyệt học này? Có ích lợi gì?"
Tiếng nói chưa dứt. Chỉ thấy Mộ Phựơng một tiếng kêu sợ hãi, vô số con ong vàng tựa hồ từ phía trước đột phá lồng khí hộ thân của Long Dực , mãnh liệt lao vào. Nhưng mà tiến thì tiến vào được, nhưng lập tức đã bị lực hướng tâm của xoáy nước tốc độ cao trước người Long Dực sinh ra cuốn vào trong đó.
Ong vàng trước sau nối tiếp không ngừng dũng mãnh nhập vào, đảo mắt đã bị hấp thụ vào trong xoáy nước, cứ như vậy không quá một khắc, ngàn con ong vàng chỉ còn sót lại hơn mười con, một nắm ngân châm cuối cùng trong tay Chư Cát Dã liên tiếp đánh ra, ngoại trừ vài con vo ve bay đi ra, đàn ong xem như toàn quân bị diệt.
Long Dực thu lại linh khí, lồng khí hộ thân và xóay nước lập tức biến mất không thấy, trên mặt đất chỉ có một bãi vết nước cùng vô số chân đứt cánh rời của đàn ong vàng bị khuấy vỡ.
"Hảo a, đều chết sạch!" Mộ Phựơng từ phía sau Long Dực lách ra, vẻ mặt tràn ngập thần sắc sùng bái ngưỡng mộ, vỗ tay hoan hô, "Long Dực, ngươi thật là lợi hại! Thì ra là một loại công phu, dạy ta được chứ?"
Long Dực nói: “Ta dạy thì dễ dàng, nhưng ngươi học thì lại khó khăn.”
“Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần người có tâm. Khó khăn nữa ta vẫn muốn học!”
“Cái này....” Long Dực cười khổ: “Thật sự rất khó, không phải giống như khó khăn bình thường a! Chi bằng thế này vậy, từ nay về sau có thời gian ta dạy ngươi một công phu khác giống thế, khi lại gặp đàn ong như vừa rồi sẽ không sợ nữa.”
“Thật không? Cái này dễ dàng chứ?” Mộ Phượng nháy mắt, hưng phấn hỏi.
“So với xoáy nước, dễ dàng hơn nhiều lắm.”
“Ngươi nói, đó là công phu gì?”
“Tiêu Diêu du.” Long Dực nói: “Đây là một môn khinh công thân pháp tuyệt diệu vô cùng, ta mấy ngày trước vừa mới học được từ người khác, khi lâm trận đối địch có thể phụ trợ công kích, khi gặp nguy nan thì có thể thoát thân bỏ chạy, thực rất dễ dàng.”
“Tiêu Diêu du? Nghe tên cũng được a. Đựơc rồi, ta sẽ học cái này.”
Mộ Phượng cuốn lấy Long Dực hỏi tới hỏi lui, Chư Cát Dã cùng Mộ Tường đứng ở một bên, đều chen miệng không lọt. Chờ bọn họ nói xong rồi, Chư Cát Dã lúc này mới nói: "Khá lắm tiểu Long, không thể tưởng được ngươi lại còn có loại dị thuật này. Nói mau, cái xoáy nước kia là cái gì vậy?”
“Còn nữa, sao đàn ong vàng kia lại tự động tiến vào trong xoáy nước của ngươi vậy?” Mộ Tường bổ sung thêm một vấn đề.
Bốn phía đảo nhỏ là nước, nhiệt độ không khí rất lớn. Long Dực vừa rồi chỉ là dùng Tụ Nguyên thuật đem nguyên tố nước trong không khí ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một cái xoáy nước, hắn chính mình ngược lại không cảm thấy cái gì, nhưng đối với Chư Cát Dã cùng Mộ Tường mà nói là không thể tin được.
"Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, như vậy tiết kiệm thời gian." Long Dực nói xong đi trước, Chư Cát Dã, Mộ thị huynh muội phân biệt đi theo bên phía trái phải của hắn.
Sau khi Long Dực giải thích, Chư Cát Dã ba người lúc này mới hiểu được, nguyên lai Long Dực sau khi dùng Tụ Nguyên thuật kết thành xoáy nước, cố ý đem lồng khí hộ thân thả ra một cửa miệng, đàn ong ở ngoài cái lồng khí quanh quẩn nửa ngày, thấy có cơ hội lợi dụng, lập tức từ nơi cửa mở cùng xông tới, nào biết cái lồng khí mở miệng chính là đối diện với xoáy nước, lực hướng tâm mạnh mẽ khiến cho đàn phong đều bị hút vào trong xoáy nước, căn bản là không có cơ hội phản ứng bay chạy trốn.
Chư Cát Dã sau khi nghe xong thở dài: "Ta ở tập đoàn Phong Vân vài chục năm, trong đó gặp qua không ít cao nhân võ học, đặc dị công năng và siêu năng lực nhân sĩ, nhưng có thể tụ tập lực lượng nguyên tố trong thiên địa tiến hành công kích cùng phòng ngự giống như ngươi lại tuyệt chưa từng gặp qua. Ưm, Tụ Nguyên thuật… Tụ Nguyên thuật…! Có phải là chỉ cần nơi có nguyên tố tồn tại, ngươi có thể liên tục không ngừng mượn sức mạnh của nguyên tố?"
"Không phải!" Long Dực lắc đầu nói: "Ta tu luyện chính là linh lực, linh lực tựa như chân khí của Dã thầy thuốc lão, cũng là có giới hạn, chỉ cần linh lực tiêu hao hết rồi, cũng liền không thể tiếp tục ngưng tụ nguyên tố."
“Ồ, nguyên lai là như vậy!” Chư Cát Dã liên tục gật đầu, nói: “Nhưng mà chúng ta là người tu luyện chân khí, một khi đạt tới chí cao hóa cảnh Tam Hoa tụ đỉnh, Ngũ Khí triêu nguyên, chân khí liền sẽ vô cùng vô tận, linh lực của ngươi có phải là giống như vậy không?”
“Chân khí chỉ cần trải qua khổ tu, một ngày nào đó có thể đạt tới đỉnh phong, mà ta muốn đạt tới cảnh giới linh lực cao cấp này lại khó như lên trời a, không biết đời này có hy vọng hay không.”
"Lấy sự thông minh tài trí của ngươi, sao lại không có hy vọng?" Chư Cát Dã nói: "Kỳ thật chỉ lấy thực lực của ngươi bây giờ, không dám nói thiên hạ vô địch, cũng khó gặp đối thủ, Chư Cát Dã ta đúng là cưỡi trên máy bay đuổi, cũng đuổi không kịp! Ha ha …"
"Dã thầy thuốc lợi hại như vậy cũng đuổi không kịp, vậy chúng ta càng không hy vọng! Ai, ta cũng không cầu thiên hạ vô địch, chỉ cần có thể có được một nửa thực lực của Long huynh đệ thì đã thỏa mãn, ít nhất đối phó Huyết Thủ đảng đám hỗn đản kia có thừa!" Mộ Tường nói.
Mộ Phượng nói: "Ca, mặc dù huynh so với Long Dực lớn hơn, nhưng hắn so với huynh lợi hại hơn nhiều lắm, hắn đã đáp ứng dạy ta Tiêu Diêu du, không bằng huynh cũng xin hắn chỉ điểm một chút! Ơ, huynh còn ngại xin ư? Nhớ là huynh bây giờ không cầu, qua vài ngày Long Dực và Dã thầy thuốc cùng rời khỏi, huynh sẽ hết cơ hội đấy."
“Ta không phải là ngại, ta là sợ Long huynh… Long… Long sư phụ này không đáp ứng” Mộ Tường gãi đầu thấp giọng nói.
Long Dực âm thầm cười khổ, nghĩ thầm: “Ta sao nhoáng một cái từ Long huynh đệ biến thành Long sư phụ? Ngươi so với ta lớn hơn mười tuổi, thật muốn bái ta làm sư phụ ta lại không dám, sẽ giảm thọ a! Nhưng mà ngươi con người cũng không tệ lắm, chỉ điểm một chút ngược lại là có thể.” Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài lại không tỏ ra ý gì cả.
Chư Cát Dã ha ha cười nói: "Muốn cùng tiểu Long học cái gì…, cái này dễ dàng a, chỉ cần huynh muội các ngươi giúp đỡ hắn tìm được Huyết Liên hoa, đừng nói là một hai loại tuyệt học, ngay cả là bảo hắn ngược lại tới bái các ngươi là sư phụ, hắn cũng sẽ đáp ứng."
"Giúp Long Dực tìm Huyết Liên hoa là ta cùng ca ca báo đáp ân cứu mạng của hắn, với chuyện bái sư học nghệ này không dính dáng, ta và ca ca đều tôn trọng ý kiến của hắn, hắn nguyện ý dạy sẽ dạy, không muốn dạy thì chúng ta cũng sẽ không giận." Mộ Phựơng cười nói.
Mộ Tường liên tục gật đầu tán thành ý của muội muội, nghiêng mắt hướng Long Dực bên cạnh nhìn, thấy hắn sắc mặt bình thản, ánh mắt thủy chung nhìn chăm chú phía trước, cũng không biết sẽ đáp ứng hay là cự tuyệt, trong lòng có chút không yên.
"Yên tâm đi Mộ đại ca, cái gì của ta cũng đều là người khác dạy, cho nên ta sẽ không keo kiệt dạy cho ngươi. Mặc kệ có thể tìm được Huyết Liên hoa hay không, ta đều sẽ dạy!" Long Dực bỗng nhiên nói.
Mộ Tường rất là kích động, liên tục nói: "Cám ơn Long sư phụ! Cám ơn Long sư phụ!"
Mộ Phượng âm thanh trong vắt nói: "Người tốt có báo đáp tốt, Huyết Liên hoa nhất định sẽ tìm được! Chân của Hiểu Hạm cô nương nhất định có thể chữa khỏi!"
“Nhận lời tốt lành này của cô!” Long Dực tâm tình phấn chấn, bước đi dưới chân nhanh lên.
Mảnh rừng nguyên thủy này diện tích rất lớn, bốn người xâm nhập vào trong rừng, đã phân biệt không được phương hướng, thế nào cũng chỉ biết luôn đi về phía trước, trong tâm nghĩ thầm như thế cuối cùng có thể đi ra.
Long Dực lấy điện thoại cầm tay ra nhìn nhìn thời gian, tiến vào rừng nguyên thủy đã gần nửa giờ, phía trước vẫn như cũ nhìn không tới cuối, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, bỗng nhiên trong tai nghe được từng đợt tiếng vang "ti ti", âm thanh này ở trong cánh rừng tối tăm nghe được, tỏ ra quỷ dị vô cùng.
"Chúng ta hình như lại sắp gặp phiền toái." Long Dực sắc mặt hơi đổi, nhíu mày nói. Hắn hai tai linh hoạt, ánh mắt sắc bén, đã lờ mờ đoán ra sắp sửa phải đối mặt là cái gì.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK