Trở về thành Penzias ước chừng nửa tháng, Lăng Tiêu vẫn chui rú ở trong nhà, moi ngày hoặc là đi tìm tộc trưởng Ý Phong đàm luận văn hóa cổ kim, hoặc cùng với mấy cô gái nói chuyện tâm tình để tăng tiến tình cảm. Đối với những tình cảm này, Lăng Tiêu từ bị động cũng bắt đầu chuyển sang chủ động, biến hóa này, thật sự làm cho mấy cô gái cảm thấy vui sướng. Nhưng Isa và Hoàng Phủ Nguyệt cũng phải đi đế đô, bởi vì ở đó bọn họ mới khai trương thèm một phòng đấu giá.
Lăng gia cũng cũng đã suy nghĩ thật kỹ việc buôn bán tại Đế đô.bởi vì đế đô là trung tâm kinh tế và chính trị của Đế quốc Lam Nguyệt, đã trải qua hàng ngàn năm phát triển, có vô số thế gia quý tộc, thành Penzias phía nam này không thể so sánh được với nó.
^Hơn nữa ở tình huống nhất định, phòng đấu giá khai trương tại đế đô cũng là để trấn an lão quốc vương bệ hạ. Hiện tại, sự kiện mà quốc vương bệ hạ sợ nhất, đó chính là Lăng gia ly khai khỏi Đế đô. Một khi Lăng gia có hành động như vậy, chi sợ Đế quốc Lam Nguyệt sẽ gặp phải thay đổi lớn.
Cũng may, Lăng gia tuyên bố khai trương thêm một nhà đấu giá ở Đế đô, hơn nữa về sau dần dần gia tăng thêm Dưỡng Nhan Đan để cung ứng một lượng lớn. Nghe được tin tức này, cao hứng nhất cùng không phải là mấy phu nhân kia mà là lão quốc vương bệ hạ.
Tuy rằng quốc vương bệ hạ đã phái người của hoàng thất đến Lý gia ở Tây Vực cầu viện, nhưng nói cho cùng tâm lý của quốc vương bệ hạ vẫn mong muốn Lăng Tiêu không có dã tâm làm phản.
Trong hoàng cung, Nguyên soái Thu Thần ngồi ở trước mặt quốc vương bệ hạ, hai người vui vẻ đàm luận.
Quốc vương bệ hạ ngồi đối diện, không có tỏ vẻ là chúa tể của một quốc gia, mà tỏ ra khiêm tốn tươi cười, lão mặc thường phục màu đen có thêu một cái đồ án Bạo Viêm Sư Vương.
- Đại soái, ngươi nói rất đúng, tiểu tử Lăng gia kia thực không có dã tâm làm phản. Ôi! rốt cuộc trong chuyện này đúng là ta đã làm sai. ta cảm thấy thẹn với Lăng gia quá. Chỉ mong, hành động gia phong quan tước cho Lăng gia có thể làm cho hắn hiểu được thiện ý của ta.
Quốc vương bệ hạ khe khẽ thở dài, uống một ngụm hương trà. ngưng thần tĩnh tâm nhắm mắt lại cảm thụ, sau đó nói:
- Trong vông hại năm, tiểu tử Lăng gia kia xuất thế, một đám gia tộc thế gia ẩn thế cũng đều đứng ngồi không yên, giống như là mèo thấy mỡ, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào hắn. Đại soái, ngươi thấy như thế nào?... Mấy gia tộc thế gia ẩn thế thậm chí cả Tây Vực Lý gia sau lưng hoàng thất. Ta hiện tại hy vọng, tam tiểu tử Lăng gia kia hoàn toàn diệt mấy cái gia tộc thế gia ẩn thế kia mới tốt. Bọn họ tồn tại khiến cho hoàng quyền thủy chung không có cách nào chân chính tập trung được.
Thu Thần biết rất rõ tính cách của quốc vương bệ hạ, tuy rằng thực lực của lão quốc vương cũng không có gì hơn người, nhưng về chí hưởng và cơ trí, so với thời còn trẻ vẫn còn hừng hực như cũ.
Nếu không thế, làm sao có khả năng từ một tiểu quốc tam lưu trở thành một siêu cấp đế quốc cùng với Đế quốc Tử Xuyên bao nhiêu năm qua. Đứng đằng sau lưng của Hoàng thất là Lý gia ở Tây Vực. thời điểm trước mở rộng lãnh thổ Đế quốc Lam Nguyệt, gia tộc kia có tác dụng duy nhất là làm cho các thế lực khác kinh sợ gia tộc thế gia ẩn thế này.
Ở trong thế tục giới, nếu sau lưng không có gia tộc thế gia ẩn thế hùng mạnh làm hậu thuẫn thì cũng đừng có mơ tưởng bình yên thống trị đại quốc. Cho nên, lão quốc vương cùng không có phủ định thế lực đứng sau lưng hoàng thất là Tây Vực Lý gia. Lão cũng rất rõ ràng, nếu không có gia tộc thế gia ấn thế hùng mạnh này, bằng vào bổn sự của lão, cũng không làm ra thành tích huy hoàng gì, chứ đừng nói là đánh hạ rất nhiều thế lực khác để mở mang lãnh thổ, cũng đừng có mơ là thành tựu bá nghiệp.
Nhưng đáng tiếc, bởi vì gia tộc thế gia ẩn thế này tồn tại, lão quốc vương chỉ có thể đè nén ý niệm bực tức trong đầu, giả dối đối đãi.
- Bệ hạ, với kinh nghiệm sống nhiều năm của ta, ta rất tin tưởng ánh mắt của mình, Lăng Tiêu tuyệt đối không có tâm phản loạn, trừ phi bệ hạ bức bách hắn, chọc giận hắn.
Thu Thần nói xong, nở nụ cười, nói tiếp:
- Cựu thần có lời này, bệ hạ có thể không thích nghe, bởi vì Lăng Tiêu tuy không phải là gia tộc thế gia ẩn thế, nhưng bệ hạ chẳng lẽ không cảm giác được Lăng gia tam tử kia có thực lực không kém so với gia tộc thế gia ẩn thế sao?
Quốc vương bệ hạ khe khẽ thở dài, trên mặt thoáng có chút chua xót nói:
-Việc này, ta đương nhiên rất rõ ràng, cho nén hòm nay ta mới tìm ngươi tới, cũng muốn hỏi xem đại soái có cách nào giải quyết chuyện này cho hết hậu hoạn? Dù sao, Lăng gia tam tử không có tâm làm phản, cùng không có nghĩa là hậu nhân của hắn cũng không có làm.
-Trừ phi, có thể đối đãi giống với gia tộc thế gia ẩn thế, vĩnh viễn cấp nơi đó cho Lăng gia. Thu Thần hai mắt lóe ra tình quang, nhẹ giọng nói: - Chẳng qua làm như vậy, chắc chắn ảnh hưởng đến thế lực của nhị điện hạ.
Lão quốc vương bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt có chút đục ngầu. ngẩng lên nhìn Thu Thần, nửa ngày sau mới cười nói:
-Ở quốc gia này, chi sợ cũng chi có ngươi mới dám nói ra những lời như thế, chẳng qua như thế lại là một ý kiến hay. Đối đãi với bọn họ giống như gia tộc thế gia ẩn thế đi. Như vậy tại đại hội trao đổi của các gia tộc thế gia ẩn thế lần này, Lăng Tiêu chắc cũng đến. Ta sẽ nói chuyện với gia tộc Lý gia Tây Vực tiếp nhận gia tộc của Lăng Tiêu tiến vào trong đội ngũ của các gia tộc thế gia ẩn thế. Tốt nhất lần này, ta có đề nghị đề cử ra một gia tộc mòn phái thế gia ẩn thế làm mình chủ, ha ha, như vậy lại càng hoàn mỹ.
Thu Thần có chút bất đắc dĩ nhìn lão quốc vương lắc đầu, suy nghĩ: Xem ra, chỉ cần lão quốc vương còn tại vị một ngày, cũng vĩnh viễn không bỏ ý nghĩ diệt tất cả các gia tộc thế gia ẩn thế, làm như thế nào để lợi dụng bọn họ đấu tranh lẫn nhau, dần dần làm suy yếu đi thế lực của bọn họ. Đây cũng là những suy nghĩ giống như khi quốc vương bệ hạ còn trẻ hay trao đổi, thảo luận với Thu Thần.
Chẳng qua các gia tộc thế gia ẩn thế lại không có người thông minh sao, như thế nào lại phạm sai làm, đi tranh đấu với nhau để làm yếu đi thế lực của mình?
Thu Thần cảm giác, lão quốc vương bệ hạ lần này đưa ra đề nghị này quả thật là rất là âm hiểm, dụng tâm rất hiểm ác.
Tập hợp các gia tộc thế gia ẩn thế lại, sau đó đề nghị bọn họ tuyển ra một Mình chủ. Nếu đề nghị này được thực hiện, như vậy thì các gia tộc thế gia ẩn thế sẽ không ngừng tranh đấu làm cho lực lượng đều tiêu hao hầu như không còn.
Làm mình chủ, cũng giống như hoàng đế ở thế tục giới, thử hỏi. người nào không muốn làm?
Hơn nữa, các gia tộc thế gia ẩn thế cao cao tại thượng khác với thế tục giới ở chỗ là làm mình chủ của gia tộc thế gia ẩn thế có rất nhiều ưu đãi hơn. Quả thực có thể dùng từ quyền lực như trời để hình dung?
Tình hạch, kiếm kỹ, công pháp, còn có các loại đan dược, cùng với tài liệu từ thượng cổ di tích, luyện kim thuật, luyện đan thuật đủ loại. không... còn nhiều hơn nữa.
Lên làm mình chủ, có thể điều động đủ loại tài nguyên, nhân lực. Có thể nói là đã trở thành bá chủ của toàn bộ đại lục này.
Thử hỏi, nếu là người ai chẳng có có một chút dã tâm, ai lại không muốn làm mình chủ chứ?
Thu Thần nhẹ nhàng gật gật đầu, tán thưởng nói:
- Nếu đề nghị này được thực hiện, thật sự là một bước đột phá đối với quốc gia hoàng thất.
Lão quốc vương bệ hạ cười ha ha, trên mặt lộ ra thần sắc thoải mái. sau đó hừ một tiếng nói:
- Nếu nói đến thực lực, những người đó đều rất mạnh mẽ, có cả Lăng gia và gia tộc Lý gia Tây Vực. Bởi vậy, nếu cho ta lựa chọn, ta thà rằng làm cho tất cả bọn họ đều bị hủy diệt cũng không để cho bọn biến thái này làm ảnh hưởng. Kiếm Hoàng, Kiếm Tôn, bọn họ tồn tại, quả thực chẳng khác nào treo ở trên đầu hoàng quyền một thanh kiếm sắc, làm cho ta ngày đèm ăn ngủ không được yên.
Thu Thần thản nhiên gật gật đầu, mặc kệ như thế nào, lão cùng lão quốc vương đã giao tình sinh tử trong nhiều năm, chi cần quốc vương bệ hạ không nghĩ đối phó với Lăng Tiêu, lão cũng phải cố gắng giúp đỡ quốc vương bệ hạ.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tên thị vệ đi vào, thần sắc mười phần sợ hãi, khó xử nhìn thoáng qua Thu Thần. Thu Thần lão Nguyên soái biết ý đứng dậy, nói:
-Bệ hạ hãy yên tâm, ta sẽ viết một bức thư cho Lăng gia, làm cho Lăng Tiêu tin tưởng, hắn dù sao cũng cấp mặt mũi cho cựu thần mà.
Lão quốc vương gật gật đầu, tên thị vệ này là tâm phúc của lão. hắn đột nhiên đến đây làm cho trong lòng quốc vương có chút bất an nhìn Thu Thần cười nói:
- Vậy phiền ông bạn già một chút.
Thu Thần trên mặt tươi cười, nhớ tới năm đó ở trên chiến trường, hai người cùng sóng vai với nhau giết địch, lão hơi khom người nói:
- Cựu thần chưa già, bệ hạ nếu có việc cần, cựu thần liền xuất mã. ra sa trường giết chết địch nhân.
Lão quốc vương trong lòng ấm áp, nói:
- Kỳ vọng là hai quân thần chúng ta còn có cơ hội sóng vai giết địch.
Tiễn Thu Thần đi ra, lão quốc vương sắc mặt âm trầm nhìn tên thị vệ nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Tên thị vệ cắn răng một cái, quỳ trên mặt đất, run run nói: - Ty chức đáng tội chết, vừa rồi, vừa rồi ty chức thấy... thấy thái tử điện hạ từ tẩm cung của hoàng hậu đi ra, quần áo không được chinh, trong lòng kích động chạy ra
- Cái gì!
Lão quốc vương bệ hạ giận tím mặt, sắc mặt xanh mét, đôi mắt mở trừng trừng, môi run run, lấy tay chỉ vào tên thị vệ đang quỳ dưới đất. nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa xem nào, đã xảy ra chuyện gì?
- Một canh giờ trước, ty chức thấy Thái tử điện hạ từ tẩm cung của Hoàng hậu đi ra, cũng không có nghĩ là chuyện nghiêm trọng. Dù sao, dù sao thái tử điện hạ đi vấn an Hoàng hậu nương nương là chuyện bình thường mà thôi. Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương vừa mới sinh Tam hoàng tử, Thái tử điện hạ đến thăm, cùng không có gì lạ. Ai ngờ Thái tử điện sau một canh giờ mới rời khỏi, lúc đó quần áo của Thái tử điện hạ dường như có chút không chỉnh tề, thần sắc cùng có phần kích động, còn...
- Đừng nói nữa
Lão quốc vương thở hổn hển, sắc mặt mười phần tái nhợt, bỗng nhiên cảm thây cá người như vô lực. lào dựa vào thành ghế. Tiếng nói bỗng nhiên vô cùng già nua khàn khàn:
- Chuyện này, còn có bao nhiêu người thấy?
- Bên cạnh Hoàng hậu nương nương có vài nha hoàn và mấy tên thị vệ, bao gồm cả ty chức.
Tên thị vệ quỳ trên mặt đất, thân mình hơi run run. Hắn biết rõ chuyện này lộ ra, bản thân mình có kết cục gì. Chẳng qua là tâm phúc của quốc vương bệ hạ, có chuyện gì hắn cũng không lừa gạt quốc vương bệ hạ.
Qua thật lâu sau, lão quốc vương bệ hạ mới thở phào một cái, sau đó hai mắt vô cùng kiên định đứng dậy nói:
- Con cả của ngươi sẽ là nam tước thế tập, ta sẽ phong đất cho hắn. Người nhà của ngươi vĩnh viễn hưởng thụ vinh hoa phú quỷ của đế quốc. Đế quốc còn một ngày không vong, người nhà của ngươi vẫn là quý tộc.
- Ty chức cảm ơn bệ hạ!
Tên thị vệ kia thanh âm nghẹn ngào, hai mắt đỏ hồng, không suy nghĩ rút ra con dao ở bên hông mình, phù một tiếng, mạnh mẽ đâm vào lồng ngực của mình, nhất thời khí tuyệt.
- Súc sinh này!
Lão quốc vương quay đầu nhìn về tên thị vệ, hai hàm răng nghiến lẻn kèn kẹt. Hoàng hậu nương nương từ ngày sử dụng linh dược trú nhan đan, từ một lão phụ, giống như có thần tích hồi phục gương mặt giai nhân như lúc 28 tuổi, quả thật làm cho vô số người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Mà Hoàng hậu nương nương trẻ trung dung mạo mỹ miều, làm cho lão quốc vương bệ hạ mê mẩn, ngày ngày cày cấy, không ngờ lại sinh cho lão hoàng tử thứ ba.
Đối với hoàng nhi thứ ba, lão quốc vương bệ hạ rất sủng ái. Vừa mới sinh ra, tam hoàng tử đã được phong làm thân vương. Có thể nói, sau này không kế thừa vương vị, địa vị của tam hoàng tử ở Đế quốc Lam Nguyệt cũng tuyệt đối là cao nhất.
Không ngờ dung nha mỹ miều lại làm nổi lên tâm tư mờ ám của Thái tử điện hạ.
Hoàng hậu là mẹ đẻ của hắn cơ mà. Lão quốc vương cảm giác mạch máu của mình đều nhảy dựng lẻn, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.
Một lúc sau mới miễn cưỡng bình phục được tâm tình của mình. lão quốc vương bệ hạ thở phào một cái, sau đó đứng dậy, lặng lẽ phân phó tâm phúc, phải bí mặt xử lý toàn bộ cung nữ, thị vệ bên người Hoàng hậu nương nương.
Phân phó mọi việc xong, quốc vương bệ hạ đứng dậy, sắc mặt bình thản nói:
- Ta muốn đi tẩm cung của Hoàng hậu nương nương
Quốc vương bệ hạ mang theo người, đi vào tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, quả nhiên phát hiện ra không hề ít cung nữ nhìn về phía bản thân mình, ánh mắt mang theo sự sợ hãi. Thân thể lão quốc vương run nhè nhẹ, miễn cưỡng lắm mới không chế được thân thể.
Đi vào tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, mắt thấy thấy tã lót của tam hoàng tử, thấy ấu tử của mình, quốc vương bệ hạ sắc mặt tốt hơn rất nhiều, vui đùa vài cái, sau đó nói với cung nữ của Hoàng hậu:
- Ngươi ra đi thôi.
Cung nữ cúi đầu đi ra ngoài, quốc vương bệ hạ tới bên hoàng hậu. nhìn gương mặt trẻ tuổi diễm lệ của nàng, lão nắm lấy tay của hoàng hậu nói:
- Khanh thế nào? Thân mình có điểm nào không tốt không?
Hoàng hậu nương nương nhắm chặt hai mắt, van còn lưu lại hai hàng nước mắt. Hai vợ chồng sống với nhau đã vài thập niên. không nói với nhau cái gì, chỉ bằng một ánh mắt là có thể hiểu được tâm ý của nhau, nàng làm sao không nhìn ra vê khác thường của lão quốc vương?
- Bệ hạ, ngươi biết rõ nơi này là cái cạm bẫy. Vì cái gì còn đi vào?
-Khanh và ta sống với nhau nhiều năm như vậy, thường hạn không cùng sinh nhưng có thể chết cùng một cho, cũng không có gì tiếc nuối.
Lão quốc vương trên mặt bình tĩnh tươi cười, vừa tiến vào, lão hiểu được âm mưu này là nhằm vào lão.
Thậm chí, tâm phúc của mình có lẽ đều đã bị Thái tử thu phục. Hoàng hậu nương nương cũng sớm bị giam lỏng, sẽ không xuấ thiện tin tức ra ngoài.
- Bệ hạ, sinh mệnh của thần thiếp không trọng yếu, nhưng con trai của chúng ta, thần thiếp không rõ, vì ngôi vị hoàng đế, đứa con trai cả của mình lại có thể nhẫn tâm giết cha sát mẹ, không ngờ chính em ruột của mình cũng không buông tha, nó vẫn còn nhỏ như vậy mà.
Hoàng hậu nước mắt không ngừng, tức giận nói.
Lúc này, bắt đầu có rất nhiều tiếng bước chân, đồng thời truyền tới vài tiếng kêu thảm thiết. Trong nháy mắt, thị vệ của Quốc vương bệ hạ mang tới liền bị giết chết hết.
Thái tử điện hạ một thân áo giáp hạng nặng, võ trang đầy mình. mang theo một số đông người bao vây quanh nơi này. Đứng bên cạnh hắn là Dạ Kiêu.
Giờ phút này, Thái tử nói nhỏ với Dạ Kiêu:
- Bên kia, mọi người đến đúng thời gian đã định chứ?
Dạ Kiêu khẽ cười nói:
- Điện hạ yên tâm, người của ty chức ở bên cạnh Nhị điện hạ đã được hắn tín nhiệm, một canh giờ nữa, bọn họ sẽ động thủ, Nhị điện hạ tuyệt không biết gì. Chằng qua, chúng ta không tìm được Lý Thiên Lạc, tên tiểu tử kia hiện tại cũng không ở Học viện Đế quốc.
- Tìm không thấy thì quên đi, chỉ là một thằng nhóc mà thôi, cũng không làm ra sóng gió gì.
Vè mặt Thái tử điện hạ mang theo ý cười thản nhiên, khẽ vỗ vỗ bả vai Dạ Kiêu:
- Ngươi đã chịu mệt nhọc trong nhiều năm như vậy, ngươi yên tâm đi, chi cần đại sự thành công, cái gì chứ Đại công tước là không chạy thoát được đâu, Ha hả, đến lúc đó, cũng không nên lưu luyến cái gia tộc thế gia ẩn thế kia, mà làm quan ở thế tục mới tốt.
Dạ Kiêu vẻ mặt kích động, khom người nói:
- Điện hạ, ty chức vẫn đều là tâm phúc của điện hạ. Quá khứ hay hiện tại và tương lai cũng là như thế. Không có gì có thể dao động tâm tư của ty chức. Ở trong gia tộc thế gia ẩn thế, ty chức cảm thấy chẳng có địa vị gì, ty chức rất muốn ở thế tục giới làm quan, hưởng phúc.
- Ha ha, vậy là tốt rồi
Thái tử điện hạ vẻ mặt tươi cười, sau đó nói: - Ngươi đi đến thành Penzias, Lăng Tiêu có chịu gia nhập trận doanh của chúng ta hay không?
Dạ Kiêu gật gật đầu:
-Tên tiểu tử kia không đến, điện hạ, muốn thừa dịp cơ hội hôm nay.
Nói xong hắn liền hạ một động tác chém xuống.