Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thanh Minh sửng sốt rất lâu nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tuy Lục Thanh Minh đã biết rõ có chuyện gì xảy ra nhưng loại cảm giác khó tin lại bao phủ dày đặc trong đầu hắn, đã thay thế cho tất cả những ý nghĩ khác. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất:

-Sao lại thế này? Sao lại thế này?

Những biểu cảm trên gương mặt Lục Thanh Minh rất đặc sắc, trên mặt còn chưa mất đi nụ cười cứng ngắc và vẫn kinh hoàng giống như trước, đồng thời những cơ thịt trên mặt cũng liên tục co giật.

Rất lâu sau hắn mới hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, hắn cười gượng nói:

-Lăng, Lăng tông chủ...Ngươi có ý gì? Ta không hiểu ngươi đang nói gì?

Lục Thanh Minh nói xong thì quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoắc Thanh Thanh đang nằm trên giường, sau đó giống như tỉnh ngộ ra nói:

-À! Lăng tông chủ, ngươi đến vì đồ đệ bảo bối này sao? À...À, chuyện này cũng không thể trách ta được, là nàng, là chính nàng chạy đến trên giường của ta. Lăng tông chủ có kiều thê mỹ thiếp bao quanh, tất nhiên cũng hiểu được chuyện này, ha ha, đàn ông mà... ....

Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không phản ứng lại lời nói của Lục Thanh Minh, dù muốn giết chết tên này Lăng Tiêu cũng muốn để cho chính Thanh Thanh ra tay. Hắn đi lại trước giường, trong ánh mắt Lục Thanh Minh lóe lên chút châm biếm, thầm nghĩ:

-Lăng Tiêu, ngươi tự xưng là nhất đại luyện đan tông sư thì có năng lực thế nào chứ? Hừ! Ta cũng không tin bất kỳ loại độc gì trên đời này ngươi cũng có thể giải được! Huống hồ đây lại là Xuân Phong Hoan Du Tán...Căn bản là không có thuốc giải. Đây là một phương thuốc từ trên Thần giới truyền xuống, dù là những loại nữ thần trong sạch như băng cao cao tại thượng mà trúng phải loại độc này cũng chỉ bắt buộc phải đi vào khuôn khổ. Để ta xem ngươi có khả năng làm đồ đệ tỉnh lại hay không, một lúc nữa sẽ có người phát hiện điều dị thường này! Đến lúc đó...Hừ!

Lục Thanh Minh vừa chậm rãi sửa sang lại quần áo đả cởi ra một nữa vừa quay đầu nhìn Lăng Tiêu đang nhíu mày nhưng dáng vẻ rất ung dung, vẻ châm chọc trong ánh mắt Lục Thanh Minh càng lúc càng rõ ràng.

Lăng Tiêu quay đầu, sát ý trong mắt hắn lại càng trở nên nồng đậm, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Minh lúc này đã bình tĩnh trở lại và mang theo vài phần đắc ý. Giọng nói của Lăng Tiêu trở nên cực kỳ tức giận:

-Lục Thanh Minh, ngươi muốn chết à! Ngươi dám cho nàng ta dùng loại thuốc này sao?

Lục Thanh Minh tin Lăng Tiêu chẳng dám làm gì mình ở nơi đây, dù hiện tại hắn chỉ là một bộ phận thế lực mà Thục Sơn phái là chủ, nhưng sau khi bọn họ rời khỏi đám gia tộc này thì Thục Sơn phái sẽ trở thành một cây chống trời.

Lục Thanh Minh nghĩ vậy thì thản nhiên cười:

-Lăng tông chủ, việc đã đến nước này sao không tạo ra một ân huệ, gả Thanh Thanh cô nương cho ta là được. Ta có thể bảo đảm không để cho Thanh Thanh cô nương gặp phải bất kỳ uất ức nào, mà Lục gia cũng sẽ dùng toàn lực trợ giúp Thục Sơn phái, tiện cả đôi đường, tất cả mọi người đều vui vẻ, không phải rất tốt sao?

Lăng Tiêu vung tay lên, hắn rót thẳng vào người Thanh Thanh một luồng tiên khí, đồng thời cũng lạnh lùng nói:

-Câm miệng!

Lục Thanh Minh trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào Thanh Thanh, lúc này nàng ư một tiếng rồi mở to hai mắt ra hung hăng tung một chưởng về phía Lăng Tiêu. Một chưởng này Thanh Thanh đã dùng toàn bộ lực khí của chính mình, một lực lượng giống như dời núi lấy biển phóng thẳng về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu khẽ phẩy tay, lực lượng khổng lồ của Hoắc Thanh Thanh lập tức biến mất trong vô hình giống như có đến mà không có về.

-Nha đầu ngốc, lần sau thấy rõ ràng là ai thì hãy ra tay!

Giọng nói ôn hòa của Lăng Tiêu vang lên, đồng thời Hoắc Thanh Thanh cũng đã có phản ứng. Nàng khóc lên thành tiếng rồi nhào thẳng vào trong lồng ngực Lăng Tiêu:

-Tông chủ, ngài tới cứu ta sao?

Lăng Tiêu khẽ vỗ nhẹ lên lưng của Hoắc Thanh Thanh rồi dùng giọng ôn hòa nói:

-Không có chuyện gì đâu, đừng khóc!

Khoảnh khắc khi Hoắc Thanh Thanh tỉnh lại thì vẻ mặt của Lục Thanh Minh đột nhiên biến đổi, hắn dùng một loại tốc độ cực kỳ nhanh phóng thẳng ra ngoài chạy trốn. Tuy hắn không biết rốt cuộc Lăng Tiêu đã dùng phương pháp gì, không ngờ có thể giải trừ được Xuân Phong Hoan Du Tán này, nhưng có một chuyện hắn hiểu rất rõ:

-Nếu không chạy thì chắc chắn sẽ chết!

-Đùng!

Khi tiếng nổ này vang lên, đồng thời cũng có một tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy Lục Thanh Minh ôm lấy đầu rồi quay lại dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn Lăng Tiêu.

Lúc này Lăng Tiêu cũng quay đầu lại rồi thảnh nhiên nói:

-Ngươi không cảm thấy xảy ra động tĩnh lớn thế này mà không có người nào đến xem, có vẻ không bình thường sao? Ngươi còn muốn chạy, ức hiếp đệ tử Thục Sơn ta nếu như để cho ngươi chạy thoát dễ dàng, thì mặt mũi một tông chủ như ta có còn nữa không?

Ánh mắt Hoắc Thanh Thanh tràn đầy thù hận, giống như hai thanh kiếm sắc bắn thẳng về phía Lục Thiên Minh. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói:

-Lục Thanh Minh, ngươi là loại cầm thú.

Lục Thanh Minh cười gượng rồi tự giải thích:

-Hoắc Thanh Thanh, ngươi tự nguyện theo ta tới nơi đây, chuyện này do ngươi không biết xấu hổ, sao lại đổ hết lên đầu ta?

Nói xong Lục Thanh Minh nhìn về phía Lăng Tiêu:

-Thục Sơn phái của ngươi cũng là môn phái có danh tiếng, không thể không nói chuyện có đạo lý được... ....

-Tông chủ, hắn nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, còn có vài tên trưởng lão Lục gia nên Thanh Thanh cũng không nghi ngờ. Thậm chí sau khi uống cạn ly trà bọn họ bưng tới, không ngờ, đạo đức của đám người bọn họ, đám người Lục gia này...Không có người nào tốt.

Lăng Tiêu thầm nghĩ:

-Khó trách con nha đầu tinh ranh Thanh Thanh này cũng bị mắc mưu, thì ra...Còn có đồng lõa!

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt hắn lại trở nên lạnh lùng. Hắn nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Minh rồi nói:

-Ngươi còn gì để nói nữa?

Lục Thanh Minh biết mình không phải là đối thủ của Lăng Tiêu, nếu Lăng Tiêu vì Hoắc Thanh Thanh mà ra tay thì ngày hôm nay hắn chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng trong lòng Lục Thanh Minh vẫn thầm kêu may mắn, hắn tin Lăng Tiêu sẽ không dám công khai giết hắn ngay tại chỗ này.

-Lăng Tiêu, ngươi không thể giết ta... ....

Lục Thanh Minh nói xong mới đột nhiên phát hiện ra cơ thể của mình không thể di chuyển được nữa. Lúc này miệng hắn cũng khép chặt lại, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Bây giờ hắn đã hoàn toàn cảm thấy sợ hãi, vốn hắn còn muốn đi ra ngoài lấy ra một chất kịch độc để uy hiếp Lăng Tiêu, cùng lắm thì hai bên đều chết. Nhưng Lục Thanh Minh lại không ngờ, Lăng Tiêu lại không cho hắn bất kỳ cơ hội nào mà trực tiếp giam cầm hắn lại. Hai mắt Lục Thanh Minh đột nhiên xoay chuyển không ngừng, trong đó hiện lên vẻ cầu xin.

Lăng Tiêu hướng về phía Hoắc Thanh Thanh đã lệ rơi đầy mặt khẽ nói:

-Đi thôi!

Hoắc Thanh Thanh cắn răng đi từng bước về phía Lục Thiên Minh.

Cuối cùng cũng có người phát hiện ra điều khác thường nơi đây, người đến đây đầu tiên chính là Tôn Lập.

Tôn Lập kinh hoàng cảm giác được trước mặt giống như có một bức chắn vô hình, với thực lực của lão mà cũng không thể nhìn thấy được bên trong đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lão có thể cảm giác được chủ nhân đã trở lại, đồng thời trong lòng lão cũng mơ hồ có một loại cảm giác không đúng, trong không khí hình như lẫn chút tức giận.

Người đến đây sau đó chính là những trưởng lão Lục gia cảm thấy bất an, bọn họ trở thành đồng lõa của Lục Thanh Minh và cũng biết rõ sự khủng bố của Lăng Tiêu, người nào cũng sợ tên sát thần kia đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

Dù khả năng đó là không lớn.

Hoắc Thanh Thanh lật cổ tay, một thanh dao găm lập tức xuất hiện trên tay nàng. Vẻ mặt nàng không có chút biểu cảm nào, nàng đưa tay về phía trước..Hung hăng đâm thật mạnh vào vị trí trái tim của Lục Thanh Minh. Trái tim của tên này lập tức bị đâm thủng, cơ thể lập tức co giật vài cái, sau đó ánh mắt hắn trừng lên thật lớn, bên trong còn ẩn giấu sự sợ hãi, hối hận và cầu xin.

Hoắc Thanh Thanh buông tay, trên khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ nóng. Ngày hôm nay nếu không phải tông chủ xuất hiện đúng lúc ở nơi đây thì sợ rằng mình chỉ có thể dùng cái chết để chứng minh trong trắng. Sự khủng hoảng này đã làm Thanh Thanh thật sự trưởng thành, nàng hiểu ra trên đời này không phải tất cả đều dựa vào vũ lực, còn có rất nhiều thứ nàng cần phải học.

-Cảm ơn người, tông chủ!

Hoắc Thanh Thanh quay đầu lại, trong ánh mắt nàng ẩn giấu rất nhiều loại tình cảm khác biệt, ánh mắt này dừng trên người Lăng Tiêu, nàng khẽ mở miệng nói.

-Đừng vội cảm ơn ta!

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười:

-Bên ngoài còn có rất nhiều người vì lâu mà trở nên nóng nảy rồi, sau khi giải quyết hoàn toàn chuyện này thì cảm ơn ta cũng không muộn.

Lăng Tiêu nói xong thì vung tay lên, kết giới được hắn thu lại. Tất cả những trưởng lão Lục gia đều phóng về phía này, đều nhìn thấy Lục Thanh Minh đã đứt thở mà chết, cảm thấy vô cùng đau đớn.

Tôn Lập cũng vội vàng đi đến bên cạnh Lăng Tiêu, một lão già đã thành tinh vừa nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Thanh Thanh thì lập tức hiểu rõ đã có chuyện gì xảy ra. Lão không nhịn được phải rùng mình, sau lưng đã tuôn đầy mồ hôi lạnh. Lão đi lại gần Lăng Tiêu rồi trầm giọng nói:

-Chủ nhân, Tôn Lập tội đáng chết vạn phần, lại để bọn chúng làm ra chuyện này dưới mắt chính mình.

Lúc này một trưởng lão Lục gia lớn tiếng nói:

-Lăng Tiêu, ngươi dám giết chết gia chủ Lục gia! Lục gia ta...Sẽ không để ngươi yên!

-Không để ta yên sao?

Lăng Tiêu cười lạnh hỏi lại một câu, sau đó hắn hướng về phía Tôn Lập ở bên cạnh nói:

-Tôn Lập, giải quyết bọn họ đi, rác rưởi...Chúng ta không cần, người, chúng ta cũng không thiếu.

Sau khi ném lại mấy tên trưởng lão Lục gia đang ngây người như tượng, Lăng Tiêu mang theo Hoắc Thanh Thanh bỏ đi.

... ....

-Này, này...Tôn gia lão tổ, Lăng tông chủ hắn?...Hắn nói giỡn sao?

Một trưởng lão Lục gia lắp bắp nói.

Lúc này vẻ mặt Tôn Lập trở nên lạnh lùng, lão trầm giọng nói:

-Ngươi đã hại lão tổ ta thiếu chút nữa bị chủ nhân vung một chưởng đánh chết, còn tưởng rằng nói giỡn sao? Chết hết đi!

Tôn Lập vung bảo kiếm trong tay lên rồi lập tức cùng những tên trưởng lão Lục gia chiến đấu.

Những trưởng lão Lục gia đều có thực lực đạt đến cảnh giới đại viên mãn, phóng mắt khắp Nam Châu cũng là những cường giả. Nhưng đáng tiếc là bọn họ phải đối mặt với lão tổ Tôn gia, một cường nhân danh tiếng lừng lẫy được xếp hạng trên Thiên Địa Nhân Bảng.

Sáng sớm hôm sau tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ phát hiện ra chỉ một đêm mà trong Nam Quận đã xảy ra những biến đổi khổng lồ. Lục gia khí thế hùng mạnh và luôn luôn kiêu ngạo đã bị thiệt hại nặng nề, gia chủ Lục Thanh Minh và tám vị trưởng lão đều mất tích!

Nhưng không ngờ ngay cả một chút cặn bã cũng chẳng còn.

Căn cứ vào lời nói của những người có tâm cơ thì nghe đâu gia chủ Lục gia đã từng muốn chấm mút một nha đầu rất xuất sắc trong nhị đại đệ tử của Thục Sơn phái, có tên là Hoắc Thanh Thanh.

Chuyện Lục Thanh Minh mất tích có liên quan đến điều này hay không thì có rất nhiều người suy đoán được.

Lăng Tiêu căn bản không lộ diện, hắn đưa Karina theo truyền tống trận trở về Thục Sơn phái rồi tiến vào trong thế giới của Hàm Hàn Bảo Đỉnh giao Karina cho đám người Diệp Tử. Hắn biết nếu nàng vào trong này tu luyện thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với bên ngoài.

Đồng thời Lăng Tiêu cũng triệu hồi Tương Vân Sơn về Thục Sơn phái. Lăng tiêu cũng nói cho Tương Vân Sơn biết lão tổ hùng mạnh của Liên Minh Nam Châu, cường giả Tư Đồ Quang Huy xếp thứ tư trên Thiên Bảng đã chết, còn chuyện lão ta chết thế nào Lăng Tiêu cũng không nói. Nhưng tất nhiên Tương Vân Sơn cũng biết được, chuyện này chắc chắn có liên quan trực tiếp đến chủ công nhà mình.

Tương Văn Sơn trở nên vô cùng vui vẻ, hắn hướn về phía Lăng Tiêu nói:

-Chúc mừng chủ công! Nếu đã như vậy, Nam Châu...Có thể thống nhất được rồi.

Lăng Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, hắn nhìn Tương Vân Sơn rất nghiêm túc. Hắn hỏi một câu làm Tương Vân Sơn cảm thấy gan ruột run rẩy.

-Vân Sơn, nếu ta giúp đỡ ngươi trở thành hoàng đế Thục Sơn Quốc, ngươi có bằng lòng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK