Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bằng vào...

Gã Ma Kiếm Sư kia tuy rằng che mặt, nhưng sự phẫn nộ đó vẫn từ bên trong khăn che mặt phát ra. Nhưng vừa thấy bộ dáng không hài lòng của Lăng Tiêu, lập tức hắn không còn cách nào khác, trong lòng thầm căm hận: Sao cứ bị tiểu tử này nắm được điểm yếu chứ?

Phong Linh vẫn không nói gì, xoa nhẹ cổ tay và yết hầu bị thương của mình. Trong lòng nàng không ngừng quay cuồng, cái loại cảm giác khuất nhục này khiến nàng có cảm giác khó mà chịu đựng nổi. Trước nay, nàng chưa từng để người khác vào mắt, nàng tự hào như kiêu nữ con trời, thế mà thoáng cái liền bị người ta nắm trong lòng bàn tay. So sánh với một số người luyện võ gọi là thiên tài gia tộc của các học viện quốc gia. Phong Linh quả thật có nhiều lý do để kiêu ngạo. Cũng có đủ cảm giác về sự ưu việt của mình.

Nhưng hết thảy những điều này, tất cả đều bị một người so ra tuổi còn nhỏ hơn nàng phá cho vỡ tan!

Hơn nữa, đối phương không ngờ chỉ là một gã Đại Kiếm Sư!

Điều này thật khiến người ta không thể chịu đựng được, giống như là: Ở cửa nhà ngươi có một tên tiểu tử hành khất xin cơm đã mấy năm, ngươi cũng đã quen với trạng thái này của hắn. Ở trước mặt hắn thủy chung ngươi vẫn duy trì cảm giác về sự ưu việt cao cao tại thượng. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, ngươi ngẫu nhiên phát hiện, tên tiểu tử hành khất đó... không ngờ còn giàu hơn so với mình. Hơn nữa sự hơn kém còn không phải là một chút điểm nhỏ!

Độ chênh lệch đó thật lớn; đến mức như nước của dòng sông so với biển cả. Khi đó chỉ sợ bất kể là ai trong lúc nhất thời đều khó mà chịu đựng nổi?

Hiện tại Phong Linh đúng là đang trong tình trạng này. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng: Bên trong đám cùng lứa tuổi ở thế tục, cho dù là trong các thế gia môn phái ẩn thế còn có ai ưu tú hơn so với nàng. Thiên tư và tu vi của Phong Linh, đều tuyệt đối là ưu tú nhất trong hàng ngũ đó.

Một thiếu niên nửa năm trước vẫn còn là người bị Thiên Mạch. Hắn làm sao thoáng cái liền có thể chế trụ chính mình?

May mắn sao? Phong Linh im lặng không nói gì. Lòng đau như đao cắt.

“Lăng Tiêu hãy nhớ kỹ hết thảy những việc ngươi làm hôm nay với chúng ta!”

Gã Ma Kiếm Sư nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Tiêu. Lăng Tiêu lại vẻ mặt tỉnh bơ như không có gì.

Thấy Phúc Bá còn chưa đi, Lăng Tiêu lấy một viên đan dược từ trong lòng ngực: Bổ khí đan. Phúc Bá đúng là bị gã Ma Kiếm Sư chấn bị thương kinh mạch. Sau đó phóng xuất kiếm khí quá độ, mới bị thoát lực đến như vậy. Nhưng cũng không có vấn đề gì lớn rất nhanh có thể khôi phục lại.

- Tạ ơn thiếu gia.

Phúc Bá biết đan dược của Lăng Tiêu rất công hiệu, nên không chút khách sáo, nhận lấy đan dược cho vào miệng. Tinh thần tức thì khỏe hẳn lên rất nhiều!

Phúc Bá ho hai tiếng, có chút suy yếu để hai gã đội viên Hổ Gầm đột kích đội dìu tới bên Lăng Tiêu nói:

- Thiếu gia, chuyện đêm nay không nên bị phẫn nộ làm mờ mắt mà mất đi lý trí. Có điều kỳ quái! Bọn quý tộc và phú hào này, cho dù là vì thiếu gia đến đây... nhưng ảnh hưởng tới ích lợi của bọn chúng, chúng cũng chưa chắc có lá gan lớn như vậy. Lúc ngài tiến vào thành này như thế nào, bọn họ sẽ không mau quên như vậy. Khụ khụ... Bọn họ sẽ không ngốc nhếch cho rằng tư binh của mình có thể là đối thủ của kỵ sĩ đoàn. Hơn nữa...

Phúc Bá nói đến đây, hơi gắng sức cúi mình nhặt lên một mũi tên nhìn Lăng Tiêu nói:

- Tên này, là vũ khí chế tạo thuộc quân đội...

Nói xong thấy trên mặt Lăng Tiêu không có xuất hiện bất cứ biểu tình kích động gì; trong lòng Phúc Bá thoáng yên tâm một chút. Lão chỉ sợ Lăng Tiêu là loại người tính tình thiếu kiên nhẫn: Nghe gió cho là mưa, tự nhiên dễ bị người ta lợi dụng.

- Cho nên ta đề nghị với thiếu gia: Chúng ta trước tiên cần phải về phủ, còn như bọn tiểu quý tộc và phú thương kia, ta tin rằng, lúc này bọn chúng hẳn là còn nôn nóng cấp bách hơn so với thiếu gia.

Phúc Bá nói xong, lại ho mấy tiếng, lơ đãng nhìn thoáng qua gã Ma Kiếm Sư. Quả nhiên lão thoáng nhìn thấy trong mắt gã Ma Kiếm Sư lóe lên vẻ thất vọng. Phúc Bá cúi đầu ho khan mấy tiếng, làm như không lưu tâm tới. Tuyệt đối không ai nhìn thấy trong mắt của lão đầy vẻ châm biếm.

Lăng Tiêu suy tư một chút. Cảm thấy lời nói của Phúc Bá quả thực rất có đạo lý. Nếu chính mình cứ nổi giận như vậy rồi đùng đùng tới cửa nhà người ta trả thù. Chỉ sợ mới có thể thật sự để cho một số người nào đó được hưởng lợi?

- Được rồi! Chúng ta trở về phủ.

Lăng Tiêu nói xong. Nhìn thoáng qua gã Ma Kiếm Sư. Nói:

- Các ngươi có thể đi được rồi.

Gã Ma Kiếm Sư cùng tên Cuồng Kiếm Sư bậc năm còn lại, cũng không nói gì, xách hai thi thể gã đồng môn, rất nhanh biến mất ở xa xa.

Đêm đã khuya.

Sau khi trở về phủ đệ, Lăng Tiêu lại đưa tiếp cho Phúc Bá một viên đan dược chữa thương. Vừa rồi thật không phải không nghĩ tới việc đưa thuốc cho Phúc Bá, nhưng Lăng Tiêu không muốn để lộ chuyện này trước mắt người ngoài, bao gồm cả Phong Linh. Hôm nay những người này xuất hiện đều quá mức kỳ lạ, mà ngay cả đội ngũ hơn bốn trăm cung tiễn thủ kia, cũng khiến người ta nghi ngờ!

Trong chuyện này, có bao nhiêu quý tộc và phú hào bên trong thành Penzias tham gia vào. Hiện tại đối với Lăng Tiêu mà nói còn là một câu đố. Điều hắn phải làm chính là giải đáp được câu đố này.

Đối với những người thực sự tham gia... hắn tuyệt đối sẽ loại bỏ không nhân nhượng!

Phúc Bá sau khi dùng đan dược, thương thế cơ bản đã không còn đáng ngại. Lão ngồi ở trước mặt Lăng Tiêu, ánh mắt lấp lánh, trầm giọng nói:

- Thiếu gia, chuyện này, ta đã phân phó Mạnh Ly đi điều tra. Chuyện này kỳ thật thoạt nhìn rất phức tạp, nhưng trên thực tế thì rất đơn giản.

Phúc Bá nói đến đây chợt cười lạnh nói:

- Buổi tối nay, mấy người thực lực mạnh mẽ đó hẳn là người của môn phái thế gia ẩn thế không còn nghi ngờ gì nữa. Mục đích của bọn họ, một nửa là kiếm kỹ và công pháp trong tay thiếu gia. Dù sao, nửa năm trước thiếu gia còn là một người bị Thiên Mạch, nửa năm sau thực lực lại đột nhiên tăng mạnh. Hơn nữa có thể đánh bại rất nhiều đối thủ cấp bậc cao hơn mình rất nhiều. Thậm chí còn dọa cho một gã Ma Kiếm Sĩ bậc ba phải buông kiếm rời tay. Chuyện này đối với người biết chuyện tự nhiên sẽ sinh ra một ý niệm trong đầu: đó chính là trên tay ngài có kiếm kỹ Thần cấp!

Lăng Tiêu bỗng nhiên cười hỏi:

- Phúc Bá ngài cũng cho rằng như thế đúng không?

Phúc Bá ho khan hai tiếng. Sau đó thản nhiên nói:

- À, kiếm kỹ của thiếu gia sử dụng, bao gồm công pháp của ngài: kiếm khí thần bí trắng như tuyết kia, tất cả ta chưa từng thấy qua, chưa hề nghe nói tới. Tuy nhiên, nếu như dựa vào đó mà nói kiếm kỹ công pháp của ngài đây là Thần cấp: Ta cũng không dám võ đoán. Dù sao, người thực sự thấy qua kiếm kỹ và công pháp Thần cấp, ta tin rằng không có mấy người!

Lăng Tiêu cười khẽ gật gật đầu. Phúc Bá nói rất đúng. Đáng tiếc là rất nhiều người bị ích lợi làm mờ hai mắt, hoàn toàn không nhận định rõ sự thật này.

Phúc Bá nói tiếp:

- Tuy nhiên tên Ma Kiếm Sư kia lại nói là có người mướn bọn họ. Như vậy, có thể môn phái ẩn thế bọn chúng... chính là môn phái tiếp nhận nhiệm vụ sát thủ là việc chính! Nếu đúng như thế, thì người có thể xuất ra một số tiền thuê bọn họ ám sát cũng có thể là đám tiểu quý tộc và các phú hào của thành Penzias này? Cái gọi là môn phái và thế gia ẩn thế, thật ra cũng không có thần bí như trong tưởng tượng vậy. Cái gọi là ẩn thế chỉ là cách nói để che dấu phần lớn việc làm rất khiêm tốn của bọn họ. Tất cả các môn phái đều lấy việc tu luyện là chính, hết thảy việc phát triển thế lực của họ toàn bộ đều vây quanh tu luyện tập trung thế lực mà phục vụ. Bọn họ... dường như tồn tại ở trên cao, lặng lẽ nhìn chăm chú vào biến đổi của vương triều, nhưng không hề can thiệp vào thế cục của các quốc gia trên đại lục. Thỉnh thoảng, bọn họ lựa chọn một thế gia trên thế tục để làm người phát ngôn cho mình. Mà thế gia này sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt!

Lăng Tiêu lần đầu tiên nghe được lời bình luận về các thế gia ẩn thế một cách tỉ mỉ như vậy. Xem ra chuyện Phúc Bá hiểu nhiều biết rộng còn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của mình. Lăng Tiêu lần đầu tiên cảm thấy may mắn bên mình có được một lão nhân như vậy. So sánh mà nói, trong mắt nhìn của Lăng Tiêu thực lực của Phúc Bá hẳn phải vượt xa so với hắn... điều đó càng khiến Lăng Tiêu mừng rỡ!

- Nói như vậy, rất nhiều người đều cho rằng: Lăng gia ta... là được thế gia ẩn thế chọn làm người phát ngôn? Còn ta chính là người nhận được chỗ tốt thật lớn kia?

Phúc Bá gật gật nói:

- Ý tứ này không sai biệt lắm. Tuy nhiên, cũng có người không nghĩ như vậy. Dù sao vấn đề người bị Thiên Mạch tồn tại đã lâu, cho dù trong một số môn phái thế gia ẩn thế nhất lưu, cũng chưa từng nghe nói có người có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này. Với lại rất nhiều người có khuynh hướng cho rằng thiếu gia ngài chính là dùng thuốc may mắn thành công; hơn nữa được lão cao nhân bất tử nào đó cho ngài kiếm kỹ và công pháp; nhờ thế chỉ trong một đêm làm cho thực lực của ngài tăng mạnh lên đến cỡ đó! Nếu không, bằng vào những người hôm nay làm sao có dũng cảm dám đến bắt cóc ngài?

Phúc Bá thoáng trầm ngâm một chút. Ánh mắt lóe sáng nói:

- Lão hủ hoài nghi: Còn có nhiều người đang âm thầm chờ đợi. Cho nên, thiếu gia ngài phải cẩn thận đấy!

Lăng Tiêu tựa mình vào ghế, khẽ nhấp một ngụm nước trà, sau đó nói:

- Ngài là nói, Thái tử?

Phúc Bá khẽ gật đầu, giọng không biểu cảm nói:

- Nếu như thiếu gia gặp chuyện không may ở thành Penzias. Ta tin rằng: Ngoại trừ Lăng tướng quân phẫn nộ, còn có Nam Phương Vương! Nếu như thật sự thiếu gia bị ám sát, chỉ sợ Lăng tướng quân thật không nghĩ tới mặt mũi của Thái tử. Nhưng ít ra, cũng khẳng định sẽ không hướng ngược lại nhị điện hạ rồi!

Lăng Tiêu thở ra một hơi dài, cảm giác có chút phiền muộn. Xem ra ở thế giới này, còn rất nhiều điều mình cần phải học tập, hắn hỏi tiếp:

- Vậy đêm nay đám tư binh và vũ khí quân đội của các quý tộc đó, còn thêm hai cái... công thành nỏ chưa kịp dùng đến là... Lại là chuyện gì xảy ra?

Phúc Bá cười cười nói:

- Dĩ nhiên là có ích lợi lớn thì có người có gan lớn, luôn luôn là như vậy. Hơn nữa, thiếu gia ngàn vạn lần đừng lầm bọn thích khách này, đêm nay tổng cộng chỉ có bốn trăm tư binh. Một số quý tộc hơi lớn một chút: trong nhà chỉ sợ cũng không chỉ một ngàn người! Còn tư binh trong nhà bọn phú thương cũng không chỉ mấy trăm người!

Đúng lúc này, bỗng nhiên cánh cửa khẽ nhích động, lập tức thân mình Mạnh Ly giống như quỷ mỵ chợt hiện ra. Hắn tháo mặt nạ che mặt xuống, đầu tiên là xoay người hướng về phía Lăng Tiêu thi lễ:

- Thiếu gia, chuyện hôm nay... Mạnh Ly...

- Không có việc gì chứ.

Lăng Tiêu an ủi một câu. Mấy ngày nay Mạnh Ly thủy chung không nhàn rỗi chút nào, vẫn liên tục giúp đỡ Lăng Tiêu đi dò hỏi tin tức. Hơn nữa, Mạnh Ly dường như trời sinh thích hợp làm một bóng ma thần bí. Trên phương diện này rất có thiên phú!

Lúc này hết thảy sự việc cần làm ngay, trong đó chuyện cần hắn làm cũng rất nhiều. Ngoại trừ Phúc Bá, người khác quả thật rất khó liên tục theo sát bên cạnh Lăng Tiêu.

Mạnh Ly lúc này mới nói tiếp:

- Buổi tối ta đi Bách Phúc Lâu chỗ bọn họ thiết yến. Hầu hết mọi người hẳn không biết điều này: Khi có người chạy nhanh trở về báo cáo, tại chỗ liền có rất nhiều người sửng sốt ngẩn ngơ, miệng còn lẩm bẩm: xong hết rồi.

Dù sao, Tử tước do đích thân Hoàng đế bệ hạ sắc phong, vừa mới tới liền chết trên đất phong của chính mình. Các quý tộc và phú thương bọn họ ở tại đây hôm nay, nhất định cũng không thoát khỏi liên quan!

- Tuy nhiên, ở trong đó thuộc hạ đã phát hiện vẻ khác thường của mấy người. Vì thế, buổi tối thuộc hạ đi theo bọn chúng trở về, trong nhà bọn chúng quả nhiên phòng vệ hết sức nghiêm ngặt. Thuộc hạ cũng không dám tiến lại quá gần, nhưng đã có danh sách tên của đám người sau khi tan tiệc tụ tập cùng một chỗ. Mời thiếu gia xem!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK