Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ta cũng muốn nhìn!

Phong Linh đang có chút yếu ớt, được Xuân Lan và Thu Nguyệt đỡ, đi ra, khuôn mặt thoáng hồng nhìn Lăng Tiêu:

- Ta muốn tận mắt trông thấy tên biến thái đó chết trong...trận pháp thần kỳ của anh.

Diệp tử có chút oán trách nhìn thoáng qua Lăng Tiêu. Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn chưa bao giờ nghe nói tới từ “trận pháp”, vậy mà nghe Phong Linh nói vậy, rất hiển nhiên, hôm nay Lăng Tiêu bận rộn suốt cả ngày, dùng tinh hạch ma thú bố trí này nọ, chính tên của nó là trận pháp! Nhưng sắp xếp tinh hạch ở khắp nơi như vậy có thể có ích lợi gì chứ?

Diệp tử Suy nghĩ hồi lâu, nhưng không thể hiểu được gì cả. Nhìn vẻ mặt và bộ dáng thần bí của Lăng Tiêu, nàng lại chẳng muốn hỏi hắn nữa. Kỳ thật Diệp tử cũng biết, bản thân mình bộn bề nhiều việc, cô bé Phong Linh kia thì nhàn nhã, có lẽ một lúc nói chuyện phiếm nào đó đã được Lăng Tiệu nói qua. Nhìn lại thân thể bi thương yếu ớt của Phong Linh, Diệp tử tự nhủ chẳng lẽ mình lai chấp nhất một cô bé như vậy sao? Tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy trong lòng rất không

thoải mái. Diệp tử lại nghĩ, đây là mình ghen tị sao? Cô ta cũng không phải người của Lăng Tiêu, vậy mình để ý làm gì?

- Phong Linh, cô bi thương, vẫn còn mệt mỏi, không nên ở bên ngoài lâu.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Phong Linh. Những vết máu trên mặt nàng đã được rửa sach, dù có linh dược tốt nhưng để tiêu trừ hết sẹo cũng mất một khoảng thời gian nhất định, cho nên ở đuôi lông mày Phong Linh vẫn có thể thấy một vết sẹo nhạt ửng hồng. Tuy nhiên, nó không hề ảnh hưởng tới dung mạo của nàng mà ngược lai còn... tăng thêm vài phần xinh đẹp hoang dã

- Yên tâm đi, Dư Quang sao? Nếu hắn dám tới đây, nhất định không thể quay về!

Nghe thấy hai chữ Dư Quang, hàng mi cong, dài của Phong Linh khẽ nhấp nháy vài cài, khóe miệng hơi co giật, không nói gì, chỉ thu tay vào trong áo choàng, hời run rẩy. Tối qua dường như nàng không hề biết sợ là gì, vậy mà hôm nay vừa tỉnh lại, nhớ lại những gì Dư Quang nói hôm qua, từng cơn sợ hãi lai ùa vào trong đầu Phong Linh. Câu nói “còn có thứ mới hơn chờ ngươi” của Dư Quang rõ ràng là nhằm vào bộ ngực căng tròn, đây đặn của nàng.

Isa thích ở cùng một chỗ với Hoàng Phủ Nguyệt, bởi vì khi ở cùng với Hoàng Phủ Nguyệt không có cảm giác bi áp lực. Khi ở cùng một chỗ với Diệp tử, Isa có vẻ không được tự tin, đại khái là ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp tử, cảm giác này đã chôn sâu trong trái tim Isa. Hoàng Phủ Nguyệt đưa bàn tay với những ngón tay trắng nõn, nhỏ, dài xinh xắn nâng chiếc chén tinh xảo, thổi lá trà trên mặt chén, cảm nhận hương trà tươi mát, thản nhiên nói:

- Muội lo lắng gì vậy?

Isa nói:

- Phong Linh trọng thương vẫn liều chết vôi vàng trở về, nói ra tin tức như vậy, quả thực khiến người ta phải sợ hãi. Tỷ tỷ, tỷ nói xem, nhiều võ giả cao cấp như vậy đều trước kia chưa từng nghe nói tới, sao lai đột nhiện xuất hiện? Chẳng lẽ võ giả bậc cao lai không đáng giá?

- Cô bé ngốc nghếch này?

Hoàng Phủ Nguyệt mỉm cười, dí tay lên cái trán nhẵn mịn của Isa, nói:

- Đất trời rộng lớn, đai lục rộng rãi, dân cư đông đúc, võ giả bậc cao thực ra có rất nhiều, chỉ có điều bọn họ không giống chúng ta, bình thường không mấy khi xuất hiện thôi. Muội nghĩ xem, có phải sau khi gặp Lăng Tiêu, muội mới bỗng nhiên phát hiện ra rằng trên thế giới này có rất nhiều cao thủ không? Trước kia, trong mắt chúng ta, người có tu vi Đại Kiếm Sư đã xem như rất cao thủ rồi, Ma Kiếm Sĩ gần như chính là tuyệt thế cao thủ! Nhưng hiện tai, chính Isa muội chẳng phải đã trở thành Đại Kiếm Sư bậc năm sao?

- A, Nguyệt tỷ tỷ, đấy là ai nói với tỷ?

Isa có chút giật mình nhìn Hoàng Phủ Nguyệt. Cũng không phải Isa cố ý dấu giếm gì, chẳng qua bản thân Hoàng Phủ Nguyệt chưa bao giờ thể hiện hứng thú với võ học, nên cũng chưa bao giờ hỏi

nàng.

- Hì hì, tỷ tỷ có người quen ở Kiếm công hội của thành Penzias! Mấy cô nhóc này, mấy hôm trước chẳng phải mới chạy tới đó thí nghiệm sao? Đưa huân chương Đại Kiếm Sư bậc năm của muội ra

đây cho tỷ tỷ xem nào!

Hoàng Phủ Nguyệt nháy mắt, trêu đùa Isa. Isa lấy từ trong ngực ra một chiếc huy chương màu vàng, trên mặt có hình một bảo kiếm với hình thức cổ kính. Hoàng Phủ Nguyệt nhận lây, cười nói

:

- Thật sự là không tồi! Muội xem, chính muội đã là Đại Kiếm Sư bậc năm, tốc độ tăng trưởng thực lực cực nhanh như thế này thực sự khiến người ta phải khiếp Sợ. Tin rằng nếu muội tiếp tục học ở Học viện Đế quốc, chắc chắn sẽ bị coi là thiên thiên tài trong thiên tài!

- Đâu

Isa có chút ngượng ngùng nói

- Lăng Tiêu ca ca mới là thiên tài chân chính! Huynh ấy...

Isa còn chưa nói xong, Hoàng Phủ Nguyệt liền cười ngắt lời nàng:

- Giờ thi muội hiểu được vì sao lại có nhiều võ giả cao cấp tụ tập lại ở đây chứ?

- Muội hiểu, nhưng muội không nghĩ được ra những kẻ đó muốn lấy gì trên người Lăng Tiêu ca ca?

Trện mặt Isa nổi lên một tia oán giận, nói:

- Cũng như những người trong gia tộc của muội, muội thật sự không hiểu, tai sao khi có ích lợi trước mắt, bọn họ lai trở nên không còn để ý gì tới thân tình, thâm chí... ngay cả nhân tình cũng biến mất?

Hoàng Phủ Nguyệt thở dài một tiếng, thầm nhủ: nhân tình sao? Nếu không phải Lăng Tiêu cấp cho gia tộc mình một bí phương làm tăng phẩm chất vũ khí lên, chi sợ hiện giờ mình cũng không thể tự do kinh doanh ở thành Penzias như thế này! Tự nhớ lại thái độ hưng phấn của phụ thân Hoàng Phủ Thường Nhiên khi nhận được bí phương của Lăng Tiêu, Hoàng Phủ Nguyệt không hề thích thú gì

việc phụ thân luôn đặt lợi ích của gia tộc lên cao hơn hết thảy. “Có khi phụ thân muốn ta định cư luôn ở thành Penzias, cưới luôn tên kia mới hài lòng!” Hoàng Phủ Nguyệt lai nghĩ: “Mình không thể! Bên người hắn luôn có oanh oanh yến yến, làm sao thèm để ý tới mình?

Muốn mình phòng không gối chiếc à? Nằm mơ đi!”

Hoàng Phủ Nguyệt thấy Isa chăm chú nhìn mình, bỗng nhiên khuôn mặt ửng đỏ, nói:

- Quên đi, hiện giờ muội đã thoát ly gia tộc, về sau muội chính là người của gia tộc họ Lăng, còn muốn nghĩ nhiều làm gì? về phần Lăng Tiêu, cứ yên tâm đi, cậu ta mang lớn, không có việc gì đâu!

Isa dài thở ra một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn tràn đầy lo lắng.

Căn cứ của Nam Phương Vương đêm qua có thể nói là gặp phải chấn động nghiêng trời lệch đất!

Sau khi được thủ hạ mật báo, Sắc mặt Nam Phương Vương trở nên cực kỳ khó coi. Người bị bắt đã không còn trong căn cứ của mình,

thậm chí không hề có chút dấu vết. Cho đến khi mở đại lao ra, dùng đèn soi tất cả các ngóc ngách có thể, mới phát hiện ở lỗ thông hơi có dấu vết người trèo qua. Nhưng làm sao nữ nhân đó có thể chạy thoát khỏi dây trói làm bằng gân của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng? Vấn đề này đè nặng lên tim của Lý Võ Thông khiến hắn như nghẹt thở. So với Lý Võ Thông, Dư Quang lai càng bất mãn hơn. Hắn có một sở thích đặc biệt, chính là ngược đãi nữ nhân. Không giống như những nam nhân khác, vừa thấy mỹ nữ liền muôn ném cô ta lên giương, sau đó lao lên, Dư Quang chỉ thích tra tấn nữ nhân thật tàn bao, sau đó... là một bí mât.

Tuy nhiên, vẫn có ít nhất một người biết, chính là bằng hữu thân thiết nhất của hắn là Bành lão. Dư Quang vốn thây Phong Linh là một cực phẩm mỹ nữ, dáng người xuất chúng, diện mạo xinh đep, nhất là tính cách ngoan cường lai càng hợp khẩu vị của hắn. Dư Quang đang định sau khi uống rượu về, tranh thủ tửu hứng sẽ đè nữ nhân đang đầy vết thương trên người kia xuống, cảm giác quả thực bốc lửa. Ai ngờ sau khi uống rượu về, chi thấy trên mặt đất đầy vết máu và những sợi dây trói, còn nữ nhân kia đã biến mất!

Dư Quang giận dữ, hắn nghĩ đây nhất định là Nam Phương Vương sai tay chân làm bởi vì thèm nhỏ dãi Sắc đẹp của Phong Linh. Cho dù nàng bi đánh đập tàn nhẫn nhưng nàng vẫn tuyệt đối là mỹ nữ. Dư Quang đánh người tương đối có chừng mực, tuy rằng thân thể nàng bị rất nhiều vết thương nhưng khuôn mặt vẫn gần như không hề bị vết thương nào, tuyệt đối vẫn là hồng nhan hoa thủy

(mỹ nữ là nguồn gốc của tai họa)

Hắn lập tức nửa đêm quấy nhiễu Lý Võ Thông dậy. Sau khi điều tra, mới phát hiện không rõ nữ nhân kia đã dùng biện pháp gì mà không ngờ có thể chui ra khỏi lỗ nhỏ thông hơi để ra ngoài.

Trong khi Dư Quang thì buồn bực vì không thể thu được nguyên âm của cô gái kia, Nam Phương Vương lại vô cùng lo sợ sẽ để tiết lộ tin tức về mình! Chính mình trăm phương ngàn kế, liên hệ với các thế gia ẩn thể, thậm chí mời cả một cao thủ cấp Kiếm Hoàng để tiêu diệt đám người Lăng Tiêu, giải quyết mối họa lớn trong tâm. Với dã tâm nhất thống thiện hạ của mình, Lý Võ Thông thấy Lăng Tiêu khác với các quý tộc bình thường. Hắn vừa mới chưởng quản thành Penzias không đến một năm, không ngờ đã chiếm được lòng tin yêu của tất cả bình dân. Khác với đám quý tộc ngu xuẩn, nhỏ nhen, Lý Võ Thông vẫn biết rõ, bình dân mới chính là rường cột để chống đỡ một đế quốc!

Cho nên ở phía nam nhiều năm như vậy, hắn đã tích lũy được hiền danh khá tốt, vậy mà bi tên chết tiệt Lăng Tiêu làm hỏng hơn nửa! Hơn một nửa tiền tài thu được từ mối làm ăn buôn lậu nô lệ là chảy vào tay Nam Phương Vương, không ngờ bị Lăng Tiêu chặt một phát đứt gọn!

Tuy rằng thị trấn Tạp Mai Long bên kia cũng có thể tiến hành loại làm ăn này, tuy nhiên làm ăn ở thị trấn Tạp Mai Long thì liên quan nhiều tới đám kẻ mạo hiểm. Hơn nữa, đừng nghĩ khoảng cách giữa thành Penzias và thị trấn Tạp Mai Long không xa, nhưng ở trên biển, đó lại là rất xa. Hơn nữa trên đường đi rất nhiều đá ngầm, vận chuyển bằng đường biển không thể nào nhanh được!

Bởi vậy, hắn mới phải hạ lệnh chặn đường các thương đội tiến vào thành Penzias làm ăn, thà rằng tổn thất một ít thanh danh cũng phải đuổi đám thương nhân tới thị trấn Tạp Mai Long. Ít nhất... đó vẫn là nơi Nam Phương Vương hắn có thể định đoạt!

Dư Quang lơ đểnh nói:

- Nhị điện hạ không cần lo lắng, con bé xấu xí đó đã bị ta tổn thương kinh mạch, căn bản là không thể chay được đi xa quá một vạn bước. Cho dù nó có thể chạy tới chỗ Lăng Tiêu để mât báo, hừ, thì có thể làm được gì chứ? Nếu tiểu tử đó bỏ chạy, ta sẽ nhân cơ hội giết sạch người trong phủ của hắn, bắt tất cả nữ nhân của hắn! Nếu hắn vẫn không hiện ra, ta sẽ vui vẻ với tất cả các nữ nhân của hắn, sau đó bán vào nhà thổ, rồi lập tức tới đế đô tìm người nhà của hắn...

Ta không tin hắn có thể chịu nổi!

Lý Võ Thông nghe vậy nhíu mày, tuy nhiện vẫn gật đầu nói:

- Đúng vậy, nghe nói tiểu tử đó vẫn đối xử rất tốt với người nhà, ngươi làm như vậy, chắc chắn sẽ chọc giận hắn

Trện mặt Dư Quang lộ ra một tia thản nhiên châm chọc, lắc lắc đầu nói:

- Thực không hiểu nổi đám con cháu hoàng thất các ngươi, cả đám đều dối trá như vậy. Ngươi yên tâm đi, đêm nay chúng ta hành động sẽ không chút liên quan tới ngươi dù chỉ nửa phần!

Sắc mặt Lý Võ Thông trở nên khó coi, tuy nhiên lập tức cười thản nhiên, nói:

- Vậy Võ Thông xin đa tạ ngài!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK