Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí khẽ dao động, một lão già áo xanh xuất hiện, đứng giữa không trung như không một chút cân nặng. Từ trên người lão không ngờ làm cho người ta chẳng cảm giác được nửa điểm năng lượng dao động!

Tất cả mọi người cả kinh, gần như trong nháy mắt bày ra một trận thế phòng ngự, ngưng thần giới bị nhìn lão già đang đứng giữa không trung.

Thần sắc lão già áo xanh không thay đổi, chờ mọi người bày xong trận thế, sau đó mới lãnh đạm nói:

- Ít nhiều gì thì cũng nhờ thằng nhãi này. Bằng không chắc đến giờ lão phu vẫn chưa tìm thấy chỗ này!

Mặt Tương Vân Phong đỏ bừng lên. Bị người ta theo suốt một đọan đường mà thần không biết, quỷ không hay. Lọai cảm giác này thật khó chịu. Hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn lão già áo xanh đang đứng giữa không trung, trầm giọng nói:

- Tiền bối, chúng ta đều là người của Nam Châu liên minh, do minh chủ đích thân ra lệnh đến đây tìm Lăng thủ lĩnh có việc, không biết tiền bối...

Dụng ý của Tương Vân Phong rõ ràng là nhắc nhở lão già này rằng chúng ta là người của Tư Đồ Dũng. Ngươi muốn làm thì thì cũng nên cân nhắc cho kĩ.

Người thực lực cường đại, Tương Vân Phong không phải chưa từng gặp qua. Thực tế Tương gia cũng có một võ giả cường đại tồn tại. Cho nên Tương Vân Phong mặc dù có chút kiêng kị lão nhân đứng giữa không trung này nhưng chưa đến mức sợ mà nói không nên lời.

Chúng ta dễ bắt nạt nhưng bắt nạt chúng ta sẽ có người ra mặt.

Lão già áo xanh khoát tay chặn lại, không kiên nhẫn cắt lời Tương Vân Phong:

- Tư Đồ Dũng thì sao? Đừng đem hắn ra mà dọa người. Người khác sợ tiểu tử đó, lão phu không sợ.

Nói xong, đảo mắt qua mọi người, sau đó nói:

- Ai là Lăng Tiêu? Mau bước ra!

Đám người Vương Chân và Tương Vân Sơn cực kỳ tức giận, lão già này thật quá ngông cuồng, ngươi cho mình là ai? Người luyện võ cao giai ai mà chẳng từng gặp qua? Nhưng cũng chưa từng thấy ai ngông cuồng như ngươi!

Lăng Tiêu đứng cạnh đó ngăn hai người kích động, ôm quyền hướng về lão già đứng giữa không trung nói:

- Chính là ta. Xin hỏi tiền bối tìm tại hạ có chuyện gì?

Hai mắt lão già nhìn thẳng vào Lăng Tiêu. Ánh mắt bình thản như nước trong giếng cổ, sâu xa yên tĩnh nhưng lại tạo cho người ta một áp lực vô cùng lớn!

Lăng Tiêu khẽ mìm cười, thầm nghĩ: “Có thể vận dụng tinh thần lực xuất sắc như thế, thực lực lão già này cũng không tệ! Ít nhất cũng đạt đến cảnh giới tu luyện giả.”

Lão già nhìn Lăng Tiêu gật gật đầu:

- Quả nhiên có bản lĩnh. Những lời đồn thổi về ngươi xem ra cũng không phải là không có căn cứ! Không tệ! Lão phu đến là để tìm ngươi. Nghe nói ngươi có chút nghề luyện đan, còn các thứ bản lĩnh thượng vàng hạ cám khác, lão phu không có hứng thú. Luyện đan thuật này, lão phu có chút hứng thú, muốn cùng ngươi thảo luận một phen. Tuy nhiên lão phu đối nhân xử thế luôn công bằng, tuyệt không hiếp người thái quá. Ngươi nói xem ngươi muốn cái gì, lão phu có thể cùng ngươi trao đổi!

Mọi người ở đây nghe thế đều không khỏi chau mày thầm nghĩ: “ Cái này còn không phải là ép người sao? Không ép người sao ngươi đứng trên cao nhìn xuống mà nói chuyện? Không ép người sao dùng giọng điệu đó nói chuyện?”

Lăng Tiêu cười bình thản, sau đó nói:

- Luyện đan thuật bác đại tinh thâm. Không biết tiền bối đây muốn học phương diện nào?

Lão già áo xanh cười ha hả:

- Lão phu đây trí nhớ rất tốt, ngươi nói cái gì ta sẽ học cái nấy!

Mọi người nghe xong lập tức nghĩ ngay trong đầu: “Lão già này là tới đây gây sự.”

Trên mặt Lăng Tiêu không chút tức giận. So với mấy người ở nhân giới năm đó không ngừng tìm cách đối phó mình, lão già này xem như quá đàng hoàng.

Tuy nhiên, đó không phải là lý do đủ để Lăng Tiêu thỏa hiệp. Lăng Tiêu ngẩng đầu thản nhiên nói:

- Người đến là khách, tiền bối sao không xuống đây gặp vãn bối nói chuyện? Muốn học cái gì chẳng nhẽ bắt ta bay lên trời dạy sao?

Trên mặt lão già áo xanh hiện ra một nụ cười trào phúng:

- Tiểu tử, ngươi nghĩ lão phu dễ bắt nạt thế sao? Lão phu có thể tìm được ngươi ở đây chẳng lẽ không biết bản lĩnh của ngươi? Muốn dùng trận pháp vây khốn lão phu sao? Nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng xảy ra!

Lăng Tiêu ngậm ngùi thở dài, sau đó nói:

- Nói vậy, xem ra tiền bối không có thành ý.

- Thành ý cái quái gì?

Lão già áo xanh bĩu môi, cười lạnh nói:

- Không ngại nói thật cho ngươi biết, lần này lão phu đến đây là để đọat bí tịch luyện đan thuật. Ngươi lập tức dâng bí tịch lên để tránh phiền toái. Chỉ cần lão phu có được luyện đan thuật, nhất định sẽ trả cho ngươi thù lao xứng đáng...

- Ngươi có thể trả nổi sao?

Vương Chân đứng dưới nhìn lão già, thản nhiên nói:

- Người trên cả Nam Châu muốn phương thuốc của chủ nhân ta đâu chỉ ngàn vạn người. Lão nhân gia ngươi không cần ỷ vào vài phần vũ lực mà không để người trong thiên hạ vào mắt. Ít ra trong Thánh Vực, người đạt đến cảnh giới đại viên mãn không biết bao nhiêu cho kể. Mà ngài, sợ là chưa tới cảnh giới đó!

- Hỗn láo!

Lão già áo xanh nghe Vương Chân nói xong, giận dữ vung tay lên, một cỗ năng lượng vừa nhanh vừa hùng hậu quét đến Vương Chân. Vương Chân sau khi nói xong cũng đã đề phòng, thấy hắn vừa động Vương Chân liền nhanh chóng lui về phía sau.

Không ngờ cho dù như thế Vương Chân vẫn bị cỗ năng lượng khổng lồ kia đánh trúng, phun ra một búng máu tươi, thân hình văng mạnh về sau, hơn mấy chục thước, nằm dài trên mặt đất.

Tất cả mọi người thấy cảnh này có chút sợ đến ngây người!

Thánh Vực rộng lớn vô cùng, ở trong đó, Vương Chân chính xác chẳng đáng là gì cả. Nhưng một người luyện võ cảnh giới tiên thiên sơ cấp trong tình huống ngưng thần giới bị mà vẫn bị một kích đánh trọng thương như thế quả thật có chút kinh người.

- Phế vật cũng dám chõ mõm vào!

Lão già áo xanh lạnh lùng nói một câu, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Vương Chân một cái, hướng về Lăng Tiêu nói:

- Tiểu tử kia, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?

- Lão khốn kiếp!

Lăng Tiêu nghiến răng nghiến lợi:

- Ngươi đi chết đi!

Nói xongbay lên trời, huyết sắc bảo kiếm trong tay vẽ lên một đạo kiếm khí đỏ tươi giữa không trung, mạnh mẽ chém về phía lão già áo xanh!

Lão già áo xanh bị Lăng Tiêu mắng mà sửng sốt. Chẳng biết đã bao nhiêu năm rồi không ai dám ở trước mặt hắn mà mạnh miệng mắng chửi như thế. Vậy nên, sau khi Lăng Tiêu mắng hắn, trong nhất thời lão già áo xanh ngây người không chút phản ứng. Ngay sau đó, gân xanh trên trán lão già nổi lên, giận dữ hét lên:

- Tiểu tử, đây là do ngươi muốn chết.

Nói xong, lão vung năm ngón tay nhọn hoắt như mũi đá lởm chởm chụp vào không trung một cái. Trong tay lão vốn không có kiếm nhưng không trung bỗng nhiên dao động, vặn vẹo một lát sau đó hình thành một thanh kiếm khổng lồ!

Lão già áo xanh cầm thanh kiếm khổng lồ hình thành từ không khí trong tay, sau đó hướng về kiếm khí đỏ tươi của Lăng Tiêu vung tay một cái, hai thứ cùng biến mất. Hắn cười lạnh nói:

- Thanh niên bây giờ không biết sống chết càng lúc càng nhiều, lão phu phải dạy dỗ ngươi một chút!

Nói xong, lão hướng về Lăng Tiêu hung hăng bay tới!

Bên dưới đám người Trương Dương nhanh chóng cứu Vương Chân về, thầm nhủ khó trách Lăng Tiêu phẫn nộ như thế. Hóa ra một kích của lão già kia không ngờ đã đánh trọng thương Vương Chân. Nếu không phải Vương Chân có phòng bị trước thì e là Vương Chân đã mất mạng!

Quá đáng như thế mà nói là vì bí tịch trong tay Lăng Tiêu mà tới sao?

Không ai tin cả.

Lăng Tiêu thấy lão già đang lao về phía mình như ta chớp, trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị. Thực lực lão già này vượt xa dự đoán của hắn. Chắc chắn không phải là Tiên thiên cảnh giới. Ít nhất cũng là trung cấp tu luyện giả trở lên.

Nếu không Lăng Tiêu sẽ không vất vả như thế.

Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn lão già áo xanh đang cầm thanh cự kiếm hình thành từ không khí hung hăng chém về phía mình!

Đừng thấy lão già tuổi dường như rất lớn này mà coi thường. Lão ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không chút lưu tình.

Lăng Tiêu quát lớn một tiếng:

- Phòng ngự!

Thân hình như làn khói mỏng nhanh chóng bay về nơi sâu trong rừng rậm.

Đám người Tương Vân Sơn lập tức phản ứng, mở ra trận pháp ở căn cứ. Lúc này bóng dáng Lăng Tiêu sớm đã biến mất không thấy đâu.

Gặp phải tình huống như thế này, nếu chỉ dựa vào chính mình mà đối phó lão già này quả thật là hành động đi tìm chết! Còn đám thủ hạ dưới tay tuy cũng có mấy người người luyện võ đạt cảnh giới tiên thiên, nhưng đối phó với lão già này cho dù mười người luyện võ cảnh giới tiên thiên chỉ e cũng chẳng chiếm được chút ưu thế nào!

Cho nên, biện pháp mà Lăng Tiêu nghĩ ra chỉ có một: chạy!

Thân hình Lăng Tiêu nhẹ nhàng bay lượn trên ngọn cây trong khu rừng rậm. Mũi chân như chuồn chuồn đạp nước vừa mới chạm nhẹ trên chiếc là này thì gần như ngay lập tức đã thấy thân hình xuất hiện trên một phiến lá khác ở ngoài xa mấy chục thước!

Phía sau lão già áo xanh khuôn mặt lạnh lùng, đuổi theo không nhanh không chậm, xem ra, rõ ràng còn ẩn dấu thực lực chưa bộc lộ ra hết. Hắn giống như đang chơi trò mèo đuổi chuột, căn bản là không vội vàng bắt lấy Lăng Tiêu mà ngược lại ở phía sau lạnh lùng nói:

- Ta nếu là ngươi, trong tình cảnh biết rõ mình đã không còn đường lui, ta sẽ không chạy. Ta sẽ thành thành thật thật giao ra toàn bộ những thứ mình có. Có gì quan trọng hơn tính mạng đâu? Không còn mạng thì cái gì cũng không còn.

Lăng Tiêu chẳng nói gì cả. Chạy được một lát đã được hơn mười dặm. Cỗ dao động phía sau thủy chung vẫn tập trung trên người Lăng Tiêu. Lăng Tiêu bắt đầu hướng về phía phân thân của mình đang tu luyện mà phóng đi như điện xẹt!

Chỗ đó chính là chỗ Lăng Tiêu muốn Thục Sơn phái dời đến!

Nơi đó là một vách núi cao vạn trượng! Bên cạnh vách núi là một thác nước như từ chín tầng trời rơi xuống, nước chảy từ trên xuống cũng mất nửa ngày thời gian! Phía trên vách núi lại có một tòa núi cao, vươn thẳng lên trời! Dòng thác kia bắt đầu chính là từ sườn núi giữa hai tòa núi cao chót vót mà đổ xuống.

Lăng Tiêu xem trọng vùng đất ven thác này. Nơi đây địa thế hiểm yếu, cho dù là phi hành từ đầu đến cuối cũng mất rất nhiều thời gian. Mà sau đó lại là núi cao hùng vĩ vô tận! Còn lại một mặt là thác nước và vực sâu!

Quan trọng hơn, chỗ này linh khí dồi dào. Phân thân của Lăng Tiêu từ quận Bạch Lộ đến đây liền ở đây tu luyện! Tuy rằng chưa có đột phá nhưng cũng đã tích lũy một lượng năng lượng khổng lồ!

Lão già kia nghe thấy tiếng nước từ đằng xa, không khỏi sửng sốt, sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa không trung:

- Muốn theo đường thủy mà chạy? Tiểu tử nếu ngươi có thể chạy thoát đơn giản như thế, lão phu thề từ nay về sau sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa!

Thân hình Lăng Tiêu như cánh chim khổng lồ nhằm thẳng vách đá nhìn không thấy đỉnh phía trước mà bay tới. Bay thẳng đến đỉnh núi, chỉ thấy thác nước thật lớn ầm ầm từ trên cao đổ xuống. Tiếng gầm rú của thác nước làm cho người ta gần như không nghe được thanh âm gì khác!

Thân hình Lăng Tiêu đứng thẳng trên đỉnh vách núi, đối diện với lão già đang bay tới, cười lạnh lùng:

- Lão già, ai nói với ngươi là ta muốn chạy?

Lão già áo xanh đuổi đến đây, ngưng thần xem xét chung quanh, sau đó chậc chậc lưỡi tán thưởng:

- Không thể ngờ trong Vọng Thiên thành còn có chỗ xinh đẹp như thế này. Hiếm thấy, hiếm thấy quá.

Nói xong cười lạnh nhìn Lăng Tiêu:

- Không ngờ lá gan ngươi lớn thế. Sao? Nơi đây có trận pháp thần kỳ kia của ngươi sao? Vậy còn không mau sử dụng để ta xem thử? Ha ha!

Lăng Tiêu nhếch mép lạnh lùng, sau đó thản nhiên nói:

- Đối phó ngươi vẫn không cần phải dùng trận pháp! Sao, cảm thấy cảnh sắc nơi đây tốt không? Chỗ này làm nơi ngươi vùi xác cũng không tệ nhỉ!

- Ha ha ha!

Lão già áo xanh cười ha hả, sau đó nói với Lăng Tiêu:

- Cả đời lão phu từng gặp qua vô số kẻ cuồng ngạo. Nhưng cuồng ngạo đến mức như ngươi cũng là ít thấy trong đời! Ngươi dẫn lão phu tới đây, hiển nhiên là do không muốn chết trước mặt thuộc hạ. Lão phu sẽ đáp ứng nguyện vọng này của ngươi!

Lão già áo xanh nói xong, tay lại chụp vào hư không. Một thanh cự kiếm từ không khí hình thành lại một lần nữa xuất hiện trong tay lão. Càng đáng sợ hơn là, trên bề mặt thanh cự kiếm này còn dấy lên ngọn lửa hừng hực!

Trên mặt lão già áo xanh lộ ra vẻ ngạo nghễ:

- Lăng Tiêu, được chết trong tay lão phu, coi như ngươi cũng không uổng kiếp người! Lão phu đã hơn ba ngàn năm không ra tay đối phó người khác!

Lăng Tiêu cầm Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay đứng trên vách núi, đột nhiên hỏi:

- Ngươi là ai? Vì sao đối phó ta?

Lão già áo xanh cười lạnh nói:

- Chuyện này ngươi không cần phải biết. Dù sao ngươi sớm sẽ chết thôi. A... Ngươi dám đánh lén ta...

Lão già áo xanh gầm lên giận dữ, Cả người phát ra khí thế mãnh liệt, sau đó nghe “ầm” một tiếng, một bóng người ở phía sau lưng lão già áo xanh bắn ra xa!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Ngay lập tức, Lăng Tiêu cũng hung hãn phát động công kích. Yêu Huyết kiếm, Huyền Thiên lệnh bài, Hàm Hàn bảo đỉnh cộng thêm tả chưởng của Lăng Tiêu! Trong nháy mắt cùng lão già áo xanh va chạm bốn lần!

Lăng Tiêu không thể không thán phục sự dũng mãnh của lão già áo xanh. Bị phân thân của mình đánh lén, không ngờ không bị thương gì cả mà ngược lại còn đánh phân thân của mình văng ra xa. Sau đó trong nháy mắt có thể chống đỡ một loạt công kích phía sau. Đầu tiên là một kích đánh bay Hàm Hàn bảo đỉnh, sau đó chống lại một đập của Huyền Thiên lệnh, gần như ngay lập tức tiếp của mình một kiếm và một chưởng ẩn chứa chân nguyên lực.

Tuy rằng bị Lăng Tiêu bức cho tay chân luống cuống nhưng gần như không bị thương tổn gì! Chỉ là bị cạnh vô cùng sắc bén của Huyền Thiên lệnh bài rạch một vết rách dài.

Lão già áo xanh nhìn thoáng qua cánh tay trái nhuốm máu, sau đó nhìn lên cái đỉnh đang dần trở nên to lớn vô cùng trên không trung đang đánh về phía mình. Hai mắt rốt cuộc bắn ra hai đạo hào quang làm người ta kinh hãi. Sau đó thân hình khẽ động, như một cái bóng mơ hồ, dùng tốc độ cực nhanh biến mất, né được một kích của Hàm Hàn bảo đỉnh. Sau đó chuyển thân đánh tới Lăng Tiêu.

Ầm!

Lần này, lại là Lăng Tiêu phân thân xuất hiện, cùng Lăng Tiêu hợp lực một kích. Một cỗ hào quang chói lọi bùng lên xung quanh lão già áo xanh. Hơn ngàn thước chung quanh, kể cả thác nước trong giây lát như ngừng lại một chút, âm thanh dường như tĩnh lặng trong một chớp mắt thời gian!

Ngay sau đó, thác nước tiếp tục rơi xuống! Lăng Tiêu và phân thân tâm ý tương thông. Chỉ huy phân thân tự nhiên như điều khiển cánh tay của mình, điều này vượt xa trí tưởng tượng của lão già áo xanh!

Hắn cho dù thông minh đến đâu cũng không ngờ hai người hoàn toàn khác nhau này thực ra do cùng một linh hồn chi phối!

Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp Lăng Tiêu mặc lộ ra ngoài, cả người đứng giữa không trung như một pho tượng chiến thần!

Phân thân của Lăng Tiêu lúc này đầu đội nón tre thật lớn, toàn thân phủ áo choàng màu đen, khuôn mặt ẩn sau sau nón tre, năng lượng dao động cường đại tỏa ra từ người hắn, không nói một lời!

Lão già áo xanh nhìn Lăng Tiêu chằm chằm, rồi lại nhìn cái đỉnh to lớn giữa không trung, còn có cái vật nhỏ nhất, nhưng là thứ duy nhất có thể đả thương mình, có hình dạng như một cái lệnh bài tỏa ra hào quang màu vàng, lạnh lùng nói:

- Kiếm trận của ngươi đâu? Nghe nói ngươi còn có một tấm lưới lớn rất lợi hại, sao vẫn chưa dùng đến?

Lăng Tiêu rùng mình, người chắc chắn là kẻ thù của mình! Nếu không làm sao có thể hiểu mình rõ ràng như thế?

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Lăng Tiêu cảm giác được Yêu Huyết kiếm trong tay không ngừng phát ra chiến ý, trầm giọng hỏi.

Lão già áo xanh cười lạnh lẽo:

- Người đòi mạng ngươi!

Vừa nói, thân hình chợt biến mất giữa không trung. Trên trời dưới đất không người không còn chút dao động nào!

Lăng Tiêu lập tức nhắm hai mắt lại, sau đó tỏa tinh thần lực ra chung quanh. Chín trăm chín mươi chín thanh đoản kiếm hào quang lấp lánh đột nhiên xuất hiện, bày thành một trận pháp kỳ quái, không ngừng thu hẹp khoảng cách.

Ầm!

Ầm!

Hai tiếng nổ liên tiếp vang lên, Lăng Tiêu thấy góc đông nam kiếm trận xuất hiện hào quang dao động kịch liệt, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay liền hóa thành một luồng hồng quang, trong giây lát bắn về phía đó.

Đồng thời trong không khí truyền đến tiếng cười to của lão già áo xanh:

- Tiểu tử, ngươi trúng kế rồi!

Nói xong, chỉ thấy một bóng người chợt xuất hiện ở góc tây bắc, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh cự kiếm được hình thành từ không khí, sau đó nhằm vào cổ Lăng Tiêu hung hăng chém một kiếm.

Trong tay Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện một thanh bảo kiếm sáng lấp lánh, vừa nhẹ nhàng vung lên đã nghe một trận long ngâm vang dội! Sau đó thanh kiếm kia hóa thành tàn ảnh đón đỡ hư không cự kiếm do lão già áo xanh chém tới!

Tốc độ giao thủ hai bên quá nhanh, trong không khí không ngừng phát ra những tiếng nổ mạnh!

Ầm!

Sau khi hai người va chạm, Lăng Tiêu như diều đứt dây, bay vọt ra ngoài!

Đồng thời trên trời, Hàm Hàn bảo đỉnh hóa thành to lớn vô cùng, hung hăng chụp xuống lão già. Phân thân của Lăng Tiêu cầm một thanh cự kiếm màu đen, quỷ dị xuất hiện sau lưng lão già áo xanh đâm tới một kiếm!

Sau đó một đạo hào quang màu vàng đất hung hăng đánh về phía lão già áo xanh. Lại có một đạo hồng quang bắn tới. Chỉ có trên không trung, một tấm lưới màu đen vẫn đứng yên như một tên ác ma há ra cái miệng to như chậu máu.

Lăng Tiêu bị đánh bay liền nương theo cỗ lực lượng này trực tiếp lặn vào trong nước. Một cảm giác lạnh thấu xương truyền đến. Lăng Tiêu ho mạnh vài tiếng. Mấy ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra hòa vào nước thành mấy quầng hoa máu!

Sắc mặt lão già áo xanh chợt xanh mét, sau đó chuyển thành giận tím mặt, không ngừng ngưng kết không khí thành cự kiếm chém qua khắp bốn phương tám hướng. Đầu tiên là phân thân của Lăng Tiêu bị đánh bay đi rất xa. Sau đó là Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bị đánh rớt xuống hồ sâu. Bên trong Hàm Hàn bảo đỉnh đang bọc lấy lão già áo xanh truyền đến một cỗ lực lượng làm người ta sợ hãi. Lão già áo xanh cả giận quát to một tiếng, một đạo kiếm khí bắn vào đỉnh, Trong đỉnh vang lên một tiếng nổ rung trời.

Thanh âm vang lên thậm chí lấn át cả tiếng thác nước reo! Hàm Hàn bảo đỉnh bị một kích này bắn tít lên trời cao. Còn Huyền Thiên lệnh bài hóa thành một đạo hào quang màu vàng đất, hung hăng nện vào lưng lão già áo xanh.

Ầm!

Cùng với tiếng va chạm là vài tiếng xương nứt vang lên!

Lão già áo xanh phun một ngụm máu tươi. Chót vót trên cao một chiếc võng màu đen lặng lẽ đến gần. Chiếc lưới như có linh tính, sau khi đến gần lão già áo xanh, thừa dịp hắn hộc máu, trong nháy mắt bộc phát tốc độ kinh người, hung hăng quét tới người lão già áo xanh!

Lão già áo xanh thấy cái lưới lớn này, lập tức rít lên hoảng sợ, cố chịu từng cơn đau kịch liệt, năng lượng tòan thân bộc phát, định chạy trốn. Nhưng Phệ Hồn Ma Võng đã nhanh chóng bọc lấy cánh tay trái của hắn. Một cỗ lực lượng ăn mòn đáng sợ hóa thành mấy đạo hắn tuyến, theo cánh tay trái của lão già áo xanh mà nhanh chóng lan lên!

Lão già áo xanh kêu lên kinh hãi, không chút do dự vươn tay phải chém vào khuỷu tay cánh tay trái của mình!

Tráng sĩ chặt tay!

Một dòng máu tươi bắn ra, cánh tay lão già áo xanh bị Phệ Hồn Ma Võng quấn lấy trong khoảnh khắc hóa thành vũng máu!

Lão già áo xanh gầm lên giận dữ. Ngoại trừ mấy món bảo vật vừa nãy ra, Lăng Tiêu và người thần bí đội nón tre sớm đã biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu.

Vốn muốn thu mấy bảo vật này vào trong túi mình thì không ngờ cái đỉnh màu đen vô cùng to lớn và tỏa ra khí lạnh căm căm lại thu toàn bộ bảo vật vào trong. Sau đó ầm ầm lặn xuống giữa hồ làm dậy lên một trận bọt nước tung tóe, sau đó tất cả nhanh chóng bình lặng trở lại.

- Lăng Tiêu! Ngươi ra đây cho ta!

Hai mắt lão già áo xanh đỏ ngầu, cánh tay trái đứt đọan từ khuỷu tay trở xuống, máu tươi không ngừng nhỏ xuống. Thanh âm của hắn nhanh chóng bị tiếng thác nước lấn át. Giữa trời đất trừ hắn ra chẳng còn ai cả!

- A! A!

Lão già áo xanh gầm lên điên dại. Với lão mà nói, chuyện này đã không còn dùng mấy chữ chịu thiệt thòi mà miêu tả. Đây chính là mất mặt, mất sạch mặt mũi!

Chẳng những không làm gì được tiểu tử kia, ngược lại còn mất đi nửa cánh tay của mình. Cuối cùng còn bị pháp bảo của người ta đánh cho một trận. Vậy mà ngay cả cái bóng của đối phương cũng tìm không thấy.

Hai mắt lão già áo xanh hồng lên, giận dữ hét:

- Lăng Tiêu, ngươi nếu không ra, lão phu sẽ giết sạch tòan bộ mọi người trong căn cứ của ngươi!

Nói xong, thân hình lão chợt biến mất giữa không trung.

Tiếng thác nước reo vẫn ầm ầm như trước. Vách núi đen phía trên vẫn sừng sững nguy nga!

Sau một lát, bóng lão già áo xanh như quỷ mị đột nhiên xuất hiện, lại quần quanh toàn bộ dòng sông đang cuồn cuộn chảy về hạ lưu. Bay qua bay lại vài vòng vẫn không phát hiện một chút dấu vết gì.

Sau khi rời khỏi, lại quay lại. Cứ như thế ba lần mà vẫn không tìm được bất kỳ dấu vết nào của Lăng Tiêu, lão già áo xanh mới mang theo vẻ thất vọng mà bỏ đi.

Lúc này, Lăng Tiêu trốn ở sau thác nước mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Phân thân ngồi đối diện hắn cũng nhắm hai mắt lại, bắt đầu tu luyện.

Yêu Huyết Kiếm, Liệt Thiên Kiếm, Hàm Hàn Bảo Đỉnh... Tất cả pháp bảo đều xuất hiện bên cạnh Lăng Tiêu. Chúng dường như bị một trận pháp kì dị bao bọc, bắt đầu hồi phục một cách thần tốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK