Mục lục
[Dịch] Long Huyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thâm tàng bất lộ thì quá là không thích hợp, ta nghĩ phải dùng ‘phản phác quy chân’ để hình dung lão Long mới thỏa đáng nhất." Đinh Tiểu Lôi trong miệng vẫn còn miếng thịt nướng, nhồm nhoàm nói: "Đạo gia nói, ‘phản phác quy chân’, là qua tự thân tu hành và tu luyện, khiến tâm tính và sinh mệnh của một người phản hồi về trạng thái ban đầu. Lão Long bây giờ đã tu luyện tới đỉnh điểm tối cao, quay lại hình dạng bình thường của hắn trước đây. Thứ biểu hiện ra, ngươi căn bản không nhìn ra lão Long là người mang dị năng dị thuật, có bao nhiêu lợi hại, thế nhưng chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tùy tâm sở dục phát ra lực lượng kinh thiên địa, khiếp quỷ thần…"

Long Dực nghe hắn thao thao bất tuyệt nói về chính mình, miệng đầy lời khen, da đầu có chút ngứa ngáy, dùng chiếc đũa gắp một miếng thức ăn nhét vào miệng hắn, cười nói: "Lão Đinh, nếm thử cái này, mùi vị rất được."
Lục Thừa Vân cười cười, chỉ ngón tay về phía mấy tên vệ sĩ của mình, hỏi Long Dực: "Ngươi xem bốn vệ sĩ này của ta thế nào? So với ngươi, thực lực chênh lệch bao nhiêu?"

Long Dực giật mình, hướng về phía bốn gã vệ sĩ, nghĩ thầm: "Thực lực của bọn họ đại khái là tương đương với thành viên cấp một của Phong Hổ Vân Long tổ." Khẽ cười, đáp: "Bốn vị đại ca này uy phong lẫm liệt, tinh thần tràn đầy, nhìn qua thật dũng mãnh uy vũ, ta nghĩ là bọn họ so với ta thì mạnh hơn nhiều."

"Long đại ca, khí ba của bọn họ rõ ràng yếu hơn nhiều, so với huynh, bốn người gộp lại cũng không thể thắng được huynh. Sao huynh lại nói bọn họ mạnh hơn?" Triệu Hiểu Hạm ngồi bên phải Long Dực, vốn chưa hề lên tiếng, đột nhiên ngắt lời.

Thanh âm của nàng tuy nhỏ nhẹ, nhưng những lời này lại đủ để khiến mọi người khắp bàn sửng sốt. Đám Tiễn Như Vũ biết rõ là Long Dực nói khiêm tốn khách khí, không ngờ thiếu nữ chẳng hề có tâm cơ gì này lại nói thẳng ra như vậy.

"Hụ, hụ…" Long Dực biết nội tức của Triệu Hiểu Hạm bây giờ so với linh khí của mình còn cao hơn một bậc. Có thể dễ dàng cảm ứng được khí ba mạnh yếu phát ra trên người của dị năng võ giả, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho nàng, nói tránh đi: "Hiểu Hạm, muội thấy thịt nướng ở đây thế nào? Ăn ngon chứ?"

"Ngon lắm." Triệu Hiểu Hạm cầm lấy một tờ giấy lau chiếc miệng nhỏ nhắn bóng nhẫy, mỉm cười nói: "Nhưng muội không dám ăn nhiều. Triệu a di nói rồi, nữ hài tử ăn uống, tốt nhất là thức ăn chay làm chính, thịt chỉ là phụ, như vậy mới có thể giữ được thân hình. Nữ hài tử quá béo… rất khó nhìn." Nói xong, gương mặt trắng trẻo đã đỏ hây hây.

Long Dực bật cười khanh khách: "Không, béo thì càng đáng yêu. Ngươi xem, con gấu con trong vườn bách thú rất mập mạp, có thấy là rất đáng yêu hay không? "


Triệu Hiểu Hạm gật đầu. Hé miệng cười, lộ ra hai lúm má mê người.

Bạn gái của Lục Thừa Vân cũng là một người phụ nữ rất đẹp. Nhưng nàng ngồi đối diện với Triệu Hiểu Hạm, nhìn thiếu nữ nhỏ hơn mình đến cả chục tuổi này, trong lòng vẫn sinh ra một loại cảm giác tự ti mặc cảm, vừa thấy hâm mộ, vừa thấy yêu thích Triệu Hiểu Hạm.

"Nhìn không ra, Triệu cô nương lại là cao nhân giấu mặt!" Lục Thừa Vân vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Hắn cũng không vì lời nói của Triệu Hiểu Hạm mà tức giận, mà là ngược lại. Trên mặt thiếu nữ này bộc lộ ra vẻ điềm tĩnh vô vi, toát ra sự tự tin khiến hắn cảm thấy có chút khiếp sợ.

Triệu Hiểu Hạm nhìn Long Dực, ánh mắt như là sùng bái, chậm rãi lắc đầu nói: "Ta không phải là cao nhân gì, Long đại ca mới là cao nhân, người là lợi hại nhất thế gian này."

Từ khi Long Dực cứu nàng khỏi tay đạo tặc, đã để lại một hình tượng cao lớn hoàn mỹ trong trái tim nhỏ của nàng. Nàng thủy chung đều cho rằng Long Dực là người tốt nhất, giỏi nhất, bất cứ lúc nào nơi nào, cũng không hề thay đổi.

"Chúng ta không bằng nói chuyện khác đi." Long Dực nhanh chóng liếc nhìn đám người xung quanh, "Câu chuyện này, ta cảm giác rằng nói ở nơi công khai này thì không thích hợp."

Lục Thừa Vân hạ thấp tiếng nói: "Tốt lắm, việc này để sau hãy nói, dù sao thì Long huynh đệ vẫn đang học ở đại học Long Quang, sau này rảnh rỗi thì ta sẽ đi tìm ngươi, giao lưu một chút với huynh đệ thuộc hạ của tập đoàn Hải Thiên."

Nhâm Thiên Trụ nói: "Ta nghe cha nói, tổ chức ‘Hỏa Thiêu Vân’ của tập đoàn Hải Thiên có rất nhiều người tài ẩn sĩ, rất lợi hại."

Lục Thừa Vân nói: "Ta cũng nghe nói tập đoàn Phong Vân có ‘Phong Hổ Vân Long’, cũng đều là cao thủ nhất đẳng, rất muốn kiến thức."

Hai người nói xong, cùng cười cười hiểu ý.

Lục Thừa Vân hỏi tiếp Nhâm Thiên Trụ: "Huynh đệ, các ngươi lần này tới Bắc Kinh chơi, khẳng định sẽ không phải là một ngày hai ngày mà đã trở về, vừa lúc vài ngày tới, ta đây cũng rỗi rãi, không bằng ngày mai mời ngươi và mấy người Long huynh đệ đến nhà ta chơi một hồi, thế nào? Ôi, ta vẫn muốn báo đáp ân cứu mạng của Long huynh đệ lần nọ, nhưng lại chẳng nghĩ ra phải báo đáp thế nào…"

"Báo đáp thế nào? Cái này quá dễ, ngày mai sẽ có cơ hội." Tiễn Như Vũ đột nhiên lại mở miệng, chỉ vào Triệu Hiểu Hạm nói: "Ngày mai là sinh nhật của Hiểu Hạm, nàng là muội muội tốt của lão Long, cũng là muội muội tốt của chúng ta, ngươi mua một món quà nhỏ, chẳng khác nào báo đáp Long Dực rồi."

"A?" Lục Thừa Vân nhìn Triệu Hiểu Hạm, cười nói: "Nếu là như vậy thì tốt quá. Xin hỏi, các ngươi ngày mai định tổ chức sinh nhật cho Triệu cô nương ở đâu? Ngày mai ta nhất định sẽ tới chúc mừng."

"Ta làm chủ, tổ chức ở Phong Vân đại tửu lâu." Nhâm Thiên Trụ cười đáp.
Lục Thừa Vân gật đầu, cười: "Phong Vân đại tửu lâu là sản nghiệp của tập đoàn Phong Vân các ngươi, còn là năm sao nữa, cũng được xem là tửu điếm xa hoa hạng nhất ở thành phố Bắc Kinh này rồi. Được rồi, cứ định như vậy." Nói xong đứng dậy, áy náy cười: "Xin lỗi mọi người, ta phải về bàn bồi tiếp bốn vị huynh đệ uống rượu, nói chuyện, bằng không sẽ khiến các huynh đệ chạnh lòng. Hẹn gặp lại ngày mai."

Thấy đám Long Dực nhất tề gật đầu, Lục Thừa Vân kéo tay bạn gái, quay về bàn của mình.

Sáng ngày thứ hai, gió bắc nổi lên, khí trời mặc dù có chút chuyển lạnh, nhưng Long Dực, Nhâm Thiên Trụ và đám Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân ở Phong Vân đại tửu lâu lại thấy như có một dòng nước ấm chảy trong lòng.
Bọn họ mỗi người đều chuẩn bị một món quà đẹp đẽ, ăn sáng xong lập tức chạy tới phòng Triệu Hiểu Hạm, khi thấy Triệu Hiểu Hạm ngạc nhiên mừng rỡ tiếp nhận quà tặng, lúm đồng tiền hiện lên khi cười, khiến chính bọn nó cũng thấy cực kỳ vui vẻ.

Long Dực cố ý đặt cho Triệu Hiểu Hạm một chiếc bánh ga-tô mười bảy tầng, hắn vốn rất tiết kiệm, tuy bánh ga-tô nhiều tầng, nhưng bánh làm rất tinh tế, giống như là thiếu nữ dịu dàng hé nụ, mỗi tầng đều có hoa quả tô điểm, nhìn qua tươi sốt mê người, nhìn chỉ muốn ăn.

Mắt thấy đã sắp đến giờ cơm trưa, mọi người đều đã đến đông đủ, tất cả thức ăn cũng đều đã chuẩn bị hoàn tất, mà vẫn chưa thấy Lục Thừa Vân đến.

"Làm sao bây giờ? Không phải nói là muốn tới sao? Họ Lục sẽ không sai hẹn chứ." Mới chờ một lúc, Tiễn Như Vũ đã có phần nóng nảy.

"Với thân phận của hắn, ta nghĩ chắc là không thể nào lại như vậy. Có lẽ… có lẽ là có chuyện gấp cũng không chừng." Nhâm Thiên Trụ suy tính.

"Vậy chúng ta còn chờ gì hắn? Sắp tới mười hai giờ, thổi nến sinh nhật, phải trước thời điểm này, muộn hơn thì không tốt!" Đinh Tiểu Lôi nói.

"Ta gọi điện thoại hỏi xem đã.” Lục Thừa Vân hôm qua đã để lại số điện thoại di động cho Nhâm Thiên Trụ, khi Nhâm Thiên Trụ quay về phòng, đã lưu lại số điện thoại di động của Lục Thừa Vân.

Điện thoại di động có kết nối, nhưng một lúc lâu mà chẳng ai nhấc máy.

"Không ai nghe, xảy ra chuyện gì?" Nhậm Thiên Trụ lắc đầu, cất điện thoại, nhún nhún vai với đám Long Dực, làm ra vẻ tươi cười bất đắc dĩ.

"Được rồi, tập đoàn Hải Thiên làm ăn lớn, chắc chắn là công việc bề bộn, Lục đại ca lại là con một trong nhà, ta đoán rằng lúc này hắn đang ở công ty giúp đỡ cha hắn, sớm đã để chúng ta lên chín tầng mây rồi." Tiễn Như Vũ nhìn mâm cơm đầy ắp cùng chiếc bánh sinh nhật cao gần bằng mình, xoa tay nói: "Đến đây đi, để chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, thắp nến sinh nhật cho Hiểu Hạm muội muội."

Những người còn lại nhìn nhau dò xét, sau khi thương nghị đã quyết định không đợi Lục Thừa Vân nữa, dù sao thì cũng không phải chuyện gì quan trọng, Lục Thừa Vân vắng mặt, nhất định là có chuyện khẩn yếu, không ai trách hắn nửa câu.

Vì vậy, mọi người nhất tề động thủ, cắm nến sinh nhật, rót rượu đầy chén, đợi đến giữa trưa thì bắt đầu, Triệu Hiểu Hạm thổi nến, cầu nguyện, sau đó tự mình động thủ, cắt bánh ga-tô đưa đến tay từng người.

Bữa tiệc sinh nhật vô cùng vui vẻ mà bắt đầu, cũng vui vẻ mà kết thúc.
Hai ngày nghỉ đi chơi cùng Triệu Hiểu Hạm thật thống khoái, vì còn vài nơi chưa đi được, cho nên khi bọn Long Dực, Tiễn Như Vũ phải về đại học Long Quang học, Triệu Hiểu Hạm đành đi cùng Nhâm Thiên Trụ, tiếp tục du sơn ngoạn thủy ở Bắc Kinh, đến cơm tối thì mọi người lại tụ họp cùng nhau.

Triệu Hiểu Hạm hai chân đã khỏi hẳn, tâm tình vốn vô cùng tốt, mấy ngày nay ở cùng một chỗ với Long Dực, lại thêm có sinh nhật, du ngoạn giải sầu, dung nhan sáng bừng, nét mặt hồng hào, so với trước kia phải ngồi trên xe đẩy thì sống động hơn nhiều, khi ăn còn không ngừng nói mấy ngày nay là thời khắc mà nàng thấy vui vẻ nhất cuộc đời.

Ngày thứ ba, Nhâm Thiên Trụ thấy vui chơi đã đủ rồi, hỏi ý kiến Triệu Hiểu Hạm, muốn đưa nàng đến địa phương khác thăm thú. Triệu Hiểu Hạm trong lòng thật sự không muốn chia tay với Long Dực, muốn cứ lưu lại Bắc Kinh, cho dù cả ngày chỉ gặp mặt Long Dực một lần cũng được, nhưng đồng thời cũng biết Nhâm Thiên Trụ tính tình lười biếng, thích đi chơi khắp nơi, lại nghĩ Long Dực còn phải đi học, mình lưu lại thì e rằng sẽ khiến hắn phân tâm, nên đành đáp ứng Nhâm Thiên Trụ.

Xẩm tối hôm nay, Nhâm Thiên Trụ gọi Long Dực, ba người nói lời tạm biệt. Triệu Hiểu Hạm vốn nói cười luôn miệng, nhưng sau khi nhìn thấy Long Dực, lại không biết nói gì cho phải, cảm giác rầu rầu trong lòng, cứ để Nhâm Thiên Trụ nói chuyện cùng hắn, còn mình thì đứng bên nghe, đến cuối cùng nàng mới ấp úng nói: "Long đại ca, khi được nghỉ, phải đi gặp muội trước tiên."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK