Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Hướng Đông lúc này cũng đã thật sự nổi giận. Giơ tay lên, trong tay y bỗng nhiên xuất hiện một thanh bảo kiếm. Thân kiếm rộng chừng ba ngón tay, dài chừng một thước. Lưỡi kiếm không ngờ đen tuyền, mài dũa đến độ sáng bóng, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng trui rèn. Bảo kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang sắc lạnh tỏa ra bốn phía, mũi kiếm như nước mùa thu bình lặng lạnh lẽo. Bảo kiếm rung nhẹ, một đạo hào quang bàng bạc như dòng thủy ngân trút xuống.

Lúc này Phương Hướng Đông đã dốc hết sức. Còn vấn đề hắn làm như thế có tổn thương đám trưởng lão nhà mình hay không thì sau mấy ngày qua, hắn có cảm giác bên trong trận pháp này dường như có vô số không gian, giữa từng cái không gian có thông đạo kết nối, nhưng đồng thời lại tạo thành các hệ thống riêng lẻ! Cho nên, cho dù hắn dốc toàn lực mà đánh, cũng chưa chắc đã làm bị thương đến người nhà!

Nghĩ thế, Phương Hướng Đông quát lớn một tiếng, bảo kiếm trong tay xuất ra kiếm quang chém vào giữa trận. Ánh sáng dị thường xuất hiện. Một kiếm kia vô cùng dễ dàng chém rách không khí tạo thành một khe hở thật lớn. Một tia sáng mặt trời đã lâu không thấy chiếu vào. Phương Hướng Đông lạnh lùng cười, sau đó thân ảnh như luồng điện bắn thẳng về phía khe hở đó!

Rầm!

Một tiếng vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Phương Hướng Đông. Cả người xông vào chỗ kia giống như đập vào bề mặt kết giới cứng rắn vô cùng. May mà Phương Hướng Đông tu vi cao thâm, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, đem lực phòng ngự toàn bộ dồn lên đỉnh đầu, mới tránh khỏi bị đập đầu chảy máu, nhưng chuyện đau đớn là không thể tránh khỏi.

Phương Hướng Đông không tin lại chém ra một kiếm, ngay vết chém lại xuất hiện một quầng ánh sáng mặt trời, nhưng lần này Phương Hướng Đông không kích động, lại khoanh chân ngồi xuống, trong lòng ngầm tính toán thời gian. Ước chừng bảy tám canh giờ trôi qua, hắn lại mở hai mắt, sau đó chém ra một kiếm.

Lại một vầng sáng mặt trời.

- Mẹ nó.

Nhân vật cấp bậc Phương gia lão tổ lúc này rốt cuộc không kìm nổi, cất tiếng chửi! Hoá ra đó chỉ là một loại ảo giác! Căn bản không phải là thái dương chân chính!

Không ngờ một kiếm ẩn chứa thiên địa ảo nghĩa cũng chỉ có thể là mở ra một chút tầng ngoài của trận pháp, chỉ nhìn thấy ảo tượng mà thôi.

“Trận này không phá, ta sẽ không thể đi ra ngoài!”

Phương Hướng Đông nghĩ thế, lại ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu tìm hiểu trận pháp.

Đám người Phương Văn Sơn và Phương Văn Võ toàn bộ đều đã bình tĩnh lại. Sự thật chứng minh, trận pháp này không thể dùng võ lực của bọn họ để đột phá. Kế sách lúc này chỉ có thể là từ từ nghĩ biện pháp.

Lăng Tiêu kỳ thật bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra ngoài trận, đem những đan dược đã luyện chế để trong nhẫn trữ vật cấp cho đám người đang thèm nhỏ dãi ngoài kia. Nhưng hắn không làm như vậy.

Hiện giờ trong tay có nhiều đan dược nhất không ai khác ngoài Hạ Tuyết Ngọc. Lăng Tiêu nghe Tương Vân Sơn nói, biết tâm tư của Hạ Tuyết Ngọc, biết nàng muốn chứng minh mình. Vì thế giao cho nàng một số lượng lớn Trú Nhan Đan, cho Hạ Tuyết Ngọc thời gian một trăm năm để kết giao với tất cả nữ nhân thân phận cao quý ở Nam Châu!

Hơn nữa, Lăng Tiêu ngày xưa đã học được rất nhiều tri thức từ Hoàng Phủ Nguyệt. Hiện tại danh tiếng của Thục Sơn phái đã có, nhưng còn chưa đủ vang dội! Trong mắt các thế lực trung cấp, Thục Sơn phái kỳ thật căn bản là không đáng nhắc tới. Ngay cả rất nhiều tiểu thế lực e là đều không để Thục Sơn phái vào trong mắt.

Nhân cơ hội này nương theo Phương gia giẫm lên người bọn họ! Nhiều năm lăn lộn khiến Lăng Tiêu hiểu được một đạo lý: không tự mình cố gắng, tất chịu nhục!

Trông cậy vào người khác sao? Ở thời điểm ngươi khó khăn nhất không bỏ đá xuống giếng đã xem như bạn tốt lắm rồi. Còn muốn chờ người khác đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sao? Đó chỉ là nằm mơ thôi!

Cho nên, bất kể đứng từ góc độ nào mà suy xét, Lăng Tiêu đều không có lý do gì phải hiện thân!

Trong khoảng thời gian này, Lăng Tiêu trở lại đại bình đài một lần, trấn an môn nhân một chút, chuẩn bị cho họ bế quan trăm năm thật tốt!

Lăng Tiêu cũng hoàn toàn xác định, nếu tại Thánh Vực này mà không thể cho người nhà cùng thân nhân của mình một nơi an ổn tu luyện hoàn cảnh, để rồi thường xuyên bị người khác ức hiếp thì mình còn cầu trường sinh làm gì? Tu chân làm gì?

Lần này Lăng Tiêu đã hạ quyết tâm. Những người Phương gia này nhất định phải chết ở đây! Cho dù vì vậy mà cùng Phương gia trở thành kẻ thù không đội trời chung cũng sẽ không tiếc!

Vẫn là câu nói cũ. Nếu mình không có trận pháp, chỉ sợ Thục Sơn phái bây giờ đã như pháo hoa bình thường, chỉ tỏa sáng rực rỡ trong khoảnh khắc rồi biến mất giữa Thánh Vực mênh mông. Sợ là mấy trăm năm nữa, cũng sẽ chẳng còn ai nhớ đến một môn phái từng lấy đan dược mà xuất hiện rực rỡ giữa Thánh Vực!

Gia tộc các ngươi có thể như thế, ta vì sao không thể?

Thần thức Lăng Tiêu bỗng nhiên máy động, một gã trưởng lão Phương gia (CBRO: Nguyên tác là Âu Dương gia, chắc có sai sót gì đó) cảnh giới tu luyện giả sơ cấp không ngờ vào lúc này lại tiến vào trạng thái bế quan!

Lăng Tiêu thật muốn ngửa mặt cười lớn vài tiếng, mở to mắt, trong hai con ngươi tóe ra hai đạo hàn quang. Ngươi ngang nhiên không xem ta ra gì, ta sẽ tặng ngươi một phần đại lễ!

Thân hình Lăng Tiêu chợt biến mất. Huyền Thiên vẫn luôn tu luyện ở mắt trận bỗng nhiên hiện ra bản thể. Ánh mắt đảo qua đảo lại, vuốt cằm ra vẻ trầm tư, lẩm bẩm:

- Sát khí trên người tiểu tử này, rốt cục so với trước kia mạnh hơn một ít a! Hơn nữa không ngờ còn là sát khí thuần hậu bất chấp nhân quả! Thực hâm mộ quá, lại tiện nghi cho tiểu mỹ nhân. Sát khí tốt thế lại bị nàng hấp thụ.

Phương gia trưởng lão đang tiến vào trạng thái bế quan tầng sâu là trong lúc nhất thời tâm linh máy động, đối với trận pháp có lý giải sâu sắc. Hắn xem trận pháp như một người tu luyện đang không ngừng hấp thu thiên địa linh khí để đề thăng thực lực bản thân. Như vậy chỉ khi có thể tìm được nhược điểm của người này mới có thể hiểu được cách phá trận!

Còn Lăng Tiêu thì từ khi trận pháp hình thành đến giờ chưa từng hiện thân. Dần dà, hắn theo bản năng cho rằng, người bày trận không thể xuất hiện giữa trận! Cho nên hắn vô cùng yên tâm tiến vào trạng thái bế quan tầng sâu, đồng thời đem lĩnh vực của mình mở ra, lý giải đối với trận pháp lý càng thêm sâu sắc. Hắn càng cảm thấy sự thần kỳ của người sáng tạo ra trận pháp này. Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được lĩnh vực của mình chợt vỡ vụn như là bọt khí, trong lòng kinh hãi. Đồng thời khí thế toàn thân phát ra mạnh mẽ, đôi tay một chút cũng không chậm trễ, hai cỗ lực lượng dời non lấp biển theo tay hắn nhanh chóng chưởng ra!

Đinh đương!

Một tiếng trầm đục thật lớn vang lên.Cỗ lực lượng kia đánh vào Hàm Hàn bảo đỉnh khổng lồ phát ra thanh âm khiến Phương gia trưởng lão chấn động, tai nghe ong ong. Lúc này hắn mới thấy, vật đánh úp về phía mình kia là một cái đỉnh vô cùng to lớn vô cùng vĩ đại! Khí tức tản ra lạnh lẽo khiến Phương gia trưởng lão không khỏi sinh ra ý niệm sợ hãi trong đầu.

Đại đỉnh kia bị chưởng lực của hắn đánh trúng, cũng không bị đánh văng đi, mà sau một tiếng nổ lại hướng về phía hắn bay tới, kéo theo một cỗ kình phong gào thét thê lương.

Đồng thời lại có chín trăm chín mươi chín thanh bảo kiếm tỏa ra hàn quang rực rỡ như ong vỡ tổ cuốn về phía Phương gia trưởng lão. Ở hướng khác một tấm lưới đen như mực, tỏa ra mùi máu tanh tưởi, lắc lư bay tới.

Phương gia trưởng lão lập tức có cảm giác đỡ không xuể. Hắn rõ ràng cảm giác được, những thứ đó không hề ẩn chứa thiên địa uy lực mà chỉ bằng sát ý dày đặc quả thực đã khiến hắn run rẩy. Trường kiếm quét ngang, sau đó thân mình uốn lượn như cá. Kiếm kỹ gia truyền của Phương gia quả nhiên không tầm thường. Đối mặt với công kích của chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết đoản kiếm, hắn vẫn có thể chống đỡ!

Keng! Keng! Keng! Keng!

Liên tiếp những tiếng kim loại va chạm nhau vang lên. Trong nháy mắt, Phương gia trưởng lão cảnh giới tu luyện giả sơ cấp chém ra mấy ngàn kiếm!

Đạt tới cảnh giới tu luyện giả, cành hoa cọng cỏ đều có thể dùng làm vũ khí. Thậm chí có rất nhiều người căn bản trong tay không có vũ khí! Đối với người đạt đến cảnh giới này mà nói, dùng một ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí, giết địch nhân cơ bản là không cần dùng quá nhiều sức lực (CBRO: Đoàn Dự chắc là cảnh giới này). Nhưng đối mặt công kích mãnh liệt như thế, hắn cũng chỉ có thể sử dụng phương thức công kích cơ bản nhất!

Mấy ngàn kiếm chém ra, toàn bộ không khí xung quanh đều bắt đầu chuyển động theo từng bước chân của hắn. Trong nháy mắt, một niềm tin mạnh mẽ tràn về trong lòng Phương gia trưởng lão!

Trận pháp thì sao? Pháp bảo cường đại thì sao? Đối mặt với cường giả như ta, tất cả đều không có tác dụng!

Một cỗ hùng tâm tráng chí dâng lên trong lòng Phương gia trưởng lão, sau đó nhằm về phía đại đỉnh kia đang đánh tới, gom lực lượng hối dồn vào chém ra một kiếm, hét lên giận dữ:

- Nhanh cút ngaycho lão tử!

Tiềm năng con người vô cùng. Phương gia trưởng lão đủ tự tin rằng một kiếm này tất nhiên có thể đem cái đỉnh to lớn chết tiệt kia đánh bay ra xa. Thậm chí là đánh cho nát bét, đánh cho vỡ vụn cũng không phải là không có khả năng!

Thấy đại đỉnh càng ngày càng gần, Phương gia trưởng lão quát lớn một tiếng, chém ra một kiếm...

Ngay sau đó, thiên địa đột nhiên biến đổi!

Đỉnh kia, không ngờ đột nhiên biến mất!

Không chỉ có cái đỉnh kia, còn có cái lưới quấn người, rồi vô số hàn thiết đoản kiếm... tất cả đều đột nhiên biến mất.

Phương gia trưởng lão chém ra một kiếm cảm giác như trọng quyền đánh vào gối bông. Giống như nhìn thấy phía dưới rõ ràng là mặt đất, sau khi xác định cao thấp liền ra sức nhảy xuống. Nhảy xuống rồi mới thấy hai chân mình hụt hẫng, hóa ra phía dưới là vực sâu vô tận!

Cái cảm giác này, khiến Phương gia trưởng lão thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi!

Nhưng đúng lúc này, hai bên trái phải bỗng dưng xuất hiện một thân ảnh. Trong tay mỗi người đều là một thanh bảo kiếm, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn thấy vô số tàn ảnh. Hai người hai kiếm, trên thân kiếm xuất ra kiếm khí cũng không quá dài hung hăng đâm về phía Phương gia trưởng lão.

Còn Phương gia trưởng lão, lúc này đã dùng hết các chiêu thức, muốn thoát ra cũng không được rồi, đành hoảng sợ gầm lên một tiếng giận dữ:

- Đê tiện, không ngờ ngươi lại đánh lén!

Lập tức dùng kiếm chém về phía một người, hai tròng mắt như muốn nứt ra, hiển nhiên đã tính liều chết, trước khi chết kéo theo một mạng!

Lăng Tiêu và phân thân tâm linh tương thông, một kiếm này, hai người đều dùng hư chiêu, nhưng đều có thể hóa hư thành thật!

Một kiếm này của Phương gia trưởng lão đánh thẳng về phía bản thể của Lăng Tiêu. Thân hình Lăng Tiêu lướt sang hướng khác cực kỳ quỷ dị, tránh khỏi một kích điên cuồng của Phương gia trưởng lão!

Còn phân thân cầm Liệt Thiên Kiếm trong tay, sau khi trên không trung xuất hiện vô số bóng kiếm, liền đâm vào vai Phương gia trưởng lão, phá vỡ da thịt, chặt đứt gân cốt, đâm thẳng vào tim kẻ thù!

Phương gia trưởng lão này trợn trắng hai mắt, chết ngay lập tức!

Đến chết, hắn cũng chưa hiểu được một chuyện: trên đời này, làm sao có thể có người phối hợp với người tinh diệu như thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK