Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Minh Nguyệt nghĩ tới chỗ đáng sợ, trong lúc nhất thời, sắc mặt trắng bệch, nói:

- Ai chà, nhiều thế gia như vậy, môi người chỉ cần phun một miếng nước bọt là có thể chết đuối toàn bộ Tần gia, trừ phi bọn họ điên rồi, mới có thể làm như vậy!

Lăng Tiêu hơi hơi lắc đầu, không lên tiếng nhưng trong lòng thầm nghĩ: dưới tình huống bình thường, Tần gia đương nhiên sẽ không làm như vậy, nhưng nếu có gì bất ngờ thì sao?

Ngẫm lại, theo lời Tống Minh Nguyệt, mấy năm nay Tần gia hành động trên biển càng càn rỡ hơn, nhưng trong đại lục lại không hề truyền ra chút ác danh nào. Như vậy chỉ có thể nói Tần gia giảo hoạt. Biển rộng ngàn dặm mờ mịt vô ngần, nếu phái tinh nhuệ ra, giả dạng hải tặc, cho dù biết rõ chúng làm gì cùng không có chứng cớ, cùng chi biết vậy mà thôi. Hơn nữa, cùng chẳng ai biết Tần gia đang làm cái gì bên trong gia tộc của chúng!

Cho nên, Lăng Tiêu nhìn Tống Minh Nguyệt nói:

- Nàng không cần giao phong thư đó cho gia chủ Tần gia. cần phải nghĩ biện pháp bộc lộ chuyện này ra, để cho tất cả các thế gia, môn phái đều biết chuyện này mới được.

- A, vậy chẳng phải là sẽ đại loạn sao?

Tống Minh Nguyệt trợn trừng mắt lên. Tống Minh Nguyệt là một cô gái lương thiện, nàng tập tức nghĩ rằng, nếu Lăng Tiêu nói ra chân tướng sự việc, lần thịnh hội giao lưu này sẽ trở thành đại loạn, có lẽ sẽ phát sinh hỗn chiến kịch liệt.

Mà người tới tham gia thịnh hội đa số đều là những người trẻ tuổi, phần lớn đều là nhưng niềm hy vọng của tương lai các thế gia. Nếu thực sự xảy ra biến cố ở hải đảo Tần gia như vậy, có lẽ tất cả thế gia môn phái ẩn thế đều sẽ phát điên!

Nếu Tần gia không thể xử lý tốt chuyện này, kết quả tất nhiên sẽ là xóa tên trên đại lục. Đừng nói Tần gia có ba cao thủ Kiếm Tôn, cho dù có ba mươi người cùng không thể chống nổi tất cả các thế gia môn phái ẩn thế cùng nhau vây công.

Dưới tình huống như vậy, Tần gia làm gì còn tâm tư để so đo chuyện hôn sự với hải vực Tống gia, đau đầu còn chẳng kịp nữa là!

Tống Minh Nguyệt mím đôi môi anh đào căng mọng, thoáng nhìn Lăng Tiêu, thầm nhủ người này ra vẻ trung hậu, không ngờ có thể nghĩ được phương pháp như vậy để đả kích Tần gia. May mắn Tống gia không phải là địch nhân của hắn! Nghĩ tới đây, trên mặt Tống Minh Nguyệt ửng hồng, nghĩ mình nói ra bí mật này, vậy thì từ nay về sau sẽ chẳng có gì là không hiểu nhau nữa, trong lòng liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.

- Nhưng làm thế nào để có thể phát tán tin tức này ra ngoài?

Tống Minh Nguyệt nhăn mặt nhíu mày hòi Lăng Tiêu. Đối với nàng, chuyện này căn bản là chẳng biết chút gì cả.

Lăng Tiêu lặng lẽ cười:

- Đừng có gấp, xem ta!

Lăng Tiêu suy nghĩ một chút, còn nói thêm:

- Chuyện này hẳn là bí mật đặc biệt trong nội bộ Tần gia. Năm đó phụ thân nàng có thể nghe thấy là do may mắn. Ta đoán, ngay cả Tần Phong cùng chưa chắc đã biết chuyện này!

- A, phu quân sao lại nghĩ vậy?

Tới rồi lúc này, Tống Minh Nguyệt cùng chẳng còn e ngại gì khi nói tới Tần Phong. Tần Phong hay ai cùng vậy, đối với nàng hiện tại chẳng qua cùng chi là một kẻ bình thường như bao người qua đường, chẳng khác già ông A bà B con chó con mèo. Chẳng qua bàn luận là vậy, nàng sẽ không nói tốt cho Tần Phong, nghe thấy Lăng Tiêu nói Tần Phong cùng chưa chắc đã biết chuyện này nên cảm thấy hơi tò mò.

- Nàng nói năm đó khi đàm luận chuyện này, chính là ba gã Kiếm Tôn và gia chủ Tần Chiêu Nhiên của Tần gia nhỏ giọng đàm luận đúng không. Ta đoán, để tu luyện loại công pháp này, ít nhất thực lực cùng phải từ Kiếm Hoàng trở lên mới được!

Ngoài miệng nói vậy nhưng Lăng Tiêu vân không nói hết cho Tống Minh Nguyệt, không phải ai cùng có thể tu luyện công pháp tà môn. Nếu không có tu vi tâm tình nhất định, dưới tình huống thực lực đột nhiên tăng mạnh, không tẩu hòa nhập ma mới là lạ!

- Vậy nàng nói xem, Tần Phong có thực lực không hề thua gì ta, chẳng lẽ hắn là thiên tài sao?

Nhắc tới điều này, Tống Minh Nguyệt nhiều ít có chút không phục, có ý muốn phân cao thấp. Dù sao trước khi nàng tu luyện công pháp song tu, mới chi có thực lực Ma Kiếm Sư bậc bốn, nhưng như vậy, nàng đã được tính là cao thủ do Tống gia tiêu tốn vô số linh dược mới đào tạo được.

Nếu là ở nhưng thế gia, môn phái nhỏ, với tuổi của Tống Minh Nguyệt, có thể đạt tới Cuồng Kiếm Sư bậc sáu hoặc Ma Kiếm Sĩ bậc một, kỳ thật cùng đã phi thường khó khăn, tuyệt đối có thể xưng là thiên tài!

Nhưng lần này, nhìn Tần Phong cùng trạc tuổi hoặc nhiều hơn tuổi hai người Lăng Tiêu một ít, vậy mà ít nhất có thực lực trên Ma Kiếm Sư. Điều này khiến người ta có ảo giác, chẳng lẽ các thế gia môn phái ẩn thế lại nhiều cao thủ như vậy sao?

Trên thực tế cùng không phải như vậy, để có thể đào tạo được một cao thủ trẻ tuổi như Tống Minh Nguyệt, một số thế gia môn phái có thực lực hùng hậu cùng phải dốc gần như toàn bộ lực lượng, tập trung ưu đãi trên một số ít người. Nếu không như vậy, làm sao có thể cam đoan môn phái trường thịnh không suy chứ?

Lăng Tiêu cười gật gật đầu:

- Chính nàng cùng đã nói, phụ thân nàng năm đó xem Tần Phong, kinh mạch tiên thiên liền thông mấy cái, không phải thiên tài là cái gì?

Nói xong, hắn lại cười nói:

- Nàng xem ta năm xưa bế tắc toàn bộ kinh mạch, nhưng so với Tần Phong cùng trạc tuổi ta, hiện giờ thực lực của ta chẳng phải không tồi sao?

- Huynh?

Tống Minh Nguyệt thè lười trêu Lăng Tiêu:

- Đừng lấy huynh ra so với chúng ta. Tuy rằng ta không biết huynh làm sao mà được như vậy, nhưng thực sự không thể dùng thiên tài để hình dung huynh được! Biết phái dùng gì để miêu tả nhỉ?

Tống Minh Nguyệt giơ hai bàn tay trắng nõn như bạch ngọc lên ôm tai, nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, sau đó lắc đầu, thực sự không thể tìm được từ nào thích hợp để miêu tả hắn.

Thậm chí theo bản năng, trong lòng nàng đã gạt Lăng Tiêu ra khôi hàng ngũ đối lập, tự động đưa hắn vào giữa đội ngũ của các lão nhân. Còn tại sao lại có ý nghĩ như vậy, chính bản thân Tống Minh Nguyệt cùng không biết rõ. Dù sao nếu so sánh với hắn, sẽ khiến lòng tự tôn bản thân bị tổn thương.

- Cho nên nói, chuyện này trong nội bộ Tần gia chắc hẳn cũng cực kỳ bí mật. Ta nhìn ngũ quan của Tần Phong có chút tà khí, có lẽ dùng máu huyết tạo thành, nhưng khí thế trên người lại coi như bình thường. Người tu luyện công pháp tà môn khi tiếp cận người ta thường mang tới một câm giác lạnh lẽo.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng nói:

- Cho nên ta đoán, Tần Phong hẳn là cùng không biết chuyện này.

- Vậy han dùng... dùng máu huyết như huynh nói thì giải thích thế nào?

Vừa nghĩ tới máu huyết này đều lấy từ thân thể nhưng người luyện võ có thực lực từ Ma Kiếm Sư trở lên, Tống Minh Nguyệt liền có cảm giác buồn nôn, tự nhủ quả thực là đáng sợ! Chính mình cho dù chết, cùng không muốn có chút quan hệ nào với tên Tần Phong đó.

Hơn nữa, người của hải vực Tống gia mấy năm nay chết trong tay Tần gia nếu không đến một trăm thì cùng phải vài chục. Lại nói tiếp, hai nhà có thâm cừu đại hận cùng không đủ, chỉ có điều cả hai bên đều chưa thực sự lật mặt nạ, nên vẫn duy trì tươi cười dối trá mà thôi.

- Chẳng có ai khó giải thích. Lăng Tiêu khẽ cười nói:

- Tựa như nhưng đệ tử được dùng linh dược để nâng cao thực lực của nhưng thế gia môn phái ẩn thế khác. Bọn họ khẳng định là cùng chỉ được báo cho biết như vậy mà thôi, còn trình tự thực tế thì nếu không phải là gia chủ hoặc nhưng tên Kiếm Tôn tâm phúc bên người sẽ không thể có tư cách biết chuyện này. Tần gia to lớn đông đảo, nếu để cho biết chuyện này, làm sao còn có thể gian dối được đến tận hôm nay?

Lúc này Tống Minh Nguyệt mới gật đầu, thầm nhủ: Lăng Tiêu quả nhiên cực kỳ cẩn thận, từ trong lời của mình đã có thể suy luận được nhiều điều như vậy.

Lăng Tiêu lúc này bông nhiên cười ha hả nói:

- Minh Nguyệt, nàng nói xem, nếu tin tức này bị lén truyền ra ngoài, bất kể thật hay giả, nếu nàng là một người ngoài cuộc sẽ có phản ứng gì?

Tống Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói:

- Tự nhiên là thà rằng tin là có chứ không thể tin là không!

Đầu tiên chính là truyền tin tức này về môn phái ngay rồi nói sau, để tránh trường hợp không biết gì.

- Ha hả, vậy thì đi thôi. Cho nên sau khi lên đảo, chuyện đầu tiên của chúng ta chính là làm sao thần không biết quỷ không hay, truyền bá tin chuyện này ra ngoài. Hừ, muốn hôn chiến thì tại sao chúng ta lại phải ra mặt trước làm gì?

Tống Minh Nguyệt lúc này quả thực bội phục Lăng Tiêu. Đã nhiều năm qua, hải vực Tống gia đã nghĩ hết cách để muốn thoát khôi Tần gia, nhưng như Tống Minh Nguyệt nói, nếu Tống gia công bố chuyện này ra ngoài, chắc chắn sẽ không có người tin. Kỳ thật cho dù tin, họ cùng sẽ chẳng phản ứng gì mà đều vui vẻ nhìn hai đại gia tộc là Tần gia và Tống gia đánh nhau vỡ đầu.

Nhưng hiện tại thì hoàn toàn khác. Gần như tất cả tinh nhuệ trẻ tuổi của các thế gia môn phái ẩn thế đều đi vào địa bàn Tần gia, tham gia thịnh hội giao lưu mấy năm một lần. Tất cả các ánh mắt đều tập trung về đây, cho nên, nếu bên này chi cần có chút gió lay ngọn cỏ, các thế gia cũng sẽ phải cảnh giác vài phần đối với Tần gia để đảm bảo an toàn cho tương lai môn phái của mình.

Tốt nhất là Tần gia kia không kìm nổi, giết chết vài Ma Kiếm Sư, sau đó tin tức này truyền ra ngoài. Tin rằng sẽ gây chấn động cực kỳ lớn.

Nghĩ thầm trong bụng, Lăng Tiêu thoáng cười lạnh: Xem ra mình cùng biết chơi âm mưu quỷ kế chứ không đến nôi là chẳng biết phương pháp nào.

Hải đảo của Tần gia cách khá xa lục địa, thuyền lớn chạy hết tốc lực sáu, bảy ngày mới tới. Từ rất xa đã thấy một điểm đen nhỏ, càng lại gần càng phóng to lên. Đen khi tới gần, nhìn thấy rõ ràng, rất nhiều người đều không kìm nổi hít một hơi thật sâu: Căn cứ của Tần gia này... quả thật là to lớn!

Hải cảng lớn như vậy khiến người ta có cảm giác giống như một thành phố lớn phồn hoa. Vô số con thuyền lớn nhỏ dừng lại, đi tới đi lui, cực kỳ náo nhiệt. Không ít người không kìm nổi phát ra lời tán thưởng, tự nhủ, nội tình đại thế gia quả nhiên thâm hậu, Tần gia này cứ yên lặng phát triển mấy ngàn năm, chẳng trách có được hào khí như vậy. Toàn bộ chi tiêu cho lần thịnh hội giao lưu này đều do Tần gia bỏ ra.

Bời vì bọn họ là chiếc thuyền cuối cùng tới nơi nên trên bến tàu đã có không ít người của các thế gia môn phái tới trước đứng chờ. Bời vì trong các thế gia môn phái có rất nhiều người kết bạn, quen biết nhau nên đều tới nghênh đón, chào hỏi.

Mấy trăm cô xe ngựa xa hoa chờ ở bên ngoài bến tàu. Tống Minh Nguyệt nhìn thấy khẽ nói với Lăng Tiêu:

- Mấy năm nay Tần gia phát triển quả nhiên vượt xa gia tộc của ta rất nhiều!

- Nhưng cái này đều là bề ngoài. Đại gia tộc chỉ xem thực lực, loại khoe khoang này có lẽ đều là mới mua sắm thôi!

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua nhưng cỗ xe ngựa xa hoa đó, khẽ cười nói.

Bởi vì hắn phát hiện rất nhiều chiếc xe thậm chí còn chưa hề có một vết xây xước trên nước sơn, lấp lóe phản chiếu ánh mặt trời. Tất cả nhưng thứ này hẳn là đều chuyên môn chuẩn bị cho lần giao lưu thịnh hội này.

Tuy rằng biết Lăng Tiêu nói thật nhưng Tống Minh Nguyệt vẫn mĩm cười ngọt ngào, kéo tay Lăng Tiêu đi lên một chiếc xe ngựa trong đó.

Cách bọn họ không xa, cha con Triệu Long của Đông hải Triệu gia và một ít đệ tử đồng môn đều nhìn theo hai người, trong mắt đều vô cùng phẫn hận.

Hôm đó Lăng Tiêu chi dùng một chén nước làm nhục Triệu Long, đánh ngất y, sau đó chặn hơn một ngàn kiếm liên tục công kích của cao thủ Kiếm Tông là Triệu Kính Chi! Tuy rằng cuối cùng hắn nhận bại nhưng lại không hề bị chút thương tổn nào.

Chuyện này lan truyền ra ngoài chỉ trong một ngày, gần như tất cả mọi người trên thuyền đều biết chuyện này. Đông hải Triệu gia mất hết mặt mũi, mà thân phận của Lăng Tiêu lại không hề bị bộc lộ ra ngoài. Rất nhiều người đều tò mò đoán thân phận của Lăng Tiêu, đồng thời người chú ý tới hắn cùng nhiều lên.

Chẳng qua sau vài ngày, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt đều ru rú trong nhà, thoạt nhìn giống như thể né tránh sự trả thù của Triệu gia, nhưng trên thực tế, hai người chẳng qua là không muốn đi ra ngoài để bị người chỉ trỏ thôi.

Từ chỗ cao nhất trên nóc thuyền có thể nhìn được rất xa, thấy rõ cảnh tượng huyên náo bên ngoài bến tàu, mấy trăm cô xe ngựa đang chạy rất nhanh.

Tần Phong suất lĩnh một số người đứng ờ đó, đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa của Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt, ở phía sau, đôi mắt tam giác của Tần Bằng cùng đã biết nữ nhân xinh đẹp kia chính là vị hôn thê của Tần Phong, mà không ngờ cô ta lại đi cùng với một nam nhân khác, trong lòng có một cảm giác thích thú khó hiểu, đồng thời cùng âm thầm kinh hãi: tiểu tử kia và hải vực Tống gia quả thực là quá kiêu ngạo, chẳng lẽ không hề coi Tần gia vào đâu? Lại nói tiếp, chuyện này chắc chắn sẽ đè nặng trong lòng Tần Phong. Nghĩ tới đây, Tần Bằng nhìn lướt qua sắc mặt âm trầm của Tần Phong, không hề lên tiếng. Bời vì y biết rõ, nếu chuyện này xảy ra với mình, chi sợ mình đã sớm đi tìm tiểu tử kia liều mạng. Giờ này mà Tần Phong vân có thể ẩn nhẫn được, quả thực là quá lành tính... vợ mình ngủ với người ta mà vẫn thờ ơ được!

Tần gia quả nhiên rất chịu chơi, bố trí phòng cho khách đều cực kỳ xa hoa. Lần này có không ít người tới với thân phận tình lữ nên khi bố trí phòng, đệ tử Tần gia cùng không hề cảm thấy kỳ quái khi Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt c yêu cầu một phòng.

Lúc đăng ký, Lăng Tiêu không dùng thân phận hải vực Tống gia của Tống Minh Nguyệt mà viết lên tờ đăng ký hai từ khó hiểu "Thục Sơn"!

- Thục Sơn thế gia?

Tên đệ tử kia hơi ngạc nhiên hòi. Chưa bao giờ nghe nói tới cái tên này, đọc cùng thấy trúc trắc, có lẽ là một tiểu môn phái hạng bét nào đó. Nghĩ vậy, tên đệ tử Tần gia này hơi bĩu môi, tự nhủ: thiếu gia cùng thật là... thuyền cuối cùng này không ngờ lại mang cả tiểu môn phái nghèo mạt này tới. Thật không hiểu nghĩ như thế nào!

Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt đánh giá sự bài trí trong phòng. Lăng Tiêu xem xét rất kỹ từng chỗ trong phòng, nói Tần gia cùng thật xa xỉ, từ bề ngoài của phòng khách cùng có thể thấy được điều này. Bọn họ đăng ký với thân phận của một tiểu môn phái, vậy mà vân được phân cho một căn hộ gồm hai gian, ngoài là phòng khách, bên trong là phòng ngủ với chăn đệm xa hoa, tản ra hương vị tươi mát. Xem ra, để phục vụ cho lần thịnh hội này, Tần gia đã đầu tư không ít công phu!

Có điều khác với nhưng người khác, Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu đều không hề có chút cảm kích nào về sự chiêu đãi của Tần gia. Tần gia thịnh tình khoản đãi như vậy có lẽ chính là vì có dụng ý khác.

- Minh Nguyệt, nàng nói xem, liệu có người nào tới gây sự với chúng ta không?

Lăng Tiêu kiểm tra thật kỳ hai phòng, không phát hiện có điểm dị thường mới cười hỏi Tống Minh Nguyệt.

Tống Minh Nguyệt thoáng nghĩ một chút, khẽ cười nói:

- Muội nghĩ ít nhất hiện giờ thì không thể. Đối với Tần gia. loại chuyện này không phải vẻ vang gì. Muội cảm thấy, gia chủ Tần gia chắc chắn sẽ mời muội tới để hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lăng Tiêu gật đầu nói:

- Vậy phải tính sao nhi? Chúng ta chính là phe đuối lý mà.

Tống Minh Nguyệt khẽ gắt một tiếng, đỏ mặt nói:

- Đó là chuyện của huynh cơ mà!

Trên hải đảo, địa thế bằng phẳng, kỳ thật nếu là người không biết đây là địa bàn của Tần gia, chắc chan sẽ cảm giác mình đang tới một đảo quốc nhỏ.

Không có tường thành, nhưng ở đây toàn là nhưng công trình kiến trúc cao lớn. Nhưng con đường lát đá rộng lớn, thẳng tắp, hai bên là các cửa hàng xen kề, tiếng rao hàng vang lên liên tiếp. Đi trên đường, người ta căn bản là không hề có cảm giác rằng đây chính là một thế gia ẩn thế quy mô lớn đã kế thừa mấy ngàn năm.

Ở đây gần như không hề khác gì một thành thị bình thường cả.

Diện tích hải đảo rộng rãi, mười mấy vạn người Tần gia chẳng qua mới chiếm một mảnh nhỏ mà thôi. Nhưng vùng đất hoang dã và rừng rậm chưa khai phá vân rộng lớn hơn rất nhiều so với hải vực Tống gia.

Chiếc thuyền chở người cuối cùng đã tới đảo. Giao lưu thịnh hội cùng sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai.

Giao lưu thịnh hội tổng cộng chia làm mấy bước: thứ nhất là đại hội giao dịch vật phẩm! Bước này được cử hành ở một quảng trường rất rộng. Trên quảng trường hiện tại đã dựng lên nhưng chiếc lều giống nhau. Không ít người trong các thế gia môn phái đã tới chiếm chỗ tốt. Kỳ thật cái gọi là đại hội giao dịch vật phẩm chính là buôn bán giữa các thế gia môn phái ẩn thế mà thôi.

Việc này chẳng khác gì buôn bán ở thế tục giới. Có gì khác chẳng qua chính là vật phẩm và phương thức mà bọn họ giao dịch mà thôi.

Bước thứ hai của giao lưu thịnh hội chính là giao lưu, kỳ thật chính là ký kết một ít hiệp nghị công thủ đồng minh mà thôi, từ đó có cơ hội kết giao với những bạn bè khác. Đa phần những người tuổi trẻ tới đây lần này đều sẽ quyết định tương lai và hướng đi của rất nhiều thế gia môn phái ẩn thế.

Cho nên, mới có nhiều thê gia, môn phái nhỏ như vậy cùng tới. Nếu có thể giao hảo với nhưng đệ tử nòng cốt của một đại môn phái, như vậy chính là một chuyện cực kỳ có lợi.

Bước thứ ba chính là cơ hội giải quyết ân oán trước sự chứng kiến của rất nhiều môn phái thế gia. Đây chính là sự kiện được người ta chú ý nhất mỗi lần giao lưu thịnh hội. Gần như tất cả mọi người đều hứng thú với việc này. Đối với các thế gia môn phái lấy kiếm thuật làm trung tâm phát triển, không có gì khiến người ta kích động hơn là đấu võ!

Hơn nữa, giải quyết ân oán tại đây còn có một điểm tốt lớn nhất. Đó chính là, sau khi nói ra ân oán và tiến hành giải quyết, bất kể ai thắng ai thua, chỉ cần chấm dứt giao lưu thịnh hội, sẽ không được làm nhưng việc như tiêu diệt cả nhà người ta.

Quy định này được rất nhiều thế gia môn phái đắc tội với nhưng thế lực lớn hoan nghênh, bởi vì thực lực của hai bên chênh lệch nhau quá xa, chi có thông qua phương thức này mới có thể đảm bảo gia tộc môn phái mình không bị người ta tiêu diệt!

Trong quá trình này cùng có thể tiến hành một ít luận bàn hữu hảo, kiến thức kiếm kỹ công pháp của các môn phái khác, dùng để nâng cao thực lực bản thân, cũng là lựa chọn không tồi!

Nhưng bước này đều là nội dung chủ yếu mà các thế gia ẩn thế tiến hành mỗi lần giao lưu thịnh hội vài năm tổ chức một lần từ trước tới giờ.

Nhưng lần này có thêm một tin tức lộ ra khi mọi người đàm luận:

Lần thịnh hội này sẽ tuyển ra một vị minh chủ và một số vị trường lão để cấu thành một cơ cấu quyền lực mới!

Cơ cấu quyền lực cùng không có thực quyền mà chi phụ trách điều hòa giải quyết các ân oán và các công việc trao đổi giữa các thế gia môn phái. Đồng thời cùng sửa đổi thời gian giao lưu thịnh hội từ không xác định thành 5 năm một lần.

Tôn chỉ là cộng đồng đề cao, cộng đồng tiến bộ! Nỗ lực liên hợp các thế gia môn phái, tranh thủ cộng đồng nghiên cứu để làm thế nào đề cao nhanh hơn, truy tìm cực hạn của võ đạo!

Xuất phát điểm của điều này là tuyệt đối tốt, không ai có thể nghi ngờ. Nhưng có thể thực hiện được hay không thì chẳng ai dám cam đoan cả.

Dù sao, trên đại lục rất đông các thế gia môn phái ẩn thế, các gia tộc, môn phái có thực lực mạnh mẽ cùng không thiếu. Mọi người đều biết ngay cả nhưng thế gia môn phái nhất lưu cùng hơn hai mươi nhà! Huống chi, còn có cả những siêu cấp môn phái thế gia trên cả nhất lưu!

Sau đó nhị lưu và tam lưu thì càng nhiều, ít nhất cùng có chừng vài trăm thế gia môn phái nhị lưu và tam lưu.

Càng không nói tới nhưng thế gia môn phái khiêm tốn ít xuất thế, không được người biết tới, ngoài ra còn có vô sô số môn phái nhỏ không được xếp hạng... Nhưng khiến Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt giật mình nhất chính là một tin tức khác: sỡ dĩ Tần gia gánh vác thịnh hội lần này nghe nói còn có một nguyên nhân khác, chính là các hải đảo Tần gia mấy trăm dặm, trên một hòn đảo lớn không người, xuất hiện một ma thú có thực lực mạnh mẽ! Mà ma thú kia là một đại mãng xà có huyết thống long tộc, bời vì trên đầu của đại mãng xà không ngờ lại có sừng!

Căn cứ suy đoán của rất nhiều người Tần gia, đại mãng xà này có thực lực vượt lên trên bậc chín, có thể nói ngôn ngữ nhân loại, chi số thông minh phi thường cao, hơn nữa giảo hoạt vô cùng. Thậm chí Tần gia vài lần phái ra cao thủ có thực lực Kiếm Tông và Kiếm Hoàng cùng không thể bắt được. Mà mấy lão tổ tông cảnh giới Kiếm Tôn của Tần gia lại đang bế quan. Vì phòng ngừa ma thú đó đi vào Tần gia hải đảo quấy rối tàn sát bừa bãi, Tần gia hy vọng nhưng người tới tham gia giao lưu thịnh hội lần này có thể liên hệ với gia tộc. Nếu nguyện ý đi săn bắt nó, vậy Tần gia sẽ cung cấp hết thảy tiêu phí, thậm chí nếu có thể giết chết ma thú này, Tần gia còn có thể cung cấp một quyển kiếm kỹ Thiên cấp!

Kiếm kỹ Thiên cấp!

Cho dù là giữa thế gia nhất lưu cùng tuyệt đối là bảo vật khiến người ta phải sáng mắt! Đe bảo đảm an bình cho gia tộc, Tần gia chấp nhận trả giá kinh người như vậy, quả thật là hào sảng.

Lăng Tiêu và Tống Minh nghe thấy tin tức này thì vừa mừng vừa sợ.

Ma thú trên đầu có sừng, có huyết mạch long tộc, trên bậc chín, miệng nói được tiếng người, đây chẳng phải là Thiên Niên Giao sao?

Thế giới này cùng không có cái tên "giao" nên gọi nó là đại mãng xà. Tống Minh Nguyệt nghe thấy tin này liền có cảm giác, thật sự là thần linh chiếu cố, hiện tại chỉ còn thiếu máu của Thiên Niên Giao nữa là phụ thân có thể khôi phục được thực lực. Đen lúc đó, hải vực Tống gia lại thêm một cao thủ thực lực Kiếm Hoàng nữa.

Có thể nói, đây là tin tức tốt nhất mà Tống Minh Nguyệt nghe được trong mấy ngày nay.

Có điều... Có thể là âm mưu hay không? Hay là Tần gia lợi dụng tin tức này, câu dẫn vô số kẻ mạnh tiến đến săn bắt ma thú, sau đó âm thầm gây rối gì đó?

Sau khi nghe thấy tin tức này, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt quay sang nhìn nhau, đều hiểu tâm ý của đối phương, thầm nhủ, khả năng này không những lớn mà còn rất lớn!

Tin tức về ma thú chắc hẳn là sự thật, mà Tần gia có mưu đồ cùng là thật!

Chuyện lão tổ tông đang bế quan mới đúng là vô nghĩa! Nếu có ma thú thực sự xuất hiện, có thể uy hiếp đến hải đảo của Tần gia, lại tiến đến tàn sát bừa bãi, bọn họ mà không xuất hiện mới sợi là kỳ quái.

Cơ nghiệp mấy ngàn năm bị hủy hoại chi trong chốc lát, Tần gia từ nay về sau chắc chắn sẽ không gượng dậy nổi, cho dù bọn họ có vài Kiếm Tôn thì cùng có thể làm được cái gì?

Việc này cùng với hải vực Tống gia năm xưa. Ma thú Thâm Hải Độc Long đi tới hải đảo của Tống gia, gây ra gió tanh mưa máu, hơn mười cao thủ Kiếm Hoàng cũng không thể giết chết được nó. Đến cuối cùng, lão tổ tông Tống Khê đang bế quan cùng phải ra tay, mới chém chết được nó.

Cho nên, nếu Tần gia không có một chút mưu đồ thì Tống Minh Nguyệt là người đầu tiên không tin.

Hơn nữa, ma thú có thực lực vượt trên bậc chín, chỉ sợ cả ba cao thủ Kiếm Tôn cùng lên cùng chưa chắc có thể giết chết được nó. Lăng Tiêu cùng hiểu rõ điều này. Nếu không mượn ngoại lực mà chi dùng thực lực bản thân, đừng nói ba Kiếm Tôn, chi sợ một trăm Kiếm Tôn cùng chưa chắc có thể giết được nó. Ngâm lại chuyện Bạch Tuộc Biển Sâu, khi còn có bản thể, nó cùng có thực lực vượt trên ma thú bậc chín, không ngờ có thể xé mỡ không gian tiến vào Thánh Vực, hơn nữa còn có thể can nuốt kẻ mạnh cấp Kiếm Thánh!

Chính là Kiếm Thánh cơ đấy!

Một kẻ mạnh Thánh cấp nếu ở trên đại lục, không tiến vào Thánh Vực, quả thực chính là tồn tại giống như Thần! Có thể nói là tuyệt không ai có thể đánh bại được hắn.

Không biết các thế gia môn phái này có kinh nghiệm chiến đấu với ma thú trên bậc chín hay không? Nếu mạo hiểm liều lĩnh săn bắt ma thú trên bậc chín, đến bao nhiêu người cùng không đủ chết!

Hai mắt Lăng Tiêu chợt ngưng lại, nghĩ tới một vấn đề, hễ là ma thú trên bậc chín đều có chỉ số thông minh cực cao. Rất nhiều người cứ nhìn mọi việc bằng con mắt nhân loại là đệ nhất thiên hạ, kỳ thật đó là một quan điểm tuyệt đối sai lầm!

Ở Tu Chân Giới, thú tu sau ngàn năm tu luyện sẽ thành yêu. Nếu may mắn vượt qua được thiên kiếp. đắc đạo thành tiên, thành tự tương lai sẽ hùng mạnh hơn rất nhiều so với nhân loại.

Thậm chí, có rất nhiều truyền thuyết rằng tồn tại đỉnh cao không phải là nhân loại. Cho nên nói đến như thế, Tần gia thả tin tức này ra khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ sự quật khởi của Tần gia, tu luyện công pháp tà ác, là có liên quan tới Thiên Niên Giao sao?

Theo Lăng Tiêu thấy, khả năng này có thể xảy ra. Hoặc là nói, Thiên Niên Giao và Tần gia đã đạt thành hiệp nghị gì đó. Nó giúp đỡ Tần gia giết chết nhưng kẻ mạnh này, còn Tần gia thì đồng ý cung cấp cho nó cái gì đó... Hoặc là cùng giống như trường hợp của Bạch Tuộc Biển Sâu, hai bên chia nhau 5:5....

Sau khi ăn tối, trên một đại sảnh lớn trong tửu lâu, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt cải trang dịch dung, cực kỳ khiêm tốn xen lẫn giữa những người của các thế gia môn phái không được xếp hạng.

Cả hai lặng lẽ nghe mọi người cao giọng bàn luận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK