Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đại hôn này của Lăng Tiêu, mỗi người đều có cảm giác tham gia hôn lễ này so với những hôn lễ mà bọn họ từng tham gia phấn khích hơn vô số lần, nhưng chuyện xảy ra ở đây một người đã từng trải qua hoàn toàn có thể nói trong cả nửa ngày.

Tư Đồ Dũng thở dài một tiếng, với hắn mà nói, tin tức này thật sự không được gọi là tin tốt. Thật sự ở đây có rất nhiều người có kiến thức, trong lòng đều có những suy nghĩ không khác lắm so với Tư Đồ Dũng.

Mọi người đối với chữ Thần này có lẽ vẫn còn có chút mơ hồ, những người đã trải qua những đau khổ này cũng đã không còn sống. Những người hiện giờ còn sống mặc dù trong lòng cũng có ý thức khó khăn gian khổ, nhưng đối với Thần cũng không quá sợ hãi. Làm cho bọn họ sợ hãi thật sự không phải là Thần, mà là đám người luyện võ tấn công Lăng Tiêu kia!

Mấy trăm tên cao thủ cảnh giới đại viên mãn! Như vậy là có ý gì? Đám cao thủ cảnh giới đại viên mãn tự nhiên xuất hiện này là từ đâu tới? Nếu là trong thời gian dài tu luyện đến cảnh giới này, chỉ sợ chúng đã sớm bị người ta phát hiện, nhưng nếu là trong thời gian ngắn mà đạt tới thực lực này, thì đó mới là chỗ đáng sợ thật sự!

Hơn nữa, ngoại trừ cao thủ trẻ tuổi nhất đại tông sư Lăng Tiêu thực lực hùng mạnh lại rất thần bí này, còn ai có thể bị mấy trăm cao thủ cảnh giới đại viên mãn bao vây tấn công mà không hề tổn hao đến một sợi lông?

Những người này không kìm nổi nghĩ đến lần Nam Phương Liên Minh tiến công Thục Sơn Phái lúc trước, tuy không có khoa trương như vậy, nhưng cũng có một thế lực vô cùng kinh khủng, cũng bị Lăng Tiêu tiêu diệt sạch sẽ!

Lúc trước phần lớn mọi người đều nghi ngờ Lăng Tiêu sử dụng trận pháp để tiêu diệt những người đó, nhưng trải qua trận chiến hôm nay, gần như tất cả mọi người đối với thực lực của Lăng Tiêu lại càng nhận thức được trực quan hơn. Thực lực của hắn quá mức kinh khủng, người này tuyệt đối không thể đối địch!

Lúc này, Lăng Tiêu mới mỉm cười nói:

- Sự việc hôm nay, có thể coi như để thức tỉnh mọi người. Chỉ cần mọi người có thể để ý đến chuyện này, sau này quản lý tốt tộc nhân của gia tộc mình, những tín đồ của Thần này hoàn toàn không đáng sợ nữa!

- Đúng vậy, Lăng tông chủ tấm lòng nhân hậu, làm cho người ta bội phục!

Tư Đồ Dũng thở dài một tiếng, sau đó nói:

- Lão phu tin tưởng Lăng tông chủ.

Tôn Hạo Thiên thản nhiên nói:

- Ta cũng tin lời của Lăng tông chủ!

Có hai minh chủ của hai đại liên minh trong Nam Châu đảm bảo, lời nói của Lăng Tiêu chỉ sợ không đến một năm sẽ truyền khắp mọi ngõ ngách của Thánh Vực, những tín đồ của Thần phát triển vụng trộm kia lại muốn giống như trước khuếch trương trong im lặng không một tiếng động chỉ sợ là sẽ rất khó khăn.

Lúc này, Lăng Tiêu cho người bưng lên rượu ngon, nâng chén hướng về phía mọi người, cười nói:

- Tốt lắm, chuyện ngoài lề nói xong rồi, bây giờ Lăng Tiêu xin tự phạt ba chén, để xin lỗi cho sự việc vừa rồi đã ảnh hưởng đến tâm trạng của các vị bằng hữu.

Sau khi Lăng Tiêu uống xong, bắt đầu cùng với những nữ nhân bái đường.

Nhìn một đám nữ nhân quỳ rạp xuống trước mặt mình, ánh mắt Lăng Phu Nhân và Lăng Thiên Khiếu đã có chút ươn ướt, bọn họ đã chờ đợi rất nhiều năm rồi. Nếu đổi lại làm người thường, chỉ sợ đã chết từ bao nhiêu năm rồi, hiện tại rốt cuộc đã có một đám con dâu hiếu thuận, trong lòng không kìm nổi dâng lên cảm xúc ngổn ngang.

Đến lúc này, sau khi đã lạy song thân phụ mẫu, hôn sự của Lăng Tiêu rốt cuộc cũng đã kết thúc tốt đẹp, còn lại là thời gian cùng với họ hàng bạn bè vui vẻ đoàn tụ.

Diệp Thiên do dự vài lần, thậm chí hắn còn hoài nghi sự bình tĩnh của Lăng Tiêu lúc này là giả vờ! Hắn không tin Lăng Tiêu trải qua một trận kịch chiến như vậy lại không hề bị thương. Đáng tiếc là chính hắn cũng không dám đánh cuộc! Đại Nhật Kim Cương Ấn trong tay mình vẫn chỉ là từ một nửa mảnh vỡ tạo thành, không phải là một bảo vật hoàn hảo. Lăng Tiêu hiện giờ mạnh như vậy, Diệp Thiên gần như cho rằng, trừ khi hoàn chỉnh được Đại Nhật Kim Cương Ấn, nếu không đừng nghĩ đến chuyện chiến thắng Lăng Tiêu!

Nghĩ vậy, ý định đại náo hôn lễ của Lăng Tiêu trong đầu Diệp Thiên cũng liền biến mất. Huống chi, hôm nay khách tới đây thật sự rất nhiều, trong đó có vô số người thân phận tôn quý, Diệp Thiên hắn tuy rằng là thiên tài luyện võ hàng đầu của Nam Châu, nhưng so với nhiều người vẫn còn nhỏ bé không đáng kể.

Có lẽ, lần sau có thể thể lựa chọn một cơ hội thích hợp hơn, cứ để cho Lăng Tiêu vui vẻ thêm vài ngày nữa! Đến lúc đó, thanh danh của hắn lại càng thêm vang dội, tiếng tăm rất cao, nếu ta đánh bại hắn, hắn ngã lại càng đau hơn!

Sau khi trong lòng quyết định, Diệp Thiên ngược lại so với lúc trước như được thả lỏng. Hắn tin tưởng Lăng Tiêu hôm nay tuyệt đối không thể để bữa tiệc hôn lễ của chính mình xuất hiện tai ương đẫm máu. Đáng tiếc hắn đã sai lầm, Lăng Tiêu chính xác không ngờ tới một sự tình làm rối loạn tiệc cưới của hắn, một màn tiệc cưới tiếp theo, nhân vật chính vừa xuất hiện, liền khiến cho rất nhiều người liên tục kinh hô!

Bất luận là Nam Châu Liên Minh hay là Nam Phương Liên Minh, rất nhiều người trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được sau hôn lễ của Lăng Tiêu, không lại có hôn lễ của người thứ hai! Mà diễn viên chính của màn tiệc cưới này, có rất nhiều người nhận ra hắn!

Tương Vân Sơn!

Đúng vậy, đúng là hơn một trăm năm trước hắn là đại công tử của Tương gia bị trục xuất khỏi gia tộc, lúc ấy cũng là một ngôi sao mới, niềm hy vọng trong những thế lực đứng đầu trong Nam Châu lúc ấy!

Năm đó Tương Vân Sơn giao tiếp vô cùng rộng rãi, bất kể là trong Nam Châu Liên Minh hay hiện tại là những gia tộc trong Nam Phương Liên Minh đều có bằng hữu của Tương Vân Sơn.

Nhưng năm đó chuyện xảy ra với Tương Vân Sơn thật sự quá mức không thể tưởng tượng được, thậm chí khiến người khác không thể hiểu được. Sau khi Tương Vân Sơn bị trục xuất khỏi sư môn, thậm chí còn không tự biện minh cho mình!

Điều này làm cho không ít những bằng hữu muốn bênh vực cũng không biết phải há miệng như thế nào! Bọn họ thậm chí không biết được tung tích của Tương Vân Sơn, mãi cho đến hai mươi năm sau, sau đại hội Nam Châu năm đó, mới dần dần nghe nói đại công tử của Trương gia không ngờ đã đầu phục một môn phái nhỏ không có tên tuổi. Tuy nhiên hắn làm việc cực kỳ khiêm tốn, khiến cho rất nhiều người hoàn toàn không biết chuyện này.

Năm đó sau khi Tương Vân Sơn gặp chuyện không may, lại không hề biện minh cho mình, cũng khiến cho vô số người tin rằng Tương Vân Sơn hắn hẳn là sẽ không phản bội gia tộc mình, nhưng hắn lại yêu nữ nhân kia, tuyệt đối là một người vào trong Tương gia để nằm vùng, sau khi nắm được tình hình của Tương gia liền đá Tương Vân Sơn ra một bên, khiến cho Tương Vân Sơn hồn bay phách lạc, tâm như tro tàn, hoàn toàn không muốn biện minh cho mình.

Nhưng hôm nay không ngờ sau hôn lễ của Lăng Tiêu, hắn cũng tổ chức hôn lễ cho mình!

Hắn muốn làm gì?

Lăng Tiêu hướng về phía mọi người ở dưới chắp tay, giương giọng nói:

- Tin rằng các vị bằng hữu có rất nhiều người nhận ra Vân Sơn tiên sinh. Lăng Tiêu may mắn được tiên sinh trợ giúp, nên Thục Sơn Phái mới có được quy mô như ngày hôm nay. Vân Sơn tiên sinh hôm nay cũng cùng với Lăng Tiêu, cùng với một người có tình cảm chân thành kết làm vợ chồng!

Thanh âm Lăng Tiêu lúc này trở nên trầm thấp:

- Lại nói tiếp, Vân Sơn tiên sinh cùng với phu nhân mấy năm nay đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng có thể đến với nhau, thật sự là không dễ dàng. Hơn nữa, tin rằng các vị cũng đều biết vụ án rắc rối phát sinh hơn một trăm năm trước, Vân Sơn và phu nhân Hạ Tuyết Ngọc của hắn đã bị hãm hại… …

- Lăng Tiêu, ngươi im miệng lại!

Một thanh âm vô cùng âm nhu nhưng cũng rất linh hoạt sắc bén chợt vang lên, mang theo ba phần phẫn nộ bảy phần sợ hãi gay gắt nói:

- Lăng Tiêu, bất kể thế nào thì ngươi cũng là một nhất đại tông sư, là một người có thân phận, không ngờ lại nói hươu nói vượn! Ngươi có chứng cứ gì, sao dám nói họ bị hãm hại? Ngươi có tư cách gì mà lại nhúng tay vào việc nhà của Tương gia? Vụ án rắc rối gì nữa, rõ ràng là Tương gia bị đôi gian phu dâm phụ hãm hại, bị mất đi một lượng lớn bí tịch giá trị! Sự kiện đó cho tới hôm nay vẫn ảnh hưởng tới hậu nhân của Tương gia, khiến cho Tương gia ta mất hết mặt mũi! Hôm nay trước mặt anh hùng thiên hạ, Lăng Tiêu, ngươi hãy nói cho rõ ràng đi!

Theo thanh âm âm nhu này, Tương Vân Bưu ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chóng từ trong đám người kia đi ra, ngẩng cao đầu hướng về phía Lăng Tiêu nói:

- Lăng tông chủ, nếu ngươi không phân biệt được thị phi muốn báo thù cho thuộc hạ của ngươi, thực lực của ta không bằng người của ngươi, cứ một kiếm chém chết ta không cần phải ngại! Dù sao Lăng tông chủ cường thế hống hách, giết một mình ta cũng không đáng kể gì! Nhưng ngươi ngậm máu phun người như vậy, ta không đồng ý! Trăm vạn đệ tử của Tương gia ta cũng không đồng ý!

Tương Vân Bưu này lời lẽ chính nghĩa, nếu thanh âm hắn không có chút âm nhu, lời nói thiếu một chút khi cương dương, thì thật sự lời nói này sẽ khiến cho những người này trầm trồ khen ngợi tỏ ý vui mừng.

Lý do rất đơn giản, hiện giờ thân phận Lăng Tiêu đã không thể so với trước kia, một thân thực lực mạnh mẽ, trận pháp lợi hại, thuật luyện đan thần bí, khiến cho Lăng Tiêu dường như đã trở thành một người có thể sánh bằng với một đại liên minh, thân phận địa vị còn hơn xa gia chủ của một gia tộc!

Ngay cả thân phận của Tư Đồ Dũng thậm chí dần dần cũng có chút không bằng Lăng Tiêu!

Mọi người trời sinh vẫn có tâm tính thông cảm cho kẻ yếu, cho nên lời nói của Tương Vân Bưu này không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, làm cho người ta tán thưởng cũng chẳng có gì lạ.

Lúc này Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc đều đã đứng ở trên đài, nghe xong lời của Tương Vân Bưu, Hạ Tuyết Ngọc rốt cuộc cũng không kìm nổi, sẽ toạc chiếc khăn voan trên đầu mình, mày liễu dựng lên, trong mắt rưng rưng lấy tay chỉ vào Tương Vân Bưu:

- Ngươi nói bậy! Tương Vân Bưu, năm đó ngươi hãm hại vợ chồng ta, không gì ngoài việc giành lấy vị trí gia chủ của Tương gia! Đừng tưởng trên đời này không có lẽ phải, công đạo ở trong lòng người! Tương Vân Bưu, năm đó sau khi ngươi hãm hại chúng ta, lại khống chế toàn bộ cha mẹ người thân của ta, sau đó bắt ta làm việc cho ngươi, lại còn nhiều lần muốn làm nhục ta, nếu ta không tử thủ để giữ trinh tiết, chỉ sợ đã sớm bị tên súc sinh ngươi làm hại! Cuối cùng, không ngờ ngươi sát hại toàn bộ người thân của ta, Tương Vân Bưu, tên súc sinh này!

Nghĩ đến người nhà bị chết thảm, Hạ Tuyết Ngọc rốt cuộc cũng không kìm được nước mắt.

Mọi người ở dưới ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên tin ai. Tuy nhiên lựa chọn này cũng cực kỳ đơn giản, thực lực của ai hùng mạnh hơn, thì sẽ tin tưởng người đó! Huống chi năm đó rất nhiều người vì Tương Vân Sơn mà cảm thấy tiếc nuối, những người thật sự hiểu Tương Vân Sơn đều cho rằng Tương Vân Sơn tuyệt đối không thể làm ra những chuyện hồ đồ hủy hoại tương lai của mình như vậy.

Cho nên sau khi Hạ Tuyết Ngọc nói xong, lúc này liền có những tiếng bàn luận nhỏ vang lên.

- Đã sớm nghe nói Tương Vân Bưu đối nhân xử thế nham hiểm, lòng dạ thâm trầm, hôm nay được thấy, hừ, quả nhiên là thứ rác rưởi!

- Đúng vậy, Vân Sơn huynh năm đó là một người trẻ tuổi có nhiều danh vọng tiền đồ, bị bọn chúng hãm hại rất thê thảm. Không nói dối ngươi, có một năm ta đến quận Bạch Lộ có việc, có gặp Vân Sơn huynh một lần, lúc ấy Vân Sơn huynh nghèo túng nên ta cũng không nhận ra, hôm nay hắn đã có thể đứng lên, đúng là nhờ ơn của Lăng tông chủ!

- Hạ cô nương hôm nay dám xuất hiện trước anh hùng thiên hạ, chính là không hổ thẹn với lương tâm! Tương Vân Bưu tính toán cái gì vậy? Hừ, dựa vào âm mưu quỷ kế để có được địa vị cũng chỉ là một hạng rác rưởi mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK