Mục lục
[Dịch] Long Huyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì cái gì không được đề cập? Chư Cát tiên sinh là cao thủ, gặp sự tình giết người phóng hỏa không e sợ, nhưng Dực nhi của chúng ta còn nhỏ...” Lời nói tiếp theo đều là Triệu Mạn Lệ nói, Nhâm Đạo Viễn, Chư Cát Dã, Long Dực ba người chỉ có thể ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một cái, đều không thể làm gì được.

Nhâm Đạo Viễn, Chư Cát Dã tuổi lớn, cuộc sống lịch duyệt cũng nhiều, đối với Triệu Mạn Lệ nói một chút không cho là đúng, thậm chí nghĩ rằng nàng có chút nói nhiều, mà Long Dực lại chính đang ngồi nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn lắng nghe.
Hắn biết, trong mắt của một người mẹ, vô luận tới khi nào, đứa con của mình đều cũng vĩnh viễn không lớn, bất cứ khi nào đều phải căn dặn kỹ càng. Mấy cái này bị coi là lời nói dong dài, kỳ thật đối với chính mình mà nói, đúng là một loại tình cảm vĩ đại.

“Mạn Lệ, con của chúng ta cũng đã lớn, không để bọn chúng giương cánh bay đi, trải qua khó khăn, khi nào thì có thể thành tài? Nếu đã có Chư Cát tiên sinh một người bảo hộ Dực nhi còn không an tâm, ta đây liền phái thêm vài thành viên Phong Hổ tổ âm thầm bảo vệ, cái này chung quy làm như vậy đi.”

Triệu Mạn Lệ thở dài: "Em chỉ biết không có biện pháp thuyết phục các người. Ôi, quên đi, sự tình của nam nhân các ngươi, em vốn không nên quản nhiều hỏi nhiều. Dực nhi, con đi thì hãy đi đi, người không ở trong nhà, mọi sự phải cẩn thận. Mẹ sẽ thường xuyên trông nom Hiểu Hạm cô nương."

“Biết rồi, con nhất định sẽ cẩn thận." Long Dực dùng sức gật đầu.

Nhâm Đạo Viễn thấy thê tử thần sắc ảm đạm, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vai của nàng để an ủi.

Long Dực và Chư Cát Dã đã ước định rõ, thì Nhâm Đạo Viễn cũng không tiếp tục nói thêm gì, chỉ là trước lúc đưa tiễn hai người nói khẽ với Long Dực: “Dực nhi, sáng mai con và Chư Cát tiên sinh đi. Không cần lại tới đây chào hỏi. Cũng đừng gọi điện thoại, miễn cho mẹ nuôi biết được mà thương tâm. Được rồi, các ngươi định tại nước La Tư mấy ngày?”
Long Dực nhìn về phía Chư Cát Dã. Chư Cát Dã nói: “Ngày khai giảng của Tứ thiếu gia còn có hai mươi ngày nữa, mặc kệ có thể hay không hái được Huyết Liên, chúng ta cũng cố gắng trong hai mươi ngày sẽ trở về. Dù sao từ nay về sau cũng có cơ hội, một lần không được đi hai lần, hai lần không được đi ba lần...”

Nhâm Đạo Viễn trong lòng bỗng dưng chợt động, trầm giọng nói: “Chư Cát lão huynh, huynh nói Huyết Liên kia sống tại một cái đảo nhỏ của Gia Nhĩ Hồ. Tới một cái đảo nhỏ nhoi trong hồ lấy cái gì đó, khó khăn rất lớn à?”

Vừa rồi Long Dực không động đến những sự tình éo le khi tìm Huyết Liên. Nhưng không thể gạt đựơc đôi mắt ông. Theo sự phán đoán của ông, Chư Cát Dã cũng phải cùng Long Dực đi nước La Tư. Lại mang theo hòm bảo bối “tâm can bảo bối” của hắn, rõ ràng chuyến này khẳng định khó khăn không nhỏ.

Chư Cát Dã cười khổ thấp giọng nói: “Ta chỉ biết không thể gạt đựơc Đổng sự trưởng (chủ tịch), thừa dịp phu nhân không có ở chỗ này, ta liền nói thật. Tiểu đảo trong Gia Nhĩ Hồ có Khô Lâu Cốc, Huyết Liên hoa sinh trưởng trong cốc này, Khô Lâu Cốc ta chưa đi qua, bất quá Chư Cát thị tộc chúng ta có vị tổ tiên vì hái Huyết Liên hoa từng tới nơi đây. Kết quả không thu hoạch đựơc gì, trọng thương quay về, người nhắn lại là Khô Lâu Cốc rất khủng bố rất kinh dị, nhưng rốt cuộc là pháp thuật khủng bố gì, hoàn toàn là thứ không rõ ràng. Ta và Tứ thiếu gia đi lần này, có thể hay không hái đựơc Huyết Liên hoa còn là một việc không biết được. Bất quá Đổng sự trưởng yên tâm. Chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến, gặp đựơc nguy cơ không thể giải quyết liền lập tức rời đi.”

Nhâm Đạo Viễn nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng đối với Long Dực nói: “Dực nhi, người tuổi trẻ đúng là có chút tinh thần mạo hiểm, nhưng sinh mệnh chỉ có một lần, ngàn vạn lần không thể lấy làm trò đùa! Ta biết con là người trọng tình trọng nghĩa, đối với Hiểu Hạm cô nương rất tốt, cho nên ta sẽ không ngăn cản con tìm Huyết Liên. Nhưng con phải nhớ kỹ, vô luận khi nào nơi nào, đều phải đem tính mạng đặt ở vị trí đầu tiên.”

Long Dực nghiêm nghị gật đầu.

“Tốt lắm cứ như vậy đi. Ta sẽ nhanh chóng thay các người giải quyết hộ chiếu thị thực của nước La Tư, sáng sớm mai cho người đưa tới. Dự nhi, Chư cát lão huynh, ta và Thiên Vũ ngày mai có hội nghị trọng yếu phải tham gia, có lẽ không tể tự mình đưa tiễn được rồi, thì để cho Thiên Trụ thay mặt đi.”

"Không cần đưa tiễn, Nhị ca cũng có công việc của chính hắn." Long Dực vội nói.

"Đưa tiễn thì bỏ đi, ta và Tứ thiếu gia đã ước định rõ ràng thời gian xuất phát, đến lúc đó mang theo một vài thứ đã chuẩn bị liền xuất phát. Hắc hắc, ta Chư Cát Dã thì chỉ thích nhẹ nhàng rời đi." Chư Cát Dã nói.

Rời khỏi biệt thự Phong Vân số sáu, Long Dực cùng chư Cát Dã ước định sáng mai sáu giờ khởi hành, từng người trở về chuẩn bị.

Long Dực ngày này tựa hồ cùng Triệu Hiểu Hạm như hình với bóng, nghĩ tất cả biện pháp trêu nàng vui vẻ, Triệu Hiểu Hạm lúc đầu tâm tình sa sút, sau lại gặp Long Dực chuyện trò vui vẻ, đối với việc lấy Huyết Liên hoa lại là đã tính toán kỹ trước, lại nghĩ tới lúc trước hắn dễ dàng thuận tiện trừ đi mười tên độc phiến cầm súng, giống như thần tiên hạ phàm, tâm tình rốt cục dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.

Ngày hôm sau Long Dực chưa tới năm giờ thì đã rời giường, vừa mới rửa mặt xong, Triệu quản gia cầm hộ chiếu thị thực của hắn đi tới, nói là Nhâm Đạo Viễn vừa mới phái người đưa tới, cũng nói đã an bài nhân viên công ty chi nhánh ở nước La Tư phụ trách tiếp đãi hai người, tất cả ăn, mặc, ở, đi lại đều không cần lo lắng.

Long Dực lúc này mới vừa ăn cơm xong, Chư Cát Dã đã xách chiếc hộp da nhỏ của hắn với vẻ mặt hưng phấn tìm đến.
"Dã thầy thuốc, như vậy đơn giản hả, chỉ mang hộp bảo bối đồ nghề ư?"

"Hộp bảo bối trong tay, thiên hạ tùy ý đi. Có cái hộp này, đến nơi nào cũng không cần lo lắng. Tứ thiếu gia, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lúc này hãy đi thôi."

Long Dực "ân" một tiếng, đi đến trước phòng Triệu Hiểu Hạm, nhẹ nhàng mở cửa phòng, thấy nàng đang ngủ say, khóe môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào, nghĩ thầm: "Hiểu Hạm nhất định lại đang nằm mơ, nàng có phải là mơ tới chân của chính mình đã khỏi? Chỉ mong lần này có thể thuận lợi tìm được Huyết Liên mang về, để cho nàng đạt được sở nguyện, giấc mộng trở thành sự thật."

Quay trở lại phòng khách, lại một lần nữa dặn dò đám người Triệu quản gia nhất định phải chiếu cố Hiểu Hạm thật tốt, lúc này mới rời đi chuẩn bị túi du lịch, và Chư Cát Dã bước nhanh khỏi biệt thự số tám.

Sáng sớm người ít xe thưa, không khí cũng so với lúc khác mát mẻ hơn nhiều, xe phun nước vừa mới chạy qua, màu xanh hai biên đường phố được lau rửa sạch sẽ, mùi thơm nhàn nhạt của hoa cỏ phả vào, ngửi thấy liền khiến tâm thần sảng khóai

"Tứ thiếu gia, ,trước tiên đón xe đi, hay là đi bộ?" Chư Cát Dã nhìn con đường thẳng tắp dưới chân nối tới phương bắc hỏi Long Dực.

Long Dực nói: "Dã thầy thuốc, chú là trưởng bối, kinh nghiệm lịch duyệt đều so với ta nhiều hơn, rời khỏi nhà ra bên ngoài, ta hết thảy đều nghe lời chú, chú nói thế nào được cái đó. Còn có, từ nay về sau không cần lại gọi ta Tứ thiếu gia, được rồi, ta là một tiểu tử nghèo từ trong sơn thôn đi ra, vừa nghe thấy ba chữ này, tựa như ngồi xe đường dài, dễ dàng choáng váng đau đầu."

"Tốt, ta đây từ nay về sau liền gọi ngươi là Tiểu Long." Chư Cát Dã sau khi nghe xong Long Dực nói, trong lòng cảm thấy rất thỏai mái, tay vuốt chòm râu gật gù đắc ý nói: "Tiểu Long, ngươi ngày đó trên diễn võ trường hiển lộ thân pháp thật sự là kinh ngạc, ta dù nhanh thế nhưng không thấy rõ. Hắc hắc, lúc này đang giữa buổi sáng thần khí trong trẻo sáng khoái, khí lực sung túc, chúng ta không bằng hãy thi đấu cước trình thế nào?"

"Tốt a!" Long Dực đương nhiên sẽ không phản đối, nắm thật chặt túi du lịch phía sau, nói: "Phương pháp thi đấu như thế nào? Chính là dọc theo công lộ này hướng về phía trước chạy ư?"

"Công lộ quá bằng phẳng, đường đi không có thú vị gì, muốn thi liền thi khó khăn hơn nhiều." Chư Cát Dã chỉ sườn đông của công lộ, nói: "Địa thế vùng này ta quen thuộc, về phía trước có đồi núi, có thiên nhiên rừng rậm, có sông hồ, địa hình phức tạp kéo dài vài trăm dặm, qua khỏi mới là một mảnh bình nguyên lớn. Chúng ta đồng thời thi triển thân pháp, lấy một giờ làm hạn định, gặp núi vượt núi, gặp sông lội sông, gặp rừng xuyên rừng, cuối cùng ai vượt lên trước chính là người chiến thắng."

Hắn biết chính mình nhiều tuổi hơn, trong khoảng cách nhỏ có thể cùng Long Dực ganh đua cao thấp, càng kéo dài thời gian, thể lực sẽ càng khó có khả năng có thể so với Long Dực sinh khí dồi dào? Cho nên cùng chàng ước định một giờ, trong phạm vi thời gian này, chính mình thể lực chân khí tiêu hao ,là có thể chịu được.

Long Dực ha hả cười nói: "Như vậy hay lắm, miễn làm kinh sợ tới người đi trên đường.”

Hai người xuống công lộ, vượt qua hai hàng cây, đi vào một mảnh đất đồi núi, phân biệt đứng trên đỉnh một cái đồi cao cao, một già một trẻ trong mắt đều lóe ra hào quang hưng phấn.

Chư Cát Dã cũng không biết từ nơi nào tìm được dây thừng, đem Bách bảo tương chắc chắn buộc ở phía sau mình, nhìn qua cùng túi du lịch của Long Dực không khác nhau lắm, như vậy thi triển lên khinh thân thuật thì thuận tiện hơn nhiều.
"Dã thầy thuốc, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể bắt đầu không?" Long Dực âm thầm tập trung linh khí, chỉ cảm thấy thân thể có loại cảm giác muốn bay lên.

“Bắt đầu đi.”

Chư Cát Dã vừa dứt lời, hai người, cơ hồ đồng thời từ trên đỉnh đồi phóng đi, hai thân ảnh ảnh dưới ánh triều dương chiếu rọi nhanh như điện chớp hướng chính giữa phương bắc mạnh mẽ lướt đi, tốc vựơt qua xa xe cộ chạy trên công lộ.
Trải qua tỷ thí diễn võ trường vài ngày trước, Long Dực đối với thực lực của Chư Cát Dã trong lòng đã biết rõ ràng, sau khi triển khai thần thông, thầm nhủ thu liễm vài phần linh lực, cố ý lạc lại phía sau hắn khoảng cách nửa bước, mà cảm giác của Chư Cát Dã đối với hắn cũng sâu không lường được, bắt đầu thì đã dùng toàn lực, một lòng muốn thử thực lực của Tứ thiếu gia đến tột cùng cường đại cỡ nào.

Khi bắt đầu địa hình chỉ là vài đồi núi thấp phẳng, đối với bọn họ cao thủ như vậy mà nói căn bản chưa nói tới khó khăn, chạy trên đó, như giẫm trên đất bằng.

Hơn hai trăm dặm đồi núi qua đi, trước mắt đều là một mảnh rừng rậm nguyên thủy rộng lớn khôn cùng. Long Dực vốn cho rằng Chư Cát Dã sẽ từ trong rừng xuyên qua, nào hay hắn kêu nhỏ một tiếng, thân hình vừa nhấc lên, lại có thể nhảy lên một đỉnh cây bên bờ rừng.

"Sao vậy, muốn từ mặt phía trên đi sao?" Long Dực do dự một chú, lập tức nhảy lên theo.

Trong khi hắn vừa do dự, Chư Cát Dã đã đạp nhẹ mũi chân, dẫn cách xa phía trước bảy, tám trượng, quay đầu lại cười nói: "Tiểu Long, chúng ta đạp lên cánh rừng thông bao la này chạy qua, cảm giác này so với từ trong rừng tăm tối xuyên qua phải ung dung hơn nhiều! Ngươi nói có phải không?"

Người hắn đang ở trên đỉnh cây mềm mại, vừa không ngừng bay về phía trước, có thể thấy được chân khí tu vi đã tới cảnh giới đăng phong tạo cực, nếu không chân khí bị kiềm hãm, sẽ ngã xuống. Long Dực âm thầm kính nể, nghĩ thầm khinh thân pháp của Thanh y môn môn chủ Hoàng Phủ Kinh Lôi đã tính là cao minh, nhưng cùng hắn so sánh, còn là kém rất nhiều.

Phóng mắt nhìn màu xanh lá cây dưới chân mở rộng về phía xa, như là một mảng thảo nguyên mờ mịt. Hơi nước trong rừng bốc lên, dưới sự chiếu ság của vạn đạo hào quang của ánh triều dương, trên đỉnh rừng rậm đã hình thành một tầng sương mù, sương mù màu trắng che chắn, đem cả tòa sâm lâm đều bao phủ hết Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK