Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với tu vi độ kiếp của Thánh Vực đại đế, có thể khai mở không gian? Hoặc là ngộ được thiên đạo? Lăng Tiêu lắc đầu, cảm thấy điều này rất khó tin, hoặc ít ra là hắn không tin.

Trái ngược với sự hoài nghi của Lăng Tiêu, vẻ mặt của Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Kỳ thì rung động, thật sự có Thánh Vực, và Thánh Vực thu nhận cường giả như thế.

Thật sự là đại khai nhãn giới!

Đột nhiên hai mắt của Lăng Tiêu ngưng trọng, thấp giọng:

- Cẩn thận, có người đến!

Dù sao, tràng cảnh lúc nãy cũng gây chú ý quá mức, sợ rằng có không ít người thấy được cảnh tượng nơi này, hơn nữa, hôm nay là ngày thục sơn kiếm phái khai tông lập phái, có rất nhiều người của các thế gia ẩn thế tập trung ở phía nam của đế quốc lam nguyệt, cảnh tượng dị thường này, nếu như không có người đến xem xét thì đó mới là bất thường.

Nghe Lăng Tiêu nói, mọi người đều tập trung tinh thần, cố gắng hạ thấp năng lượng dao động trên người xuống mức thấp nhất. Lúc này Lăng Tiêu nhìn thấy từ phía chân trời, có ba người bay đến như chớp!

Lăng Tiêu rùng mình, thầm nói "sao lại là ba lão gia hỏa này!". Từ xa Lăng Tiêu đã nhận ra bọn họ, chính là ba Kiếm Tôn của Liệt gia.

Bọn họ đối với mình không có hảo ý, nếu hôm nay Công Tôn hoàng không kịp đến thì Lăng Tiêu chỉ còn biện pháp là đối kháng với bọn họ, như thế thì không khí vui mừng trong đại lễ của thục sơn sẽ bị ảnh hưởng.

Cho nên, đối với ba Kiếm Tôn này, Lăng Tiêu không hề có tí hảo cảm nào, trước đó Liệt Khuyết cũng nói cho hắn biết lần này bọn họ đến đây không hề có hảo ý.

Còn có gì ngoài trận pháp là thuật luyện đan của hắn? Lăng Tiêu có thể trong vài năm ngắn ngủi phát triển được như thế, làm sao không hấp dẫn người khác cơ chứ!

Liệt gia chú ý đến hắn, tần gia cũng chú ý! Hôm nay tần gia phái đến hai Kiếm Tôn, mục đích thì không cần phải nói cũng biết, cũng chẳng khác gì người của Liệt gia. Chỉ có điều là Liệt gia không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.

Một đám rùa đen!

Lăng Tiêu cực kỳ căm ghét!

Lúc này, ba Kiếm Tôn của Liệt gia dừng lại ở nơi vừa rồi Công Tôn hoàng đứng, sau đó nhìn cảnh tượng bên dưới, tất cả cây cối xung quanh, lấy Công Tôn hoàng làm trung tâm, tất cả mọi thứ đều đổ ra phía ngoài tạo thành một vòng tròn!

Ngay cả Liệt Tùy Thiên, khi thấy tình cảnh này, cũng không nhịn được mà hít một hơi dài, nói:

- Có... Có chuyện gì đã xảy ra? Tựa như không phải là có bảo vật xuất thế!

Liệt Tùy Phong cau mày, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn lên trời, không hề có một gợn mây, ánh trăng sáng tỏ, soi sáng cả vùng, huyền ảo, xinh đẹp.

Đột nhiên một gã Kiếm Hoàng cấp bốn sau lưng Công Tôn Kiếm giật mình.

Liệt Tùy Thiên nhìn về chỗ đám người của Lăng Tiêu, cười lạnh:

- Ai đó, đừng giấu đầu lòi đuôi nữa, ra đi!

Cảm giác thật nhạy bén!

Lăng Tiêu thầm than một tiếng, nhưng mọi người không có ý định nhúc nhích, đều ôm một tia hi vọng, tốt nhất là Liệt Tùy Thiên tưởng rằng vừa rồi chỉ là một dã thú mà thôi.

- Hù ư còn muốn lão phu đích thân mời ra sao? Đừng tưởng lão phu không biết! Làm sao có dã thú dám xuất hiện ở đây sau động tĩnh vừa rồi, nếu không ra thì đừng trách ta không khách khí!

Thanh âm của Liệt Tùy Thiên lạnh như băng, đập tan mọi ảo tưởng của mọi người. Công Tôn Kiếm vội bật dậy, nhưng bị người vừa làm ra động tĩnh lúc nãy kéo lại, cười ha hả nói:

- Sao, đỉnh núi vô chủ này, chẳng lẽ lại là địa bàn của Liệt gia sao?

Tất cả mọi người đều hiểu rõ ý của Kiếm Hoàng đó, chính là muốn hy sinh để bảo toàn mạng cho mọi người, hắn phi thân lên, đứng từ xa nhìn về phía ba Kiếm Tôn của Liệt gia.

Liệt Tùy Vũ liếc mắt một cái là nhận ra được đối phương là Kiếm Hoàng của gia tộc Công Tôn, hai người bên cạnh nói:

- Là Kiếm Hoàng của côn tôn gia, đi theo bên cạnh Công Tôn Kiếm, nếu hắn xuất hiện ở chỗ này thì Công Tôn Kiếm cũng ở đây!

Khoảng cách mấy ngàn thước, đừng nói là vũ giả bình thường cho dù là Kiếm Tông Kiếm Hoàng cũng không cách nào nghe được đối phương nói gì, nhưng trong đội ngũ này lại có Lăng Tiêu.

Tu chân giả nguyên anh kỳ có cảm giác nhạy bén, trong phạm vi hai mươi dặm, nếu dụng tâm thì một cọng cỏ lay động cũng biết được, đừng nói chi là những lời nói của Liệt Tùy Vũ.

Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, hướng về phía Kiếm Hoàng của Công Tôn gia nói:

- Bọn họ phát hiện ra chúng ra rồi, các người hãy rời đi, Liệt gia đến tìm ta, không liên quan gì đến các người!

- Đại ca nói gì thế? Người của Công Tôn gia là hạng người sợ chết sao?

Công Tôn Kiếm còn chưa hết đau buồn vì chuyện của gia gia, tâm tình kích động, nhưng trong đôi mắt lại hiển rõ ý chân thành, Lăng Tiêu thấy thế thì thở dài, sau đó lấy Khí Hàn Bảo Đỉnh ra, nói:

- Các người vào thôi, nếu một ngày sau ta còn không đưa các người ra thì... Vũ Đồng tỷ tỷ, tỷ biết làm thế nào rồi chứ!

"Ha ha ha ha ha ha!"

Liệt Tùy Thiên chợt cười lớn, thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi có được thì không tốn công! Bọn họ lao tâm khổ trí muốn tìm cách uy hiếp Lăng Tiêu, nhưng không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này, thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn, khiến cho bọn họ vô cùng cao hứng!

Tống Kỳ thấy Khí Hàn Bảo Đỉnh, ánh mắt lóe lên, hiển nhiên nhận ra vật này là ở nhà mình, nhưng thứ này đã ở tại hải vực của tống gia mấy ngàn năm mà không ai biết cách sử dụng, nhưng đến tay của Lăng Tiêu, thì lại phát dương quang đại.

Thượng Quan Vũ Đồng không nghĩ đến là sẽ gặp người của Liệt gia, nên có muốn làm gì khác thì cũng không kịp nữa, nhìn Lăng Tiêu nói:

- Ngươi chắc sẽ chạy thoát?

- Đương nhiên!

Lăng Tiêu nói như đinh đóng cột. Trên thực tế, Lăng Tiêu cũng không biết ngự kiếm thuật của mình có thể nhanh hơn tốc độ của ngũ giai Kiếm Tôn của Liệt gia hay không!

Thượng Quan Vũ Đồng cắn chặt răng, đột nhiên nói một câu:

- Được, chúng ta vào! Lăng Tiêu, một ngày sau, nếu ngươi chết, ta sẽ tự sát!

Nói xong mặt của Thượng Quan Vũ Đồng đỏ bừng, sau đó tiến vào Khí Hàn Bảo Đỉnh.

Lời này chẳng khác nào ở trước mặt mọi người mà biểu lộ với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu sửng sốt một chút, rồi cười khổ trong lòng, hà tất phải như thế? Muốn giết ta, dễ vậy sao?

Công Tôn Kiếm cũng dẫn theo các Kiếm Hoàng của Công Tôn gia nhảy vào Khí Hàn Bảo Đỉnh, Tống Kỳ đi vào sau cùng, bởi vì nếu ở bên ngoài thì cũng chỉ vướng chân mà thôi, Kiếm Hoàng đứng trước Kiếm Tôn, căn bản là không có cân lượng gì!

Lăng Tiêu, bảo trọng!

Tống Kỳ nói xong thì nhảy vào Khí Hàn Bảo Đỉnh!

Đồng thời, ba Kiếm Tôn của Liệt gia cũng đã bay đến gần, Liệt Tùy Vũ thấy Lăng Tiêu thì trong mắt hiện ra vẻ căm hận. Cười lớn:

- Lăng Tiêu, món nợ sáu tháng trước, nay đã đến lúc phải trả, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như thế!

Lúc này, Liệt Khuyết vừa chạy đến, nhìn thấy tình hình này trong lòng hắn vô cùng lo lắng, nhưng trước mặt ba trưởng lão có thực lực Kiếm Tôn, hắn căn bản là không dám có phản ứng gì. Nếu có thể, hắn nguyện ý bị trục xuất khỏi gia tộc để cứu Lăng Tiêu.

Cho nên, Liệt Khuyết chỉ có thể kỳ vọng, các trưởng lão chỉ muốn bắt Lăng Tiêu để tra hỏi cơ mật chứ không có giết hắn, như thế thì hắn vẫn còn cơ hội để cứu Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu thu Khí Hàn Bảo Đỉnh vào giới chỉ rồi lấy từ trong giới chỉ ra một thanh bảo kiếm, từ từ rút ra, chỉ vào Liệt Tùy Vũ, cười lạnh:

- Đừng nói nhảm, ta biết ý đồ của các ngươi khi đến đây, Liệt Tùy Vũ, xem ra trận mưa đó vẫn chưa giúp ngươi tỉnh lại, cũng được. Có dám đánh với ta một trận? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, ngươi sống bao nhiêu năm, cũng chỉ như một con chó già mà thôi!

- Lăng Tiêu, ngươi muốn chết!

Liệt Tùy Vũ bạo nộ, trực tiếp đánh về phía Lăng Tiêu.

- Lưu mạng hắn lại!

- Không thể giết hắn!

Liệt Tùy Phong và Liệt Tùy Thiên ở phía sau đồng thanh hô lên, bởi vì bọn họ nhận ra Liệt Tùy Vũ đã bị Lăng Tiêu chọc giận, tên Lăng Tiêu kia làm sao có thể chống lại một kích trí mạng của Kiếm Tôn cấp bốn?

Liệt Khuyết thì thầm than trong lòng, lắc đầu không thôi, đại ca quả thật là cuồng ngạo quá mức, đây là ba Kiếm Tôn đó! Cho dù có đánh bại một người thì vẫn còn lại hai người, làm sao có thể trốn được? Nếu như thế thì tốt hơn là lưu lại sức lực để đào tẩu.

Lúc này, Liệt Dương cuối cùng cũng chạy đến, đứng ở bên cạng Liệt Khuyết, thở hổn hển, hắn vừa kịp thấy Liệt Tùy Vũ đánh về phía Lăng Tiêu, mặc dù hắn không biết tại sao lại gặp được Lăng Tiêu ở chỗ này nhưng hắn không nghĩ ngợi nhiều, khóe miệng nhếch lên, rồi cười rộ. Sau đó quay đầu nhìn Liệt Khuyết:

- Hiền đệ, sao ta thấy hình như ngươi không có cao hứng?

Liệt Khuyết rùng mình, chột dạ, thầm nghĩ hắn đã nhìn ra sơ hở của mình, lắc đầu cười nói:

- Nào có, ta rất cao hứng!

- Hừ.

Liệt Dương hừ mũi một cái, quay đầu lại hưng phấn nhìn Liệt Tùy Vũ công kích Lăng Tiêu, không để ý đến Liệt Khuyết, trong lòng thầm nói:

- Tiểu tử, có đánh chết ta cũng không tin là ngươi không có quan hệ gì với Lăng Tiêu! Chờ xem, lần này sau khi về gia tộc, ngươi có thể vĩnh viễn đi đến thế tục rồi! Dám đấu với ta...

Liệt Tùy Vũ đã động nộ, bị một tên tiểu oa nhi hai mươi tuổi, trêu chọc mấy lần, thể diện còn đâu nữa, là một người có tham vọng trùng kích Thánh Vực, điều này là điều không thể chấp nhận được.

Trong tay của Liệt Tùy Vũ chỉ là một thanh kiếm bình thường, nhưng kiếm chiêu vô cùng tinh diệu, đạt đến cảnh giới này của lão, khí thế, kiếm chiêu, công pháp, lực lượng, tất cả đều phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, giơ tay nhấc chân, trông như lơ đãng, nhẹ nhàng nhưng lại mang đầy sát ý.

Lăng Tiêu nhìn thấy Liệt Tùy Vũ xuất kiếm, khí thế ác liệt, cũng tập trung tinh thần, muốn đối chiến với đối phương. Một Kiếm Tôn vừa đánh có thể vừa hấp thu thiên địa linh khí, cho nên muốn giết chết một Kiếm Tôn trừ khi có thể áp đảo đối phương, nếu không thì rất khó.

Thân hình của Lăng Tiêu phiêu hốt, bộ pháp tinh diệu, tinh thần kiếm quyết thi triển ra, cổ tay run nhẹ, vạn điểm tinh quang hiện lên, thấy thế thì Liệt Tùy Phong và Liệt Tùy Thiên đều say mê, nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì bọn họ tuyệt đối không tin một thanh niên chỉ hơn hai mươi mà lại có thể thi triển ra kiếm kỹ thần kỳ như thế!

Hơn nữa bộ pháp của hắn linh diệu vô cùng, trong không trung hiện ra vô số tàn ảnh của hắn!

Dưới ánh trăng, trông như quỷ mị!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK