Lăng Vận Nhi nói là:
- Ả, ả nói Lăng gia chúng ta cấu kết với Nam Phương Vương. Còn nói tam ca từ đầu đã ngấm ngầm kết giao với thế tử của Nam Phương Vương.
Lăng Vận Nhi còn một câu chưa nói ra, đó là đối phương bảo Lăng Tiêu nịnh bợ thế tử của Nam Phương Vương. Điều này khiến cho Lăng Vận Nhi chịu không được!
Những lời này của Lăng Vận Nhi làm mọi người trong phòng lặng cả đi. Ai to gan như vậy, dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế? Một tướng lãnh chốn biên thùy cấu kết với một thân vương. Chuyện này mà đồn ra ngoài thật chết người!
Người biết Lăng Tiêu lần này du lịch kết bạn với La Thiên không ít. Nhưng biết La Thiên chính là Lý Thiên Lạc gần như chẳng có ai!
- Muội nghe ai nói?
Lăng Tiêu bình tĩnh hỏi.
Trong mắt Lăng Vận Nhi hiện lên sự chán ghé vô cùng:
- Ô Lan Mẫn Mẫn của ô Lan gia. Con n đê tiện! Hừ, chỉ vì ca ca ả bị tam ca đánh trọng thương mà ả dám đặt điều ác ý!
- Vận nhi, sau này không được nói chuyện vô lễ như vậy.
Lăng phu nhân nhìn con gái có chút không hài lòng. Cảm giác cô con gái nhỏ này có chút hư rồi. Tuy nhiên, tin tức của Lăng Vận Nhi làm cho người ta vô cùng giật mình.
Lăng Tiêu tuy không rành rẽ mấy chuyện quyền mưu, nhưng cũng có thể nghĩ ra được, người Ô Lan gia nói ra những câu này, nếu lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn. Làm như vậy, không phải rõ ràng là đẩy Lăng gia về phía Nam Phương Vương sao?
Lăng phu nhân lẳng lặng ngồi một chỗ, nhìn Lăng Tiêu rồi nói:
- Tiêu nhi, con đem những chuyện đã xảy ra với con trong mấy ngày qua nói lại một lần tường tận cho mẫu thân nghe.
Đợi sau khi Lăng Tiêu nói xong, Lăng phu nhân nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói:
- Thái tử điện hạ quả nhiên giỏi dùng kế. Chiêu này chẳng phải là buộc phụ thân phân rõ giới tuyến với Nam Phương Vương sao?
Nói xong bà khẽ hừ một tiếng:
- Ô Lan gia tộc cũng thật to gan! Hành sự như vậy, thật là thái quá. Đừng nói Nam Phương Vương không có ý đồ tạo phản, cho dù có cũng chỉ là bịa đặt không có bằng chứng. Thật đúng là khinh Lăng gia ta yếu đuối quá mà. Lần trước cửa chính bị hủy, bài học này hình như vẫn không đủ để giáo huấn bọn chúng.
Lời nói của Lăng phu nhân vẫn rất bình tĩnh, nhưng mang theo một cỗ sát khí lành lạnh, làm mọi người trong nhà không rét mà run!
Lăng Tiêu suy nghĩ một chút, lông mày giãn ra, khẽ cười nói:
- Vậy nên mới sai một ả nha đầu đi truyền miệng. Nếu lỡ sau này có chuyện gì có thể nói một câu là chúng nó trẻ người non dạ ngây thơ ấu trĩ. Vận nhi, muội không cần để ý tới, Tam cá có thứ đồ tốt muốn tặng muội.
Vốn Lăng Vận Nhi nghe Lăng Tiêu bảo không cần để ý tới đã gân cổ lên định cãi, nhưng vừa nghe nói có quà hay muốn tặng cho nàng, vội vàng cười hì hì hỏi:
- Là thứ gì thế? Tam ca không được gạt muội đó nha.
Lăng Tiêu đưa hai quả Tử Lam Chu Quả ra, chỉ nói sơ qua công hiệu của Tử Lam Chu Quả thôi đã làm Lăng phu nhân sợ đến ngây người, lập tức cự tuyệt:
- Tiêu nhi, thứ này quá quý giá, mẹ không cần đâu, rất lãng phí! Con giữ lại để về sau còn dùng. Tuổi con cũng không còn nhỏ, còn một năm nữa là thành niên rồi, về sau bất kể là làm gì, cần phải có thủ hạ tâm phúc mới yên tâm được.
Lăng Vận Nhi đảo qua đảo lại một quả, với anh ruột của mình nàng không chút nào khách khí, lập tức xông vào định ăn một quả. Xuân Lan Thu Nguyệt đứng bên cạnh vội vàng ngăn nàng lại, sau đó giảng giải cho Lăng Vận Nhi về quá trình dùng Tử Lam Chu Quả.
Nghe nói sẽ phải chịu thống khổ vô cùng, khuôn mặt trắng nõn của Lăng Vận Nhi trắng bệch ra. Tuy nhiên, để tăng thực lực của mình lên, nàng vẫn nhất quyết dùng, sau đó sẽ đi dạy dỗ ả nha đầu Ô Lan Mẫn Mẫn đáng ghét kia một trận.
Lăng Tiêu thấy mẫu thân cự tuyệt, liền kiên trì nói:
- Đâu có lý nào có đồ tốt lại không để cho người nhà dùng. Mẹ cứ yên tâm, thứ này trong tay còn còn một ít. Hơn nữa, thời gian bảo quản của Tử Lam Chu Quả có hạn, nếu để lâu quá sẽ mất đi công hiệu, vô cùng lãng phí.
Kì thật Lăng Tiêu đã nói dối. Chỉ cần đem Tử Lam Chu Quả luyện chế thành đan dược, muốn cất mấy ngàn năm cũng không thành vấn đề, nhưng để mẫu thân dùng cũng chỉ có cách nói vậy thôi.
- Đan dược thần kì này, nếu đem ra ngoài bán, nhất định sẽ gây chấn động lớn, sau một đêm trở nên giàu có cũng không phải không thể. Tiêu nhi, con thật sự trưởng thành rồi.
Thấy con mình kiên trì quá, Lăng phu nhân cũng không cự tuyệt nữa. Là người ai không muốn khỏe mạnh trường thọ? Nữ nhân nào chẳng muốn mình trẻ mãi không già?
Xem qua toàn bộ giới quý tộc đế quốc, thành viên gia tộc đề phòng lẫn nhau, ích kỷ lạnh lùng, trong mắt đa phần chỉ có lợi ích cá nhân. Được như Lăng gia, nghiêm phụ từ mẫu, con cái trong gia đình đoàn kết, quả thật hiếm hoi. Mặc dù Lăng gia không phải một gia tộc lớn, lại chỉ là quý tộc mới nổi, nhưng điều này vẫn là niềm kiêu hãnh nhất của vợ chồng Lăng Thiên Khiếu!
Lăng Vận Nhi rốt cục cũng không dùng Tử Lam Chu Quả ngay, mà âm thầm kéo Diệp Vi Ny đi tìm Ô Lan Mẫn Mẫn "báo thù".
Sau khi Lăng phu nhân biết được, dở khóc dở cười, lại trách Lăng Tiêu không trông chừng muội muội cho tốt, dẫn theo Diệp Vi Ny ra ngoài gây chuyện, chẳng may gặp phải chuyện gì thì biết làm thế nào?
Lăng Tiêu lắc đầu cười khổ nói:
- Mẹ không cần quá lo. Đừng nói Diệp Tử đã là Đại Kiếm Sư bậc sáu, cho dù không phải, cũng chỉ có người khác chịu thiệt mà thôi.
Nhớ tới khi Diệp Vi Ny thực lực còn rất yếu mà dám đùa giỡn cao thủ cao hơn nàng mấy cấp như Nham Thạch Thân Khắc, đối phó với một tiểu nha đầu quả thực dễ như lấy đồ trong túi. Cho dù bên cạnh Ô Lan Mẫn Mẫn có hộ vệ, Lăng Tiêu cũng không sợ.
Bản thân Lăng Tiêu lười chấp nhặt với nữ nhân, nhưng cũng không có nghĩa là hắn buông tha bọn họ. Bây giờ có Diệp Vi Ny ra tay, hắn rất yên tâm.
Nhân lúc này, Lăng Tiêu trốn vào phòng, khoanh chân tu luyện. Từ khi đem phần nội lực do Trúc Cơ đan dư lại trong đan điền tiêu hao hết, trước mắt nội thể Lăng tiêu trống rỗng, cần phải thông qua tu luyện mà tích trữ linh lực lại.
Lại nói Lăng Vận Nhi, vốn học ở học viện quý tộc Nhã Lan. Cách giáo dục của học viện quý tộc thiên về dạy dỗ quý tộc. Hơn nữa, nơi này không giống như Học viện Đế quốc chấp nhận bình dân có thiên phú tốt. Trong học viện quý tộc hoàn toàn chỉ có học sinh quý tộc. Giống như Tạ Hiểu Yên, cho dù là đệ tử danh gia, cũng không thể vào học!
Chế độ phân biệt đẳng cấp nghiêm ngặt, loại hết tất cả học sinh không phải quý tộc. Chính vì những điều như vậy, gia tộc giàu có mới liều mạng hòng có được một danh hiệu quý tộc.
Bình thường Lăng Vận Nhi ở lại trường, hôm nay bởi vì tức giận quá, mới chạy về nhà.
Thực lực của bản thân Ô Lan Mẫn Mẫn không mạnh hơn Lăng Vân Nhi, chỉ là kiếm thị cấp tám mà thôi. Loại như vậy Lăng Vận Nhi một mình có thể đánh mười người. Vấn đề là, bên cạnh Ô Lan Mẫn Mẫn có hai ả thị nữ, nhiệm vụ là hàng ngày chăm sóc và bảo vệ Ô Lan Mẫn Mẫn. Hai ả nha đầu này đều là hạng mồm năm miệng mười. Lăng Vận Nhi bị chọc tức quá chạy về nhà, hơn phân nửa là do hai ả thị nữ này. Hai ả thị nữ này không chỉ mồm mép lợi hại, thân thủ cũng không tồi, chưa đến hai mươi tuổi đã có thực lực Ma Kiếm Sư bậc hai!
Lăng Vân Nhi tuy tính tình mạnh mẽ, nhưng đối mặt với tình huống như thế cũng không dám làm gì. Đánh thì đánh không lại người, chỉ có thể tức giận giương mắt nhìn.
Bây giờ, dẫn theo một Đại Kiếm Sư bậc sáu, Lăng Vận Nhi vô cùng yên tâm, thầm nghĩ: "Ô Lan Mẫn Mẫn, bình thường chẳng phải ngươi vẫn kiêu ngạo như thiên nga đen giữa hồ Uy Tư sao? Để xem lần này ta làm thế nào để thu thập ngươi. Đây chỉ là khởi đầu thôi. Chờ ta ăn Tử Lam Chu Quả, thực lực đại tăng, sẽ lại tìm ngươi giáo huấn. Oán khí tích tụ nhiều năm, ta phải từ từ đòi lại!"
"Đúng rồi, còn có Tạ Hiểu Yên. Hãy đợi đấy!"
Nói về tâm kế, Lăng Vận Nhi cũng là một cô bé tâm địa đen tối. Hôm nay nàng sở dĩ dẫn Diệp Vi Ny đến giáo huấn Ô Lan Mẫn Mẫn cùng đồng bọn, mục đích kì thật chỉ có một. Đó là để cho đám Ô Lan Mẫn Mẫn cho rằng thực lực nàng chỉ thường thôi. Chờ đến khi bên nàng không còn ai giúp đỡ sẽ ra tay giáo huấn nàng.
"Khi đó ta cũng đã mạnh như Diệp tỷ tỷ rồi!" Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi thoáng hiện lên nụ cười quỷ dị.