Lăng Tiêu nói xong, ném Hàn Hàm bảo đỉnh vào giữa phòng. Hàm Hàn bảo đỉnh lập tức rung lên kịch liệt. Có lẽ là theo bản năng của ma thú bậc cao, con rối ma thú này vẫn tồn tại một tia thần thức, khi tiến vào trong đỉnh liền điên cuồng phản kháng.
Lăng Tiêu khoanh chân nhẹ nhàng ngồi xuống, hai tay bắt đầu không ngừng kết xuất các loại thủ ấn, trong không trung lưu lại vô số tàn ảnh. Sau khi xuất ra các loại thủ ấn, Lăng Tiêu thúc dục chân hỏa trong cơ thể, xuất ra từ song chưởng.
Chân hỏa nóng bỏng vô cùng xuất ra từ bàn tay Lăng Tiêu. Hắn lập tức nhanh chóng truyền toàn bộ chân hỏa đó vào trong Hàm Hàn bảo đỉnh.
Chân hỏa nóng bỏng lập tức thiêu đốt Hàm Hàn bảo đỉnh. Toàn bộ căn phòng nổi sóng nhiệt cuồn cuộn. Lăng Tiêu vẫn bất động, tiếp tục thúc dục chân hỏa trong cơ thể. Chân nguyên từ kim đan cuồn cuộn lưu chuyển không ngừng, toàn bộ chân hỏa sinh ra lại tiến vào trong Hàm Hàn bảo đỉnh.
Lăng Tiêu vừa dùng chân hỏa luyện con rối ma thú trong bảo đỉnh. Hắn biết rằng đây chính là nhưng phản kháng cuối cùng của con rối ma thú kia. Sức phản kháng mạnh mẽ kinh người. Nếu Hàm Hàn bảo đỉnh chưa được Lăng Tiêu luyện hóa thì có thể nó sẽ bị sức phản kháng kinh người này phá hỏng.
Bên trong Hàm Hàn bảo đỉnh không ngừng truyền đến những tiếng gầm giận dữ, thanh thế cực kỳ kinh người, nhưng lại không hề tiết ra một chút khí tức nào. Lăng Tiêu vẫn thần sắc thản nhiên nhưng nhìn thật kỹ trên mặt lại có một tầng hào quang nhàn nhạt giống như thần linh. Hắn vẫn không ngừng kết xuất các thủ ấn. Đến cuối cùng, Lăng Tiêu chụp một chưởng trên mặt Hàm Hàn bảo đỉnh, đạo chân hỏa cuối cùng tiến vào trong đỉnh.
Mà lúc này, trong Hàm Hàn bảo đỉnh đã gần như không còn chút động tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có thể nghe thấy một tiếng động rất nhỏ. Chân hỏa của Lăng Tiêu bắt đầu luyện hóa con rối ma thú này.
Bạch Tuộc Biển Sâu bị Lăng Tiêu luyện hóa lần trước có thực lực vượt xa con rối ma thú này, nhưng con rối ma thú này lại có bản thể, cho nên trước hết phải luyện hóa hoàn toàn bản thể của nó. Chính vì vậy quá trình này có nhiều điểm rất khác.
Thông qua phương thức luyện hóa ma thú hùng mạnh để tăng cường lực lượng của bản thân, chỉ sợ trên toàn bộ đại lục Thương Lan này, Lăng Tiêu chính là người đầu tiên.
Chỉ không biết người ở trong thánh vực là cái dạng gì. Tuy nhiên nếu Thánh cấp mới chỉ là tầng lớp thấp nhất ở đó, như vậy trong lòng Lăng Tiêu đã có ấn tượng đại khái về thực lực của Thánh Vực. Chỉ sợ bên trong Thánh Vực, những kẻ mạnh nhất chính là những tồn tại khủng bố cũng như Độ Kiếp Kỳ và Đại Thừa Kỳ ở Tu Chân Giới.
Mang theo hi vọng vô tận hướng tới Thánh Vực, chân hỏa trong cơ thể Lăng Tiêu chợt mãnh liệt bốc lên, tốc độ luyện hóa được tăng cao rất nhiều.
Hai người Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt kêu gào nửa ngày, đồng thời tìm tòi ở đó rất lâu nhưng căn bản không hề tìm thấy phương pháp mở cánh cửa đá ra.
Cuối cùng, hai người chỉ bất đắc dĩ buông tha, quyết định ở lại đây chờ Lăng Tiêu. Những cây đuốc đã được Lăng Tiêu đốt lên, chiếu sáng nơi đây. Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng tìm một chỗ sạch sẽ, ngồi xuống.
Hai nàng liếc nhau, Tống Minh Nguyệt lúc này khôi phục cách ăn mặc của mĩ nam tử, môi hồng răng trắng, anh tuấn phóng khoáng, cho dù ở hoàn cảnh hiện tại vẫn rất phong độ.
Thượng Quan Vũ Đồng nói:
-Muội đóng giả nam nhân rất ấn tượng. Lúc trước, khi Lăng Tiêu biết muội, muội đóng giả đúng như thế này à?
Tống Minh Nguyệt gật gật đầu nói:
-Có thể nói là như vậy. Tỷ và Lăng Tiêu… biết nhau như thế nào? Nghe huynh ấy gọi tỷ là giáo sư, sao tỷ lại… thích huynh ấy? Huynh ấy chính là học sinh của tỷ cơ mà?
Những lời nói không hề quan tâm tới lễ nghi thế tục của Tống Minh Nguyệt khiến Thượng Quan Vũ Đồng đỏ mặt lên. Tuy nhiên nàng vẫn ngẩng đầu nhìn Tống Minh Nguyệt, trong đôi mắt mang vẻ thẹn thùng nhưng giọng nói êm tai lại có vẻ rất bình tĩnh.
-Khi ta biết Lăng Tiêu, tỷ tỷ cậu ấy vẫn dẫn cậu ấy tới Học Viện Đế Quốc. Khi đó, cậu ấy là… một chú bé hơi thẹn thùng và tự ti.
Thượng Quan Vũ Đồng lộ ra thần sắc nhớ lại, như thể nàng đang nhìn thấy Lăng Tiêu thuở ngày xưa.
-Tam đệ cứ gọi là Thượng Quan tỷ tỷ!
Lăng Tố cười hì hì một cách tinh quái nhìn Lăng Tiêu sau đó nói với bạn tốt khuê phòng của mình:
-Vũ Đồng đây là lão tam nhà mình. Đừng nhìn nó không có nhiều tiềm năng võ đạo, nó thật ra rất thông minh! Được rồi mình phó thác nó cho cậu đấy. Nếu có người nào muốn ức hiếp nó, ta sẽ không để yên đâu… Bởi vì… cậu là tỷ muội tốt nhất của mình! Còn nữa, mình biết thực lực của cậu rất mạnh, hì hì…
Cứ như vậy Lăng Tố rất vô trách nhiệm đẩy người đệ đệ rác rưởi của mình cho hảo tỷ muội của mình là Thượng Quan Vũ Đồng.
-Tới đây, đi theo tỷ tỷ. Cậu cứ yên tâm, Học Viện Đế Quốc cũng không phải dạy hoàn toàn võ kỹ. Không thể tập võ cũng không phải là chuyện gì đáng lo cả. Phải nhìn thẳng vào chỗ thiếu hụt của mình, bởi vì ai cũng có khuyết điểm, phải không nào?
Thượng Quan Vũ Đồng vào vai rất nhanh, quyết định trước hết phải khai thông tư tưởng cho đệ đệ của người bạn tốt của mình.
-Giáo sư, ta biết rồi. Ngài yên tâm, ta sẽ không mang thêm phiền toái tới cho ngài đâu!
Dù tuổi còn nhỏ nhưng Lăng Tiêu trả lời Thượng Quan Vũ Đồng rất già dặn, lão luyện.
Thượng Quan Vũ Đồng nhếch miệng cười, nói với Tống Minh Nguyệt:
-Muội xem, ngay từ đầu cậu ấy đã là một chú bé ngoan, hơn nữa còn rất lễ phép. Tuy rằng tỷ tỷ của cậu ấy nói cứ gọi ta là tỷ tỷ, nhưng cậu ấy cứ gọi ta là giáo sư. Kể từ đó, ta đều rất quan tâm tới cậu ấy. Đáng tiếc các học sinh ở Học Viện Đế Quốc không phải phú thì cũng quí. Những kẻ đó cho dù không cười nhạo trước mặt nhưng không hề thiếu chuyện chỉ trỏ sau lưng. Khi đó, cậu ấy ngày càng trầm mặc hơn. Bất kể nói gì với cậu ấy, cậu ấy đều không hề phản bác, lại càng không hề biện giải cho mình một câu nào. Ta cảm giác, đoạn thời gian đen tối đó, cậu ấy đang ngủ đông trong kén vậy. Cho nên đã khiến cho cậu ấy tích lũy được rất nhiều điều mà bạn bè cùng lứa tuổi không bao giờ được tiếp xúc, cho đến khi phá kén liền phát ra hào quang sáng ngời.
Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi:
-Nói như vậy, tỷ tỷ thích Lăng Tiêu từ khi huynh ấy còn chưa trưởng thành sao?
Thượng Quan Vũ Đồng thản nhiên cười:
-Sao có thể như vậy được? Khi đó ta thích cậu ấy hoàn toàn là tỷ tỷ thích đệ đệ. Ta đối xử với cậu ấy như đệ đệ ruột thịt. Nếu có người ức hiếp cậu ấy, ta đều âm thầm trả thù thay cho cậu ấy. Khi nhìn thấy dáng vẻ sa sút của cậu ấy thì ta đều mạnh mẽ, lớn tiếng giáo huấn. Hì hì… Có lẽ cho tới tận hôm nay, trong ấn tượng của cậu ấy, ta vẫn là một giáo sư rất lợi hại. Minh Nguyệt, muội là một cô nương tốt. Muội cứ yên tâm, ta sẽ không tranh đoạt gì của muội cả, càng không tranh đoạt gì của các nàng Diệp Tử. Ta chỉ muốn luôn ở gần cậu ấy, theo dõi mỗi bước trưởng thành của cậu ấy, động viên cậu ấy từ sau lưng… như vậy cũng đủ rồi. Ta thật sự không có hy vọng xa vời nào cả.
-Đúng vậy… nam nhân như huynh ấy ai mà không thích chứ?
Tống Minh Nguyệt thì thào tự nói, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi sáng, sau đó vươn một tay ra, cười nói với Thượng Quan Vũ Đồng:
-Tuy rằng muội rất để ý, tuy nhiên quyền lựa chọn lại ở trong tay huynh ấy. Muội không muốn huynh ấy cho rằng muội lòng dạ hẹp hòi, mặc dù muội chính là… lòng dạ hẹp hòi.
Thượng Quan Vũ Đồng cười cười, nắm lấy tay Tống Minh Nguyệt, cảm thấy ấm áp, mềm mại, cũng nói:
-Lúc này chúng ta hãy cầu nguyện, để cho cậu ấy có thể bình an quay lại đây.
Lúc này, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền tới một tràng âm thanh. Tống Minh Nguyệt có thực lực mạnh hơn một ít, nghe thấy trước tiên, sắc mặt hơi đổi, Thượng Quan Vũ Đồng cũng thập phần mẫn cảm ngẩng đầu lên, nhìn hư không hắc ám trên đỉnh đầu bên ngoài vầng ánh sáng cuả những ngọn đèn.
-Có người tìm tới nơi này!
)
Tống Minh Nguyệt trầm giọng nói:
-Chúng ta phải giả bộ không biết gì cả.
Nói xong, có 50, 60 người từ phía trên hạ xuống rất nhanh, người cầm đầu đúng là Tần Chiêu Nhiên gia chủ Tần Gia. Thấy hai người Tống Minh Nguyệt, lão hơi giật mình, tự nhủ, có ba người đi xuống, sao giờ chỉ còn lại hai người?
Hóa ra, bọn ở phía trên cứ đi thật xa, đi mãi vẫn không thấy điểm cuối, như thể bị lạc đường vậy. Con đường đó như có thể mê hoặc thần trí mọi người, mọi người đi tới đi lui, phát hiện không ngờ mình vẫn đang ở trong một vòng luẩn quẩn.
Những người đó bắt đầu tỉnh ngộ, tên đệ tử Cổ gia kia suy nghĩ hồi lâu, mới nói rằng đây là một loại cơ quan mê hoặc thuật. Việc này cũng không trách được y, ở các cơ quan sư thế gia, loại mê hoặc thuật này được coi là truyền thuyết, làm gì có ai được gặp mê hoặc thuật chân chính?
Những người đó lại quay chở về, khi tới đoạn đường bị sụp đổ thì chuẩn bị bay về tìm cánh cửa khác, bỗng nhiên có người thực lực hùng mạnh nhìn thấy ở phía dưới mấy vạn thước, dường như có ánh sáng.
Sau đó những người đó nhớ rằng, có ba người hạ xuống ở đây, vì thế Tần Chiêu Nhiên quyết định cùng hạ xuống theo.
Sau khi rơi xuống đây mới phát hiện, không ngờ ba người lại chính xác, di tích thượng cổ quả thật ở dưới này. Thấy thiếu một người, Tần Chiêu Nhiên sắc mặt hơi hơi trầm xuống, nhìn hai người Tống Minh Nguyệt, hỏi:
-Còn một người nữa chạy đâu rồi?
Tống Minh Nguyệt thấy tên đệ tử Cổ gia cũng bị Tần Chiêu Nhiên nắm lấy mang xuống đây, sắc mặt tái nhợt, tinh thần cực kỳ uể oải, có lẽ khi hạ xuống quá sợ hãi. Có người này ở đây, muốn dấu diếm cũng vô ích, vì vậy, nàng chỉ tay về phía Lăng Tiêu biến mất, nói:
-Chính là nơi đó. Hắn , hắn không biết chạm vào chỗ nào liền biến mất. Các ngươi, các ngươi mau giúp đỡ tìm xem!
Thượng Quan Vũ Đồng thì biểu hiện bộ dạng thật sự sợ hãi, cúi đầu cũng không dám nói lời nào. Bất cứ ai ở đây đều có thực lực rất hùng mạnh, đều nhìn thấy thực lực của hai người Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng đều không mạnh, cũng không để ý tới hai nàng. Ở nơi như thế này, muốn chạy đi đâu cũng không thoát, cho nên bọn họ đều không coi hai nàng ra gì.
Tần Chiêu Nhiên ra hiệu cho tên đệ tử Cổ gia. Tên đệ tử Cổ gia hơi hơi thở hắt ra, sau đó đi tới, nhìn vài lần, cau mày hỏi Tống Minh Nguyệt:
-Hắn biến mất chính ở chỗ này sao?
Tống Minh Nguyệt gật đầu thật mạnh, tự nhủ, xem ra cơ quan sư Cổ gia này chỉ là có tiếng không có miếng mà thôi. Lăng Tiêu đi xuống đây, sờ mó hai, ba lần đã đi vào được. Tên đệ tử Cổ Gia này thoạt nhìn vẫn còn khá mơ hồ, liếc mắt một cái là biết.
Tên đệ tử Cổ gia lại sờ soạng nửa ngày ở đó. Không ít người nhìn Tống Minh Nguyệt ánh mắt dần chở lên hồ nghi, tự nhủ, chẳng lẽ tiểu tử này dám nói dối sao? Tuy nhiên ngẫm lại ở nơi thế này, dám nói dối với người hùng mạnh như bọn họ cũng cần dũng khí thật lớn, nhìn bộ dạng tiểu tử kia….có vẻ như không có gan làm như vậy.
Nếu Tống Minh Nguyệt biết được suy nghĩ trong nội tâm bọn họ, sợ rằng sau này có chết cũng không chịu giả dạng thành công tử hào hoa nữa.
Qua một lúc lâu tên đệ tử Cổ Gia mới nói:
- Tìm được rồi!
Mọi người đều xúm lại. Lúc này, Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên có chút lo lắng, tự nhủ, nhiều người như vậy, nếu đi vào gặp Lăng Tiêu đã tìm được bảo vật, chẳng phải là Lăng Tiêu sẽ bị nguy hiểm sao? Tuy nhiên suy nghĩ lại, với sự thông minh của mình, Lăng Tiêu chắc chắn sẽ có biện pháp ứng phó, có lẽ còn có thể bố trí trận pháp chờ những người này rồi cơ.
Tên đệ tử Cổ gia chờ tất cả mọi người tới vây quanh mới nói đầy vẻ đau khổ:
- Đó là một cơ quan đơn hướng, chúng ra không có khả năng đi vào.
Tần Chiêu Nhiên nhíu mày hỏi: Cái gì là cơ quan đơn hướng?
Tên đệ tử Cổ gia giải thích:
- Bên trong di tích thượng cổ có rất nhiều cơ quan là duy nhất một lần, khi đi vào sẽ bị khóa kín bên trong, có vào mà không có ra, cho nên tên là cơ quan đơn hướng!
Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng liếc nhau, sắc mặt đều biến đồi. Như thể tự an ủi chính mình, Thượng Quan Vũ Đồng nhỏ giọng nói:
- Đừng sợ, hắn nhất định có biện pháp trốn ra.
Tên đệ tử Cổ gia kia khá thính tai. nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nằm mơ đi! Đã gặp loại cơ quan này, đừng nói là người, cho dù là thanh âm cũng không thể thoát ra nổi. Trừ phi người đồng bọn của các ngươi có thủ đoạn phá giải cơ quan như ta, có thể tìm được một đường ra từ phía bên kia. Nêu không! chắc chắn sẽ bị nhốt chết ở trong đó.
Tống Minh Nguyệt ám thầm bĩu môi. thầm nói: Thủ đoạn của ngươi? Lăng Tiêu còn giỏi hơn ngươi gấp trăm lần.
Tần Chiêu Nhiên làm việc cũng không lằng nhằng, thấy thế, vung tay lên:
- Tìm phương pháp kế tiếp!
Có lẽ là có chút sốt ruột, Tần Chiêu Nhiên nói chuyện cũng không khách khí. Tên đệ tử Cổ gia tuy rằng bất mãn trong lỏng. nhưng cũng không dám nói gì. Ở nơi thế này, người ta nếu muốn giết hắn, quả thực là một chuyện quá dễ dàng. Hắn có chút hối hận. nhưng đã đâm lao phải theo lao. Chỉ có thể tiếp tục kiên trì đi tới.
Cơ quan thuật của cổ gia cùng quả thật không tầm thường, không quá lảu. tên đệ tử Cổ gia này liền tìm được một cơ quan, sau đó nói:
- Đó là một đại cơ quan! Tránh hết sang một bên nào!
Chờ những người này đều tránh hết sang một bên xong, tên đệ tử Cổ gia lẩy tay ấn mạnh vào vách tường. Tảng đá đó rít lên, chìm xuống phía dưới, sau đó là im lặng. Tên đệ tử Cổ gia cùng sửng sốt. không ít người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn y. Tên đệ tử Cổ gia có chút không nhịn được, vừa muốn nói liền cảm thấy dưới chân bắt đầu rung lên.
Vừa mới bắt đầu, là rung động rất nhỏ, dần dần bắt đầu lay động mạnh lên. Giữa đại sảnh chia đôi ra theo một đường thẳng, sau đó bắt đầu chậm rãi dâng lên trên.
Những đất cát khi mặt đường sụp xuống lúc trước đều không ngừng chảy rơi xuống hai bên theo sự đi lên của đại sảnh. Toàn bộ mặt đất đại sảnh không ngờ được phản thành hai từ chính giữa, tách ra làm đôi. sau đó dâng cao lên.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm! Tất cả mọi người đều tập trung ở cùng một chỗ. may mắn. ở hai đầu đều có phạm vi mấy thước không bị dâng lên. Đợi cho hai khối mật đất đại sảnh dán lên trên trần xong, cảnh tượng phía dưới... hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người. Mọi người, kể cả Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt đều kinh hãi ngây người, thậm chí còn rung động hơn cả khi nhìn thấy đoạn lối vào với những cây đèn đường như rồng uốn lượn lúc trước.
Phía dưới là một mảng hào quang đủ các loại màu sắc rực rờ, đèn đuốc sáng trưng, vô số nhưng bức tượng bàng vàng được xếp đặt chỉnh tề. Ánh đèn sáng tới mức người ta khó có thể mở mắt được.
Cỏn có vô số những chiếc thùng lớn nhỏ, có cái đang đóng, có cái mở ra. Bên trong những chiếc thùng đang mở đều là những tinh hạch lấp lánh sáng, phát ra những dao động năng lượng, từ rất xa cũng có thể cảm nhận được...
- Ha ha ha ha!
Cho dù toàn bộ những người ở đáy đều là thuộc các thế gia môn phái, coi tiền như rác, nhưng vẫn bị đổng của cải này làm cho đõ mắt kinh hãi.
Có người cười to vài tiếng, phi thân nhảy xuống. Phía sau có người vẫn do dự, nhưng thấy người kia nhảy xuống mà không hề có việc gì. đều không kìm nổi nhảy xuống theo!
Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng liếc mắt nhìn nhau. đều lắc đầu. Tiền tài ở phía dưới đương nhiên là động lòng người, nhưng trong lòng hai người đều nhớ tới an nguy của Lăng Tiêu. Cho dù phía dưới có cả ngọn núi vàng, hai người cũng sẽ không để ý.
Nhưng Tần Chiêu Nhiên liếc mắt nhìn hai người bong nhiên âm trầm nói:
- Các ngươi cũng đi theo xuống dưới!
- Vì sao?
Tống Minh Nguyệt thản nhiên nhìn Tần Chiêu Nhiên:
- Chúng ta không có hứng thú đổi với của cải dưới đó.
- Ha hả, lão hủ lại hứng thú đổi với người bạn đã biến mất của các ngươi.
Nói xong, ánh mắt lão lóe lên, phát ra một tia sát ý.
Hai người bất đắc dĩ, âm thầm tức giận chửi mắng Tần Chiêu Nhiên quá mức giảo hoạt, không ngờ dù chưa có chuyện gì đã tính kế, chí còn cách nhay xuống theo.
Đợi cho tất cả mọi người nhảy xuống, mật đất phía trên lại chậm rãi khép lại. Có người muốn đi lên. tên đệ tử Cổ gia nói:
- Không cần lo lắng, nơi này có lo thông hơi, vì vậy khẳng định là có lối ra khác. Di tích này được thiết kế cực kỳ tinh diệu, khẳng định không phải chuyên thiết kế để vây khốn người khác.
Người nọ hỏi:
- Ngươi cam đoan?
Tên đệ tử Cổ gia này dù thực lực không cao, tuy nhiên ở phương diện này cũng có thể nói là quyền uy, mà đã là người như thế thường không thích người khác nghi ngờ mình. Nghe vậy, khẽ cười nói:
- Nêu không tin, ngươi cứ việc đi lên.
Theo lời nói của tên đệ tử cổ gia, khe hở cuối cùng ở phía trên cũng khép lại. vẻ mặt tên đệ tử cổ gia lộ ra một tia châm chọc. người nọ thoáng phẫn nộ. nhưng lại nghĩ có nồi giận cùng đã muộn. không kìm nồi trừng mắt nhìn tên đệ tử Cổ gia một cái, quay đầu đi.
Có thể đi theo Tần Chiêu Nhiên đến đáy, gần như toàn bộ đều là những người có thực lực mạnh mẽ thuộc các đại thế gia môn phái. không ngờ không ai nhìn vào những pho tượng bằng vàng ròng cả. Mọi người đều không kìm nổi tập trung ánh mắt vào những chiếc thùng kia.
Tần Chiêu Nhiên ha ha cười:
- Tất cả tinh hạch ma thú ... mọi người cùng chia. Có mặt là có phần.
Nói vậy nhưng trong lòng lão lại suy nghĩ, bên trong di tích thế này...
Lăng Tiêu đật hai tay trên mật Hàm Hàn đỉnh. Đã mấy canh giờ trôi qua, trên mặt đỉnh vẫn không có một chút biến hóa nào. Năng lượng tinh thần đã bị hoàn toàn luyện hóa ở trong đỉnh, theo hai tay của Lăng Tiêu, thông qua kinh mạch của hắn. bắt đầu không ngừng cuồn cuộn tập trung về hướng đan điền của Lăng Tiêu.
Hấp thu loại năng lượng tinh thuần này cảm giác cực kỳ thoải mái. Tu vi tâm cảnh hùng mạnh của Lăng Tiêu vẫn ổn định nâng cao, cực kỳ vững vàng, không hề có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Lại qua mười mấy canh giờ, Lăng Tiêu hút nốt tia năng lượng cuối cùng từ trong Hàm Hàn bảo đỉnh vào trong cơ thể. Trong đan điền của hắn, viên kim đan cũng lớn lên rất nhiều. Thân hình Lăng Tiêu chậm rãi hạ xuống mặt đất, vẫn nhám hai mắt, khoanh chân như trước, hai tay bắt đầu chậm rái kết xuất những thủ ấn, dan đường cho chân nguyên trong cơ thể. Chân nguyên bắt đầu điên cuồng vận chuyển trong các kinh mạch đã được mở rộng rất nhiều, nhanh chóng vận hành chín đại chu thiên. Sau đó, một luồng trọc khí chợt phun ra từ lồng ngực Lăng Tiêu, hắn thét dài một tiếng.
Giọng nói như chuông đồng. Chấn động cả căn phòng cũng phải run rẩy.
Ở phía dưới, có mấy kẻ mạnh thực lực Kiếm Hoàng bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra thần sắc hồ nghi. tuy nhiên ngay sau đó liền khôi phục bình tĩnh, nhưng trong lòng bọn họ đều biết, bên trên khẳng định đã xảy ra biến hóa gì đó.
Một khí thế vô cùng khổng lồ phát ra từ thân thể Lăng Tiêu. Hắn mở to hai mắt, một hào quang màu hoàng kim cực kỳ chói mắt phát ra, sau một hoi lâu mới chậm rãi thu lại.
Lăng Tiêu không ngừng ngạc nhiên vui mừng, mình thu được cơ duyên thực sự to lớn. Trước khi bị chế thành con rối ma thú, ma thú bị mình luyện hóa này ít nhất có thực lực đỉnh bậc tám! Thậm chí. Lăng Tiêu còn nghi ngờ rằng nó có thực lực bậc chín!
Bởi vì hấp thu năng lượng tinh thuần này. không ngờ giúp đỡ Lăng Tiêu vừa mới đột phá trạng thái đỉnh của Kim Đan sơ kỳ, tiến nhập Kim Đan trung kỳ!
Lăng Tiêu xuất ra 999 thanh hàn thiết đoản kiếm vừa mới thu được, lập tức, toàn bộ căn phòng hiện lên đầy những bóng kiếm dày đặc.
Tất cả những thanh kiếm này đều vô cùng sắc bén. theo ý niệm của Lăng Tiêu, bắt đầu chậm rãi di động tới vị trí của mình, sau đó di động theo chỉnh thể . lấy Lăng Tiêu làm trung tâm, chậm rãi quay vòng tròn.
Lăng Tiêu hét lớn một tiếng.
- Trảm!
999 thanh hàn thiết đoản kiếm bỗng nhiên như thể bùng nổ, lấy Lăng Tiêu làm trung tâm, bắn tung ra bốn phía. chém lên trên vách tường xung quanh.
Bức tường đá không ngờ lại cứng rắn tới vậy. hàn thiết đoản kiếm sắc bên như thế cũng chỉ có thể chém vờ được một chút nhỏ mà thôi.
Lăng Tiêu cười to vài tiếng, sau đó thu hồi 999 thanh hàn thiết đoản kiếm. Chờ khi có thời gian, phải tế luyện chúng một phen, khi đó uy lực phát ra sẽ cực kỳ to lớn.
Lúc này Lăng Tiêu mới lấy chiếc áo giáp ra. Cảm giác tâm hồn cảm ứng lại xuất hiện.
Lăng Tiêu nhận thấy mặt sau của áo giáp còn khác một hàng chữ: Tác phẩm luyện kim thuật đỉnh cao— Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp!
Lăng Tiêu nhìn chiếc áo giáp mềm mại này, không nhận ra được nó dùng chất liệu gì để chế thành. Trên mặt giáp tỏa ra hào quang màu vàng nhàn nhạt, giống như ánh trăng. Áo không có tay áo. không có cúc áo, thoạt nhìn vô cùng đơn giản, chí là một khối hỉnh trụ, có hai lỗ thủng để duỗi tay. Hơn nữa, Lăng Tiêu tìm một vòng. không ngờ không hề phát hiện nói một chỗ nối nào.
Điều này thuyết minh sự quý giá của chiếc áo giáp này. Bong nhiên Lăng Tiêu đặt Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp trên mặt bàn. nhìn may chữ "tác phẩm luyện kim thuật đỉnh cao", sau đó lấy Yêu Huyết Hồng Liên kiếm từ trong nhẫn ra.
Kiếm quang bùng lên, kiếm khí hùng mạnh của Kim Đan trung kỳ khiên Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bỗng nhiên phát ra một tiếng vang lanh lảnh. Sau đó, Lăng Tiêu quát to một tiếng, hung hăng chém vào trên Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp. Một kiếm này... cho dù là một kẻ mạnh cấp bậc Kiếm Tông cùng có thể đứt làm hai đoạn.
Chiếc bàn không biết đã trải qua bao năm tháng ở phía dưới, không thể chịu nổi sức mạnh to lớn đó. sụp đồ ầm. Sau khi sụp xuống, Lăng Tiêu nhìn lại Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp, không ngờ trên nó không có chút dấu vết nào.
- Bảo bối!
Lăng Tiêu mỉm cười vui vẻ.