Mấy người kia đuổi theo đến đây trong lòng cũng rất bực tức, vô cùng khó hiểu, vừa mới đây rõ ràng mọi người đều nhìn thấy bên trong động này lóe sáng ánh vàng. Bởi vì ở trong hang tối đen như mực, hơi có một chút tia sáng cũng có thể trông thấy rõ ràng, mấy người đều tin chắc mình không có nhìn lầm, nhưng cùng đuổi theo đến nơi đây lại không phát hiện thứ gì... Điều này khiến trong lòng mấy người vốn tràn đầy niềm tin, cũng không khỏi xao động thấp thỏm lo âu.
- Đại ca! Có phải... chúng ta đều xuất hiện ảo giác hay không?
Một thanh âm có chút do dự vang lên, lập tức bị một thanh âm khác cắt ngang.
- Ảo giác cái rắm chó! Con bà nó! Bên trong Thánh Vực này vô số năm cũng chưa người nào phi thăng, ta đoán chừng trận Thần chiến năm đó đã hủy hoại toàn bộ thần giới, rồi các thần hồi đó cũng đều đã chết! Thần cũng không còn, một cái thi thể thần thì tính cái rắm gì!
Nguyên thần của Lăng Tiêu bay dật dờ phía trên hang động, lặng lẽ nhìn mấy người phía dưới.
Người nói chuyện trước đó lá gan rõ ràng có hơi nhỏ, dè dặt nói:
- Dù sao ta cũng cảm thấy địa phương này có điều cổ quái. Ôi! Chúng ta bỗng dưng chạy tới nơi này làm cái gì chứ?
- Phù! Đồ nhát gan! Đợi đến lúc tìm được bảo bối, không có phần của ngươi!
Tên nói lời bất kính với thần khinh bỉ nói với đồng bạn.
Lúc này, một thanh âm uy nghiêm vang lên:
- Được rồi! Hai ngươi có thể đừng tranh cãi ầm ĩ nữa được không? Lão Tam nói không sai, ở trong này có điều cổ quái. Lão Nhị! Xem ra lời nhắc nhở bên ngoài là thật.
Lão Nhị là người bất kính thần nghe xong, còn có vẻ không phục, tuy nhiên cũng không có phản bác lời của lão Đại, mà nói:
- Chết thì chết! Dù sao lão tử đã sống lâu hơn một ngàn năm rồi, nghe nói ở nhân giới sống trăm năm đã tính là trường thọ, so với bọn họ, chúng ta chính là thần. Cho nên dù bây giờ có chết, ta cũng không có gì tiếc nuối!
Trong đám người, còn có một người lên tiếng nói:
- Ta nói Tam ca nói đúng! Huynh đừng suốt ngày cứ chết này chết kia, huynh chán sống, nhưng ta còn chưa sống đủ đấy!
Thanh âm trong trẻo, đúng là một nữ nhân.
Nguyên thần của Lăng Tiêu thừa dịp bọn họ nói chuyện liền bay xuống tầng thấp nhất, nhưng vừa tiến vào, Lăng Tiêu biến sắc mặt!
Cái gọi là nguyên thần thứ hai, kỳ thật chính là linh hồn hùng mạnh có được ý thức của mình, theo tu vi tăng cao được luyện tế ra rất mạnh, cũng có thể làm mọi chuyện giống như thân thể. Tuy nhiên dù sao cũng chỉ là linh hồn, rất nhạy cảm với các loại lực lượng, còn xa mới hơn được thực thể.
Lăng Tiêu vừa tiến vào đến phần mộ tầng thấp nhất, đầu tiên cũng không có nhìn thấy cổ thi thể kia, nhưng cảm giác được ở dưới này tràn ngập năng lượng thật mạnh!
Đồng thời, đủ loại ảo cảnh tâm ma không hề có dấu hiệu báo trước bỗng dưng xuất hiện ở trước mắt Lăng Tiêu!
Chiến giáp màu vàng chợt bộc phát ra hào quang mãnh liệt, đồng thời trên khoảng không vang lên các loại âm tiết thần kỳ, bảo vệ tâm thần Lăng Tiêu, một pháp tượng thật lớn xuất hiện ở phía sau nguyên thần của Lăng Tiêu. Đó là Đại Tự Tại Tâm Kinh cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt đã tự động bảo vệ chủ nhân.
Tâm tư Lăng Tiêu chỉ mê loạn trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, đồng thời kinh ngạc không thôi, không thể tưởng được tầng thấp nhất của phần mộ này lại là như thế này, khó trách những người đó đều điên cuồng chạy ra bên ngoài. Sợ là đến chết cũng không biết chính mình bị trầm mê giữa ảo cảnh rồi chết vì tâm ma của chính mình!
Thủ đoạn thật cao minh! Nói như thế người này ngay cả nhân quả cũng không hề dính dáng tới, mà có thể chờ ở trong này thoải mái hấp thu sức sống của người khác. Tuy nhiên, lẽ ra loại chuyện này hẳn phải sớm đã xảy ra nhưng vì sao hắn đợi cho tới hôm nay mới thực hiện?
Ánh mắt Lăng Tiêu chiếu vào giữa lòng phần mộ, phát hiện ở giữa động một người đang khoanh chân ngồi.
Người này đưa lưng về phía Lăng Tiêu, dáng người cao lớn, đầu trọc khoác áo choàng màu đen. Thân mình vẫn không nhúc nhích, nhưng tất cả năng lượng, toàn bộ đều phát ra từ trên thân người này!
Lăng Tiêu mở thiên nhãn chiếu về phía người này, năng lượng bên trong huyệt mộ bị ánh mắt của Lăng Tiêu dẫn động, càng bốc lên cuồn cuộn, trong không khí không ngừng vang lên tiếng nổ bùng bùng.
Mà lúc này, mấy người kia rốt cục cũng đi vào tới chỗ sâu trong lòng mộ này. Lão không tin thần là người đầu tiên bước vào, gần như ngay trong khoảnh khắc liền thét to một tiếng điên cuồng, xoay người chạy ra phía ngoài!
Lối đi trong phần mộ là hình xoắn ốc, luôn ngiêng xuống phía dưới. Cho nên, thời điểm mấy đồng bọn của hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chợt nghe tiếng thét hoảng sợ đến cực điểm của người nọ hướng theo đường vòng vang vọng lên.
Lăng Tiêu vận thiên nhãn trong nháy mắt chiếu vào trong đầu khối thần thi, đồng thời trong miệng phát ra một tiếng hét to:
- Rời khỏi nơi này!
Vách tường dưới đáy mộ cũng bị tiếng quát to của Lăng Tiêu chấn động đến rung lên xào xạc, từng khồi đất rơi xuống bộp bộp, làm cho mấy người định đi tới phía trước kinh sợ đến sắc mặt đại biến!
Tuy nhiên Lăng Tiêu quát lên một tiếng này vẫn là nhắc nhở có phần chậm, trong đám người đó có một người không kìm được đi xuống tới nơi, vừa liếc mắt nhìn hướng bên này một cái, hắn ngạc nhiên vui mừng hét lớn:
- Bảo vật!
Hắn vừa hét vừa chỉ vào chiến giáp màu vàng bảo hộ nguyên thần Lăng Tiêu, nhưng ngay sau đó, cũng phát ra một tiếng thét hoảng sợ rồi bỏ chạy ra phía ngoài, mấy người theo sau kia lúc này dường như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, từng người từng người một đi xuống tới, sau đó cũng đều trông thấy tình hình bên trong.
Thậm chí lão Đại trong đám người có tu vi cảnh giới Kiếm Thần, còn rút kiếm bắn ra mấy đạo kiếm khí về phía Lăng Tiêu và cổ thi thể phía dưới, sau đó mới giựt mình hoảng sợ đến cực điểm bỏ chạy ra phía ngoài.
Lăng Tiêu lắc mình tránh thoát mấy đạo kiếm khí, nghe tiếng kêu sợ hãi dần dần đi xa, hắn khẽ thở dài: “Sau khi hiểu được tình hình cụ thể mình liền cảnh cáo những người đó một phen để cho bọn họ rời đi là được. Không nghĩ tới năng lượng của cổ thi thể này, hùng mạnh hơn xa so với tưởng tượng của mình!” Lăng Tiêu nghĩ đến đây, tiếp đó nhìn thấy năm đạo sức sống từ bên ngoài nhẹ nhàng bay vào, sau đó cùng xoay tròn quấn vào hỗn hợp năng lượng kia. Lúc này Lăng Tiêu đã hiểu rõ cổ lực lượng này bắt nguồn từ đâu phát sinh. Xem ra, phần mộ này không biết tồn tại bao nhiêu năm, với phương thức này không biết đã giết bao nhiêu người. Đáng tiếc chính là vì quá mức cao minh, vì thế từ trước đến nay vẫn không có người nào cảnh giác.
Lúc này Lăng Tiêu không khỏi dâng lên một tia cảm khái: Thánh Vực quá lớn!
Đúng lúc này, cổ thi thể vẫn đưa lưng về phía Lăng Tiêu, thân mình chưa động, vẫn như cũ khoanh chân cố định, nhưng không ngờ quay đầu lại, mặt mày rõ ràng, hình dạng cực kỳ anh tuấn, tuy nhiên trong lòng Lăng Tiêu lại chợt căng thẳng, một luồng hơi lạnh truyền khắp cả người Lăng Tiêu!
Bởi vì này khuôn mặt... cùng chính mình, giống nhau như đúc!
- Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục chờ được một người linh hồn hùng mạnh!
Một thanh âm hùng hậu vang lên khắp bốn phương tám hướng, dường như còn mang theo một vẻ ngạc nhiên vui mừng:
- Vốn tưởng rằng còn phải ngủ say không biết bao nhiêu năm nữa. Nếu ngươi đã chủ động đưa tới cửa, tuy rằng yếu một chút, nhưng cũng tạm được. Đến đây đi! Từ nay về sau, ta là ngươi, ngươi là ta!
Thanh âm dần dần trầm thấp xuống, giọng điệu hết sức dụ hoặc!
Đồng thời, một luồng sức mạnh mãnh liệt, bao trùm nguyên thần của Lăng Tiêu, kéo về hướng cổ thi thể kia!
Thời điểm Lăng Tiêu dùng thiên nhãn quan sát vừa rồi, kỳ thật cũng đã phát hiện, thi thể này rõ ràng là một khối năng lượng hoàn toàn thực thể hóa hình thể người!
Nhưng bên trong lại giống y như đúc cơ thể con người! Nói cách khác, đối với Lăng Tiêu mà nói đây là một thân thể lý tưởng nhất để gửi nguyên thần thứ hai!
Nhưng Lăng Tiêu cũng hiểu được, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Vậy chẳng phải vô số năm trước, có người đã tính trước sẽ có một người tu chân đến từ Tu Chân Giới, đi vào Thánh Vực, sau đó vì chính mình chuẩn bị sẵn một phần đại lễ này hay sao? Hơi dùng đầu óc ngẫm lại, cũng biết đây là chuyện ảo tưởng.
Duy nhất có một khả năng là nhân thể này hoàn toàn do năng lượng hình thành, là có người chuẩn bị cho bản thân! Nhưng vì một nguyên nhân nào đó không thể đi vào trong được, cũng có thể có liên quan tới lực lượng, dù sao cũng cần phải có một linh hồn hùng mạnh để làm vật dẫn!
Mà sau khi thanh âm này truyền ra, trong đầu Lăng Tiêu chợt lóe linh quang, thanh âm này chỉ là một ý niệm thần lưu lại! Đây là thần mộ không sai, có lẽ chính là thời điểm Thần chiến thời thượng cổ, có vị thần nào đó bị thương đến nơi đây, sau đó lợi dụng thực lực còn sót lại của mình, tự tạo cho mình một thân thể hoàn mỹ, nhưng lúc này hắn cũng như đèn hết dầu gần tắt, nhưng lại không cam lòng để lại thân thể hùng mạnh này cho người khác, cho nên liền lưu lại một lũ thần niệm, đồng thời không ngừng hấp dẫn mọi người tới tìm bảo, sau đó làm cho họ chết đi và sức sống tiến vào nơi đây, để có thể chống đỡ duy trì lũ thần niệm kia!
Cơ hồ như chỉ trong nháy mắt, Lăng Tiêu liền nghĩ đến khả năng này, thanh âm trầm thấp kia tiếp tục nói:
- Đến đây đi! Dung hợp vào ta! Ta sẽ cho ngươi trở thành người tồn tại hùng mạnh nhất... trong thiên địa! Đến lúc đó... ngươi cũng là ngươi, ta cũng là ngươi, ngươi cũng là ta! Chúng ta cùng nhau trở thành Thần vương, trở thành đứng đầu chúng thần!
Trong thanh âm hàm chứa toàn bộ có liên quan tình tự dụ hoặc, nếu Lăng Tiêu không nhờ đã đạt thành toàn bộ thất tình lục dục, chỉ sợ đã bị rơi vào trong đó.
Món đại lễ này không dễ dàng nhận không công!
Lăng Tiêu cắn răng một cái, muốn phú quý phải mạo hiểm, chẳng lẽ thần hồn của mình còn không bằng một lũ thần niệm này hay sao? Cho dù bị đánh bại, bị đối phương đồng hóa, Lăng Tiêu cũng có nắm chắc bản thể sẽ tới kịp rồi sau đó dùng trận pháp mạnh mẽ vây chặt nơi này. Cho dù người bên trong vốn là thần hiện tại cũng chỉ là một thân thể năng lượng hùng mạnh mà thôi, Lăng Tiêu có đủ lòng tin vây khốn được hắn!
Bên trong Thánh Vực này ngọa hổ tàng long, Lăng Tiêu từ khi tiến vào Thánh Vực, trước nay vẫn rất khiêm tốn, nhưng lại nói tiếp, Lăng Tiêu đạt tới cảnh giới Phân Thần, cho dù là gia chủ Âu Dương Thiên Phong của Âu Dương gia cũng chưa chắc là đối thủ của Lăng Tiêu!
Khiêm tốn chỉ là hắn không muốn quá mức khoa trương!
Người có thực lực hùng mạnh đến mấy đi nữa, chung quy cũng không thể đối đầu với toàn bộ các gia tộc. Nhưng nếu chỉ là một thân thể năng lượng Lăng Tiêu phát động trận thế vây khốn, sau đó luyện hóa nó cũng không thành vấn đề.
Cho nên, lúc này chỉ có một lựa chọn.
Giành lấy!
Nguyên thần của Lăng Tiêu vừa tiến vào khối thân thể này, liền có loại cảm giác như kẻ lãng du trở về nhà!
Dường như thân thể này chính là của mình, quá khứ là nó, hiện tại là nó, tương lai cũng là nó!
Lăng Tiêu lại rõ ràng đây là lũ thần niệm kia giở trò quỷ!
Trong lòng Lăng Tiêu không ngừng niệm Đại Tự Tại Tâm Kinh, cố sức bảo vệ mình không để bị rơi vào dụ hoặc của đối phương, sẽ không khuất phục dưới uy áp của đối phương!
Bản thân chiến giáp màu vàng lúc này lại bám vào trên thân thể, xuyên thấu qua năng lượng kia hình thành một lớp áo choàng màu đen, sau đó Lăng Tiêu khống chế thân thể trước tiên đứng lên, vung tay lên, năng lượng cuồn cuộn trong không gian mộ huyệt, lập tức phân tán tản ra bốn phía! Bao gồm năm đạo sức sống vừa mới bị hút vào.
Lăng Tiêu làm như vậy, chính là để cứu sống năm người kia!
Hơn nữa, nguyên thần của Lăng Tiêu sau khi khống chế thân thể này, liền có loại cảm giác như chính mình có thể tùy ý khống chế sự sống chết của năm người này! Mặc kệ cách rất xa muốn tính mạng của năm người đó, chẳng qua chỉ cần động ý niệm trong đầu mà thôi!
Lăng Tiêu hiểu rằng đây cũng không phải là bản lĩnh của mình, mà là thần sáng tạo ra nhân thể năng lượng này mới có được bản lãnh đó!
Lăng Tiêu định tìm đến lũ sức sống của ca ca Thiết Đản, đáng tiếc là sớm đã bị đồng hóa toàn bộ, nếu năm người này không may mắn trùng hợp, chỉ sợ qua một thời gian cũng sẽ bị đồng hóa không còn khả năng sống sót.
Lúc này, trong đầu Lăng Tiêu bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu khẽ.
- Không ngờ ngươi còn có thần niệm? Quả có bản lĩnh! Không ngờ còn có thể cứu sống năm tên kia. Ha ha! Có hứng thú! Bổn tọa thật muốn nhìn xem ngươi còn có bản lĩnh gì nữa?
Thanh âm hùng hậu của người trung niên này, thật giống như giọng điệu của mèo vờn chuột, mang theo vài phần ý vị chế giễu.
Đồng thời, Lăng Tiêu cảm giác tinh thần thức hải của mình giống như bị hàng nghìn hàng vạn cái châm đồng thời đâm vào, cái loại đau đớn kịch liệt này, làm cho phân thân của Lăng Tiêu giữa huyệt động và bản thể bên ngoài cùng một lúc kêu to thành tiếng.
May mà hang động đã được Lăng Tiêu dùng trận pháp phong bế, nếu không Thiết Đản nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Lăng Tiêu, nhất định sẽ xông vào xem. Bản thể Lăng Tiêu ngồi trong sơn động, hai tay ôm đầu, và phân thân đồng thời không ngừng đọc Đại Tự Tại Tâm Kinh.
Phía sau bản tôn cũng nổi lên pháp tướng thật lớn, bản thể Lăng Tiêu mở bừng hai mắt lóe sáng như tia chớp, đột nhiên đứng bật lên, phá tan sơn động bay nhanh về phía phần mộ, đồng thời ngang qua Thiết Đản đang phòng ngự quát lên một tiếng:
- Ở đây chờ ta!
Nói xong, thân thể liền hóa thành một đạo hào quang trong nháy mắt biến mất không thấy.
Thiết Đản trợn to cặp mắt tròn xoe như hai cái chuông đồng, đứng sững sờ tại chỗ không biết xảy ra chuyện gì, không biết ca ca rốt cuộc phát điên hay sao, tuy nhiên mặc dù thời gian quen biết quá ngắn, nhưng Thiết Đản đối với Lăng Tiêu lại có loại tín nhiệm, hắn tin rằng ca ca nhất định sẽ không bỏ mặc không bỏ rơi mình.
Bản tôn Lăng Tiêu bay nhanh vọt tới phần mộ trước mặt, thấy năm người nằm trước cửa động còn đang hôn mê, hắn không dừng lại trực tiếp xông thẳng vào hang động.
Một đường vọt tới tầng thấp nhất, nhìn thấy khối phân thân hoàn mỹ đang đứng giữa lòng động, vẫn không nhúc nhích, nhưng mọi chi tiết Lăng Tiêu đều rất rõ ràng, bởi vì nguyên thần thứ hai của mình đang liều chết chống lại lũ thần niệm trong đó!
Cảnh giới Phân Thần, nhìn như huyền diệu, trên thực tế dùng một câu nói để giải thích, đó là “nhất tâm nhị dụng “!
Nói cách khác, bản tôn Lăng Tiêu và phân thân có thể cùng một lúc đi làm hai chuyện khác nhau!
Trong đầu phân thân vang lên thanh âm kia:
- A? Phân thân thuật? Không thể tưởng được ở Thánh Vực này, lại có thần thông như thế? Ta quả thật đã xem thường ngươi rồi! Tuy nhiên, ngươi tới thì có thể làm gì? Có thể ngăn cản bổn tọa sống lại ư? Ngươi không có khả năng! Hơn nữa, sau khi sống lại ta sẽ thu ngươi làm nô lệ cho bổn tọa! Vậy nhất định rất thú vị đây! Ha ha ha ha ha!
Bản thể Lăng Tiêu lấy ra một nắm lớn tinh thạch từ trong nhẫn không gian, rất nhanh bố trí bên trong huyệt mộ. Ngay sau đó, một trận pháp bắt đầu vận hành, thanh âm trong phân thân kia cả kinh kêu lên một tiếng.
- Đây... đây là thần pháp gì? Như thế nào lại có thể ngăn chặn thần uy của ta? Chẳng lẽ, ngươi cũng là một trong chúng thần năm đó?
Lăng Tiêu cũng không lên tiếng, hai tâm cùng sử dụng, lập tức từ thế yếu chiếm được thượng phong!
Mà Huyền Thiên từ trong nhẫn không gian của Lăng Tiêu bỗng nhiên đang bế quan tu luyện chợt tỉnh lại, cảm nhận được xung quanh này luồng năng lượng hùng mạnh, hắn lẩm bẩm:
- Như thế nào lại có loại khí tức quen thuộc vậy? Chúng thần không phải đều ngã xuống rồi sao?
- Đồ không có kiến thức.
Ra ngoài dự kiến của Huyền Thiên, tiểu mỹ nhân tiểu yêu kia, bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.
Lúc này, đã tới hồi quyết liệt của trận đấu giành thân thể giữa Lăng Tiêu và lũ thần niệm. Lăng Tiêu cảm nhận được một khi đối phương thật sự vùng lên, cổ uy áp hùng mạnh che trời phủ đất kia, hoàn toàn vượt khỏi nhận thức và tưởng tượng của mình!
Tuy rằng lợi dụng sơ sẩy của đối phương, chính mình vội vàng bày ra một trận pháp bên trong này chặn lại phần nào áp lực, nhưng với loại lũ thần niệm thông hiểu thiên địa đó, đối với việc khống chế năng lượng, đối với hiểu biết về lực lượng, hoàn toàn không phải sức của mình có thể so sánh được!
Khối phân thân cực kỳ hoàn mỹ với gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu đó giờ phút này trở nên cực kỳ vặn vẹo dữ tợn, hai mắt chảy ra dòng lệ đỏ như máu, thân mình cũng lung lay sắp đổ gục.
Thần niệm ở trong đầu Lăng Tiêu cười lạnh:
- Tồn tại như con kiến, vậy mà cũng dám mưu toan cướp lấy thân thể hoàn mỹ của bổn tọa làm ra? Thật đúng là mơ mộng hảo huyện!