Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ, sau rất nhiều năm, những nhân vật ỏ tầng cao của binh đoàn Tia Chớp đã trở thành giáo chủ một phương của Thục Sơn giáo, được vô số người tôn kính. Mà trên Đông Tây hai khối đại lục, rất nhiều quốc gia, cũng bắt đầu chậm rãi tiếp nhận sự thật này. Thục Sơn giáo cũng không quấy nhiễu dân lành, giáo lí tích cực ủng hộ sự phát triển của xã hội. Vài quốc vương vốn sợ bị tước mất quyền lực dần dần phát hiện sự tồn tại của Thục Sơn giáo ngược lại càng làm cho quyền lực của bọn họ được củng cố hơn! Vì thế, chuyện bằng mặt không bằng lòng càng ngày càng ít.

Việc này đương nhiên quan trọng nhất là do ảnh hưởng bởi thực lực cường đại của Thục Sơn kiếm phái, kiếm phái đứng đầu nhân giới, chấn nhiếp!

Lăng Vận Nhi khai sáng một cơ nghiệp vĩ đại ở nhân giới vì Tam ca, vì hắn mà cứ chờ đợi như vậy, đợi đến trăm ngàn năm sau, khi bất cứ ngóc ngách nào trên toàn bộ hai đại lục Đông Tây của Thương Lan đại lục đều có thần miếu của Thục Sơn giáo. Khi đó, nàng mới có thể mang theo người nhà cùng nhau phi thăng Thánh Vực, đi tìm ca ca!

Thượng Quan Vũ Đồng nghĩ tới lúc trước khi đi, những người đó tha thiết chờ đợi, đồng thời hy vọng các nàng có thể sau khi tiến vào Thánh Vực thì đưa tin về... Hiện tại xem ra, Lăng Tiêu hắn cũng không phải không muốn truyền tin về mà thật sự là, bọn họ căn bản là không rõ phải làm như thế nào mới có thể truyền tin về!

Lúc này, Thượng Quan Vũ Đồng và Hoàng Phủ Nguyệt hai người bỗng nhiên liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt cả hai hiện lên vẻ cảnh giác. Trên bầu trời, có hơn mười bóng người như tia chớp từ rất xa bay tới!

- Là do vừa rồi muội đột phá phát ra hào quang thu hút bọn họ tới sao?

Hoàng Phủ Nguyệt nhẹ giọng nói, trong lòng nghĩ: “Thật là không ổn. Hy vọng trong Thánh Vực cũng có người tốt.”

Đám người kia dùng tốc độ cực nhanh xẹt qua đầu hai nàng. Bọn họ cũng phát hiện trên mặt đất không ngờ có người, trong đó một người phát hiện phía dưới là hai nữ nhân, ánh mắt bọn chúng lập tức sáng ngời. Ở nơi hoang vu vắng vẻ không một bóng người này, xác suất có thể gặp nữ nhân quả thực so với phát hiện tinh thạch mạch khoáng cũng chẳng thua kém là bao.

Tuy nhiên sau khi nhìn rõ dung mạo hai nữ nhân này, người này trong lòng lập tức cảm giác thất vọng, thầm nhủ: “Trời ơi! Hai nữ nhân sao mặt mũi khó coi như thế? Thật là đáng tiếc. Dáng người các nàng rất được. Thực là, nhìn từ phía sau thì chảy nước miếng mà nhìn từ phía trước thì giống như gặp quỷ!”

Cho nên, một chút dục vọng vừa sinh ra trong lòng người này như bị một gáo nước lạnh dập tắt.

- Hai vị tiểu thư, các ngươi có từng thấy một đạo hào quang phóng lên cao ở chung quanh đây không?

Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng hai nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, Hoàng Phủ Nguyệt hai mắt có chút đăm đăm lắc đầu nói:

-Hào quang gì? Không thấy.

Thượng Quan Vũ Đồng cũng lắc đầu nói:

- Đúng vậy, chúng ta ở đây nói chuyện yêu đương, nào có thấy hào quang gì? Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta cảm động thần, tặng cho chúng ta một món bảo vật làm vật đính ước sao?

-Ọe!

Nam nhân nhỏ tuổi bề ngoài không anh tuấn lắm bỗng nhiên cảm giác dạ dày của mình co bóp đến long trời lở đất. Hắn sống từ đó cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua, giữa nữ nhân và nữ nhân cũng có thể nói chuyện yêu đương. Huống chi hai người này hình thức lại khó coi như vậy.

Hắn lấy tay xoa bụng, sắc mặt trắng bệch gật gật đầu nói:

- Vậy, ta sẽ không gây trở ngại hai vị... tiểu thư, đàm, đàm tình... Đi!

Nói xong tung mình bay lên trời, hướng tới lúc đám người đi trước đuổi theo trối chết, trong lòng thầm nghĩ: “Khó trách hai nữ nhân đó đến với nhau. Nhất định là không có nam nhân nào chịu lấy con gái như vậy!”

Thấy người nọ chật vật chạy trốn, trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng hiện lên đắc ý. Sau đó, thấy bộ dạng Hoàng Phủ Nguyệt có chút đờ đẫn, giận nói:

- Làm sao vậy? Muội bình thường chẳng nói giữa nữ nhân với nhau cũng có thể... Cũng có thể ... Có thể ở cùng một chỗ làm gì nhỉ? Gọi là gì nhỉ? Bách hợp ... À, đúng rồi, chính là bách hợp! (bách hợp = đồng tính luyến ái nữ = les)

-Tốt lắm tốt lắm, tỷ không cần nói nữa.

Sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt có chút tái nhợt, nhìn bộ dạng Thượng Quan Vũ Đồng, lại đi đến bên hồ nhìn điệu bộ của mình lúc này, dạ dày cũng có chút không thoải mái, trợn mắt liếc Thượng Quan Vũ Đồng nói:

- Chuyện tốt đẹp như thế mà tỷ nói vậy, ây da...

... ....

Người trẻ tuổi kia là một thành viên của một tiểu thế lực ở Trung Châu, có thực lực Kiếm Thánh bậc hai. Thực lực cỡ này ở Thánh Vực tuy rằng cũng không tính là mạnh, nhưng cũng không phải là quá yếu.

Bên trong Thánh Vực người thường rất nhiều, nếu so với đám người mạnh nhất không biết nhiều hơn mấy lần.

Sau khi đuổi theo đám người phía trước, có người trung niên râu quai nón quay đầu lại hỏi:

- Hà Lỗi, mới rồi là ai?

Người trẻ tuổi tên là Hà Lỗi sắc mặt trắng bệch trả lời:

- Đừng nói nữa. Lão Đại, là hai nữ nhân.

Đám người còn lại nghe xong lập tức dừng lại giữa không trung, sau đó hai mắt tỏa sáng người trẻ tuổi tên là Hà Lỗi. Hà Lỗi thấy thế, vẻ mặt cổ quái nói:

- Các ngươi ai có hứng thú, có thể quay lại gặp mặt cho vui.

Những người này tuy rằng thực lực cũng không tính là quá mạnh mẽ, lão Đại của bọn họ là người trung niên râu quai nón bất quá chỉ là Kiếm Thần bậc ba, nhưng ánh mắt cũng không tệ. Thấy bộ dạng Hà Lỗi, sao có thể không biết chuyện này có gì đó giả dối? Cả đám bèn cười hi hi ha ha vây lại ép hỏi.

Người râu quai nón quát lớn một câu:

- Nói rõ ràng xem nào!

Xem ra bình thường quan hệ trong đoàn đội này rất tốt. Những người này cũng không hề sợ lão Đại chút nào, trên mặt đều cười hì hì.

Hà Lỗi cười khổ đem chuyện vừa rồi kể lại một lần. Những người đó nghe thấy là hai nữ nhân xấu vô cùng, lập tức hết hứng thú. Sau đó lại nghe nói hai nữ nhân không ngờ đang nói chuyện yêu đương.

Một đám đều kinh ngạc, có người ngạc nhiên thán phục nói:

- Trời ơi, chuyện này thật kinh thế hãi tục nhỉ?

Người còn lại phỏng đoán:

- Nhất định là không có nam nhân nào ưng các nàng!

Quan điểm này, ngay cả thủ lĩnh bọn họ, người trung niên râu quai nón cũng tán thành. Tuy nhiên hắn lập tức nhíu mày, nhìn Hà Lỗi hỏi:

- Tiểu Hà, ta hỏi ngươi, nơi này cách địa phương có người ở gần nhất có xa lắm không?

Người râu quai nón vừa nói xong, sắc mặt đám người đó đều có chút cổ quái. Hà Lỗi do dự một chút, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó nói:

- Một... Hơn một vạn dặm.

-Ngu ngốc! Ngươi bị người ta đùa giỡn rồi!

Vẻ mặt người trung niên râu quai nón hiện lên vẻ tiếc nuối như khi rèn sắt không thành thép, sau đó nói:

- Hào quang vừa rồi nhất định là một bảo vật, bị hai người kia chiếm được. Ôi, thật là!...

- Chúng ta nhanh chóng quay lại đuổi theo đi!

Một người đề nghị:

- Bọn chúng chỉ có hai người, còn là nữ...

- Đuổi cái rắm!

Người râu quai nón vẻ mặt ủ rũ nói:

- Đám gia hỏa chúng ta chuyến này e về không rồi. Đừng nhìn người ta chỉ là hai nữ nhân. Dùng cái đầu heo các ngươi nghĩ lại đi. Nếu không có chút thực lực, hai nữ nhân dám đi vào loại địa phương này sao?

Đám người này đều bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu. Trong mắt người trung niên râu quai nón hiện lên một chút đắc ý, sau đó nói:

- Tuy nhiên, chúng ta đuổi theo đi. Yêu cầu nhìn bảo vật kia. Chúng ta không đoạt, chỉ liếc mắt xem một cái chắc có thể nhỉ!

- Đúng vậy đúng vậy!

Có người tán thành nói.

- Đúng vậy, chúng ta không cùng mấy tiểu nha đầu đó chấp nhặt, nhìn một cái là được.

Có người phụ họa.

Hà Lỗi khẽ thở dài một hơi. Hắn thật sự có chút không muốn quay trở về. Hai nữ nhân kia nếu bình tĩnh mà xem xét, có một người hình thức còn có thể chấp nhận được. Đương nhiên, nếu khóe miệng không có nốt ruồi kia, làn da có thể trắng hơn một chút, cũng là mỹ nữ không tồi!

Đáng tiếc... Đời không có chữ nếu.

Hà Lỗi trong lòng buồn bực, hy vọng lão Đại không đáp ứng thỉnh cầu nhàm chán như vậy, liếc mắt nhìn một cái có giải quyết được gì không? Lại không phải là đồ vật của chúng ta, không khéo người ta nghĩ đến nhiều người như vậy là tới cướp bóc. Nếu sinh ra phản cảm rồi dẫn đến xung đột thì mọi chuyện sẽ không tốt lắm.

Người trung niên râu quai nón do dự như vậy một hồi, hạ quyết tâm, nói:

- Nếu không chúng ta đuổi theo đi cũng tốt. Hai nữ nhân kia dám đến loại địa phương này, chắc là có thực lực và gia cảnh nhất định! Chúng ta tuy rằng cũng có khi sung sướng, nhưng cứ lăn lộn như vậy hoài cũng không phải là biện pháp hay. Nếu gia thế các nàng thật sự lớn, chúng ta có thể liên kết, biết đâu tìm được một cây đại thụ mà dựa. Ôi, nói đến đó, lão Đại như ta cũng cảm thấy có chút ước ao.

- Lão Đại, ngươi nói cái gì thế? Các huynh đệ đi theo ngươi, có gì là không tự tại? Ngươi nói như vậy, khiến trong lòng chúng ta rất không thoải mái.

- Đúng vậy đại ca, hơn mười vạn năm, toàn bộ Thánh Vực cũng chưa từng có ai phi thăng. Tu luyện thực lực mạnh mẽ có ích lợi gì? Người đạt cảnh giới đại viên mãn suốt ngày tu luyện, ngay cả cửa cũng không bước ra một bước, có được tiêu diêu tự tại như chúng ta hiện tại không? Chúng ta đều rõ ràng, ngươi là vì chúng ta đám huynh đệ không nên thân mà lo lắng. Đời người bất quá được mấy thu? Nếu sống có ý nghĩa, trăm năm cũng chỉ thoáng qua như mây khói. Còn sống mà cứ ủy ủy khuất khuất, cho dù sống ngàn năm vạn năm, thì để làm gì? Còn không phải mặc cho người ta khi dễ sao? Ít nhất, tại thảo nguyên mênh mông này, chúng ta chính là vương giả!

Một người trung niên thoạt nhìn hào hoa phong nhã có chút kích động nói.

Mọi người đồng lọat phụ họa.

- Quân sư nói đúng lắm. Lão Đại, chúng ta không cần phải đi nịnh bợ ai cả!

Người trung niên râu quai nón nghe trong lòng nóng lên, khóe mắt có chút nặng trĩu, cảm động nghĩ: “Đúng vậy, thế lực lớn thì sao? Đại viên mãn thì như thế nào? Đã hơn mười vạn năm, không phải không ai có thể phi thăng thần giới thành thần sao?

Cùng sống dưới một bầu trời, ai sung sướng hơn ai còn chưa biết!

Nghĩ vậy, người trung niên râu quai nón cười mắng:

- Con bà nó, ta vậy mà không nhìn rộng như các ngươi. Tốt lắm, chúng ta cứ đi để mở mang tầm mắt tăng thêm hiểu biết cũng được. Đã nhiều năm như vậy, ngay cả một cọng lông chúng ta cũng tìm không được. Khó khăn lắm mới gặp một bảo vật như vậy xuất thế ở gần chúng ta như thế.

... ....

Hai người Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng vừa mới thu thập tất cả đồ đạc, chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy đám người kia bay ngược lại, cản trước mặt hai người.

Hai nàng mặc dù vẫn hơi cảnh giác, nhưng vì không cảm nhận được ác ý trên người đối phương, nên cũng không quá sợ hãi. Vẫn đứng tại chỗ, Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Hà Lỗi vừa rồi đã tới một lần hỏi:

- Các ngươi ngăn chúng ta lại là muốn làm cái gì?

Hà Lỗi lúc này lại nhìn hai nàng, cũng không có cảm giác ghê tởm như vừa rồi, trong lòng có chút kỳ quái. Tuy nhiên người trung niên thủ lĩnh râu quai nón đứng bên cạnh hắn lại nhìn ra hai nàng vừa rồi căn bản là trêu chọc Hà Lỗi, không kìm nổi nói thẳng:

- Hai vị tiểu thư yên tâm. Chúng ta không phải là người xấu, không có ác ý. Chúng ta chỉ là muốn nhìn một chút bảo vật mà vừa rồi hai vị lấy được để mở mang tầm mắt mà thôi.

Hoàng Phủ Nguyệt nhìn thoáng qua Thượng Quan Vũ Đồng, hai nàng không khỏi cười khổ, thầm nghĩ xem đây có phải là ăn cướp một cách dịu dàng không?

Hoàng Phủ Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Thật xin lỗi, chúng ta không thấy qua bảo vật gì cả, cũng không rõ các ngươi nhìn thấy cái gì. Chúng ta từ phương xa đến nơi đây thì bị lạc đường. Không biết các ngươi có thể mang theo hai chúng rời khỏi nơi này hay không? Tùy tiện tìm được thị trấn có người ở nào cũng được. Nếu được vậy, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích.

Nam nhân trung niên râu quai nón vô cùng buồn bực, chớp chớp ánh mắt, nhìn Hoàng Phủ Nguyệt mặt xanh xao vàng vọt lại lấm tấm mụn đầy mặt , muốn cự tuyệt, lại phát hiện sự cứng rắn trong lòng mình dường như biến đâu mất.

Nhìn kỹ, hai nữ nhân này dường như quả thực không phải là cường giả gì cả. Tuy rằng hai nàng xuất hiện ở nơi này có chút khả nghi, tuy nhiên hai nữ nhân này cũng chẳng có lý do gì để có ý đồ xấu với hắn và một đoàn mạo hiểm nhỏ bé cả.

Xem ra lần này không có thu hoạch lớn rồi! Hán tử râu quai nón ngầm than một tiếng, thầm nói: “Lần này chúng ta đi tìm dược liệu, khi trở về cũng có thể bán với giá không tồi.

Chỉ tiếc những tiểu nhân vật như chúng ta dường như đối với chuyện tìm kiếm bảo vật vô duyên, cho tới bây giờ vẫn chưa một lần nhìn thấy.”

Gã râu quai nón nghĩ vậy, gật gật đầu, nói:

- Đi theo chúng ta có khả năng sẽ rất vất vả, nếu có thể chịu được thì các ngươi cứ đi theo. Có nhiều người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Hoàng Phủ Nguyệt kỳ thật chỉ muốn thử xem mà thôi, căn bản là không trông mong gì người ta có thể đáp ứng. Đừng nói hai nàng lai lịch không rõ ràng, lại còn dung mạo khó coi như vậy, muốn dẫn các nàng đi cùng đúng là cũng cần một ít dũng khí!

Lúc này, có một người trong đội ngũ tùy ý than thở một câu, làm hai nàng chú ý:

- Đại ca, mang theo hai nàng sẽ không ảnh hưởng đến việc đi hái thuốc của chúng ta chứ? Hiện tại có vài loại dược liệu giá cả tăng vọt đó, chúng ta phải ráng kiếm thêm một ít mang về mới được! Bằng không, không chừng ngày nào đó, giá cả mấy dược liệu này lại hạ xuống lại. Đến lúc đó hối hận cũng không kịp. Để hai tiểu thư này đi theo chúng ta, có làm chậm trễ thời gian của các nàng không?

Người râu quai nón dường như cũng là một người khá sảng khoái, khoát tay, sau đó thuận miệng nói:

- Sẽ không hạ giá đâu. Nghe nói Nam Châu có Thục Sơn phái vừa quật khởi, đan dược cực kỳ nổi danh. Dược liệu này kỳ thật là để cung cấp cho họ thì phải! Chúng ta cảm thấy giá dược liệu này đã là giá trên trời, nhưng các ngươi có biết một viên đan dược của người ta bán được bao nhiêu tiền không?

Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng hai nàng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương thấy được sự kinh ngạc và kích động. Tuy nhiên, hai nàng đều bảo trì được sự bình tĩnh, không thể hiện ra chút điểm khác thường nào.

Trong đám người, có một người nói:

- Ta đã nghe nói qua một lần, ở phòng đấu giá, có một viên đan dược hình như tên là Trú Nhan Đan. Nghe nói sau phi ăn vào, lập tức phản lão hoàn đồng (CBRO: trẻ lại, nhưng để câu Hán hay hơn). Hơn nữa, vĩnh viễn không thay đổi! Đối với rất nhiều người muốn vĩnh viễn giữ lại nét thanh xuân mà nói, quả thực chính là thần dược đó! Đan dược đó nghe nói một viên có thể bán đấu giá lên đến mấy chục khối trung phẩm tinh thạch. Ôi, trong Thánh Vực, người có tài lực hùng hậu quả thật nhiều lắm!

Lúc này, Hà Lỗi nói:

- Nghe nói chưởng môn Thục Sơn phái kia là Lăng Tiêu, là người mười mấy năm trước mới từ nhân giới phi thăng. Bây giờ ở Nam Châu đã là người không ai không biết không ai không nghe tiếng. Thực là làm người ta hâm mộ. Sao cũng là người tuổi trẻ mà có thể xuất sắc như thế?

Gã râu quai nón vỗ vỗ vai Hà Lỗi, cười an ủi nói:

- Người ta đã như vậy, ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa. Tuy nhiên, nếu ngươi luôn luôn cố gắng, ta tin tưởng ngươi nhất định có tương lai tươi sáng!

Gã râu quai nón nói đến đây, nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng, sau đó nói:

- Các ngươi cũng nghe rồi đó. Chúng ta lần này cần thu thập một lượng lớn dược liệu để mang về bán lại. Các ngươi nếu sợ chậm trễ thời gian, chỉ có thể tự mình đi. Đương nhiên, ta có thể chỉ cho các ngươi hướng đi ra ngoài. Nếu đi theo chúng ta, cũng có thu thập dược liệu. Nhanh thì mấy tháng, lâu thì một hai năm. Sau khi trở về, có thể bán được ít tiền. Cuộc sống cũng có thể cải thiện một chút.

Hoàng Phủ Nguyệt nhẹ giọng nói:

-Cảm ơn vị đại ca này. Chúng ta không biết đường đi ra ngoài, hay là đi theo cùng mọi người cũng được. Mọi người đừng chê tỷ muội chúng ta làm phiền là tốt rồi.

Giọng nói Hoàng Phủ Nguyệt dịu dàng, thanh âm êm tai, làm tất cả mọi người trong nhóm đều thầm cảm thấy tiếc hận, thầm nhủ nếu nàng có một khuôn mặt xinh đẹp thì nữ nhân này chính là cực phẩm a!

... ....

Lăng Tiêu ngồi giữa tĩnh thất, khối tinh thạch tâm to bằng bàn tay đang treo lơ lửng giữa mi tâm của Lăng Tiêu. Một dòng năng lượng như hóa thành thực thể, dùng mắt thường có thể thấy được, không ngừng tiến vào mi tâm Lăng Tiêu, nhanh chóng phân tán vào kinh mạch toàn thân của Lăng Tiêu!

Đồng thời, trước mặt Lăng Tiêu có một người đang ngồi. Hai bàn tay hai người áp vào nhau. Người kia chính là phân thân hoàn mỹ của Lăng Tiêu!

Hai người đồng thời nhắm nghiền đôi mắt, ngồi khoanh chân. Năng lượng tinh thạch tâm tiến vào thân thể Lăng Tiêu theo thời gian trôi qua, không ngừng tăng lên. Sau khi vận hành một vòng đại chu thiên trong thân thể Lăng Tiêu lại theo bàn tay Lăng Tiêu truyền vào thân thể phân thân ngồi đối diện. Một cỗ năng lượng dày đặc dao động xung quanh thân thể hai người, như mặt nước sóng sánh không ngừng gợn sóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK