Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi tới chân núi, rời khỏi gió lạnh cắt da cắt thịt, trước mắt hai người là rừng rậm xanh tươi, so với tuyết trắng phía sau thì như hai thế giới bất đồng. Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny quay đầu lại nhìn thoáng qua Thánh Sơn sừng sững ở phía sau.

Tại đây không thể thấy đỉnh núi, chỉ có thể nhìn thấy sườn núi quanh năm mây mù bao phủ, trong tai dường như còn có thể nghe được tiếng rống của ma thú mạnh mẽ trên Thánh Sơn.

“Hô!” Hai người thở phào một cái, Diệp Vi Ny cảm thán nói:

- Quả như đã trải qua một giấc mộng, Lăng Tiêu, thế gian này trừ anh ra, còn có người thứ hai nào có thể phán đoán chuẩn xác địa bàn của ma thú không? Ta tin rằng nếu có Công Hội Mạo Hiểm hay đoàn lính đánh thuê nào biết anh có bổn sự này, sợ rằng sẽ nổi điên toàn bộ?

Nói xong, nàng lại cười hì hì nhìn Lăng Tiêu:

- Nếu mạo hiểm đoàn đội loại bỏ anh lúc trước mà biết anh có bổn sự này, họ sẽ hối hận đến chết mất nhỉ?

Lăng Tiêu nhếch khóe miệng, thản nhiên cười cười. Nói thật, hành trình tới Thánh Sơn này thực sự hoàn mỹ, nếu không có bị thương thì càng hoàn mỹ hơn! So với thực lực của chính mình, đạt tới hiệu quả như vậy, hắn không có gì không hài lòng.

Diệp Vi Ny thầm nghĩ trong lòng, nếu lúc trước chính mình không kéo hắn ra khỏi mạo hiểm đoàn, làm sao có thu hoạch hiện tại? Đại Kiếm Sư bậc sáu! Diệp Vi Ny cảm giác chính mình toàn thân tràn đầy lực lượng, quả muốn tìm ma thú hay tên mạo hiểm đui mù nào đó để thử.

Trước kia Diệp Vi Ny không có kiếm kỹ gì tốt, Kiếm Sư bậc ba, vốn là người bị kẻ khác khi dễ, tuy có thể dùng thủ đoạn đạo tặc để giáo huấn những kẻ đó, nhưng có thực lực cường đại vẫn là tốt hơn!

Đại Kiếm Sư bậc sáu thoạt nhìn đã tương đối cường đại, nhưng trong rừng rậm rộng lớn vẫn có vô số ma thú mạnh mẽ. Vì vậy Lăng Tiêu vẫn chưa cho nàng cơ hội biểu hiện, vẫn mang theo Diệp Vi Ny đi bên cạnh lãnh địa của ma thú như cũ, cẩn thận tránh né chúng.

Lúc này mới khiến Diệp Vi Ny thực sự khẳng định, Lăng Tiêu quả thật có loại bổn sự thần kỳ này!

- Chỉ vài ngày nữa, chúng ta có thể ra ngoài!

Diệp Vi Ny tùy tay hái xuống một cây hoa dại không biết tên, nói:

- Có lẽ ta đã thay đổi hình dạng thành dã nhân trong rừng

Lăng Tiêu nhếch miệng, cười nói:

- Cô nóng lòng đi ra ngoài khoe khoang thực lực của chính mình phải không?

- Anh!!

Mỗi khi bị Lăng Tiêu chọc giận, Diệp Vi Ny lại tru cái miệng nhỏ nhắn, con mắt đảo qua cười nói:

- Hiện tại thực lực của anh không bằng ta, chọc giận ta, cẩn thận tỷ tỷ phát vào mông anh.

Lời còn chưa dứt, nàng kìm không nổi đắc ý cười rộ lên. Nhìn Lăng Tiêu sầm mặt, trong lòng Diệp Vi Ny thấy thích thú, cuối cùng có thể khiến cho anh mất mặt, ai cho anh cứ công kích ta.

Nơi này so với thế giới băng giá lúc trước quả thật là hai thế giới khác biệt. Trong rừng, không khí mát mẻ, ẩm ướt, ánh mặt trời xuyên qua những tán lá loang lổ, ngẫu nhiên nhìn thấy một con bướm sặc sỡ, Diệp Vi Ny hoan hô nhảy nhót đuổi theo, bộ dáng thực vui vẻ, tính tình mười phần trẻ con.

Lăng Tiêu thản nhiên cười nhìn Diệp Vi Ny, cảm giác đây mới là bộ dáng của cô gái trẻ, cũng quên luôn chính mình cũng chỉ là thiếu niên choai choai.

- Lăng Tiêu, anh nói đi, ra ngoài chúng ta sẽ đi đâu?

Diệp Vi Ny buông tay thả con bướm xinh đẹp ra, con bướm hoảng sợ vội bay vụt đi khiến cô gái lại cười khanh khách. Nàng vui vẻ như bây giờ không phải bởi vì thực lực.

- Quay về đế đô.

Lăng Tiêu trả lời ngắn gọn, ánh mắt nhìn xung quanh tìm xem có thảo dược nào dùng được, không ngừng hái, bỏ vào nhẫn không gian.

- A

Diệp Vi Ny kinh hô một tiếng, lập tức có chút cảm giác mất mát. Nàng đã sớm nghĩ được Lăng Tiêu không phải người ở vùng nông thôn, nhưng không nghĩ thật là tới từ đế đô.

- Có việc gì? Không muốn theo ta?

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua sắc mặt có chút cổ quái của Diệp Vi Ny. Nếu nàng không thích đi theo mình, vậy cũng sẽ không miễn cưỡng, dù sao con người ai cũng phải có tự do.

- Đương nhiên không phải

Diệp Vi Ny vội vàng nói, thở dài một tiếng, ngừng lại, sau đó đôi mắt xinh đẹp nhìn vào Lăng Tiêu.

- Ta với anh cùng trở về, nhưng không cho anh khi dễ ta.

Lăng Tiêu lộ ra vẻ tươi cười, quay về đế đố, cũng không có nghĩa hắn về gia đình, hay đi tới học viện, mà bởi vì đế quốc Lam Nguyệt có phòng đấu giá lớn nhất.

Hai ma thú bậc năm, Lăng Tiêu cũng không muốn lưu trữ. Tuy rằng không có tinh hạch, nhưng hai ma thú này giá trị rất lớn, hơn nữa, trong phòng đấu giá thường xuyên xuất hiện một ít đồ vật cổ quái. Lăng Tiêu muốn thử thời vận, người thế giới này không biết Địa Long Chi Tâm cùng Thạch Trúc Thảo, nhưng không có nghĩa là không ai có được chúng!

Nhất là Địa Long Chi Tâm, nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ Đan, cũng là dược liệu thượng phẩm, người hiểu dược tính, không lý do gì bỏ qua nó. Một số người không biết công hiệu cụ thể nên đặt ở phòng đấu giá tìm người biết hàng mua, loại sự tình này cũng là bình thường.

Diệp Vi Ny vẫn hoài nghĩ dưỡng phụ đến từ đế đô, nhưng lại không có bằng chứng. Nàng không có biện pháp giải thích với Lăng Tiêu nên quyết định giữ ở trong lòng, cùng lắm thì đến lúc đó cải trang giả dạng một chút. Dù sao sắp tới không nên để dưỡng phụ thấy, nếu phát hiện thực lực nàng tăng tiến lớn, dưỡng phụ chắc chắn sẽ hoài nghi.

Mặc dù thế gia có thể dùng dược lực nhanh chóng đề cao thực lực, nhưng tuyệt đối không phải như Diệp Vi Ny đã hưởng. Nếu dưỡng phụ cho rằng nàng thu được cực phẩm đan dược mà không giao, chắc chắn gây phiền toái cho nàng, thậm chí bọn nhỏ cũng phiền toái.

Nam nhân độc ác, giả nhân giả nghĩa kia, một ngày nào đó, ta sẽ thoát ly khống chế của ngươi! Diệp Vi Ny trong lòng âm thầm thề.

- Đế đô nhất định rất phồn hoa, ta đến giờ cũng chưa từng tới đó!

Diệp Vi Ny dứt bỏ không vui trong lòng, tủm tỉm quấn quít Lăng Tiêu đòi kể chuyện đế đô.

Bỗng nhiên xa xa truyền đến thanh âm đánh nhau, Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny liếc mắt nhìn nhau.

- Có đi hay không?

Diệp Vi Ny có chút hưng phấn nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu bất đắc dĩ nhún nhún vai, cảm thấy cô nàng này giống như đứa nhỏ vừa được món đồ chơi, chỉ nghĩ làm sao khoe khoang với thiên hạ. Gật gật đầu nói:

- Cũng tốt, có lẽ đó là người mạo hiểm.

Lăng Tiêu nói xong, lại có chút lo lắng, xuất từ nhẫn không gian ra một cây cỏ nhỏ, dùng hai tay chà xát vài cái, trong tay lập tức xuất hiện một một chất lỏng trong suốt, sau đó gọi Diệp Vi Ny:

- Lại đây!

Diệp Vi Ny quay đầu lại, Lăng Tiêu dùng chất lỏng vẽ loạn lên khuôn mặt mịn màng của nàng, cái trán, làn mi, mãi cho tới cổ.

Lăng Tiêu đụng vào cái cổ trắng nõn, trơn mềm, một cảm giác là lạ nhồi tới trái tim Diệp Vi Ny, nàng sẳng giọng:

- Anh đang làm cái gì vậy?

- Dịch dung.

Lăng Tiêu nói xong, lại tự vẽ loạn cho mình, Diệp Vi Ny kinh ngạc phát hiện, mặt Lăng Tiêu nhanh chóng xảy ra biến hóa, thành một tiểu tử 27, 28 tuổi, làn da hơi vàng như là thiếu dinh dưỡng, hai con mắt cũng trở nên có chút khô khan.

Diệp Vi Ny bỗng nhiên cảm giác yết hầu có chút ngứa, ngay sau đó cảm giác thanh âm của chính mình cũng trở nên thô một chút, theo biến hóa của Lăng Tiêu lại liên tưởng tới mình, bỗng nhiên hoảng sợ nói:

- Cái này là cái gì, ta có phải biến dạng không? Có khôi phục lại được không?

Lăng Tiêu bĩu môi, thầm nghĩ, nữ nhân quả nhiên là sinh vật luôn coi trọng dung mạo, thản nhiên nói:

- Lúc nào muốn khôi phục, dùng loại thảo dược khác thoa vào là được, hoặc nửa tháng sau tự nhiên khôi phục. Cô thay đổi dung mạo không phải sẽ bớt rất phiền toái sao?

- Không…cũng được.

Diệp Vi Ny gật gật đầu tỏ vẻ nhận thức. Muốn đi đế đô, nàng thà che mặt mà đi, cũng không muốn làm mặt mình biến dạng. Từ trước sở dĩ cải trang thành hắc tiểu tử chính là vì khuôn mặt xinh đẹp, một kẻ trộm bị nhớ mặt cũng không phải là chuyện tốt.

Lăng Tiêu cười thầm trong lòng, quả thật có một loại thảo dược có thể nhanh chóng khôi phục hình dạng, chỉ có điều hắn chưa tìm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK