Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Tiêu cuối cùng cũng hết lời khuyên bảo mẫu thân tu luyện:

- Mẹ, người không nên luôn dùng ánh mắt của người bình thường để đánh giá vấn đề. Hiện giờ thực lực của người đã là vũ giả Thánh Vực cường đại rồi! Người chẳng lẽ không muốn vĩnh viễn nhìn mỹ cảnh này sao? Người chẳng lẽ không muốn chứng kiến con cháu tương lai đầy cả sảnh đường sao? Chỉ cần người cố gắng tu luyện thì nhi tử có thể khiến người thực hiện được giấc mộng này!

Đôi mắt Lăng phu nhân lộ vẻ mong mỏi, hỏi:

- Thật vậy chăng?

Lăng Tiêu cười thầm: Trên thực tế, nếu thật sự tu luyện tới Đại Thừa Kỳ, phi thăng Tiên giới mà nói thì mặc dù có thể sinh con nhưng khi đó muốn sinh con cũng không phải là một việc dễ dàng. Chẳng qua cũng không phải là không có cách. Ít nhất là không làm khó được một người am hiểu luyện đan như Lăng Tiêu.

- Đương nhiên là thật!

Lăng Tiêu gật đầu như bổ củi.

Vì vậy, một tháng sau, toàn bộ thân nhân của Lăng Tiêu tiến vào trạng thái bế quan.

Nửa năm sau, đệ tử nọi môn Tinh Võ đường trừ một vài người phụ trách quản lý ra, toàn bộ đều bế quan.

Một năm sau khi Thục Sơn phái vang danh, Lăng Tiêu sắp xếp mọi chuyện thật tốt, sau đó rời khỏi Thục Sơn phái đang vô cùng yên tĩnh. Trước khi đi hắn mở trạng thái tự động công kích của hộ sơn trận trên Thục Sơn phái ra.

Lăng Tiêu rời khỏi sơn môn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua khối đá lớn cùng với rất nhiều ngoại nhân đang cảm ngộ kiếm đạo cạnh đó, đem một loạt thần thức đánh lên trên tảng đá, sau đó thân thể nhẹ nhành xuyên qua những người này.

Những người ngồi đây đều không ai cảm giác được tông chủ Thục Sơn phái, chủ nhân của tám chữ ẩn chứa tinh hoa kiếm kỹ của cả thiên hạ, nhất đại luyện đan tông sư Lăng Tiêu vừa mới thong dong lướt qua họ.

Mà những người lên Thục Sơn phái cầu dược đều đau xót phát hiện ra một sự thật là hầu hết mọi người trong Thục Sơn phái đều đã bế quan tu luyện. Còn lúc nào xuất quan thì chẳng rõ.

Lăng Tiêu cũng không phi hành trên không mà mang theo Kim Hổ đi qua một khu rừng tươi tốt. Lần này mục đích ra ngoài của Lăng Tiêu là muốn tới một nơi xa xuôi do tâm linh cảm ứng. Ở đó có một pháp bảo cường đại sắp xuất thế.

Sau trăm năm, Kim Hổ lại tiến vào không gian trong đỉnh một lần nữa thì kinh ngạc phát hiện nơi này sớm đã thành một thế giới! Mà thế giới này lại khiến cho Kim Hổ cực kỳ thích thú.

Ấn tượng của mọi người về Ma tộc đều là thứ bại hoại thập ác bất xá. Cuộc sống bọn họ tràn ngập giết chóc và ngọn lửa địa ngục khủng bố. Trên thực tế thì đó là hiểu nhầm của loài người đối với Ma tộc. Đúng hơn là có người cố tình bôi nhọ Ma tộc

Là một người có huyết mạch hoàng tộc của Ma tộc, Kim Hổ hiển nhiên là cực kỳ thích nơi có khí tức sơn lâm tràn ngập. Hắn ghét hết thảy những thứ đã bị bàn tay con người thay đổi.

Nhìn thấy thế giới trong đỉnh của Lăng Tiêu lại có thể hóa thành một phương như vậy thì Kim Hổ mừng rỡ vô cùng, không ra đi cùng Lăng Tiêu nữa mà yên tâm ở trong đó tu luyện.

Chẳng qua Kim Hổ lại cho rằng thế giới trong đỉnh rất đơn điêu, sinh vật bên trong quá ít. Thế nên thỉnh thoảng hắn lại ra ngoài bắt một vài loại sinh vật, chim bay thú chạy gì cũng có. Lăng Tiêu cũng chẳng thèm quản hắn. Dù sao hắn vốn cũng đã nghĩ tới việc này, hiện tại có Kim Hổ bỏ công ra thì hiển nhiên hắn càng nhẹ thân.

Lăng Tiêu rời đi cũng không phải là chỉ vì tìm kiếm pháp bảo. Pháp bảo của hắn đã có không ít. Bổn mạng pháp bảo Hàm Hàn bảo đỉnh, Kiếm Linh Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, Phệ Hồn Ma Võng bị Lăng Tiêu luyện hóa vô số lần, Huyền Thiên đã khôi phục thực lực khá nhiều, rồi lại còn Hồng Đồng đại chung chưa kịp luyện hóa kia. Bất kỳ thứ bảo vật nào trong đó đều không phải người bình thường có thể có được. Mục đích của Lăng Tiêu lần này là muốn tra xét sự tình tín đồ của thần kia!

Đừng thấy Lăng Tiêu không để ý tới Diệp Thiên mà tưởng rằng hắn không chú ý tới những việc Diệp Thiên nói tới. Lăng Tiêu không muốn đáp ứng Diệp Thiên bởi lẽ dã tâm của hắn quá lớn, có tâm lý muốn lợi dụng Lăng Tiêu. Lăng Tiêu đối với Thanh Hà - Chí cao thần của Thần Giới cũng đâu phải là không hiểu chút gì.

Năm đó khi hắn nắm lấy Thánh Bia nọ đã để lại cho Lăng Tiêu một ấn tượng sâu đậm, kết hợp với những điều Diệp Thiên nói qua về Thánh Bia, hiện giờ nghĩ lại, đại thủ trên cổ tay khắc chứ "vạn" kia hẳn là của Thanh Hà.

Người nọ nếu là Thanh Hà thì thực lực của hắn thực sự khiến Lăng Tiêu kiêng kỵ. Hơn nữa Lăng Tiêu vẫn cảm thấy có một đôi mắt ngay khi hắn bước vào Thánh Vực đã thường xuyên chăm chú theo dõi hắn. Đương nhiên Lăng Tiêu không tìm thấy bất cứ chứng cứ nào chứng minh điều này là thực. Trên thực tế, đối với một Tu Chân giả cường đại như hắn thì cũng chẳng phải chứng minh cho chuyện gì.

Đây thuần túy chỉ là một loại trực giác của Tu Chân giả, hơn nữa tín đồ của thần cũng là trong ngày đại hôn của mình tìm tới Thục Sơn. Nếu nói chuyện đó thần của họ không biết thì Lăng Tiêu không tin. Mấy trăm cường giả thực lực đạt tới cảnh giới Đại viên mãn Chí Cường Giả cùng hành động thì sao có thể không kinh động tới thần chứ.

Cho nên Lăng Tiêu mới khiến mọi người trong Thục Sơn phái bế quan một lần nữa, bản thân thì rời đi để xem có thể tra xét được những tư liệu về cuộc chiến giữa chúng thần thời cổ đại hay không. Như vậy thì trong tương lai nếu Thục Sơn phái có chính thức đối mặt với Thanh Hà cũng có thể bớt đi sự lo lắng.

Trong vòng mấy vạn dặm đều là những cây đại thụ che trời, từ trên cao nhìn xuống trông như một tấm thảm xanh biếc dầy đặc. Mà khi đi trong rừng, dưới chân là lớp lá khô dày, không biết đã tích ở nơi này bao nhiêu năm. Không khí trong rừng rậm hết sức ẩm ướt, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp cây cối chiếu lên mặt đất loang lổ, vô số tro bụi kiêu ngạo nhảy múa trong những dải ánh sáng ấy.

Lăng Tiêu rất ít khi đi lại trong rừng rậm thế này. Đối với đại bộ phận vũ giả trong Thánh Vực, giống như Lam Hi đã đạt tới cảnh giới Đại viên mãn đỉnh phong đều thường là phi hành trường kỳ. Công pháp ngự kiếm phi hành đặc biệt của Thục Sơn phái cũng đủ để Lăng Tiêu phi hành một ngày mười vạn dặm. Chẳng qua nếu như vậy sẽ bỏ qua rất nhiều thứ, không thể cưỡi ngựa xem hoa mà tìm bảo vật.

Loại rừng rậm nguyên thủy che cả trời đất này nếu không phải là người có cảm giác phương hướng mạnh mẽ thì đi trong đó chắc chắn sẽ bị lạc. Bởi vì cây cối trong này đều cao lớn như vậy, đi cả trăm dặm nhìn quanh cũng toàn thấy cây với cây, khung cảnh không có gì khác biệt.

Hơn nữa cảm giác buồn tẻ cũng là một vấn đề lớn. Rất ít người có thể chịu nổi cảm giác tịch mịch này. Chẳng qua đối với Lăng Tiêu mà nói thì chuyện này cũng chẳng có gì. Tịch mịch cũng là một loại tâm tình. Với Lăng Tiêu vừa trải qua chuyện vui lớn thì đây cũng là một chút giúp hắn bình tâm. Đi vài ngày trong rừng rậm, Hữu Tình đạo của Lăng Tiêu lại tinh tiến thêm rất nhiều.

Tới cảnh giới Độ Kiếp Kỳ này thì bất cứ một điểm đề cao nào cũng phải trả bằng cực khổ, thậm chí là nguy cơ lớn. Tu sĩ có thể đạt tới cảnh giới này cũng không có việc gì có thể ngăn cản trái tim truy cầu thiên đạo của bọn họ. Nhưng tu luyện càng nhanh thì lại càng phải sớm đối mặt với thiên kiếp.

Tuy thế nhưng họ sẽ không hề hối tiếc.

Trên đỉnh đầu lại có một người vừa bay vụt qua.

Áo trắng, mũ trắng.

Hình như hắn cũng đang tìm gì đó. Trong lòng Lăng Tiêu hiện lên một chút lo lắng. Tín đồ của thần này tựa hồ đột nhiên nhiều hẳn lên. Một năm trước khi đại hôn của mình, tín đồ của thần này thiếu chút nữa bị diệt toàn quân, chỉ chạy thoát một tên đầu lĩnh. Lúc này mới chỉ qua một thời gian ngắn mà ở nơi này lại gặp phải tín đồ.

Phải biết rằng nơi này là một khu rừng rậm hoang vu hẻo lánh, mấy vạn dặm xung quanh không có người ở. Dưới tình huống này mà có thể bắt gặp thì không phải rõ ràng rằng số lượng tín đồ đã hết sức khồng lồ tới mức kinh người rồi hay sao?

Trong lòng Lăng Tiêu nghĩ vậy, đột nhiên bay vụt lên, hướng về phía hai người mặc trang phục của thần tín đồ kia phóng tới. Hai người này còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã bị Lăng Tiêu bắt, sau đó nhanh chóng bay xuống phía dưới đám cây cối, vung tay tạo thành một đạo kết giới.

Lăng Tiêu nhìn vào mắt hai người này, thậm chí không cần nói một lời liền dùng tinh thần lực mạnh mẽ đột phá rào cản tinh thần của họ. Chí Cường Giả thực lực đạt tới cảnh giới Đại viên mãn đột nhiên đỏ bừng mặt, đôi mắt như lồi ra, thân thể run rẩy!

Lăng Tiêu nhất thời cả kinh, lập tức thu hồi thần thức. Dù là thế nhưng trong đầu Lăng Tiêu cũng vang lên một tiếng nổ ầm ầm, bên trong tinh thần thức hải nổ mạnh liên hồi, giống như núi lửa bộc phát, vô số tin tức ầm ầm kéo tới, kèm theo đó là ác ý khiến cho người ta phải kinh hãi.

Thân thể Lăng Tiêu lùi nhanh lại trong rừng, dọc đường đi không biết đã đụng gãy bao nhiêu đại thụ.

Ầm! Ầm! ....Ầm!

Những tiếng răng rắc rồi tiếng đổ ầm ầm từ trong rừng rậm truyền ra, vô số cây đại thu che trời rầm rầm đổ xuống.

Trong đầu Lăng Tiêu lúc này là một mảnh hỗn loạn, cả tinh thần thức hải sau khi bị nổ mạnh một hồi liền giống như đang bị một cơn lốc đang càn quét.

Lúc này thanh âm của Đại Tự Tại Tâm Kinh tự động vang lên trong tinh thần thức hải của Lăng Tiêu. Đồng thời một pho tượng pháp tướng cao lớn hiện ra, phát ra hàng vạn đạo quang mang.

Khó khăn lắm mới áp trụ được bạo loạn trên người mình, Lăng Tiêu thở dài một hơi, đồng thời hoảng sợ phát hiện, chính mình không ngờ đã đụng gãy thẳng một đường cả trăm cây đại thụ.

Ngay cả những cây đại thụ ba bốn người ôm không xuể cũng bị hắn xuyên qua, tạo thành một lỗ hổng hình người trên thân cây. Mà đại thụ sau khi bị hộ thể chân khí của Lăng Tiêu làm tổn thương thì chẳng bao lâu sau cũng sẽ khô héo mà chết.

Ánh mắt Lăng Tiêu lộ ra quang mang khó tin. Hắn thế nào cũng không ngờ nội trong tinh thần thức hải của tín đồ lại có thể có rào cản tinh thần cường đại tới vậy, lại có lực lượng tinh thần mênh mông như biển, hắn trong lúc bất ngờ không đề phòng xuýt chút nữa là xong đời.

Lăng Tiêu vừa thong thả khôi phục lại tinh thần lực trong cơ thể, vừa bước nhanh trở về chỗ cũ. Khi Lăng Tiêu nhìn thấy hai tín đồ kia thì tròng mắt họ đã lồi ra, tử vong, sắc mặt tím bầm cực kỳ khó coi, hơn nữa còn sưng lên, dường như trước khi chết bị người ta đánh liên tục vào mặt vậy.

Lăng Tiêu thở dài bất đắc dĩ, sau đó ngồi xuống kiểm ra thân thể hai người này một chút, phát hiện không có thứ gì như nhẫn trữ vật, cũng không có thẻ bài chứng minh thân phận. Mỗi người sau lưng chỉ đeo một thanh trường kiếm tầm thường. Loại kiếm này ở Nam Châu tới thành thị nào cũng mua được.

Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, muốn tìm được nơi tập trung của tín đồ trong Thánh Vực này xem ra cũng chẳng dễ dàng.

Đúng lúc này đôi mắt Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại tại một chiếc giày mà một tín đồ đang đi. Chiếc giày này Lăng Tiêu trông có vẻ quen quen, dường như đã gặp ở đâu rồi nhưng trong nhất thời không thể nhớ ra nổi, chỉ đành cười khổ lắc đầu, ầm một cái liền đào một cái hố sâu, hất thi thể hai người này xuống chôn, sau đó lại đi về phía trước.

Đang đi, đột nhiên Lăng Tiêu bừng tỉnh nói:

- Âu Dương gia!

Hóa ra là Lăng Tiêu cuối cùng cũng nhớ ra vì sao đôi giày kia trông quen quen. Năm đó khi mình ở trong mỏ tinh thạch của Âu Dương gia chẳng phải cũng đi loại giày này sao?

Không nói về kích thước thì bề ngoài một chút thay đổi cũng chẳng có. Quần áo vật dụng của các đại gia tộc lớn trong Thánh Vực hầu như là tự cung tự cấp, hiếm khi mua bên ngoài.

Mà thứ giày này người bình thường rất khó chú ý tới, cho nên Âu Dương gia căn bản không thể ngờ được lại có người từ chiếc giày mà nhận ra gia tộc bọn họ.

các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé

cám ơn trước

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương

Lăng Tiêu do dự một chút, cầm một cái Truyền Âm phù nói một câu:

- Triệu Dũng, Âu Dương gia, phải cẩn thận.

Nói xong hắn đóng Truyền Âm phù, hơi do dự một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Thiên đang đứng nhìn một ngọn núi nhỏ không chớp mắt, cau mày nhìn một đám quái thạch, tự nhủ:

- Kỳ quái, mấy mảnh nhỏ đó rõ ràng là ở chỗ này. Tại sao ta tới lại có cảm giác dường như chúng đã biến mất rồi nhỉ? Chẳng lẽ đã có người lấy trước rồi? Chuyện... Chuyện này sao có thể xảy ra chứ! Mảnh nhỏ của Đại Nhật Kim Cương Ấn căn bản là một khối cự thạch che trời! Trừ ta ra thì trong Thánh Vực này còn ai có thể luyện hóa được? Là ai đã lấy nó?

Ánh mắt Diệp Thiên lộ vẻ giữ tợn, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu cảm ứng. Một lát sau, Diệp Thiên mở bừng đôi mắt, trên mặt lộ vẻ lạnh lẽo.

Mảnh nhỏ của Đại Nhật Kim Cương Ấn kia hắn đã cảm ứng được, hiện giờ cách mình mấy chục lý. Nhưng nó lại như ẩn như hiện, hiển nhiên là bị người ta chôn sâu dưới đất, hẳn là có người dùng nó để bố trí cạm bẫy dụ mình lọt vào.

Từ khi Lăng Tiêu cự tuyệt hắn, Diệp Thiên liền rời nhà đi tìm kiếm mảnh vỡ của Đại Nhật Kim Cương Ấn . Bởi vì một ngày hắn còn chưa nắm được Đại Nhật Kim Cương Ấn đầy đủ thì hắn còn chưa có cảm giác an tâm.

Lăng Tiêu mang cho hắn uy hiếp không lớn. Nghiêm khắc mà nói, Lăng Tiêu chỉ gây ra cho Diệp Thiên một loại áp lực. Cho dù tạm thời không đánh lại Lăng Tiêu nhưng Diệp Thiên tin ràng trong tương lại hắn có thể dẫm đạp Lăng Tiêu dưới chân. Hắn đã mấy lần cự tuyệt ý tốt của mình, sẽ có ngày hắn phải hối hận!

Bởi vì Diệp Thiên hắn nắm giữ biện pháp quay trở lại Thần Giới, mà Lăng Tiêu dù có mạnh tới đâu đi nữa, thiên phú có cao tới đâu thì cũng bị ngăn lại tại cảnh giới Đại viên mãn đỉnh phong, không có cơ hội tiến vào Thần Giới.

Đến lúc đó thì mình chỉ tùy tiện phái vài tiểu thần cũng đủ tiêu diệt Lăng Tiêu. Chẳng qua loại nhỏ nhoi như con kiến hôi đó làm sao lại phải khiến ta ...người đứng đầu Thần Giới - Diệp Thiên chú ý chứ?

Sau khi cảm ứng được vị trí của mảnh nhỏ Đại Nhật Kim Cương Ấn kia, Diệp Thiên không dừng lại. Lộ trình mười dặm đối với hắn chẳng qua chỉ là trong chớp mắt.

Đây là một tiểu sơn thôn cực kỳ bình thường, giống như vạn vạn thôn trang khác trong Thánh Vực. Không khí trong thôn yên tĩnh, dân tình thuần phác. Chẳng qua tiểu thôn này cũng có chút khác thường, đó là người ở trong thôn này không bình thường!

Đó là một đám vũ giả thực lực cường đại!

Vũ giả này tùy tiện đem một người ra cũng đều có tu vi không kém, có nam có nữ, nhưng lại không có trẻ nhỏ và người già. Nhìn quanh thì người có vẻ trẻ tuổi nhất cũng đã ngoài bốn mươi.

Người trong thôn không nhiều, đại khái là chỉ có ba trăm người.

Hơn nữa nhà cửa trong thôn trông có vẻ cũ kỹ, hiển nhiên là những người thực lực không kém này đã ở đây khá lâu rồi.

- Hoàng Tuyền, mau tới giúp ta một tay, đem khối đá cổ quái này dựng lên!

Một thanh niên vẫy tay hô to, sau đó cố sức đẩy một khối đá cao chừng mười trượng, rộng tới năm sáu thước.

Người tên là Hoàng Tuyền kia là một thanh niên mặt mày anh tuấn, trên trán lờ mờ tỏa ra một tia ngạo khí. Từ thân thể hắn toát lên một nét uy nghiêm của người ở trên cao. Chẳng qua hắn có vẻ rất bình thản, lên tiếng:

- Tiểu Trận, người đợi một lát. Thôn trưởng còn chưa tới mà. Bảo ngươi đi tìm một tảng đá đặt trước cửa thôn cho giống Thục Sơn phái mà ngươi sao lại đem về một tảng đá xấu thế hả?

Tiểu Trận nghe vậy liền có vẻ không vui, lẩm bẩm:

- Ngươi là con thôn trưởng đương nhiên là không hiểu nổi khó khăn của chúng ta, tảng đá này là ta khiêng hơn mười dặm từ trên núi về. Nó nặng quá thế, thiếu chút nữa là đè gãy vai ta rồi. Còn vì sao chọn nó thì là vì ta cảm thấy nó bất bình thường!

Hoàng Tuyền nở nụ cười bất đắc dĩ, trong lòng thầm nói năm đó phụ thân mình là người được chọn làm gia chủ Hoàng gia Đông châu, chẳng hiểu sao lại bỏ đi chạy tới nơi này là thôn trưởng, thật là quá hi hữu!

Cũng may là Hoàng Tuyền không phải là người biểu lộ mọi chuyện ra mặt, cũng không phải là người tranh hơn thua với người cùng thôn. Phụ thân hắn đã từng nói, người hấp dẫn nhất chính là người biết bỏ qua, cần gì phải tranh chấp với người khác chứ?

Hoàng Tuyền đi tới, lấy tay sờ sờ lên tảng đá này. Một cỗ năng lượng ba động lờ mờ từ bên trong đó truyền ra. Nếu không có người tinh tế như Tiểu Trận phát hiện ra thì hắn tin rằng chính mình cũng không thể này nhận thấy được biến hóa này.

- Ngươi đừng nói thêm nữa. Tảng đá này đúng là hơi cổ quái. Được rồi, ta giúp ngươi dựng thẳng nói dậy.

Hoàng Tuyền vừa nói vừa chuẩn bị giúp Tiểu Trận. Thực ra dựng một tảng đá lớn ở cửa thôn cũng chưa chắc là muốn học theo Thục Sơn phái. Loại cự thạch này dùng để luyện kiếm cũng thật không tồi.

Đúng lúc này, Hoàng Tuyền đột nhiên có cảm giác không đúng, vừa ngẩng đầu lên chợt thấy một nhân ảnh từ trên bầu trời phóng tới.

Thep bản năng, Hoàng Tuyền liền kéo Tiểu Trận chạy sang một bên. Hắn cũng không biết là cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không biết vì sao mình là muốn chạy trốn.

Nhưng ngay khi thân thể Hoàng Tuyền vừa mới rời đi thì chợt nghe thấy một tiếng nổ ầm ầm vang lên!

Mặt đất nơi hắn vừa đứng xuất hiện một cái hố to sâu hơn mười thước, trong lòng hố còn có nước chảy ra.

Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trán Hoàng Tuyền. Hắn nhìn thấy một bóng người màu xanh rơi xuống cự thạch trước mắt, cũng không thấy hắn làm động tác gì mà trực tiếp có thể chụp lấy khối cự thạch đó định mang đi.

Hoàng Tuyền lúc này không hiểu dũng khí ở đâu ra, hô lớn:

- Có người tiến công thôn, mau ra đây giúp chúng ta!

Trên thực tế ngay khi đạo kiếm khí ầm ầm va chạm với mặt đất thì đã có rất nhiều người đi ra rồi. Hầu như chỉ trong nháy mắt sau khi Hoàng Tuyền dứt lời thì đã có mấy chục người vây quanh Diệp Thiên.

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng nhìn đám người vây quanh mình, đột nhiên mở miệng hỏi:

- Các người là ai? Từ đâu tới?

- Dám tới chỗ chúng ta giương oai, đừng nghe hắn nói nhảm, sát!

Trong đám người bao vây có một người đột nhiên hét lớn, rút ra một thanh bảo kiếm. Kiếm khí chợt lóe lên. Một đạo kiếm khí màu đỏ phóng về phía Diệp Thiên. Trong không khí đột nhiên xuất hiện sóng nhiệt cuồn cuộn.

Mà Diệp Thiên vốn có ý định giết sạch đám người này đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn thấy tu vi của đám người này không thấp trong lòng liền nghĩ: Nếu có thể thu phục những người này làm thủ hạ thì tuyệt đối sẽ trở thành một cỗ trợ lực rất được!

Mang theo tâm lý này, Diệp Thiên nương tay vài phần.

Cheng cheng!

Một loạt tiếng binh khí va chạm kịch liệt vang lên. Ngay sau đó liên tục có tiếng hô ngạc nhiên của mấy người vang lên. Những người này đều trợn mắt há mồm nhìn binh khí trong tay, đột nhiên phát hiện ra binh khí của mình không ngờ chỉ va chạm với người này trong nháy mắt đã bị chém làm hai đoạn.

Diệp Thiên nhìn đám người đang trố mắt kia, nở nụ cười nhạt, sau đó nói:

- Thế nào, đã phục chưa?

Những thôn dân thực lực mạnh mẽ mất hơn nửa ngày mới thoát khỏi trạng thái ngây ra như phỗng, khó tin nhìn thanh kiếm gãy trên tay mình, đột nhiên ném kiếm xuống mặt đất, ngồi xổm xuống gào khóc.

Sau đó có người dùng nửa thanh kiếm gãy chỉ Diệp Thiên phẫn nộ quát:

- Có bản lãnh thì ngươi giết chúng ta đi! Ngươi chặt gãy vũ khí của chúng ta còn hỏi chúng ta có phục hay không! Sĩ khả sát bất khả nhục! Động thủ đi!

Diệp Thiên nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, không chút do dự khoát tay. Một đạo kiếm khí vèo một cái vọt tới người vừa nói.

Thôn dân vừa nói dứt lời liền bị một đạo kiếm khí xuyên qua tim, thanh kiếm gãy trong tay rơi cạch xuống đất một cái, sau đó cánh tay vô lực hạ xuống. Người đó phịch một tiếng ngã xuống đất, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, không ngờ kẻ kia lại lạnh lùng như vậy, vừa nói liền ra tay ngay.

- Chính ngươi muốn chết thì đừng trách người khác.

Diệp Thiên lạnh nhạt nói, sau đó nhìn kỹ mấy người này, cất tiếng nói lạnh như băng hỏi:

- Còn không phục sao?

Những người này dường như đã bị cảnh tượng vừa rồi dọa, mặc dù ánh mắt bất thiện nhìn Diệp Thiên nhưng cũng không có ai dám nói gì nữa. Một cảm giác khuất nhục tràn ngập trong tim họ.

Diệp Thiên lạnh lùng cười:

- Các người đã không có ai nói gì, ta coi như là các ngươi chịu rồi! Từ giờ trở đi, các ngươi sẽ trở thành nô phó của ta. Hừ, rất nhanh các người sẽ phát hiện ra, làm nô phó cho ta quả thực là sự việc trọng yếu nhất trong cuộc đời của các người, cũng là sự việc tốt đẹp nhất! Các người trong tương lai thậm chí có thể vì đó mà cảm thấy vinh quang!

- Kẻ vô sỉ từ bên ngoài tới! Đừng có khoác loác nữa!

Một tiếng nói vang vọng như tiếng sấm vang lên, sau đó một cỗ năng lượng hùng hồn đánh thẳng tới Diệp Thiên, khiến cuồng phong cuồn cuộn quét khắp mặt đất.

Diệp Thiên lạnh lùng cười, miệng đáp:

- Chút thực lực ấy mà dám kiêu ngạo sao, chết đi cho ta!

Vừa nói thì một cỗ lực lượng cường đại hơn vô số lần từ trên người Diệp Thiên mạnh mẽ phát ra, đánh bật luồng lực lượng kia trở về.

- Hả!

Người nọ phát ra một tiếng thét kinh hãi, thân thể như diều đứt dây bị đánh bay đi.

- Thôn trưởng!

- Cha!

- Tam thúc!

Một loạt tiếng kêu liền vang lên. Hầu như mọi người đều chạy lại phía vũ giả vừa bị đánh bay kia.

- Ha ha ha, một đám vô tri, hiện giờ đã phục hay chưa?

Diệp Thiên âm trầm nói:

- Nếu còn không phục thì ta sẽ cho cái thôn này biến mất vĩnh viễn khỏi Thánh Vực mênh mông này!

- Ngươi quá đáng quá! Kẻ từ bên ngoài tới, ngươi rốt cục là ai? Chẳng lẽ ngươi là người do kẻ thù của chúng ta phái tới sao?

- Không cần phải nói nhảm với hắn! Mọi người cùng xông lên giết chết tên súc sinh này!

Hoàng Tuyền nhìn phụ thân hơi thở mong manh, vẻ mặt đau đớn giận dữ hét lên.

Mà lúc này Diệp Thiên biến sắc, đột nhiên ôm khối cự thạch, thân thể nhanh như chớp biến mất. Ngay sau đó thân ảnh Lăng Tiêu xuất hiện ở nơi này, nhìn về phương hướng Diệp Thiên vừa rời đi một cái, sau đó lại nhìn về phía đám thôn dân này.

Lúc này đám thôn dân đã đứng dậy, tràn ngập cảnh giác nhìn về phía Lăng Tiêu. Phía sau đám người này chợt vang lên vài tiếng kho khan.

- Khụ khụ.... đừng lo, hắn không phải là muốn hại chúng ta.

Mọi người nghe thấy trưởng thôn nói vậy lập tức đứng ở đó nhưng ánh mắt nhìn Lăng Tiêu vẫn mang vẻ cảnh giác. Vừa rồi Diệp Thiên quả thực rất dã man, vừa mới xuất hiện đã giết chết một thôn dân của bọn họ, lại đả thương trưởng thôn. Hiện tại người họ không thể nhìn thấy sâu cạn này lại đột nhiên hiện ra, khiến họ không thể không đề phòng.

Lăng Tiêu lúc này nhìn thấy lão giả vừa nói kia, thực lực rõ ràng không kém lại bị Diệp Thiên một kích khiến trọng thương, trong lòng thầm nói:

- Thực lực Diệp Thiên tăng lên cũng nhanh thật. Chẳng qua hắn sao lại chạy tới nơi này, lại đoạt một khối đá lớn làm gì?

Bởi vì tốc độ Diệp Thiên quá nhanh cho nên Lăng Tiêu cũng không thể cảm nhận được gì từ tảng đó nọ. Vì thế hắn cũng chỉ đoán là tảng đá đó không đơn giản.

Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt lão giả, vừa vươn tay ra, Hoàng Tuyền ở phía sau đã nổi giận gầm lên:

- Làm gì!

- Tuyền nhi, đừng nói, khụ khụ.

Lão giả nói một câu đã có vẻ cố hết sức. Chẳng qua lời nói của hắn rất có trọng lượng, vừa dứt lời là Hoàng Tuyền liền dừng lại, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đưa tay đặt lên cổ tay của lão giả, thở dài một tiếng, sau đó nói: - Ngươi có bệnh.

- Ngươi mới có bệnh!

Hoàng Tuyền phía sau nhất thời nóng nảy, không nhịn được phẫn nộ lớn tiếng quát: - Ngươi tới đây làm gì? Còn không xéo đi! Đừng ở chỗ này chướng mắt!

- Tuyền nhi....khụ khụ khụ...ngươi muốn chọc ta tức chết...sao? Lão giả bởi vì tâm tình kích động, khuôn mặt đỏ bừng. Vốn lão đang nằm trên mặt đất liền khom lưng nồi dậy, sau đó chỉ vào đứa con mình thở hổn hển nói: - Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được nóng vội, làm việc phải tính trước tính sau, muốn nói gì cũng phải suy nghĩ ba bốn lần mới nói! Sao người mãi không nhớ hả? Ngươi có biết là nếu vị ân công này không tới kịp thì chúng ta....đều đã bị người ta giết sạch rồi hay không?

- Hả?

các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé

cám ơn trước

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK