Lăng Võ chần chừ một lúc, lập tức gật đầu nói:
- Thuộc hạ đã rõ!
Sau đó hắn phân phó cho thuộc hạ vài câu. Chỉ một lát sau, một ngàn người phía dưới đã được tháo bỏ xiềng xích.
Những người này trong khoảng thời gian ngắn dường như vẫn chưa thích ứng được, vẫn vân vê cổ tay, vẻ mặt hồ nghi. Nhìn quý tộc trẻ tuổi đứng bên trên, họ thực sự không biết ý tứ của quý tộc đại nhân này là gì. “Chẳng lẽ, hắn thật sự muốn thả chúng ta ra sao? Dường như, hắn mới hỏi chúng ta, có muốn tự do hay không?”
Rất nhiều người phía dưới đều nghĩ như vậy, bỗng nhiên có người nhẹ giọng hỏi:
- Quý tộc lão gia này, không phải, không phải là ngài muốn chơi trò chơi săn bắn chứ?
Chỉ một câu, nhưng đã làm tất cả những người xung quanh phải biến sắc!
Đúng vậy, thú vui ác độc của quý tộc hoàn toàn không thể xét theo lẽ thường được. Từ trước đến giờ đã từng có quý tộc sau khi bắt một đám cường đạo, đưa họ đến một vùng bình nguyên, nói rằng thả tự do cho họ. Sau khi cởi bỏ dây thừng cho họ, để cho họ chạy, sau đó liền đuổi theo, dùng cung bắn, dùng lưỡi lê của kỵ sĩ, dùng mã đao, tóm lại là vây họ lại là để thỏa mãn thú vui biến thái của chúng!
Đúng vậy, thiếu niên quý tộc này trông có vẻ anh tuấn tiêu sái, coi như không uổng phí cái danh quý tộc, ai mà biết được liệu hắn có thể có cái loại thú vui ác độc này hay không chứ.
- Được rồi, ta đã cởi trói cho các ngươi, ta chỉ có một câu muốn nói với các ngươi mà thôi.
Lăng Tiêu nhìn đám người phía dưới, nói như chém đinh chặt sắt:
- Từ hôm nay, trở đi, trên lãnh địa của ta, ta tuyên bố: Buôn bán nô lệ là trái pháp luật! Một khi phát hiện, lập tức xử tử ngay tại chỗ! Còn các ngươi, ta sẽ cung cấp lộ phí cho các ngươi, ai muốn về nhà có thể về. Nếu các ngươi cảm thấy về nhà không có nghĩa gì, muốn ở lại, vậy, lấy danh nghĩa lĩnh chủ Penzias, ta Lăng Tiêu, thề trên danh dự của quý tộc, các ngươi chân chính sẽ được tự do, các ngươi có thể gia nhập tư binh quân đội của ta!
Nói xong, Lăng Tiêu chỉ vào hai trăm chiến sĩ được trang bị vũ khí hoàn mỹ, chậm rãi nói:
- Các ngươi, có thể trở thành giống bọn họ!
Một ngàn người lập tức im ắng, chỉ còn nghe được tiếng thở!
Rất nhiều nô lệ hoặc đang mơ màng hoặc đang tức giận, sau khi nghe xong những lời này đều sáng rực đôi mắt, nhìn chằm chằm vị thiếu niên quý tộc kia, miệng lẩm nhẩm từng câu từng chữ vừa được nói ra, thậm chí, họ còn cảm thấy trái tim như sắp ngừng đập của mình lại đập điên cuồng!
Lúc này, ở giữa đám đông, có một hán tử đầu tóc rối bù, râu quai nón che khuất hơn nửa khuôn mặt bỗng nhiên trầm giọng nói:
- Quý tộc đại nhân nói thật sao?
Lăng Võ hét lớn một tiếng:
- Vô nghĩa! Lời nói của ngươi chỉ đáng bãi nước bọt của chủ nhân nhà ta! Các ngươi đừng sợ, chủ nhân của lão tử không có cái loại thú vui ác độc đó đâu, cũng chẳng có thời gian mà đi làm ba cái trò chơi *** chó đó đâu! Lão tử muốn đùa ai, thì phải đùa thực sự! Đùa cái đám nửa sống nửa chết các ngươi làm mẹ gì! Không muốn ở đây thì lập tức quay lại thuyền, theo đường cũ mà về đi! Còn mà muốn ở lại… con mẹ nó… cho lão tử một điểm thống khoái đi!
Đại hán vẻ mặt bẩn thỉu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lăng Võ, bỗng nhiên cười ha ha, quát:
- Thống khoái! Không nghĩ tới, không nghĩ tới ở một nơi như thế này lại có thể gặp được đồng loại! Xem ra quý tộc lão gia này đáng để cho ta nương nhờ!
Nói xong, hắn rầm rầm đi vài bước, tới khi còn cách đài cao hơn mười thước liền tung mình bay lên!
Thân hình Mặc Thanh lập tức chắn trước người Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lạnh nhạt cười, lắc đầu.
Đại hán phịch một tiếng rơi xuống đài cao, quay lại lớn tiếng nói với những người đang xôn xao ở dưới:
- Các ngươi chẳng lẽ còn nghĩ đến chuyện trở về sao? Đừng khờ dại! Cho dù các ngươi trở về, thân phận nô lệ của các ngươi…
Nói được một nửa, hắn liền vén mái tóc dài lên, trên mặt có một dấu vết rất rõ ràng.
- Đây là tượng trưng cho thân phận nô lệ nhục nhã, là thứ vĩnh viễn không thể xóa đi được! Các ngươi nghĩ quốc gia sẽ quan tâm đến chết sống của các ngươi sao? Dù sao thì lão tử cũng quyết định rồi, ta sẽ ở lại đây!
Nói xong quay người lại, nói với Lăng Tiêu:
- Đại nhân, trước hết có thể cho một bữa cơm no không?
Lăng Võ cười ha ha, nói:
- Yên tâm! Một bữa tiệc rượu thịt thịnh soạn đang chờ đón các ngươi gia nhập với huynh đệ chúng ta! Nếu gia nhập thì đã là người một nhà!
Lúc Lăng Võ nói đến rượu thịt, một ngàn người bao gồm đại hán đều không kìm lòng được mà liếm liếm môi, yết hầu chuyển động lên xuống. Đã bao lâu rồi bọn họ chưa được ăn thịt uống rượu rồi?
- Ta nguyện ý gia nhập!
- Ta nguyện ý gia nhập!
…
Một loạt tiếng hô hào vang lên, cuối cùng chỉ còn lại hơn một trăm người đứng đó, trên mặt họ mang theo phần phân vân, do dự, bởi vì họ hoặc là có gia nghiệp ở nhà, hoặc là một quý tộc! Tuy trên trán bị đóng dấu vết nô lệ đầy ô nhục, nhưng nếu buông bỏ thân phận quý tộc của mình, bọn họ tuyệt đối không cam lòng!
Với những người đó cũng không khó xử lý, Lăng Võ an bài người đưa bọn họ rời đi, người không cùng chí, không thể cưỡng cầu. Lại nói, những người hôm nay muốn gia nhập, khẳng định sẽ bị đào thải bớt, tư binh của Lăng Tiêu, không cần những tên lính vô dụng!
Khi về đến phủ, Lăng Tiêu nói với Lăng Võ và Mặc Thanh:
- Hai vị đến phủ của ta một chuyến đi!
Diệp Tử thản nhiên cười, đi chuẩn bị trà trong khi Lăng Võ và Mặc Thanh thì ngỡ ngàng đứng ở đó.
Lăng Tiêu cười nói:
- Ngồi xuống cả đi, không cần e ngại, ta còn cần phải nhờ vả hai vị nhiều!
Lăng Võ và Mặc Thanh cũng không dám nói gì. Bản thân Mặc Thanh là quý tộc, tuy rằng địa vị không hơn được Lăng Tiêu, hơn nữa, nói về phương diện đất phong thì xa xa không bằng Tử tước Lăng Tiêu này, nhưng hắn phải thừa nhận, từ trước tới nay, hắn chưa từng khiêm tốn như vậy.
Lăng Tiêu rút từ trong ngăn bàn ra hai quyển sách, ném cho hai người Lăng Võ và Mặc Thanh, nói:
- Kiếm kỹ này của ta tuy chưa chắc đã là Địa cấp, tuy nhiên ngươi có thể xem trước, nếu ngươi không thích thì hãy cho ta chút thời gian, ta có thể đưa ngươi một cuốn Địa cấp kiếm kỹ!
Mặc Thanh hô hấp dồn dập hẳn lên, tiếp nhận kiếm kỹ, thậm chí một lời cảm tạ cũng quên mất. Khi hắn lật ra hai trang thì đôi mắt sáng hẳn lên, liên thanh nói:
- Tôi lấy bản này, lấy bản này! Đây đâu chỉ là Địa cấp, tôi thấy phải là Thiên cấp mới đúng!
Nói xong, Mặc Thanh cúi người nói với Lăng Tiêu:
- Thiếu gia thực tình đối đãi với Mặc Thanh, Mặc Thanh tất nhiên sẽ thành tâm đối với thiếu gia!
Lăng Tiêu cho Mặc Thanh và Lăng Võ đều là một quyển kiếm kỹ đầy đủ, chính là bộ Hỏa Ma Kim Cương kiếm!
Đây không phải là Lăng Tiêu không còn kiếm kỹ nào khác, mà vì Mặc Thanh tuy là quý tộc, nhưng khí tức bưu hãn trên người hắn lại không thua kém Lăng Võ chút nào. Bộ Hỏa Ma Kim Cương kiếm này cũng thích hợp cho hắn tu luyện. Tuy rằng khi tuổi ngày càng cao, thay đổi kiếm kỹ đối với hắn thì không thích ứng lắm, nhưng về lâu về dài, cao cấp kiếm kỹ dù sao vẫn hơn hẳn cấp thấp! Huống chi, kiếm kỹ của Lăng Tiêu vốn không thuộc về thế giới này!
Cho dù là kiếm kỹ Thần cấp, kỳ thực trong lòng Lăng Tiêu thì đã tính là gì chứ?
Mười lăm trái Tử Lam Chu Quả, Lăng Tiêu đã luyện chế Trúc Cơ đan một quả, Diệp Tử một quả, Xuân Lan và Thu Nguyệt mỗi người một quả, muội muội, mẫu thân và đại ca. Hơn nữa còn lưu lại một quả cho tỷ tỷ Lăng Tố, vậy là đã hết chín quả! Trong tay Lăng Tiêu còn sáu quả, đối với Tiểu Sửu thì không coi trọng lắm, còn đối với Lăng Tiêu, Tử Lam Chu Quả chỉ dùng để luyện chế Trúc Cơ Đan mà thôi, mà trong nhẫn không gian vẫn có rất nhiều thiên tài địa bảo, về sau có thể luyện chế ra đan dược khác không kém Trúc Cơ Đan.
Cho nên, Lăng Tiêu lấy ra hai quả, dưới ánh sáng đèn, màu lam của hai trái này sáng bóng như mới, không hề bị thời gian làm cho hỏng đi! Lăng Tiêu cười nói:
- Các ngươi đã nghe nói đến Phạm Đế Á Thánh Quả chưa?
Lăng Võ cau mày, hiển nhiên là không quen thuộc với thứ này lắm, Mặc Thanh vẻ mặt cũng mờ mịt, nói:
- Phạm Đế Á Tuyết Sơn thì tôi biết, nơi đó được xưng là Thánh Sơn, còn Phạm Đế Á Thánh Quả này lại là thứ gì vậy?
Lăng Tiêu cười khẽ, nói ra công hiệu một lần, khiến hai người trợn mắt há mồm, ngay cả khi Diệp Tử vào rót trà, sau đó xoay người rời đi cũng không chú ý!
Mặc Thanh ngơ ngác nhìn hai trái cây tỏa ra ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt trên bàn, vẻ mặt khó tin nói:
- Không ngờ lại có loại quả thần kỳ này, vì sao tôi chưa từng nghe nói qua?
Lăng Võ ngơ ngác hỏi:
- Thiếu gia… thứ này… cho chúng tôi sao?
Lăng Tiêu gật đầu nói:
- Về sau Penzias này còn phải kiến thiết, ta là lĩnh chủ lão gia kỳ thực chỉ là để trang trí thôi, hơn nữa còn có thể thường xuyên không ở trong thành. Mặt khác trong thành còn có ba quý tộc kia, khi cân nhắc cũng có phần khó khăn, việc này, phải phiền toái hai người các vị rồi.
- Thiếu gia sao lại chỉ là để trang trí, chúng tôi là tâm phúc của thiếu gia mà!
Mặc Thanh trầm giọng nói:
- Thiếu gia thật tâm như thế, Mặc Thanh nếu không bẩm báo tình hình thực tế, trong lòng sẽ băn khoăn. Năm đó khi Mặc Thanh đi du ngoạn đã từng gặp nạn, được Thu lão Nguyên soái cứu. Ví kính trọng nhân phẩm lão Nguyên soái nhiều năm, hơn nữa lại cảm kích ơn cứu mạng, vì thế quyết định nguyện trung thành với ông ấy.
Nhưng thái độ làm người của Thu lão Nguyên soái quang minh lỗi lạc, nhiều năm như vậy chưa bao giờ đi tìm Thanh, Thanh giờ có vợ con, cũng đã đánh mất hùng tâm tráng trí năm đó, thậm chí còn thông đồng làm bậy cùng với ba nhà quý tộc khác. Ai, Thanh thực sự thẹn với lão Nguyên soái!
Lăng Võ lặng lẽ cười:
- Ngươi nếu không cùng hợp tác với ba nhà kia, chỉ sợ chẳng thể trở thành một trong bốn đại quý tộc thành Penzias được đâu!
Mặc Thanh thoáng cười, trên mặt lộ ra thần sắc kiêu ngạo. Quý tộc trong thành Penzias không chỉ có bốn gia tộc này, nhưng có thể giống Mặc Thanh, quản lý gia nghiệp phát triển đến mức này, trừ ba nhà kia vốn đã là đại quý tộc, thật sự đúng là không có ai có thể bằng được Mặc Thanh.
Mặc Thanh bỗng nhiên lại hỏi:
- Thiếu gia vừa mới nói sẽ thường xuyên không ở lại trong thành, hay là, thiếu gia còn chuyện gì chưa hoàn thành sao?
Lăng Võ quay sang nhìn Lăng Tiêu, một thân hán tử tâm huyết này đã bắt đầu tiếp nhận, quen làm việc dưới tay Lăng Tiêu rồi, chân chính là một tâm phúc bên người Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu cười cười:
- Thực lực của ta còn chưa đủ, ta phải tăng thực lực thật nhanh. Có như vậy mới có khả năng khiến cho lãnh địa của chúng ta, thân nhân của chúng ta càng thêm an toàn!