Gã thanh niên đệ tử đầu tóc bóng lộn, mặt trắng chính là Tiễn Như Vũ. Lúc này hắn cùng ba người Long Dực, Tiểu Lôi và Lý Vân đi trên con đường nhỏ rải sỏi cạnh hồ, trên đường đi vẫn còn đầy tuyết phủ, hắn đột nhiên quay đầu về phía nam Tiểu kính hồ cảm khái nói: “Trận tuyết lớn này thật đẹp. Đối mặt với khung cảnh mỹ lệ, lão Tiễn ta không nhịn được nên cũng muốn làm một bài thơ.
“A ….A….A….”
“A..” cả nửa ngày cũng không thấy rặn ra được một câu, con mắt thì không ngừng liếc vào tiểu đình ở phía tây hồ. Ba người Long Dực ngay từ đầu đã cảm giác được Tiễn Như Vũ có điểm kỳ quặc, bởi vậy nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy trong tiểu đình có một nữ sinh dễ thương, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn cũng đang nhìn trộm ra hướng này. Khi bắt gặp ánh mắt của đám Long Dực, mặt nữ sinh đó lập tức đỏ bừng vội vã quay đi, nghiêng đầu vờ như đang ngắm phong cảnh phía xa.
“Lão Tiễn thôi đừng cố làm thơ nữa, lo nhìn mỹ nữ đi cho rồi.” Đinh Tiểu Lôi xoa tay cười đểu giả.
“Mỹ nữ ở đâu thế?” Tiễn Như Vũ ngẩn ra.
“Bên trong đình có một em gái mặc áo vạt dài màu hồng kìa, còn chưa nói đến cái đó trông cũng có vẻ lớn bộ rùi đa, vóc người cũng tuyệt. Oa, ta thích. Ta chọn luôn.”
“ Ngươi lựa chọn cái rắm ấy!” Tiễn Như Vũ nhắm mông Đinh Tiểu Lôi giơ chân đá, hung hăng nói: “Ta nghiêm khắc cảnh cáo ngươi , không được có chủ ý tán tỉnh nàng!”.
Đinh Tiểu Lôi đã có chuẩn bị nên nhanh chóng né sang một bên, cười: “Đá ta làm gì? Có mỹ nữ thì cạnh tranh công bằng chứ, ai nhanh tay thì được thôi!”.
“Hê hê” Tiễn Như Vũ cười đắc ý nói: “Ta khuyên ngươi nên bỏ suy nghĩ đó đi. Thật lòng không gạt ngươi, mỹ nữ đó là Tiễn Hân Nghiên, cùng họ với ta. Học ở lớp bên cạnh lớp ta. Trái tim của nàng đã bị ta nắm chặt rùi , thậm chí cả người nàng cũng là ta….” Nói tới đây thì ngậm chặt miệng không nói tiếp.
“Người bị người làm gì?” Đinh Tiểu Lôi trợn mắt, mặc dù cũng đoán ra nhưng vẫn vọt miệng hỏi.
Tiễn Như Vũ đảo mắt nhìn Tiễn Hân Nghiên một chút rùi hạ giọng: “Ngươi giả vờ ngớ ngẩn phải không? Nàng đã sớm bị ta khuất phục rồi. Sau 3 ngày đeo đuổi đã không trụ nổi trước vẻ hâp dẫn anh tuấn tiêu sái phong lưu vô địch của ta nên đã bị ta cưa đổ! Ha ha ha”.
Đám Long Dực biết hắn thích khoác lác nhưng cũng không biết thật giả thế nào. Bất quá vừa rồi nhìn vẻ mặt Tiễn Hân Nghiên đằng kia thấy có vẻ quan hệ với Tiễn Như Vũ cũng không phải bình thường.
Đinh Tiểu Lôi vỡ lẽ liền nói: “À, thì ra đây là “Bạn gái bí mật” của ngươi hả? Lộ tẩy rồi đúng không? Ái chà, ngươi không cần phải khẩn trương thế, Tiểu Lam của ta so với nàng cũng không hề kém cạnh, đối xử với ta cũng hết lòng. Ngoại trừ Tiểu Lam ra thì mỹ nữ nào dù xinh đẹp đến đâu ta cũng không để vào mắt đâu.”
“Tằng kinh thương hải nan vi thủy.
Trừ khước vu sơn bất thị vân”.
Tạm dịch:
“Vượt qua biển lớn nào e suối.
Rời khỏi Vu sơn khuất bóng mây.”
Lý Vân đột nhiên đọc một câu thơ rồi tiếp: “Ta cùng lão Đinh có chung ý nghĩ đó. Tiểu Vân chính là thiên sứ trong lòng ta, không ai có thể so sánh với nàng. Nàng nói đời này chỉ yêu mình ta. Ta cũng thề rằng đời này chỉ yêu một mình nàng.”
- Sến quá!
- Khó ngửi!
Tiễn Như Vũ và Đinh Tiểu Lôi đồng thanh.
Lý Vân trợn mắt lườm hai người một cái rồi quay qua Long Dực hỏi: “Lão Long, chúng ta đều có đối tượng của mình rồi, hiện tại đối tượng của ngươi còn chưa rõ nghe. Ngươi quen các cô gái cũng nhiều mà. Nguyệt học tỷ này, Đông Phương Ngưng Tuyết này, lại còn Phong Linh nữa. Chưa kể đến Du Hoa Nhị dường như cũng có tình ý với ngươi, thực ra ai là người mà ngươi yêu thích nhất đây?”
Tiễn Như Vũ cười tiếp lời: “ Ngươi không biết lão Long là người rất “Bác ái” sao? Lão ấy thích tất cả mà, chả nỡ bỏ mỹ nữ đâu! Hơn nữa hắn còn đang trẻ tuổi, sinh lực dồi dào, lại chưa kết hôn nên mỹ nữ càng nhiều thì càng tốt thôi! Ta hâm mộ đến chết mất!”
Đinh Tiểu Lôi nói: “ Vậy ngươi cũng đi tìm một đám nữ sinh làm bạn gái thì ngươi cũng thành một người “Bác ái”!”
Tiễn Như Vũ nghiêm giọng đáp: “Bậy bạ! Ta là người trong sáng, thật thà, sao có thể đứng núi này trông núi nọ, một dạ hai lòng được chứ? Hân Nghiên chính là người duy nhất ta yêu, ta yêu nàng còn hơn chính bản thân mình…”
Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân cùng tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt, chậm rãi giơ tay phải lên, chĩa ngón giữa ra.
Long Dực nhìn hàng liễu phủ tuyết trắng bên hồ, nghĩ tới câu hỏi vừa rồi của Lý Vân, cảm giác có chút hoang mang: “Phải rồi, trong các nàng ấy, ai là người ta thích nhất? Việc này rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc, nhưng lúc đó, ta phải làm gì?”
Gió thổi hàng liễu rủ bên hồ tung bay như muôn vạn sợi tơ rối nhưng tâm trạng Long Dực còn rối bời hơn.
Chợt có tiếng gió nổi lên, một loạt cầu tuyết bằng nắm tay bay vụt tới sau lưng Long Dực. Nghe tiếng gió, Long Dực rùng mình, nghĩ: “Lực đạo thật mạnh!”. Song cước đạp nhẹ, loạt cầu tuyết bay sượt qua người hắn, nện lên lưng Tiễn Như Vũ.
Tiễn Như Vũ bị đau, kêu oái một tiếng, quay phắt lại, nhìn dấu tuyết trên mặt đất rồi ngó quanh tứ phía, ngoạc mồm chửi: “Là đứa nào…”
Chưa kịp dứt lời, trước mặt có bạch quang loé lên, lại một lô cầu tuyết lao thẳng đến miệng Tiễn Như Vũ. Lúc này hắn cảnh giác hơn liền cúi xuống né.
Hắn quắc mắt, quay đầu nhìn quanh để tìm ra người phát “Ám thi thâu tập”, nhưng tứ phía chỉ toàn là học sinh, sao có thể phân biệt được.
Tâm linh Long Dực như con mắt sắc bén, khi đợt cầu tuyết thứ hai ném đến đã phát hiện ra cầu tuyết xuất phát từ rừng liễu phía bắc. Mặc dù người xuất thủ sau khi phóng cầu tuyết ra liền ẩn vào trong rừng. Nhưng vóc người thon thả uyển chuyển như linh miêu đó, lại sử dụng thân pháp Tiên Vũ Thần Du của Thanh Y Môn, nếu không phải là Phong Linh thì còn là ai vào đây nữa.
“Chắc Phong Linh vì yêu quá nên có chút rồ dại, muốn dùng tuyết ném ta nhưng không ngờ rằng lại trúng Tiễn Như Vũ. Ha ha…” Long Dực không nhịn được khẽ cười khi nghĩ đến điều đó.
“Lão Long, ngươi cười cái gì? Ngươi xem thử xem ai ném ta? Mau nói cho ta biết, để ta bắt được chắc chắn sẽ đập bể cái đầu hắn như quả dưa!” Tiễn Như Vũ nói oang oang, vừa nói vẫn vừa đảo mắt canh chừng vì sợ lại bị đối phương ném vỡ đầu mình trước.
Long Dực cười: “Đúng là ta thấy được ai ném ngươi nhưng lại không dám nói vì sợ ngươi đánh không lại!”
“Vì cái gì? Là kẻ thừa hơi nào dám trêu ghẹo lão tử…” trong lòng Tiễn Như Vũ suy nghĩ, ánh mắt một lần nữa lại đảo quanh, rồi đột nhiên hạ giọng: “Lão Long, không phải là tiểu tử Thiết Ngạo đó chứ? Hắn không có bản sự gì nhưng cha hắn thì lại không dễ chịu cho lắm, ta còn đang muốn bắt hắn đây.”
“Ha ha, không phải hắn đâu mà là một người hoàn toàn khác. Người còn rất quen thuộc là đằng khác.” Long Dực kề tai hắn nói ra tên Phong Linh, sau đó lén chỉ hướng rừng liễi ra dấu nàng ta đang ẩn trốn tại đó rồi nói: “Nàng muốn ném ta không ngờ lại trúng ngươi, kết quả… Lão Tiền đừng nóng giận vội. Chở ta gặp nàng sẽ giáo huấn nàng một trận thật nghiêm khắc cho ngươi hả giận.”
“ À! Thì ra là tiểu ny tử này!” Tiễn Như Vũ giật mình, cười: “Sao nàng không dùng tú cầu mà ném ta nhỉ, ta sẽ cam tâm tình nguyện mà! Hiểu rồi lão Long. Phong Linh ngang nhiên dùng cầu tuyết ném là có ý muốn ghẹo ngươi, muốn dụ ngươi vào rừng liễu đó! Thôi ngươi đi đi, vào trong rừng rồi tha hồ cùng mỹ nữ lăn, lê, bò toài trên băng trên tuyết gì tùy thích!”
Long Dực động tâm, có thể Phong Linh có chuyện gì khẩn cấp mà muốn mình đi đây. Vì vậy nên cười cười với ba người Tiễn Như Vũ rối bước về phía Phong Linh vừa thoáng xuất hiện.
Long Dực lắc đầu cười khổ, vừa đi được hai ba bước thì lại nghe phong thanh một dây cầu tuyết bắn tới. Hắn cho là Phong Linh làm trò quỷ nên cũng chẳng thèm ngó tới, chỉ tiện tay bắt lấy rồi tiếp tục đi tới trước.
Mới bước được thêm vài bước thì lại một dây cầu tuyết khác phóng tới. Long Dực có chút bực bội, nghĩ thầm cho dù thân pháp của Phong Linh có mau lẹ đến đâu cũng không thể trong nháy mắt từ bên trái chạy qua bên phải như thế đươc. Hắn đưa mắt nhìn sang hai bên phía tuyết cầu phóng đến, rồi nhất thời há hốc mồm kinh ngạc.
Phía bên trái vài trượng là Đông Phương Ngưng Tuyết đang dựa vào gốc liễu với sắc mặt lạnh nhạt. Còn hướng bên kia cũng cùng khoảng cách thì là Nguyệt Nhã Nhu cùng với Du Hoa Nhị. Nguyệt Nhã Nhu đứng trên tuyết cười có vẻ áy náy còn Du Hoa Nhị thì cười một cách quỷ dị, trên tay vẫn đang vo tuyết cầu, xem chừng chính nàng là người ném rồi.
Long Dực toát mồ hôi hột nghĩ bụng sao hôm nay lại trùng hợp thế này. Cả bốn nàng cùng xuất hiện ở đây như có thương lượng trước, lại còn dùng tuyết cầu ném ta nữa, vậy là có ý gì đây?
Tám con mắt của bốn nữ sinh từ ba hướng nhìn tới, Long Dực cảm thấy trong cả bốn cặp mắt này đều có vài phần mong chờ, vài phần hy vọng mình sẽ bước về phía đó.
Thấy Long Dực cúi đầu quay lại Tiễn Như Vũ cười hỏi: “Này! Sao ngươi lại quay về? Không phải Phong Linh đang ở trong rừng sao? Không phải vì bọn ta nói ngươi ‘thấy gái quên bạn’ nên xấu hổ đấy chứ? Kỳ thật ‘thấy gái quên bạn’ chính là bản sắc nam nhân mà. Nếu phải ta thì Hân Nghiên chỉ cần đưa mắt là ta lập tức quăng các ngươi ra sau chạy đến với nàng liền.”
Đinh Tiểu Lôi chợt lên tiếng: “Lão Tiễn! Có hai nam sinh đang quấy rối nữ nhân của ngươi kìa.. Lần trước ta nhớ là có thấy bọn họ trêu ghẹo Tiễn Hân Nghiên đó”.
Tiễn Như Vũ quay lại chỉ thấy phía trong đình bên Tiểu kính Hồ có hai nam sinh đang đứng kè hai bên của Tiễn Hân Nghiên cười dâm đãng. Không biết chúng đang nói gì nhưng thấy Tiễn Hân Nghiên vẻ mặt xấu hổ muốn bỏ đi nhưng bị hai tên ép sát vào góc đình nên chỉ biết đưa mắt nhìn Tiễn Như Vũ cầu cứu.
“ Hai tên chó chết này dám đụng vào nữ nhân của Tiễn Như Vũ này, ta sẽ bẻ gẫy cổ tụi bay.” Tiễn Như Vũ nắm chặt tay phóng tới.
“Lão Tiễn chú ý đừng gây náo động quá.” Long Dực quát khẽ.
“Ta biết.” Tiễn Như Vũ không thèm quay đầu lại vừa đáp vừa chạy tới phía trong đình.
Long Dực, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân từ xa nhìn chỉ thấy Tiễn Như Vũ vào trong tiểu đình cười hiền lành, không biết nói gì vài câu rồi vươn tay ra bắt tay với hai tên nam sinh kia có bộ dáng rất hòa hoãn như đang phân giải điều gì đó.
Long Dực cười thầm, nghĩ bụng hai bên bắt tay là xong chuyện rồi, mấy tên nam sinh này sẽ được nếm mùi đau khổ thôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK