Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Tiêu nghĩ trong lòng, trên mặt không biến đổi thanh sắc, khách khí đưa những người này tới phòng khách. Lăng Tiêu chú ý tới, khi người thanh niên kia nhìn nơi này, hơi hơi nhíu mày.

Thừa dịp khi những người đó ngồi xuống, Ngô Anh đi đến gần Lăng Tiêu, nhỏ giọng nói :

-Là người liên minh Nam châu, ngàn vạn lần không nên đắc tội, bọn họ nói cái gì, ngươi chỉ nghe, không nên tích cực.

Sau khi Ngô Anh nói xong, nhanh chóng rời khỏi chỗ Lăng Tiêu. Trong lòng Lăng Tiêu hơi hơi động, liên minh Nam châu, trước đây hắn đã từng nghe nói qua, bao gồm luôn cuộc tranh tài hắn tham gia, đều là hoạt động của liên minh. Tuy nhiên, người của liên minh Nam châu, trái lại Lăng Tiêu lần đầu tiên gặp. Trước đây hắn nghe Tương Vân Sơn nói qua, liên minh Nam châu cũng có minh chủ. Minh chủ được chọn ra, mỗi một nhiệm kỳ là năm trăm năm.

Có thể được chọn làm minh chủ, chẳng những phải có bối cảnh hùng mạnh, thực lực bản thân cũng phải trải qua thử thách, xử lý mọi chuyện phải công bằng, nếu không thì không được chọn.

Thần sắc của người thanh niên này có chút lạnh, hơi hơi có chút kiêu căng, Lăng Tiêu không thể cảm nhận được bất cứ dao động gì từ trên người đối phương, tự nhiên cũng không dễ dàng dùng tinh thực lực cảm nhận thực lực của đối phương. Hắn hiểu đây là một loại công việc rất dễ dàng khiến cho người hiểu lầm, trừ phi tự nhiên cảm ứng được dao động của đối phương, nếu không, tùy ý cảm nhận người khác, thậm chí sẽ gây thành đại họa!

-Ngươi … Chính là Tiêu Phong?

Trên mặt người thanh niên kia dường như không có cảm xúc gì, ngồi ở chỗ đó, lấy giọng điệu từ trên cao nói xuống, nhìn Lăng Tiêu nói. Hơn nữa, cử chỉ đó tuyệt đối không làm ra vẻ, thực sự … Lạnh lùng không đặt Lăng Tiêu vào trong mắt!

Điều này giống như người luyện võ có được thực lực rất mạnh khi đối mặt với người bình thường, rất khó làm cho người luyện võ có thực lực hùng mạnh sinh ra tâm lý dao động gì, không phải khinh thường, thật sự là chênh lệch.

Lăng Tiêu nhớ tới lời nói vừa rồi của Ngô Anh, gật gật đầu, nói :

-Là ta, xin hỏi ngươi là ai?

-Ta là ai, ngươi không cần phải quản, không có quan hệ gì với ngươi. Ngươi chỉ cần biết rằng, ta chính là sứ giả do liên minh Nam châu phái tới. Sau này giữa chúng ta lại càng không phát sinh bất cứ chuyện gì.

Lời nói cuồng vọng của người thanh niên này khiến Tương Vân Sơn đứng phía sau Lăng Tiêu mặt nhăn thành một chữ “ Xuyên”. Sắc mặt Vương Chân cũng không tốt nhìn người thanh niên kia, thầm nói : Khi nào Nam châu lại xuất hiện một người như thế?

Ánh mắt của người thanh niên kia quét tới Tương Vân Sơn và Vương Chân ở phía sau Lăng Tiêu, không ngờ lộ ra một chút cười. Tuy nhiên đó cũng là vẻ cười khi thường :

-Đại thiếu gia của Tương gia, con cháu Vương gia … Hai vị muốn tự hạ thân phận cũng không nên làm như thế chứ? … Nhất là đại thiếu gia của Tương gia. Tại hạ không sinh cùng thời với đại thiếu gia Tương gia, thực sự là chuyện bi ai, nhưng ngươi hẳn là cảm thấy may mắn! Nếu như ta được sinh ra sớm hai trăm năm, nhất định sẽ nổi tiếng hơn ngươi!

Trên mặt Tương Vân Sơn lộ ra nụ cười thản nhiên :

-Ta là đứa con bị vứt đi của Tương gia. Năm xưa nổi danh cũng không phải là chuyện gì đáng khoe khoan, mà là gièm pha rất lớn, ngài muốn so danh với ta, chẳng lẽ … …

Tương Vân Sơn không nói tiếp nữa, mặc dù hắn đã sớm thoát li khỏi Tương gia, nhưng loại thân phận trưởng tử đích tôn ở thế gia đỉnh cấp, nhìn về toàn bộ Nam châu, có bao nhiêu người có thể vào tầm mắt hắn?

-Láo xược!

Một lão già thoạt nhìn khoảng sáu mươi tuổi ở phía sau người thanh niên kia bỗng nhiên quát lớn lên một tiếng, đôi mắt bắn ra hai luồng tinh quang như thực chất, tập trung nhìn Tương Vân Sơn, lạnh lùng nói :

-Thiếu gia chúng ta nói chuyện với ngươi, đó là nể mặt ngươi! Ngươi tính là thứ gì, còn tưởng rằng mình là đại thiếu gia của Tương gia sao? Ngươi nên nhớ kỹ thân phận của ngươi!

Cho dù Tương Vân Sơn kiềm chế tốt, nhưng khi nghe thấy loại nhục nhã này, cũng dâng lên một luồng khí huyết. Tuy nhiên hắn không thích hợp để lên tiếng nói chuyện, đồng thời còn bị một luồng uy thế hùng mạnh đè nặng. Tương Vân Sơn có loại cảm giác sắp hít thở không thông. Vừa mới khôi phục thực lực Ma Kiếm Sư, ở nơi này tùy người nào, cho dù động một ngón tay, cũng có thể nghiềng chết hắn, càng đừng nói loại cường giả trực tiếp phát ra khí thế nhắm vào hắn.

Đột nhiên, Tương Vân Sơn cảm giác áp lực trên người mình chợt nhẹ, sau đó chợt nghe Lăng Tiêu thản nhiên nói :

-Ngươi tính là thứ gì? Con chó cắn trước cửa của ta sao?

Lăng Tiêu vừa nói ra lời này, trong phòng khách, lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh.

Ngô Anh nhìn Lăng Tiêu bằng ánh mắt lo lắng, Vương Thành nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt phức tạp, mà trong mắt Lý gia chủ Lý Thắng thì hiện lên một chút vui sướng khi người gặp họa.

Đôi mắt Tương Vân Sơn cũng đỏ lên, liền vội cúi đầu, hắn không muốn người khác trông thấy, đại thiếu gia Tương gia tài năng vô hạn, cũng sẽ có bộ mặt như thế này.

Sau một lát, sắc mặt lão già kia đỏ bừng lên, trợn mắt nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt kia dường như muốn ăn tươi Lăng Tiêu. Tuy nhiên, lão già này chỉ có cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp. Cho dù lão có cảnh giới Tiên Thiên trung cấp, cũng đừng mơ dùng khí thế áp đảo Lăng Tiêu!

Lăng Tiêu là ai chứ? Đại Tự Tại Tâm Kinh tầng thứ tám, cho dù là Tu Luyện giả sơ cấp, cũng đừng nghĩ chế trụ hắn về mặt khí thế, càng đừng nói người luyện võ Tiên Thiên.

Người thanh niên được xưng là sứ giả, lúc này lần đầu tiên dùng con mắt nhìn lướt qua Lăng Tiêu, sau đó hừ hừ cười nói :

-Thật can đảm, quả nhiên không hổ danh là chủ nhân hai lần đánh nát cánh cửa Thánh Vực, tuy nhiên … Nơi này không phải là Nhân giới! Lại không phải là địa bàn của ngươi! Toàn bộ lãnh thổ của Nam châu … …

Người thanh niên nói xong, duỗi hai tay ra, đè lên trên bàn :

-Cũng là của liên minh Nam châu!

Sau đó ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Lăng Tiêu, trong ánh mắt mang theo một chút chán ghét và khinh miệt:

-Với ta mà nói, ngươi chẳng qua là một con kiến nhỏ mà thôi! Mà ngay cả bóp chết ngươi, cũng phải xem hứng thú của ta!

Người thanh niên này nói chuyện quá mức cuồng vọng, quả thực có loại sức mạnh coi trời bằng vung, nhưng hắn lại cứ nói vô cùng thật, trịnh trọng. Đây quả thực càng khiến cho người ta tức giận hơn về hành động kiêu ngạo ương ngạnh.

Cuối cùng Ngô Anh không kiềm nổi mà lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, không nghĩ tới, Lăng Tiêu vẫn không nhịn xuống mà nổi nóng, đồng thời ông cũng có chút không ngờ thân phận của Lăng Tiêu cũng bị phơi bày ra ánh sáng.

Hai người Vương Thành và Lý Thắng thì hơi hơi sửng sốt. Bọn họ không nghĩ tới, gã Tiêu Phong này không ngờ chính là người to gan lớn mật đến từ Nhân giới. Tên kia dám dùng một kiếm đánh nát cánh cửa Thánh Vực do Âu Dương gia mở ra truyền tốn trận!

Không nghĩ tới chính là không ngờ đó không phải một lần!

Vốn Lăng Tiêu cũng không muốn tiếp tục giấu thân phận này lâu, chỉ cần mình có thể bảo vệ được bí mật vể phân thân thứ hai, bọn họ biết mình là Lăng Tiêu thì đã sao nào?

Lăng Tiêu thản nhiên cười cười :

-Hãy nói ý đồ mà ngươi đến đây đi.

Lăng Tiêu cười, thái độ nhẹ nhàng lời nói nhạt nhẽo, vừa không có đánh trả lời nói công kích sắc bén của người thanh niên này, cũng chưa từng giải thích gì nhiều, nhưng thái độ này lại khiến cho người ta cảm giác coi thường rõ ràng! Một loại phản kích không một tiếng động!

Ngươi không phải khinh thường ta sao? Ngươi không phải rất lợi hại sao? Nhưng ngươi còn đến đây, đến tiếp xúc với ta, điều đó nói lên có phải hay không, ở trong tổ chức của các ngươi thì địa vị của ngươi cũng không tốt lắm chứ? Ngươi luôn miệng nói ta nhỏ bé như thế nào để biểu dương có ngươi bao nhiêu vĩ đại, nhưng đó thì làm sao nào? Ngươi chẳng qua chỉ là tên sai vặt thôi!

Hàm nghĩ này, ở nơi này không ai là người ngu, trong nháy mắt hầu như đều hiểu được ý của Lăng Tiêu. Mặc dù Ngô Anh có chút lo lắng cho Lăng Tiêu, nhưng vẫn không kìm nổi âm thầm vì Lăng Tiêu kêu một tiếng tốt.

Người thanh niên này căn bản không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội được. Bởi vì trong đương kim gia tộc đệ nhất Nam châu, hắn chính là con vợ cả đích tôn Tư Đồ Bằng Phi của Tư Đồ gia tộc! Mặc dù hắn không phải trưởng tử, nhưng trong Thánh Vực trưởng tử chưa chắc sẽ thừa kế vị trí gia chủ, còn phải xem xét rất nhiều thứ!

Người thanh niên này chỉ không đến hai trăm tuổi, cũng có được thực lực Tiên Thiên cao cấp, thậm chí có người còn nói hắn đã đạt tới cảnh giới Tu Luyện giả sơ kì! Mặc kệ đó là cảnh giới gì, ít nhất Ngô Anh cũng nhìn không thấu hắn.

Điều này cũng chưa tính là gì, bất kể là Ngô gia hay Vương gia, hay là Lý gia, hay những đám lão nhân ẩn tàng tu luyện, cũng không phải là không có cường giả có cảnh giới Tu Luyện giả. Tuy rằng với lão nhân thì có chút mất mặt, bất quá người đạt được thì trước. Nếu thực sự trong chiến đấu, bất cứ người nào cũng sẽ không lưu thủ người trẻ tuổi!

Tuổi trẻ thì có thể phạm sai lầm, nhưng không có nghĩ là ai cũng cho cơ hội phạm sai lầm!

Ít nhất đối với những gia tộc này má nói, không nên đắc tội, hay là chết trong đả kích!

Cho nên, nếu như chỉ có duy nhất một gia tộc Tư Đồ, cho dù là đệ nhất gia tộc trong Thánh Vực, cách Vọng Thiên Thành cực xa, bọn họ cũng không sợ đến mức này.

Quan trọng nhất là phụ thân của Tư Đồ Bằng Phi, tộc trưởng Tư Đồ Dũng của gia tộc Tư Đồ, cũng chính là minh chủ hiện tại của liên minh Nam châu!

Có được thân phận này, cho dù đám người Ngô Anh có bản lãnh lớn, nhìn từ các góc độ cũng không dám dễ dàng đắc tội với Tư Đồ Bằng Phi, cũng là người thanh niên ưu tú đến hào quang vạn trượng.

Người có thân phận như vậy, tự mình đến đây để gặp Lăng Tiêu, kỳ thật đó cũng là Tư Đồ Dũng muốn truyền đạt thiện ý cho Lăng Tiêu : Trông này, ta rất xem trọng ngươi!

Lại không nghĩ rằng, con hắn, trời sinh là một người kiêu ngạo, căn bản cũng không đặt Lăng Tiêu vào trong mắt, hắn cảm thấy rất buồn cười về nguyên nhân phụ thân coi trọng gã Lăng Tiêu này!

Thuật luyện đan? Trận pháp? … Có thể nói buồn cười hay không, một người phi thăng từ Nhân giới, cho dù thực lực của hắn hùng mạnh hơn, nhưng có thể hùng mạnh tới mức nào chứ?

Ở Nhân giới dùng để đối phó với những người luyện võ rác rưởi như Kiếm Tông, Kiếm Hoàng và Kiếm Tôn thì được, nhưng sẽ có hữu hiệu với loại cường giả có cấp bậc này sao?

Thuật luyện đan? Chưa nghe qua hắn lợi hại như thế nào, chỉ biết khi hắn ở Nhân giới, đan dược mà hắn luyện chế, Dưỡng Nhan đan, lại kiếm được tiền từ phụ nữ … Loại đan dược này, bên trong Thánh Vực, tùy tiện một người luyện đan nào cũng có thể luyện ra mấy chục loại, thậm chí trăm loại!

Cho nên, đối với chuyện phụ thân kêu hắn đến đây, trong lòng Tư Đồ Phi Bằng cũng bất mãn cực kỳ!

Nhưng cho dù là hắn, cũng không dám ngỗ nghịch với phụ thân nửa câu. Tuy nhiên, khi ra ngoài thì sẽ do mình định đoạt, không phải sao? Cho dù không thể làm nhục kẻ yếu ti tiện đến từ Nhân giới thì ít nhất thái độ của mình phải mạnh mẽ hơn một chút, ngươi chấp nhận hay không?

Ngàn tính vạn tính, Tư Đồ Bằng Phi tuyệt đối không nghĩ đến, ngay cả gia chủ của các thế lực đỉnh cấp trông thấy mặt hắn cũng tỏ vẻ tươi cười chào đón. Nhưng khi đến chỗ Lăng Tiêu, không ngờ bị xem là một tên sai vặt. Loại nhục nhã này, nếu hắn còn có thể nhẫn nại xuống, về sau, cũng không nên nói ra hắn họ Tư Đồ.

-Ngươi đang khiêu khích ta phải không?

Tư Đồ Bằng Phi không giống như thiếu gia phá sản trước kia, mở miệng là nói trói buộc của gia tộc, mà lấy một loại phương thức của mình đề chất vấn Lăng Tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK