Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Tiêu cười, không giải thích rốt cuộc làm sao mà mình có thể đổi được chén rượu kia, sau đó hỏi Liệt Khuyết:

- Ngươi nói ba vị Kiếm Tôn trưởng lão Liệt gia lão bị Tạ Hiểu Yên khống chế, bọn họ hiện ở đâu? Có tiện mang ta đi xem họ không?

Liệt Khuyết thần sắc buồn bã, nhẹ giọng nói:

- Ba vị trưởng lão mất đi thần trí, trở thành con rối, hiện tại hẳn là bị yêu nữ Tạ Hiểu Yên quản lý, nếu không có sự đồng ý của Tạ yêu nữ, chỉ sợ là không được.

Lăng Tiêu gật gật đầu, không hỏi thêm, sau đó nói:

- Nếu Tạ Hiểu Yên bị diệt trừ, ba vị trưởng lão Liệt gia các ngươi cũng khôi phục bình thường, ngươi có tin tưởng nắm được vị trí gia chủ trong tay không?

Liệt Khuyết nao nao, lập tức nhớ tới những việc làm thần kì của huynh trưởng, vẻ mặt trở nên mừng như điên, nói:

- Ca ca, huynh có biện pháp diệt trừ Tạ yêu nữ à? Phải biết rằng, hiện tại ả khống chế được ba Kiếm Tôn trưởng lão có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa, đệ nghe nói, sau khi trở thành con rối, thực lực của các trưởng lão không giảm mà còn tăng lên, chẳng những công kích càng thêm độc ác, hơn nữa không sợ bị thương … …

Lăng Tiêu thản nhiên cười cười. Nếu hắn muốn giải quyết chuyện này một cách đơn giản thì chỉ cần dùng thế sấm đánh không kịp bưng tai, giết chết Tạ Hiểu Yên, cần gì phải tốn thời gian như vậy?

Thứ nhất là Lăng Tiêu muốn thong qua lần này, hoàn toàn giải quyết chấp niệm vẫn lưu lại trước kia. Cho dù chút chấp niệm này không quá trở ngại sự tu luyện của Lăng Tiêu nhưng vẫn bắt buộc phải bỏ. Không có bất cứ ai muốn trong cơ thể mình còn giấu một tia ý niệm lo lắng về kẻ khác.

Thứ hai, Lăng Tiêu muốn cho Liệt Khuyết một cơ hội nắm quyền. Lăng Tiêu đã sớm nhận ra, Liệt Khuyết là một người vô cùng thông minh, chắc hẳn y đã có ý đối với địa vị gia chủ Liệt gia. Một khi đã như vậy, chính mình đưa y lên nắm quyền, tạo một mối thiện duyên tương lai cho Thục Sơn kiếm phái cũng tốt.

- Ngươi không cần suy xét những vấn đề khác, hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta, muốn hay không, thế thôi!

Lăng Tiêu nhìn Liệt Khuyết, tuy hỏi vậy nhưng thực tế trong lòng Lăng Tiêu đã có sẵn đáp án.

- Muốn!

Liệt Khuyết vô cùng kiên định nói:

- Nếu Liệt Khuyết có thể trở thành chưởng quản gia tộc, nhất định sẽ không để Tinh Võ thế gia xuống dốc như vậy, cũng nhất định sẽ không còn tự cao tự đại như trước nữa, nhất định sẽ phát triển gia tộc một cách ổn định, đồng thời đề cao thực lực bản thân!

Lăng Tiêu nhìn hào quang kiên định trong mắt Liệt Khuyết, khẽ cười nói:

- Vậy ngươi trở về chuẩn bị đi, chính là chuẩn bị tiếp thu Liệt gia!

- Đại ca, nói cho đệ biết đi, có phải huynh đã có biện pháp giải quyết pháp thuật biến ba vị trưởng lão thành con rối không?

Tuy Liệt Khuyết biết rằng ba vị trưởng lão Liệt gia đều đắc tội với Lăng Tiêu, nhưng lúc này y cũng phải bất chấp, dù sao họ cũng mang họ Liệt, y cũng mang họ Liệt, đều là con cháu Tinh Võ thế gia. Hơn nữa, y cũng không đến nỗi phát rồ như tên khốn Liệt Dương kia.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở dài, lắc lắc đầu, sau đó nói:

- Thật có lỗi, ta không làm được.

Trong mắt Liệt Khuyết hiện lên một tia thất vọng, tuy nhiên vẫn lập tức cảm kích nói:

- Tình nghĩa lần này của ca ca, Liệt Khuyết trọn đời không quên! Nếu tương lai ca ca cần gì ở đệ, dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng, đệ cũng không chối từ.

Sau khi Liệt Khuyết rời đi, Lăng Tiêu gỡ bỏ kết giới bảo vệ. Tuy rằng bốn thị nữ kia biểu thị vô cùng ngoan ngoãn nhưng chung quy tai vách mạch rừng, không thể không phòng ngừa.

Lăng Tiêu gọi vọng ra bên ngoài:

- Mai tiểu thư…

Cửa bị mở ra, một làn gió thơm ập tới, Mai cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói:

- Công tử ngàn vạn lần không cần khách khí như thế, thân phận của Mai chỉ là một thị nữ.

- Ha ha, thị nữ xuất sắc như thế, sợ là hoàng thất công chúa ở thế tục cũng không bằng được nhỉ?

Lăng Tiêu hiếm khi đùa cợt thế này.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mai đỏ ửng, mặc dù bình thường các nàng vẫn cho rằng mình còn cao quý hơn cả công chúa hoàng thất, nhưng trong lòng nàng thực sự hiểu rằng, nếu xét theo con mắt của thế nhân, địa vị của các nàng còn xa mới có thể so sánh được với những công chúa cao quý.

- Công tử nói quá lời, xin hỏi, công tử có gì phân phó?

Sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt đẹp của Mai dừng lại trên khuôn mặt Lăng Tiêu, muốn xem vị công tử trẻ tuổi được Tạ Hiểu Yên coi trọng rốt cuộc muốn làm gì. Chỉ có điều khiến nàng thất vọng chính là, vẻ mặt của chàng thanh niên này không có chút dao động, trong mắt cũng không hề có nữa phần dục vọng. Mai thậm chí cố ý thể hiện vẻ quyến rũ, dịu dàng của bản thân, vậy mà không hề có chút hiệu quả nào. Nàng không kìm nổi hơi nhụt chí.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Mai một hồi, cho đến khi hai gò má của cô gái trẻ này đỏ ứng, cúi gằm mặt xuống, bổng nhiên Lăng Tiêu phát ra khí thế, toàn thân trở nên cực kì nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Nói thật cho ta, các ngươi có muốn rời khỏi đây không?

Thân thể của Mai run lên rất nhẹ nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt của Lăng Tiêu. Sau đó nàng ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lăng Tiêu:

- Công tử sao lại nói ra những lời này? Gia chủ đã giao bốn tỉ muội Mai cho công tử, tự nhiên là công tử đi tới đâu, chúng tôi cũng đi theo tới đó. Hay là… công tử không muốn tỉ muội chúng tôi? Công tử yên tâm, chúng tôi tự biết thân phận thấp kém, chắc chắn sẽ an phận không có ham muốn gì hơn, hơn nữa… tỷ muội chúng tôi… đều là… thân thể băng thanh ngọc khiết…

Câu nói cuối cùng của Mai nhỏ như tiếng muỗi kêu, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đỏ bừng lên, tưởng như có thể xuất huyết bất cứ lúc nào.

Lăng Tiêu khẽ lắc đầu nói:

- Ta muốn ngươi đi giúp ta làm một chuyện, ngươi có thể giúp không?

Mai ngẩng đầu, trong mắt chớp động hào quang không ai có thể hiểu được, giọng nói cũng hơi run rẩy. Nàng không hỏi Lăng Tiêu muốn mình làm gì mà hỏi:

- Mai sẽ làm, công tử sẽ mang bốn tỷ muội Mai rời khỏi chứ?

Lăng Tiêu gật đầu nói:

- Đó là tự nhiên!

Mai khẽ cắn môi thoáng do dự một chút, sau đó gật đầu nói:

- Mai đã là người của công tử, công tử phân phó, Mai tự nhiên sẽ đi làm theo, chỉ có điều hy vọng… nếu Mai có gặp điều gì bất ngờ, xin công tử… có thể đối đãi tử tế với ba tỷ muội kia, các nàng ấy đều là người số khổ.

Lăng Tiêu nở một nụ cười ấm áp:

- Yên tâm đi, ngươi sẽ không có việc gì.

Nói xong, Lăng Tiêu lấy từ trong ngực ra một chiếc bình sứ, đổ ra ba viên thuốc màu đen, nhẹ nhàng nói:

- Tìm cơ hội, cho ba viên thuốc này vào trong miệng bao vị đại trưởng lão của gia tộc các ngươi!

Mai giật mình kinh hãi, sau đó khom người nói:

- Nô tì cả gan hỏi công tử một câu, thuốc này… …

- Không phải hại nhân độc dược!

Lăng Tiêu nói như đinh đóng cột.

Mai nghe xong ánh mắt lộ ra một chút thoải mái, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết. Nàng cũng đã nhận ra, công tử trẻ tuổi anh tuấn này có quan hệ chặt chẽ với thiếu công tử, như vậy tuyệt đối không thể tốt với gia chủ Liệt Dương và chủ mẫu tương lai Tạ Hiểu Yên!

Xem ra hắn tới đây là muốn trợ giúp thiếu công tử. Bốn cô gái Mai, Lan, Cúc, Trúc từ nhỏ sinh ra ở Tinh Võ thế gia, sự trung thành đối với Liệt gia tự nhiên không có vấn đề gì, hơn nữa, các nàng trung thành là với Liệt gia chứ không phải là với bất cứ ai!

Cho nên, mặc dù hiện tại phục tùng Liệt Dương, phục tùng Tạ Hiểu Yên, nhưng không có nghĩa là các nàng đã chấp nhận Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên.

Trong lòng mỗi người đều có cân nhắc của mình. Đối với Mai, Lan, Cúc, Trúc, các nàng hiển nhiên không hy vọng Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên biến siêu cấp Tinh Võ thế gia thành một mớ bòng bong.

Huống chi, trước khi đi theo công tử trẻ tuổi này rời khỏi Liệt gia, có thể làm một chuyện gì đó giúp Liệt gia, đương nhiên là các nàng rất sẵn lòng. Bởi vì trong tâm Mai, Lan, Cúc, Trúc, địa vị của ba đại trưởng lão hơn xa Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên.

Lăng Tiêu ngồi khoanh chân trong phòng, bóng đêm dần dày đặc xuống, giơ tay trước mặt vẫn không nhìn thấy năm ngón tay.

Tới trưa ngày thứ ba, Lăng Tiêu nói phải cáo từ rời đi, Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên tìm mọi cách giữ lại. Lăng Tiêu giả bộ bất đắc dĩ, liền đồng ý cùng với Liệt Khuyết và hai người đó ngồi chơi trong chòi hóng mát.

Liệt Dương thỉnh thoảng nhìn trộm quan sát Lăng Tiêu, thần sắc hơi có chút bất an. Mà Tạ Hiểu Yên thì sắc mặt trầm ổn, giọng điệu khách sáo, trò chuyện với Lăng Tiêu, thỉnh thoảng lại mỉm cười tự nhiên khiến Lăng Tiêu ở bên cạnh nhìn thấy cảm thấy rất ghen tị, thầm nhủ chờ khi Lăng Tiêu biến thành con rối, mình sẽ cho hắn biết thế nào là nhục nhã.

Tốt nhất là lột truồng hắn, cho hắn trở lại Thục Sơn kiếm phái, để xem những tuyệt sắc hồng nhan ở đó khi nhìn thấy Lăng Tiêu sẽ có phản ứng gì! Ha ha… Liệt Dương dường như đã nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt không kìm nổi mỉm cười vui sướng.

Đúng lúc đó Lăng Tiêu đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, trước kia ta cùng ba vị trưởng lão Liệt gia từng có một ít hiểu lầm, vì sao lần này ta đến lại không thấy họ?

Liệt Dương nao nao, biểu tình có chút xấu hổ nói:

- Bọn họ… bọn họ đang bế (quan)…

- Ồ nếu Lăng huynh muốn gặp, vậy để gọi bọn họ tới.

Tạ Hiểu Yên nhìn mặt trời đã ngả về tây, giọng điệu bỗng trở nên thoải mái hẳn lên, tựa như không phải nói tới ba vị trưởng lão mà chỉ là ba tên nô bộc tầm thường nào đó.

Liệt Dương bị ngắt lời, nhưng nhìn thoáng về phía mặt trời, khuôn mặt y cũng nở một nụ cười quỷ dị, sau đó nói:

- Vậy được rồi!

Nói xong, y đứng dậy, xoay người rời đi:

- Ta tự mình đi mời!

Sau một lát, ba vị trưởng lão Liệt gia đi theo phía sau Liệt Dương, tiếp bước nhau đi vào. Liệt Dương ngồi xuống, sau đó làm bộ khách khí nói:

- Ai nha, ta quên mất, lẽ ra phải mời ba vị trưởng lão ngồi trước mới đúng.

Nói xong, y vội vàng đứng lên, nói:

- Xin mời ba vị trưởng lão!

Ba vị trưởng lão Liệt Tùy Phong, Liệt Tùy Vũ, Liệt Tùy Thiên sắc mặt đờ đẫn ngồi xuống. Trong chòi hóng mát có tám chiếc ghế đá, bởi vậy có vẻ hơi chật chội.

Liệt Khuyết thấy ba vị trưởng lão, cảm xúc rõ ràng có chút kích động, đôi mắt đỏ lên nhưng vẫn cố chịu đựng không nói gì.

Liệt Dương vừa lòng nhìn thoáng qua đệ đệ mình, sau đó nói với Lăng Tiêu:

- Gần đây ba vị trưởng lão tu luyện một loại công pháp mới, loại công pháp này…

Liệt Dương chưa nói xong, Tạ Hiểu Yên đã ngắt lời hắn, cười duyên nói:

- Lúc này còn cần phải lừa gạt hắn nữa sao? Ha ha, tội phạm tử hình còn cần một chén rượu cuối, lại có thêm một đồng bọn thanh mai trúc mã đi cùng. Vị hôn phu cũ của ta, cho dù chết, ta cũng phải cho hắn hiểu vì sao lại chết!

Tạ Hiểu Yên nói xong, trên mặt toát lên vẻ độc ác, sau đó nghiến răng nghiến lợi, lạnh mắt nhìn Lăng Tiêu:

- Lăng Tiêu, ngươi có biết là ngươi chết đến nơi rồi không?

Tạ Hiểu Yên chợt làm khó dễ, bốn thị nữ đang đánh đàn ở bên kia đều lộ vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên chỉ có Mai nhíu đôi mi thanh tú, ánh mắt lóe lên, nhìn Lăng Tiêu có vẻ hơi lo lắng. Nàng cũng không nói với ba cô gái kia việc Lăng Tiêu phân phó mình. Mặc dù bốn cô thân thiết nhau như ruột thịt nhưng loại chuyện này càng ít người biết càng tốt. Cho dù cuối cùng bị lộ, không cứu được ba vị trưởng lão thì cũng chỉ có một mình mình chết mà thôi.

Không khí bình yên, vui vẻ trong đình đột nhiên trở nên khuẩn trương. Lăng Tiêu tắt nụ cười, ngưng thần nhìn Tạ Hiểu Yên:

- Người nói lời này là có ý gì?

Tạ Hiểu Yên giọng căm hận nói:

- Lăng Tiêu, ngươi thật sự nghĩ rằng, giải cấm chế cho ta thì ta sẽ không còn hận ngươi nữa à? Ngươi thật sự nghĩ rằng, ân oán giữa ta và ngươi chỉ như gió thoảng, thổi qua là xong sao? Ta nói cho ngươi biết, điều đó là không có khả năng đâu!

Tạ Hiểu Yên nhìn vẻ mặt vô tội của Lăng Tiêu, sự căm hận trong lòng càng dày đặc hơn, ánh mặt lạnh như băng nhìn Lăng Tiêu, nói tiếp:

- Từ ngày đó, ta đã hận ngươi! Ta vốn nghĩ rằng, loại rác rưởi như ngươi chết sống có quan hệ gì tới ta chứ? Thật sự là không ngờ, Tạ Hiểu Yên ta cũng có lúc nhìn lầm người. Không ngờ ngươi ẩn nấp sâu như vậy! Nếu lúc trước ngươi biểu hiện ra tài năng của mình, có lẽ ta sẽ yên tâm gả cho ngươi, giúp chồng dạy con, an ổn cả đời.

Nhưng Lăng Tiêu, rõ ràng ngươi có bản lĩnh như vậy, mà lại giả bộ rác rưởi, vô dụng, làm cho người ta chán ghét, làm cho người ta phản cảm! Còn cố tình giống như một con ruồi, cả ngày quanh quẩn bên cạnh ta. Ngươi biết rõ là Tạ Hiểu Yên ta chỉ là con của một thương nhân, nhưng cũng có chí hướng to lớn, sao có thể gả cho loại rác rưởi chứ? Đừng nói là ngươi, cho dù là thái tử, ta cũng không thèm!

Vầng thái dương đã hạ xuống sát đường chân trời, Tạ Hiểu Yên ngoảnh mặt về phía Tây, vừa lúc đón ánh dương cuối ngày, đôi mắt xinh đẹp trên khuôn mặt tuyệt mỹ chớp lóe một tia điên cuồng.

Liệt Dương và Liệt Khuyết, cả bốn thị nữ ngồi bên kia, đều kinh ngạc nhìn Tạ Hiểu Yên. Bất kể trong lòng Tạ Hiểu Yên ác độc thế nào, nhưng cô gái này vẫn khiến mọi người của Liệt gia có ấn tượng đó là một thục nữ khí chất cao quý, chưa từng thấy nàng có biểu hiện điên cuồng như vậy bao giờ.

Ba vị trưởng lão Liệt gia vẫn đờ đẫn như cũ, si ngốc ngồi tại chổ, dường như vạn vật thế gian không hề có quan hệ gì tới họ.

Lăng Tiêu thản nhiên nói:

- Cho dù ngươi nói một vạn lý do, nhưng cũng không nên gieo tội lỗi sang người khác chứ. Hơn nữa, ngươi đã rất nhiều lần đánh lén ta, Tạ Hiểu Yên, chẳng lẽ trong mắt ngươi, nếu không dồn được ta vào chổ chết thì người không an lòng sao?

- Đúng vậy!

Tạ Hiểu Yên mỉm cười dịu dàng, trong mắt không ngờ có một tia ngượng ngùng hiếm thấy:

- Sau khi biết thực lực của ngươi, nếu cho ta quay trở lại, nói ta thích ngươi, Lăng Tiêu, ngươi có chấp nhận ta không?

Tạ Hiểu Yên vừa nói những lời này, Liệt Dương đang ngồi bên cạnh chợt biến sắc mặt, miệng giật giật, trong mắt hiện lên vẻ chua xót, nhưng không thể nói được lời nào.

Lăng Tiêu trầm mặc, cũng không trả lời câu hỏi của Tạ Hiểu Yên mà hỏi ngược lại:

- Vậy ngươi cho rằng, chỉ với ba vị trưởng lão Liệt gia đã có thể lưu lại ta sao? Huống chi, Liệt gia cũng sẽ chịu sự chỉ huy của ngươi sao?

Tạ Hiểu Yên cười khanh khách nói:

- Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, ngươi ngu thật hay là giả vờ thế? Chẳng lẽ đến giờ mà ngươi vẫn không nhìn ra, toàn bộ Liệt gia đã là thiên hạ của Tạ Hiểu Yên ta sao? Liệt Dương đại ca, huynh nói cho hắn, có phải thế không?

Liệt Dương thần sắc phức tạp nhìn Tạ Hiểu Yên. Cho đến tận lúc này, y vẫn rất yêu quý nữ nhân này, tuy nhiên sau khi nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt Tạ Hiểu Yên, giống như thay đổi thành một con người khác, y thậm chí còn có chút không dám nghĩ đó là cô ta.

Đây là cô gái dịu dàng mà khi bị lạc ở trong núi đã được mình mang đi, sau đó vẫn luôn an ủi mình sao? Đây chính là cô gái thông minh, vẻ tinh nghịch đã nhắc nhở khi mình đắc ý rằng không nên huênh hoang, làm người ta phải khiêm tốn sao? Đây là… không. Trong mắt Liệt Dương hiện lên một tia khổ sở. Đây không còn là Tiểu Yên muội muội mà y vốn quen thuộc nữa.

Hơn nữa, từ trong ánh mắt Tạ Hiểu Yên, Liệt Dương thấy rõ, nếu mình không làm theo nàng, chỉ sợ kẻ tiếp theo biến thành con rối chính là mình.

Một cơn lạnh chợt dâng lên sau lưng Liệt Dương, toàn thân y nổi da gà. Giờ khắc này, y thậm chí muốn ra tay giết nữ nhân điên cuồng này.

Nhưng, y yêu nàng, y không hạ thủ.

Liệt Dương gật đầu như ma xui quỷ khiến, giọng nói mang theo vẻ đã hả giận:

- Đúng vậy, ý tứ của Tiểu Yên chính là ý tứ của ta! Lăng Tiêu, không sợ nói cho ngươi. Ba vị trưởng lão này đều đã trúng độc hóa thành con rối, hoàn toàn mất đi thần trí. Hiện tại, bọn họ chỉ là cái xác không hồn mà thôi. Đương nhiên, võ lực của bọn họ không hề giảm bớt chút nào, mà ngươi… Lăng Tiêu, ngươi cũng đã trúng loại độc này. Rất nhanh thôi, ngươi cũng sẽ giống như bọn họ, không hề có suy nghĩ gì, chỉ là công cụ trong tay chúng ta. Tinh Võ thế gia sẽ do ta và Tiểu Yên dẫn dắt, lên tới những đỉnh cao mới.

- Đại ca, chẳng lẽ huynh không sợ, toàn bộ Liệt gia đều bị chôn vùi ở trong tay nữ nhân này sao? Mà huynh, cuối cùng sẽ trở thành đồ chơi trong tay Tạ yêu nữ?

Liệt Khuyết rốt cục không kiềm nổi, nổi giận nói.

Liệt Dương lạnh lùng cười:

- Liệt Khuyết, đừng cho là ta không biết từ trước tới giờ ngươi làm trò gì! Thậm chí khi còn là địch với Lăng Tiêu, ngươi lại vụng trộm kết bái huynh đệ với hắn. Liệt gia mà thực sự lọt vào tay ngươi mới là nỗi bi ai lớn nhất. Về phần ta và Tiểu Yên như thế nào, không cần ngươi quản.

Liệt Khuyết thần tình thất vọng nói:

- Thôi, ngươi đã không còn là đại ca trong ấn tượng của ta nữa rồi! Liệt gia… sớm hay muộn sẽ hủy ở trong tay ngươi!

Lúc này Lăng Tiêu nhìn ánh mặt trời dừng lại ở phía xa xa, thản nhiên cười hỏi:

- Đó… đều là lời nói thật lòng của ngươi sao?

Tạ Hiểu Yên không chút do dự gật gật đầu, mỉm cười duyên dáng nói:

- Đương nhiên! Hiện tại thậm chí ta bắt đầu có chút chờ mong, sau khi ngươi trở thành con rối sẽ có bộ dạng gì? Ta nghĩ, hay là mang ngươi tới Thục Sơn kiếm phái dạo một vòng nhỉ? Tin tưởng rằng đám người ở đó nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ cao hứng, phấn chấn nghênh đón ngươi đi vào nhỉ? Sau đó, ta sẽ cho ngươi tự tay… từng đao, từng đao giết chết hết đám hồng nhan tri kỉ của ngươi, giết chết cha mẹ huynh muội của ngươi. Lăng Tiêu, ngươi có cảm thấy như vậy rất thú vị không? Một siêu cấp môn phái mới nổi cứ như vậy bị hủy trong tay ta. Ha ha…

Khuôn mặt vẫn bình tĩnh của Lăng Tiêu thoáng nổi lên một tia giận dữ, lạnh lùng nói:

- Tạ Hiểu Yên, ngươi muốn giết chỉ một mình ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn chém tận giết tuyệt sao?

- Không phá hủy môn phái của ngươi, ta dựa vào cái gì để chiếm một chổ nhỏ nhoi trong thánh vực chứ?

Sắc mặt Liệt Dương rốt cục hoàn toàn biến đổi, không kìm nổi hỏi:

- Tiểu Yên muội muội… muội… ?

Tạ Hiểu Yên có chút phức tạp nhìn thoáng qua Liệt Dương, sau đó nhẹ giọng nói:

- Thật có lỗi, Liệt Dương đại ca, ta lợi dụng huynh! Tuy nhiên, Tiểu Yên chưa bao giờ yêu huynh, chỉ thực sự cảm kích huynh đối xử tốt với Tiểu Yên. Chỉ cần huynh hợp tác tốt với Tiểu Yên, muội cam đoan, trong vòng trăm năm, Tinh Võ thế gia sẽ trở thành gia tộc người thủ hộ! Ha hả, gia tộc người thủ hộ… huynh có hiểu khái niệm đó là gì không?

- Hóa ra… trong lòng muội vốn không có ta… ha ha…

Liệt Dương ngồi nguyên tại chổ, vẻ mặt thất hồn lạc phách. Tạ Hiểu Yên nhìn y, nói:

- Liệt Dương đại ca, Tiểu Yên đã nói với huynh từ trước, nam tử hán đại trượng phu phải lấy sự nghiệp làm trọng, chỉ cần Tinh Võ thế gia trở thành gia tộc người thủ hộ, huynh muốn loại nữ nhân nào mà chả có?

- Nhưng, ta chỉ muốn muội.

Liệt Dương thì thào, Liệt Khuyết quay đầu đi, vẻ mặt khinh miệt. Ngay cả bốn thị nữ Mai, Lan, Cúc, Trúc nghe vậy chẳng những không hề bị sự si tình của Liệt Dương cảm động mà còn cảm thấy phát sốt. Có loại gia chủ thế này quả thật rất mất mặt.

Tạ Hiểu Yên lạnh lùng đứng dậy, sau đó cau mày nói:

- Liệt Dương, ta và huynh căn bản là không có khả năng! Huynh cũng đừng si tâm vọng tưởng! Hiện tại, ta đã có năng lực khống chế con rối, cho nên, cho dù không có huynh… tự mình ta cũng có thể làm được mọi việc.

Tạ Hiểu Yên nói xong, quay sang Lăng Tiêu mỉm cười dịu dàng:

- Như thế phải đa tạ ngươi cởi bỏ cấm chế kinh mạch cho ta. Tối hôm trước, ta đã chiếm được truyền thừa từ Thánh Vực. Hiện tại tuy rằng thực lực của ta rất bình thường, nhưng tinh thần lực đã đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng! Ha ha, Lăng Tiêu, ngươi không thể tưởng được, cảm giác tự chui đầu vào rọ là như thế nào đâu?

- Tạ yêu nữ, cho dù chết! Ta cũng sẽ không cho ngươi thực hiện được.

Liệt Khuyết gầm lên, toàn thân bùng lên khí thế hùng mạnh. Bảo kiếm trong tay bật lên như lò xo, hàn khí bắn ra bốn phía. Liệt Khuyết chỉ kiếm vào Tạ Hiểu Yên, lạnh lùng nói:

- Ngươi có tin rằng, trước khi ngươi khống chế tam đại trưởng lão, kiếm khí của ta có thể bắn thủng yết hầu của ngươi hay không?

- Liệt Khuyết!

Liệt Dương vốn đang ngồi ngây ngốc ở đó bỗng nhiên rít lên:

- Ngươi không được đả thương nàng!

Liệt Khuyết nheo mắt, chậm rãi lắc đầu nói:

- Đại ca, ngươi điên rồi, nàng không yêu ngươi! Nữ nhân này chỉ yêu bản thân mà thôi.

- Ha ha, đúng vậy đó, thiếu công tử nhìn chuẩn đấy, không ngờ lại nhìn thấu. Tuy nhiên ngươi quá tự tin rồi.

Tạ Hiểu Yên nói xong, giơ tay sờ lên chiếc vòng trên cổ, một đạo hào quang màu vàng bỗng nhiên từ chiếc vòng cổ phát ra, hình thành một tầng phòng hộ vô cùng kiên cố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK