Mục lục
[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tử hơi nhếch khóe miệng, trong lòng cười lạnh: “Đây là thế lực trong Thánh Vực của Âu Dương gia lúc xưa ở nhân giới sao? Khi dễ phu quân sao, đúng là muốn chết!”

Nghĩ thế, Diệp Tử quát:

- Tán!

Tiêu Vi kiếm trong tay trong chốc lát mở ra chia làm vô số bảo kiếm màu lam, bắn về phía đám người luyện võ Âu Dương gia phía dưới!

Những người luyện võ Âu Dương gia thậm chí còn không kịp phản ứng lại trước hành động của nữ nhân tuyệt sắc không biết là ai này, liền cảm giác được một cỗ sát khí lạnh lẽo vô cùng chụp xuống đầu bọn họ!

Đợi đến khi bảo kiếm u lam như mũi tên bắn nhanh về phía bọn họ, có mấy người ngay cả một chút phản ứng cũng không có liền bị Tiêu Vi kiếm đâm xuyên qua ngực.

Một dòng máu tươi từ ngực họ phun ra tung toé, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập cả không gian khu rừng. Lỗ Văn thậm chí bị dọa đến hơi si ngốc. Không biết đã bao nhiêu lần hắn tự khẳng định, mình tuyệt đối không biết tuyệt sắc giai nhân này, cũng không cảm giác được đối phương tới là để cứu mình. Bởi vì bảo kiếm màu lam có thể tách ra này quá lợi hại, khiến Lỗ Văn có cảm giác như trong mộng. Hắn không thể nào tưởng tượng được một thanh kiếm làm sao có thể tách ra thành vô số thanh, hơn nữa không phải chỉ là cái bóng hư ảo!

Âm thanh vang lên lúc bảo kiếm đâm thủng đám người luyện võ Âu Dương gia khiến Lỗ Văn càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Hắn đứng yên đó, một chút cử động cũng không dám, tránh cho mình khỏi bị vạ lây. Lỗ Văn cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm chuyện sống chết của đám người luyện võ Âu Dương gia.

Chỉ nhoáng một cái, một đám mười mấy người Âu Dương gia đã chết sáu người, trọng thương ba người, chỉ có bốn người có thực lực Kiếm Thần kịp thời tránh thoát.

Tên đầu lĩnh đám Âu Dương gia nhìn Diệp Tử vừa sợ vừa giận. Hắn không thể nào tưởng tượng được một tuyệt đại mỹ nữ xinh đẹp như thế lại không ngờ ra tay tàn nhẫn như thế. Hắn giận dữ hét lên:

- Ngươi là ai?

- Ngươi không xứng để biết.

Diệp Tử thản nhiên nói. Tiêu Vi kiếm trong tay nhẹ nhàng rung lên, mấy thanh bảo kiếm vừa tách ra tự động hợp lại làm một. Bây giờ Diệp Tử đã vô cùng quen thuộc với thanh bảo kiếm mà phu quân tặng này, tâm động kiếm liền động, quả thực có cảm giác như hổ thêm cánh!

- Chịu chết đi!

Dáng người Diệp Tử nổi bật giữa rừng rậm như một tinh linh xinh đẹp xoay người. Mấy người còn lại của Âu Dương gia như gặp đại địch, dựa lưng vào nhau quây về một chỗ. Bóng dáng Diệp Tử đã biến mất trong mắt của bọn họ, chỉ có thể cảm giác được một cỗ sát khí như đã hóa thành thực thể như một cái lồng không khe hở đang chụp xuống đầu bọn họ!

Hô!

Lam quang chợt lóe lên!

Một gã người luyện võ cảnh giới Kiếm Thần cấp thấp hét lên điên cuồng. Một thanh âm sắc lẻm chói tai vang lên ngay trước người hắn, hai thanh kiếm hung hăng chạm vào nhau, trong không khí liên tiếp bùng lên những tia lửa xẹt!

Tên Kiếm Thần bậc thấp của Âu Dương gia này kêu lên một tiếng đau đớn, mi tâm xuất hiện một vết máu, sau đó thân mình mềm nhũn, thanh kiếm trong tay rớt xuống một đám lá khô rất dày đã mục nát lâu ngày trên mặt đất của khu rừng, mất tăm mất tích.

Còn lại ba tên người luyện võ Kiếm Thần của Âu Dương gia, trong nháy mắt, dùng tốc độ cực nhanh xoay người lại, cả người bùng lên khí thế hùng mạnh, kiếm khí phát ra, đánh về phía nơi này.

Kiếm khí mãnh liệt khiến cho toàn bộ cây cối ở hướng này bị chém gãy, lá bay đầy trời như mưa rơi xuống đất.

Nhưng nơi đó, chẳng có một bóng người!

Tất cả người luyện võ của Âu Dương gia đều lộ vẻ kinh hãi. Tên thủ lĩnh còn lại nói:

- Ta và lão Nhị cản phía sau, lão Tam ngươi chạy mau!

Trong đám có một người người luyện võ tuổi còn trẻ cự tuyệt:

- Muốn đi phải cùng nhau đi!

- Ai cũng đừng mong chạy thoát!

Thanh âm lạnh lẽo của Diệp Tử từ bốn phương tám hướng vọng về, gây ra một áp lực vô cùng lớn cho mấy tên còn lại. Lúc này Lỗ Văn đã lặng yên lùi về bìa khu rừng rậm. Nữ nhân hắn không quen biết, ai biết lát nữa có chém cho hắn một kiếm hay không? Thực lực hắn như vậy căn bản là không chịu nổi một kiếm của người ta!

Ngay khi hắn đang lùi lại, Lỗ Văn bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ:

- Nàng tới cứu ngươi, ngươi sợ cái gì?

- Tiểu Hắc!

Lỗ Văn cả kinh, trừng mắt to hết cỡ, thiếu chút nữa đã hét lên. Hắn liều mạng che miệng mình lại, sau đó xoay người nhìn người trẻ tuổi bộ dáng tuấn lãng đang đứng phía sau mình, gần như có cảm giác mình đang nhìn lầm. Tuy nhiên, nhìn cặp mắt thuần khiết của người trẻ tuổi này, Lỗ Văn có thể khẳng định chắc chắn, người này ... chính là Tiểu Hắc!

Thấy Lỗ Văn nghẹn họng nhìn trân trối, Lăng Tiêu vẻ mặt ôn hòa, cười nói:

- Đã lâu không gặp!

Lỗ Văn quay đầu lại nhìn, thấy trong rừng ba gã người luyện võ Âu Dương gia vẫn đang phòng bị cẩn mật, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi, ngươi sao lại tới nơi này? Còn nữa, ngươi rốt cuộc là ai?

Lăng Tiêu cười, lắc lắc đầu, sau đó nói:

- Lát nữa hãy nói sau đi. Ngươi cứ yên tâm, đó là thê tử của ta.

Lỗ Văn nhìn không thấy bóng dáng nữ nhân xinh đẹp kia, không kìm nổi hít một hơi thật sâu, bỗng cảm thấy xót xa cho mấy tên người luyện võ Âu Dương gia. Gặp phải tên tư tưởng biến thái này mà còn chạy được ư?

Diệp Tử xuất quỷ nhập thần, mang đến áp lực thật lớn cho mấy tên người luyện võ cảnh giới Kiếm Thần của Âu Dương gia. Người luyện võ cảnh giới Kiếm Thần, năng lực cảm giác cũng tương đối cường đại. Tuy nhiên, bọn họ chỉ có thể cảm giác được, nữ nhân kia vẫn chưa rời khỏi khu rừng rậm này, nhưng vị trí cụ thể, dù hết sức cảm ứng cũng không lần ra.

Thình lình thân hình lão tam kia lao ra, bất ngờ hướng về một phía mà xông ra ngoài. Đồng thời, tên thủ lĩnh và lão Nhị cũng cùng lúc lao về hai hướng khác nhau như hai tia chớp!

Hoá ra mấy câu đối thoại vừa rồi, là ám hiệu bọn họ dùng để thương thảo đối sách!

Lỗ Văn thấy thế bèn khẩn trương nói:

- Ngươi còn không ra tay..

Câu nói còn dưa dứt đã im bặt. Bởi vì hắn bỗng nhiên thấy, bên trong khu rừng, hai đạo hào quang màu lam chợt hướng tới hai bóng người mà đuổi theo. Đồng thời, lại có một bóng người, hướng tới lão tam bỏ trốn đầu tiên, thần tốc rượt theo. Tốc độ quả thực làm Lỗ Văn kinh hãi đến tột đỉnh. Trong hơn một ngàn ba trăm năm hắn đã sống, đây là trận chiến đấu ác liệt nhất mà hắn từng thấy. Thậm chí còn hơn cả ngày xưa khi Tiểu Hắc giết chết Tôn quản gia, rồi trong vòng vây kín của mấy tên Kiếm Thần mà bỏ trốn mất dạng.

Hơn nữa, tầm mắt của Lỗ Văn nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới Kiếm Thần, thậm chí ngay cả cảnh giới Kiếm Thần cấp cao cũng đã không phải là thứ mà hắn có khả năng lý giải nổi. Còn cảnh tượng trước mắt, nữ nhân kia như ma như quỷ, trên người hoàn toàn không có chút khí tức cường đại nào, nhưng có thể đánh cho mấy tên cường giả cảnh giới Kiếm Thần lớp chết lớp chật vật chạy trốn. Nhìn điệu bộ biết trước mọi chuyện của Tiểu Hắc, rõ ràng là rất tin tưởng vào vợ mình!

-A!

Từ hướng Lão Tam đang chạy trốn bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất. Ngay sau đó, ở hướng hai người khác chạy trốn cũng đồng thời truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết. Sau đó lại truyền đến vài tiếng trầm đục của vật nặng rơi xuống đất.

Ngay sau đó, Lỗ Văn liền thấy mỹ nữ kia quay lại, vẻ mặt tái nhợt, sau đó nũng nịu nói với Tiểu Hắc:

- Phu quân, người trong Thánh Vực quả nhiên rất lợi hại. Giết bọn chúng không ngờ tổn hao hết hơn phân nửa năng lượng trong cơ thể ta. Nếu gặp phải cảnh giới Tiên Thiên, chỉ sợ ta muốn chống lại cũng khó!

Lỗ Văn có cảm giác muốn hộc máu, thầm nhủ: “Ta xin bà. Còn muốn đấu với cảnh giới Tiên Thiên ư? Ngươi nếu là vợ của Tiểu Hắc, vậy ngươi có thể được bao nhiêu tuổi đây? Thủ đoạn tàn nhẫn như thế, giết nhiều người như vậy không ngờ không hề nháy mắt, bây giờ còn ngại bản lĩnh của mình không đủ. Nếu đổi lại là ta chẳng phải đã chết mấy lần rồi sao?”

Lúc này, Lỗ Văn lại thấy nữ nhân này cau mày nói:

-Cảm giác giết người thật không tốt. Nơi này mùi máu tanh quá nặng, chúng ta rời khỏi nơi này đi.

Lúc này tinh thần Lỗ Văn hơi tê liệt, thầm nghĩ: “Người có liên quan đến Tiểu Hắc quả nhiên không bình thường!”

Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó dùng tinh thần lực quét qua khu rừng. Còn mấy người trọng thương không chết bị Lăng Tiêu ngưng kết tinh thần lực thành kim châm, hung hăng đâm xuyên qua tinh thần thức hải, biến thành những tên ngu ngốc. Phỏng chừng Âu Dương gia khi tìm được những người này về, nhất định sẽ phải hao phí tài lực vật lực thật lớn để cứu bọn họ và để biết chân tướng tất cả mọi việc.

Lăng Tiêu nghĩ thế, khóe miệng nổi lên một nụ cười đầy lạnh lẽo. Chuyện có thể làm cho bọn họ càng thêm hoang mang, Lăng Tiêu làm cũng không tiếc.

Lỗ Văn lúc này ngừng lại, nhìn Lăng Tiêu, vẻ mặt rất nghiêm túc nói:

- Tiểu Hắc huynh đệ, đây vốn cũng không phải là tên của ngươi. Tuy nhiên, không quản ngươi cuối cùng là ai, ta đều cảm tạ ngươi hôm nay đã cứu ta. Nhưng mà, thực lực chân chính của Âu Dương gia vô cùng khủng bố, cũng không phải hai người vợ chồng các ngươi có thể đối kháng. Cho nên các ngươi nhanh chóng đi thôi, ta cũng phải nhanh chóng bỏ trốn. Ta chuẩn bị rời khỏi Nam châu, ân cứu mạng của ngươi, Lỗ Văn vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng!

- Lỗ Văn, nếu... ta nói ta cần ngươi, ngươi có thể giúp ta hay không?

Lăng Tiêu sớm biết Lỗ Văn ở phương diện khai thác tinh thạch mạch khoáng có trình độ rất cao, cho nên cũng muốn xem thử ý tứ của hắn, cũng không có ý niệm quá mức cưỡng cầu. Bây giờ số lượng đệ tử môn hạ Thục Sơn phái cũng cũng không ít. Lăng Tiêu tự tin, tìm được vài người giỏi tuyệt không có vấn đề gì.

- Giúp ngươi?

Lỗ Văn sửng sốt, lập tức cười khổ đáp:

- Huynh đệ, không phải ngươi uống nhiều quá nên say đó chứ? Một chút thực lực cỏn con của ta, ngươi muốn ta giúp ngươi thật quá xem trọng ta rồi. Nếu nói muốn cái mạng của Lỗ Văn ta, thì chỉ cần nói một câu, dù sao mạng này cũng là do ngươi cứu.

Lỗ Văn vốn định nói: “Chuyện ta bị đuổi giết có quan hệ trực tiếp với ngươi!” Tuy nhiên hắn vẫn nhịn xuống không nói. Hắn có trực giác rằng những lời nói khó nghe ấy tốt nhất là không nói thì hơn.

Lăng Tiêu cười nói:

- Muốn ngươi giúp ta, tự nhiên không phải nói đến vũ lực của ngươi, mà là nói đến tài năng của ngươi ở phương diện tinh thạch mạch khoáng. Nói thật, ta tìm được một tinh thạch mạch khoáng, lại thành lập một thế lực nho nhỏ. Về mặt an toàn tuyệt đối không có vấn đề. Hiện tại, ta muốn tìm vài người có chuyên môn về phương diện này đến giúp ta. Có một điều, ngươi yên tâm, ta sẽ không giống như Âu Dương gia. Nếu ngươi muốn rời đi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.

Lỗ Văn ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, vẻ mặt không thể tin, nói:

- Ngươi không gạt ta chứ? Chuyện này sao có thể như thế? Ở Thánh Vực số lượng tinh thạch mạch khoáng tuy rằng không ít, nhưng cho dù là có phát hiện được đi nữa, khả năng bảo vệ được cũng gần như không có. Thực lực của ngươi, không phải ta coi thường, thật sự không thể bảo vệ cho một tinh thạch mạch khoáng!

Diệp Tử đứng cạnh nghe thế có chút bất mãn, nhíu mày, thầm nghĩ: “Ngươi không biết phu quân ta là ai, ngươi làm sao biết hắn không thể bảo vệ nổi?”

Lăng Tiêu cũng không có gì bất mãn, thản nhiên cười nói:

- Chắc là phải nói cho ngươi biết một chút, tên của ta là Lăng Tiêu. Tiểu thế lực kia của ta tên là Thục Sơn phái, ở thành Vọng Thiên! Hiện tại, ngươi có thể suy xét, đáp ứng hay là cự tuyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK