Diệp Thiên đứng ở trước tảng đá ở sơn môn của Thục Sơn phái dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn tám chữ lớn như rồng bay phượng múa kia, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh không dễ thay đổi, quay đầu lại, nhìn về đám tộc nhân phía sau, nói:
- Giết người của ta, giết cả nhà ngươi. Các ngươi có cảm thấy Lăng Tiêu này có phải khoác lác quá hay không? Hả? Ha ha.
Đây cũng chính là chỗ thông minh của Diệp Thiên, tuy trong lòng hắn vẫn khinh thường những người này như những con kiến nhưng tạm thời vẫn cần lợi dụng bọn họ để làm nhiều việc phục vụ cho hắn. Những mưu mô mánh khóe tiểu nhân như vậy đối với hắn quả thực vô cùng đơn giản.
Sau khi Diệp Thiên đảm nhiệm chức gia chủ, gần như lấy khí thế lôi đình đàn áp tất cả những sự bất mãn, cho nên hiện tại Diệp gia hoàn toàn không hề phản đối tiếng nói của Diệp Thiên. Những người lần này được Diệp Thiên dẫn theo tới đây, thực lực cũng không phải quá mạnh, đều là những người không được thành công ở Diêu gia, hiện tại có được một cơ hội đi theo gia chủ, cả đám đều đang chờ đợi cơ hội để được thể hiện.
Diệp Thiên sau khi nói xong, phía sau lập tức có người cười ha hả, nói:
- Có phải khoác lác hay không thì không dám nói, nhưng tảng đá này cũng là đủ lớn, ha ha ha.
- Đúng vậy, tảng đá này rất lớn, như thể là một ngọn núi, không biết muốn khắc được hết tám chữ này, phải cần thời gian mấy năm, ha ha!
Những người khác cũng đều theo đó hưởng ứng cười rộ lên. Tuy nhiên Diệp Thiên đang quay lưng về phía bọn họ vẻ mặt cũng tái mét, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng. Bởi vì ở nơi đây còn có những người khác, có không ít người ánh mắt không kìm nổi lộ ra vẻ khinh bỉ nhìn những tên nịnh bợ kia, trong lòng đều nghĩ: những người này là người của gia tộc nào, thật sự là một lũ ngu ngốc! Chẳng lẽ bọn họ không thể biết tám chữ kia là do người ta sử dụng kiếm để một lần viết ra? Chẳng lẽ bọn họ không thể nhìn ra được trên tám chữ này có ẩn chứa kiếm ý vô thượng? Ẩn chứa tinh hoa kiếm thuật của trời đất? Nếu có thể tham ngộ tám chữ này, việc trở thành cao thủ chân chính trong Thánh Vực này hoàn toàn không phải là giấc mộng!
Cũng may lần này Diệp gia tới đây không phải toàn bộ đều là hạng người vô tri, trong đó có một người trung niên sắc mặt ngưng trọng ngẩn người nhìn tám chữ này. Sau khi người bên cạnh phát hiện ra hắn có sự khác thường, nhẹ nhàng huých vào người một cái, sau đó nói:
- Những chữ này khá đẹp, ngươi say mê luyện võ như vậy, từ lúc nào lại thích cả thư pháp?
Người của Diệp gia này đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn người cùng tộc đang cười nịnh nọt, ánh mắt lạnh như băng nói:
- Ngu ngốc, ngươi hãy tự nhìn lại mình đi, còn gì là thể diện của Diệp gia, còn chưa đủ nhục hay sao?
Nụ cười trên mặt người này lập tức cứng lại, có chút không thể tin nổi nhìn tộc nhân say mê võ thuật hàng đầu trong Diệp gia này, khóe miệng co rúm lại, xoay người nhìn thoáng qua tám chữ lớn khí thế hùng hồn phía trên tảng đá. Kỳ thật người có thể cùng với Diệp Thiên tới đây, tại sao lại quá kém cỏi như vậy? Vừa rồi không không nhìn ra được rõ ràng, hiện giờ lại phải nhờ người khác nhắc nhở, lúc nhìn lại tám chữ kia mới phản ứng lại, càng nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt càng đậm, cuối cùng, hoàn toàn đứng ngây ở đó, không nói được tiếng nào.
Diệp Thiên lúc này cũng quay đầu lại, nhìn thoáng qua mấy người phía sau mình, sau đó lại nhìn thoáng qua đám người cười nhạo, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó lặng lẽ nói:
- Đi thôi.
Những tộc nhân của Diệp gia câm như hến, không nghĩ tới tân tộc trưởng thủ đoạn rất tàn nhẫn này cũng không hề trách cứ họ nửa câu, trong lòng đều dâng lên một cảm giác áy náy, cảm thấy chính mình đã làm mất mặt tộc trưởng, mất mặt Diệp gia. Cả đám cuối đầu đi vào trong sơn môn, trong lòng đều hạ quyết tâm sau này nhất định thề sống chết báo đáp gia chủ.
Trong đám người ở sơn môn, có một thân ảnh gầy gò chậm rãi lùi trở lại vào bên trong khu rừng rậm rạp, sau đó theo một đường nhỏ, bay nhanh biến mất giữa rừng rậm.
Một lát sau, người này xuất hiện trong phòng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đang ngồi đọc sách ngẩng đầu lên, nhìn người vừa tới điểm đạm cười nói:
- Mạnh Ly, ngươi đã trở lại rồi.
Người nọ ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một vẻ xúc động sâu sắc, sau đó cười nói:
- Nếu như biết linh khí ở Thánh Vực dồi dào như vậy, ta đã sớm đi tới nơi này.
Lăng Tiêu cười ha hả nói:
- Mạnh Ly à Mạnh Ly, việc này thì ngươi không trách được ta, năm đó là ngươi chủ động yêu cầu được ở lại Nhân Giới ba trăm năm, ha ha ha.
Mạnh Ly sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói:
- May mà nhân tài ở Thục Sơn trong Nhân Giới lớp lớp xuất hiện, rốt cuộc ta cũng đã đào tạo được một người nối nghiệp xuất sắc. Đại hôn của chủ công quang trọng như vậy, làm sao có thể thiếu Mạnh Ly ta?
Lăng Tiêu vỗ vỗ bả vai Mạnh Ly, có chút cảm khái nói:
- Mạnh Ly à, mấy năm nay thực lực của ngươi nâng cao rất nhanh.
Mạnh Ly nhìn Lăng Tiêu trong lòng tràn đầy sự cảm khái, không thể tưởng tượng một quyết định năm đó của mình khiến cho cả cuộc đời đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hiện giờ nghĩ đến, giống như là tỉnh lại sau một giấc mộng trăm năm, làm cho người ta có một cảm giác thổn thức.
Mạnh Ly trong lòng nghĩ, sau đó nói:
- Đúng vậy, nếu không có chủ công giúp đỡ, Mạnh Ly đến bây giờ sớm đã trở thành một nắm đất, làm sao nghĩ được có thể có ngày thành tựu như hôm nay? Kiếm Thánh… từ trước tới giờ ngay cả nghĩ đến cũng không dám nghĩ, không thể tưởng tượng được sau thời gian trăm năm, không ngờ cũng đã đạt tới được cảnh giới này.
Mạnh Ly nói xong, sau đó lại nói:
- Đúng rồi chủ công, vừa rồi ta mới ở sơn môn lĩnh ngộ kiếm ý trên tảng đá kia có nhìn thấy một đám người đến nơi đây. Tướng mạo của người cầm đầu, hình như bọn họ gọi là cái gì đó Diệp Thiên, đối nhân xử thế thật sự vô cùng cuồng ngạo. Tuy nhiên thuộc hạ cảm thấy người này không phải đơn giản, chủ công phải đề phòng hơn một chút.
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Ngươi nói người đó thật sự không đơn giản là như thế nào?
Mạnh Ly ánh mắt lóe lên, nói:
- Người kia tuy đối với chủ công có chút châm chọc, nhưng trên thực tế thuộc hạ cảm thấy người đó vô cùng coi trọng chủ công, cũng hy vọng những người bên cạnh cũng có thể hiểu được tâm tư của mình. Điều đáng tiếc chính là những người kia đối với tám chữ này lại thể hiện sự châm chọc, ở chỗ đó bị rất nhiều người chế nhạo, tuy vậy nhưng Diệp Thiên kia vẫn không ở trước mặt người khác nặng lời trách móc thuộc hạ của mình. Ta lại nhìn ra được từ trong mắt hắn đối với thuộc hạ của mình có một sự khinh thường được cất giấu ở sâu trong lòng, nhưng sự khoan dung thể hiện ra ngoài cũng khiến cho người ta cảm động đến rơi nước mắt. Bởi vậy, thuộc hạ mới cho rằng, người đó là một kẻ kiêu hùng!
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Người này tự xưng là thần chuyển thế từ Thần Giới, tốc độ nâng cao tu vi quả thật làm cho người ta có chút giật mình. Tuy nhiên việc này không quan trọng, hắn là ai cũng được, đã tới Thục Sơn phái chúng ta thì sẽ là khách của chúng ta, nếu muốn gây chuyện thị phi… …
Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười thản nhiên. Nụ cười bình thản, lại khiến cho Mạnh Ly mười phần hiểu rõ Lăng Tiêu trở nên run cầm cập. Bởi vì hắn biết rõ Lăng Tiêu, một khi Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười như thế này, hơn năm phần chắc chắn là sẽ có người phải gặp xui xẻo.
Mạnh Ly lại nói:
- Nghe nói gần đây có một đám người vô cùng cổ quái, đang xuyên qua sông suối rừng núi, hướng về phía nơi này của chúng ta đi bộ đến. Đám người kia toàn bộ đều mặc áo trắng, đội mũ trắng, cử chỉ vô cùng quỷ dị, hơn nữa còn nghe nói những người đó thực lực cũng hùng mạnh vô cùng. Chuyến đi này của họ không biết có liên quan tới chủ công hay không?
Lăng Tiêu ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Tuy ta đã đi vào Thánh Vực được hơn một trăm năm, nhưng thực tế kẻ thù thật sự cũng không nhiều. Âu Dương gia có thể xem như là một, tuy nhiên bọn họ hẳn không có bản lĩnh kia, cũng không có cái gan đó, trừ phi… …
Lăng Tiêu do dự một chút, nói:
- Trừ phi bọn họ có được một chút kỳ ngộ.
Khi Lăng Tiêu nói những lời này liền khe khẽ thở dài, thực ra tu vi của Lăng Tiêu đã đạt tới Độ Kiếp Kỳ, đối những phát sinh trên thân thể mình, hoặc là những đại sự sắp phát sinh trong Thánh Vực cũng đều cảm nhận được mơ hồ.
Hơn nữa còn có Côn Tông Hoàng là cao nhân bói toán, trước đó vài ngày cũng đã suy đoán ra Âu Dương gia sẽ có thể gây ra tai họa đẫm máu. Hơn nữa căn cứ vào quẻ tượng, Lăng Tiêu ứng với quẻ có kinh hãi nhưng không gặp nguy hiểm, cho nên lúc ấy Lăng Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều. Hiện giờ Mạnh Ly nhắc tới, hắn mới nhớ đến quẻ tượng này, khẽ mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.
Diệp Thiên sau khi đi vào Thục Sơn liền trở nên vô cùng im lặng, việc hắn thích làm nhất mỗi ngày chính là cùng với đám người kia chạy tới cốc khẩu, tìm hiểu tám chữ của Lăng Tiêu lưu lại.
Sự việc thuộc hạ của Diệp Thiên cười nhạo tám chữ này hôm đó cũng không biết bởi vì sao được truyền rộng ra. Rất nhiều người biết con người của Diệp Thiên, nhìn thấy người này vốn là một thiên tài luyện võ, nhưng hiện giờ ánh mắt nhìn gia chủ Diệp gia có chút là lạ, không thể tưởng được một người trẻ tuổi kiêu ngạo có thế lực như vậy, tại sao lại mang theo một đám thuộc hạ ngu ngốc như thế đến đây.
Tuy nhiên Diệp Thiên đối với chuyện này không có phản ứng gì, hắn cũng hoàn toàn không cần quan tâm người khác sẽ nghĩ thế nào về hắn. Ngược lại mỗi ngày đều tràn trề hứng thú đi ra cốc khẩu, không cần quan tâm đến ai, tìm hiểu tám chữ kia.
Những người của Diệp gia hôm đó châm biếm Lăng Tiêu cũng đều đi theo phía sau Diệp Thiên, yên lặng chịu đựng ánh mắt coi thường của người khác. Đối với họ mà nói, loại ánh mắt này quả thực so với giết bọn họ còn khó chịu hơn. Bọn họ vốn là một đám người không được coi trọng ở Diệp gia, chỉ hy vọng vào lần này đi theo gia chủ, từ nay về sau sẽ được coi trọng, không hề nghĩ tới sau một lần nịnh nọt lại khiến cho cả gia chủ lẫn bọn họ phải cùng nhau chịu nhục. Mắt thấy biểu hiện của Diệp Thiên luôn luôn bình tĩnh, những người này trong lòng vô cùng khổ sở. Tuy nhiên những người đó cũng không có liên tục như vậy, thực tế ở phía trước tảng đá này, gần như không có ai đem quá nhiều tinh lực để sử dụng lên người của kẻ khác, trong lúc đó không bằng đi tìm hiểu một chút kiếm ý sâu sắc ẩn chứa trên bề mặt tấm bia đá này!
Gồm có Tư Đồ Dũng, Tư Đồ Bằng Hạc, Tôn Hạo Thiên, Diệp Thiên cùng với tất cả những người có thực lực đã vượt qua cảnh giới của người tu luyện đã đến Nam Châu này, về cơ bản mỗi ngày đều đến nơi đây tìm hiểu kiếm ý trên tấm bia đá.
Những người đến từ những châu khác tất cả cũng tụ tập đến nơi đây, mỗi ngày đều tập trung tinh thần tìm hiểu tấm bia đá. Hơn nữa họ còn chạy tới Vọng Thiên Thành mời đại gia thư pháp đến để viết lại những chữ trên tấm bia đá này để đem về nghiên cứu.
Không ngờ đại gia thư pháp sau khi nhìn những chữ trên tảng đá này, gần như cũng có cùng một phản ứng, lập tức đứng ngây ra ở đó, trong ánh mắt lóe lên hào quang tỏ vẻ không thể tin nổi, sau đó trong miệng thì thào tự nói:
- Đây, đây không phải là những chữ mà con người có thể viết ra! Không phải!
Sau đó ngươi đó hồn bay phách lạc rời khỏi, những người còn lại hưng phấn đứng ở nơi đó, không ngừng khoa chân múa tay, khoa tay múa chân, trên mặt cuối cùng tràn đầy vẻ thất vọng. Bởi vì bọn họ phát hiện người có thể viết ra những chữ này hoàn toàn không phải là người mà khả năng của bọn họ có thể lý giải!
Những người đến từ các châu khác cũng nhìn những người Nam Châu với một ánh mắt ghen tị. Loại ánh mắt này khiến cho những cao thủ ở Nam Châu trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp. Đối mặt với những câu hỏi của những người đến từ những châu khác, những người có không ít quan hệ tế nhị với Lăng Tiêu thậm chí còn có cảm giác không có lời nào để đáp lại.
Loại cảm giác này khiến không ít người không biết phải đối đáp ra sao, tuy nhiên nhiều người thật ra ít nhiều cũng đã nhìn rõ, từ trong đáy lòng cũng đã dần dần tiếp nhận sự thực Lăng Tiêu là tông sư về kiếm thuật.
Đến một ngày, rốt cuộc đại hôn của Lăng Tiêu đã đến.
Mãi cho đến trước đại hôn của Lăng Tiêu một hôm, ở Thục Sơn này không hề xuất hiện một chút nhiễu loạn gì. Điều này làm cho rất nhiều người đến chờ xem náo nhiệt có chút thất vọng, khiến cho những người thân cận với Thục Sơn đều thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, cả nhà Lăng gia đều tề tụ cùng một chỗ, việc này dường như rất nhiều năm cũng chưa từng có.
Lăng Tố vội vàng chỉ huy người bố trí mọi thứ, Lăng Vận Nhi ở bên cạnh hỗ trợ, Lăng Thiên Khiếu và Lăng phu nhân miệng vẫn chưa hề khép lại, luôn duy trì vẻ tươi cười trên mặt.
Lăng Chí vẻ mặt cũng tươi cười, đại hôn của đệ đệ có thể làm cho hắn sau này ít phải đối mặt với những lời lải nhải của mẫu thân hơn. Bởi vì Lăng phu nhân mấy năm nay trông mong có cháu trai đến mòn con mắt, hiện giờ đệ đệ có tiền đồ như vậy, lập tức lấy về tám nữ tử, nhiệm vụ nối dõi tông đường của Lăng gia đều giao cho hắn.
Lăng Tiêu thì ngồi ở chỗ kia, tùy ý cho Xuân Lan và Thu Nguyệt hai nàng chuẩn bị y phục cho hắn. Thân phận của hai nàng vốn đã không cần ở bên cạnh Lăng Tiêu làm người hầu.
Tuy nhiên Xuân Lan và Thu Nguyệt đối với địa vị của mình vô cùng hiểu rõ, biết Lăng Tiêu lấy các nàng, tương đương với cho các nàng một lời hứa, khiến con của nàng sau này có thể cũng với những đứa con nối dõi khác có được địa vị ngang bằng nhau!
Cho nên Xuân Lan và Thu Nguyệt hai nàng trong lòng cảm kích Lăng Tiêu, đồng thời cũng đều tự cảm thấy làm những việc của thị nữ như trước là việc nên làm.
Xuân Lan và Thu Nguyệt nhìn dáng vẻ vô cùng anh tuấn của công tử trong gương, đôi mắt hai người lóe lên hào quang sáng ngời, nhìn Lăng Tiêu, toát ra tình yêu vô tận.
- Công tử, người xem có vừa ý không?
Thu Nguyệt vẫn còn mặc quần áo thị nữ, sôi nổi đứng ở phía sau Lăng Tiêu, gò má ửng hồng dịu dàng hỏi.
- Vừa ý, rất vừa ý, vô cùng vừa ý!
Lăng Tiêu nhìn mình trong gương, như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở phào. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ là kết hôn không ngờ so với thời điểm đột phá bình cảnh còn khó khăn hơn rất nhiều!
Đối với những người tu chân như Lăng Tiêu mà nói, linh khí của thế giới này quả thật quá mức dồi dào, so với tu chân giới của Lăng Tiêu thời kỳ linh khí sung túc cũng hơn không dưới mấy chục lần!
Mà sự quái thai của Lăng Tiêu này còn có một điểm lớn hơn nữa, đó chính là tâm cảnh tu vi của hắn thật sự rất vững vàng, mà cái gọi là bình cảnh thông thường đều là do tâm cảnh không theo kịp tu vi, nên mới cần bế quan để nâng cao tâm cảnh của chính mình!
Cho nên đối với Lăng Tiêu mà nói, không ngừng nâng cao, chẳng qua là để thời gian cũng không ngừng trôi qua mà thôi.
Mà sự vất vả của việc kết hôn cũng không chỉ có thể này, cho dù là trong Thánh Vực này cũng có vô số quy củ, quả thực làm cho người ta vô cùng phiền toái. Đừng nói là Lăng Tiêu, ngay cả các nữ nhân đã quen tự do, cũng bất chấp cách nói cả đời chỉ có một lần, đều cảm thấy rất phiền toái.
Cuối cùng vẫn là mẹ già của Lăng Tiêu yêu thương con trai mình mà phá lệ khai ân, tỏ ra hết sức đơn giản mọi việc, lúc này mới khiến cho mọi người được giải thoát ra khỏi mấy cái lễ tiết phức tạp kia, khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Giờ lành đã đến, những vị khách đã ổn định chỗ ngồi, những người có thân phận cao ngồi ở vị trí gần sảng lễ đường. Lăng Tiêu và tám mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành chậm rãi đi vào đại lễ đường của Thục Sơn phái đang có hàng vạn người. Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đứng dậy, sau đó hướng về Lăng Tiêu và tám vị phu nhân của hắn vỗ tay nhiệt liệt!
Giờ phút này, tất cả những thành kiến, ân oán, thù hận… dường như đều theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt này mà tan thành mây khói, còn lại, chỉ có chúc phúc!
Tuy nhiên trong đám người này, trong những người ngồi ở phía xa, Đỗ Vũ của Khuê Sơn Phái đến từ Trung Châu, thiếu môn chủ của Nam Hoang Phái - Lục Tuấn đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi đứng ngây ra ở đó, tiếng vỗ tay của mọi người như thủy triều khiến cho họ như chìm vào trong mộng!
Người kia cho dù hóa thành tro tàn, bọn họ cũng sẽ không quên!
Trên thực tế khi Đỗ Vũ nhìn thấy Lục Tuấn cũng đến chúc mừng hôn lễ của nhất đại luyện đan tông sư, trong lòng cũng có chút giật mình, tuy nhiên hắn cũng không dám cùng với Lục Tuấn khơi mào mâu thuẫn. Sự việc chẳng những đã qua hơn một trăm năm, hơn nữa chưởng môn của Khuê Sơn Phái là Trương Thanh Phong đối với Lục Tuấn vô cùng lễ độ, Đỗ Vũ hắn có mấy lá gan mà dám động vào Lục Tuấn?
Cùng lúc đó, khóe miệng Diệp Thiên lộ ra một chút tươi cười châm chọc, ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng. Ngay khi hắn định mở miệng nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một chuông ngân nga hùng hồn.
- Coong!
Mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó, tiếng chuông thứ hai cũng truyền đến, sau đó là tiếng thứ ba, thứ tư… Tiếng chuông kia, một mạch vang lên ba mươi hai tiếng.
Cùng lúc đó, gần như mọi người mặt đều biến sắc.
Mỗi người trên mặt đều lộ ra một thần sắc cổ quái, có người phẫn nộ, không hiểu gì, còn có rất nhiều người lộ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa!
Nguyên nhân quả thật rất đơn giản, đây là tiếng chuông tang!
Trong Thánh Vực cũng có những truyền thống và tập tục ma chay cho người thân giống như vậy. Sau khi người chết, sẽ đập vang tiếng chuông tang.
Hơn nữa số lượng tiếng chuông còn có quy định cực kỳ nghiêm ngặt!
Bình thường, người chết trong Thánh Vực, chuông tang là ba hồi, hơn nữa thanh âm cũng ngắn ngủi, lại cũng không quá to, có dụng ý là để dẫn đường cho thân nhân đã mất.
Còn một vài gia chủ của gia tộc mất, chuông tang là chín hồi!
Tiếng chuông trầm hùng, hơn nữa vang dài, tỏ vẻ tôn kính người đứng đầu một nhà, cũng là một sự khẳng định địa vị của người chết.
Ở một vài đại gia tộc hoặc môn phái có thế lực lớn, gia chủ hoặc trưởng môn sau khi mất mới có thể đập vang mười sáu hồi chuông! Hàm chứa ý nghĩ về địa vị vô cùng vinh quang và huy hoàng của người chết khi còn sống.
Có thể có tư cách để đập ba mươi hai hồi chuông, có hai loại người. Loại thứ nhất là Nam Châu minh chủ! Loại thứ hai là nhất đại tông sư đức cao vọng trọng!
Cái đức cao vọng trọng này cũng không phải là của những trưởng lão của những gia tộc được tộc nhân tôn kính, mà là của những người những có được uy danh trong Thánh Vực, được người khác tôn sùng, có thể được tuyệt đại đa số mọi người tán thành. Đó mới được cho là đức cao vọng trọng!
Mà trở thành nhất đại tông sư như vậy lại càng khó khăn, từ xưa văn không có thứ nhất, võ không có thứ hai. Thánh Vực cực độ thượng võ, có thể khiến tất cả mọi người tán thành, về cơ bản cũng chính là võ đạo. Nhưng lại có ai dễ dàng đi thừa nhận đối phương là nhất đại tông sư đây?
Từ sau Thần Chiến, những người luyện võ tài giỏi xuất hiện vô số kể, nhưng người có thể được mọi người coi là nhất đại tông sư lại vô cùng hiếm có!
Từ khi Lăng Tiêu xuất hiện, tiến vào Thánh Vực chưa đến hai trăm năm, trước sau đã có được hai danh hiệu nhất đại luyện đan tông sư và kiếm thuật tông sư. Việc này chẳng những là một chuyện có một không hai ở Nam Châu, cho dù là ở toàn bộ Thánh Vực, sợ là cũng không thể có được thiên tài như hắn!
Lăng Tiêu hiện giờ gần như đã chiếm được sự thừa nhận và tán thành của mọi người! Nhưng ngay vào ngày đại hôn của một người trẻ tuổi thiên tài như vậy không ngờ lại có người đập ba mươi hai hồi chuông tang. Việc này là hướng về phía ai, về cơ bản không cần hỏi ai cũng có thể biết được.
Tư Đồ Dũng nhìn lướt qua Tôn Hạo Thiên, nhìn thấy đối phương cũng cau mày, điệu bộ vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, trong lòng lập tức biết được việc này không phải là do Tôn gia làm!
Bởi vì theo hiểu biết của Tư Đồ Dũng về con người Tôn Hạo Thiên, biết được người này sẽ không dễ dàng đặt chính mình vào chỗ nguy hiểm. Hơn nữa theo góc độ thân phận của bọn họ mà suy xét, nếu muốn đối phó với một người, hoàn toàn không cần phải dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này.
Ở hôn lễ của người ta mà đánh vang chuông tang, rất thiếu đạo đức!
Lúc này, đám người Vương Chân và Trương Dương phụ trách duy trì trật tự ở bên ngoài đã mang theo trăm tên ngoại môn đệ tử đứng đối mặt với một đám người mặc áo trắng.
Trong đó người cầm đầu trên tay cầm một chiếc chuông tang, mỗi lần gõ một tiếng, đám người Vương Chân có cảm giác khó chịu như tim bị cắt ra. Sau khi đối phương gõ ba mươi hai tiếng, có một vài huynh đệ thực lực hơi kém một chút thậm chí trong miệng phun ra máu tươi, thần sắc vô cùng uể oải.
Diệp Thiên đang định mở miệng liền khép chặt lại, đồng thời trong mắt nổi lên một vẻ ngạc nhiên vui mừng, không ngờ ngoài hắn ra còn có người thứ hai dám đến đây gây rối!
Người này… lá gan quả không nhỏ!
Diệp Thiên trong lòng nghĩ: nếu có cơ hội, cũng muốn kết bạn một phen.
Thần thức của Lăng Tiêu bay nhanh tràn ra toàn bộ phạm vi Thục Sơn, cảm thấy được ở sơn môn xuất hiện năng lượng dao động trong phạm vi lớn, dường như có rất nhiều cao thủ. Trái lại, bên mình có mấy người hơi thở đã trở nên vô cùng yếu ớt.
Đôi mắt Lăng Tiêu không kìm nổi lộ ra hàn ý cực điểm lạnh như băng, khiến cho không ít người tiếp xúc với ánh mắt này của Lăng Tiêu không kìm nổi sợ run cả người.
Thật là một đôi mắt đáng sợ!
Vô số người trong đầu đồng thời dâng lên một suy nghĩ như vậy.
Lăng Tiêu hướng về mọi người ôm quyền, sau đó nói:
- Xin lỗi không thể tiếp chuyện, tại hạ đi một chút rồi sẽ trở lại!
Nhìn thấy được cảnh náo nhiệt này, những người này sao lại có thể bỏ qua?
Lập tức Tư Đồ Dũng đứng ra, lời lẽ nghiêm khắc nói:
- Là ai dám làm càn như vậy, dám ở trong đại hôn của Lăng tông chủ mà làm ra việc bỉ ổi như thế này. Lăng tông chủ xin cứ yên tâm, Thục Sơn là gia tộc trong Nam Châu Liên Minh ta, lão phu sẽ không ngồi yên đâu! Hừ, cho dù liều mạng thịt nát xương tan, Nam Châu Liên Minh sẽ bênh vực cho ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu một chút uất ức nào!
Lời nói này làm cho không ít người trầm trồ khen ngợi. Là một gia tộc lâu đời hùng mạnh nhất Nam Châu, Tư Đồ gia quả thực hơn xa những gia tộc như Tôn gia, nhất là Tư Đồ Dũng lúc này tỏ thái độ trước mặt mọi người, càng làm cho người ta phải kính nể.
Có lẽ sẽ có người nói là Tư Đồ Dũng giả bộ, thực ra không phải như vậy. Trong trường hợp này, đứng trước nhiều người mà tỏ thái độ như vậy, trong đó có đồng minh, mà cũng có địch thủ, nếu nói mà không giữ lời, như vậy từ nay về sau đừng nói là ở Nam Châu Liên Minh, cho dù là ở gia tộc mình, Tư Đồ Dũng cũng không còn có thể sống yên ổn!
Người trong Thánh Vực, một lời nói tựa ngàn vàng. Nhất là với thân phận địa vị của Tư Đồ Dũng, nói được, nhất định phải làm được!
Lăng Tiêu lúc này trong mắt mang theo một tia cảm kích, cười nói:
- Vậy xin đa tạ Tư Đồ minh chủ. Tuy nhiên chuyện này là việc nhà của Thục Sơn, không dám làm phiền đến chư vị, chỉ là một chút nghịch ngợm của Tiểu Sửu, Lăng Tiêu sẽ đi giải quyết! Chư vị hãy ở trong này, uống rượu nói chuyện, đợi một lát Lăng Tiêu trở về sẽ cùng nương tử bái đường thành thân, lúc ấy còn cần chư vị cổ vũ!
Lăng Tiêu nói ra những lời này vô cùng bình tĩnh, nhưng trong đó lại khiến người ta thấy được một khí thế ngạo nghễ thiên hạ!
Hơn nữa Lăng Tiêu đã nói đến mức như vậy, thì rõ ràng là không muốn cho người ngoài nhúng tay vào, không nghĩ tới những người đến để xem náo nhiệt. Cho nên những người này tuy trong lòng tiếc nuối, nhưng không ai dám ý kiến một chút nào.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua tám nữ nhân trên đài một cách tình cảm, khẽ mỉm cười:
- Chờ ta trở lại!
Tám nữ nhân này vô cùng ăn ý đều không nói gì, nhưng ánh mắt họ ai cũng có thể hiểu. Mọi người nhìn ánh mắt của tám nữ nhân này, trong lòng không kìm nổi hâm mộ vận khí của Lăng Tiêu quả thật là quá lớn, không ngờ lại có nhiều cô gái ưu tú chung tình với hắn như vậy.
Thân thể Lăng Tiêu chậm rãi biến mất trong không khí. Cùng lúc đó, Lam Hi bỗng nhiên trợn hai mắt, sau đó hướng về Ngô Tú Nhi nét mặt đang buồn bã trước mắt, nói:
- Tú Nhi, ngươi ở trong này, sư phụ có việc phải đi, một lúc sẽ quay lại! Nếu ta không trở lại, ngươi hãy ở trong này tu luyện thật tốt, ngươi yên tâm, sẽ không có ai dám đến nơi này tìm ngươi đâu!
Lam Hi nói xong, thân mình biến mất trong không khí.
Ngô Tú Nhi ngồi ở đó, hai tay chống lên má, suy nghĩ miên man:
- Sư phụ này nghe nói đã mấy vạn năm tuổi, nhưng tại sao ta lại có cảm giác không phải? Thoạt nhìn so với ta cũng đâu có khác biệt nhiều! Ôi, hôm nay rốt cuộc đã là đại hôn của hắn, hiện tại nhất định hắn đang tươi cười rất vui vẻ, đáng tiếc là ta không thể nhìn thấy!
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Tú Nhi đột nhiên ngứa ngáy, vừa rồi Lam Hi rời khỏi rất gấp gáp đột ngột, dường như bộ dạng rất vội vàng, cho nên Ngô Tú Nhi liền nghĩ:
- Ta sẽ đi xem, lặng lẽ từ xa liếc nhìn một cái, chắc là không có vấn đề gì? Nghe nói Tư Đồ gia cũng có người tới, tuy nhiên bọn họ cũng không nhận ra ta! Ta sẽ lấy khăn che mặt, vậy là không có vấn đề gì!
Ngô Tú Nhi tính tình vốn rất vô tư, tự nhiên nghĩ đến đi là đi ngay, lập tức mang theo một tấm khăn mờ mờ che mặt, đi ra phía cửa nhẹ nhàng bay xuống, tay áo phất phơ, trông giống như một tiên nữ.
Thân thể Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện ở sơn môn, lại thấy đệ tử của Thục Sơn không ít người đã ngã xuống. Hơn nữa theo quan sát của Lăng Tiêu, tuy những đệ tử ngoại môn này chưa chết, nhưng kinh mạch trong cơ thể họ cũng đã đứt hết, nếu không dùng những cực phẩm thiên tài địa bảo để luyện chế đan dược, cuộc đời này sẽ khó còn có thể tiến thêm trên con đường luyện võ được nữa!
Lăng Tiêu nhìn người mặc áo trắng trong tay cầm một cái chuông bằng đồng đỏ, hai mắt bắn ra hai đạo hào quang lạnh lẽo đến cực điểm, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Lăng Tiêu. Trên thân Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm phát ra ánh sáng màu hồng tuyệt đẹp, còn có một tia hào quang ngũ sắc lưu động, trông rất là đẹp mắt.
Lăng Tiêu đến nơi đây, không nói một câu, thậm chí không có hứng thú muốn biết những người này là ai! Trong lòng Lăng Tiêu đã sớm phán quyết những người này phải chịu tội chết!
Tới của khiêu khích, đả thương môn hạ của mình, nhiễu loạn đại hôn của mình!
Bất kỳ một điểm nào cũng đủ để cho Lăng Tiêu hạ sát những người này, càng không nói đến cả người toàn bộ những người ăn mặc cổ quái này còn tỏa ra sự thù địch mãnh liệt.
Những người mặc áo trắng đội mũ trắng này khi nhìn thấy Lăng Tiêu đều không nói lời nào lấy vĩ khí ra, cả đám đều đề phòng như gặp đại địch, nhưng thật ra người trong tay cầm chuông tang bằng đồng đỏ kia trên mặt lại không hề có một chút sợ hãi, cười nói:
- Ngày hôm nay rất tốt! Ngày này sang năm vừa là ngày thành hôn, cũng vừa là ngày giỗ của ngươi. Ta gõ cho ngươi ba mươi hai tiếng, thế nào, có phải ngươi cảm thấy rất vinh dự không? Ha ha ha ha, Lăng Tiêu, chịu chết đi!
Nói xong hắn nhanh tay đánh vang cái chuông bằng đồng đỏ kia!
Lăng Tiêu vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra cái chuông bằng đồng đỏ này không phải là vật bình thường, nhìn người kia đang định đánh một tiếng nữa, khóe miệng lạnh lùng cười khẩy:
- Thực lực của ngươi rất mạnh. Đáng tiếc là… ngươi lại xem thường ta!
Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay Lăng Tiêu trong giây lát tuôn ra một luồng ánh sáng màu đỏ tươi rực rỡ, sau đó hướng về người đang cầm chiếc chuông bằng đồng đỏ kia mạnh mẽ bắn tới.
Chiếc dùi trong tay người này chưa kịp chạm đến chiếc chuông, hắn liền cảm thấy có một luồng sát khí khiến cho người ta nghẹt thở bất chợt đánh úp lại, sắc mặt lập tức đại biến, thân mình vội vàng mạnh mẽ lui về phía sau.
Mặt đất dưới chân hắn bị sức mạnh khi hắn lùi lại tác động bị cuốn tung lên như thể sóng biển, trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh rất rộng và sâu!
Trong không khí cát đá cũng bay đầy, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, năng lượng hùng mạnh dao động, từ rất xa cũng có thể cảm giác thấy!
Sát khí lạnh lẽo yêu dị trên mặt Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm cũng khiến cho Âu Dương Thiên Phong bên trong bộ đồ trắng kia hoảng sợ vô cùng, không biết cũng không hiểu chẳng phải thần vạn năng đã nói Lăng Tiêu chỉ có được thực lực đại viên mãn thôi sao? Vì sao… sức mạnh của hắn biểu hiện ra lúc này lại hoàn hoàn vượt qua cảnh giới đỉnh phong của ta? Tốc độ của Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm thật sự rất nhanh, nhanh đến mức Âu Dương Thiên Phong có cảm giác chính mình cũng bị luồng sát khí này chém giết!
Ngay khi Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm sắp sửa đả thương Âu Dương Thiên Phong, chiếc chuông bằng đồng đỏ trong tay Âu Dương Thiên Phong bỗng nhiên giãy giụa thoát khỏi lòng bàn tay hắn, sau đó trong giây lát phóng đại lên vô số lần, biến thành một tấm khiên rất lớn đường kính trên trăm mét. Mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu thấp thoáng trên cái chuông lớn bằng đồng đỏ này lại càng thêm rõ ràng, những hoa văn tinh xảo trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ, mang theo một luồng khí tức thê lương, đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Khoảng cách từ nơi này đến Thục Sơn phái gần như còn tới trên trăm dặm, cho nên những tân khách này tuy rằng đã không kiềm chế được đi ra ngoài cửa, nhưng bị môn sinh của Thục Sơn cảnh cáo, nói Thục Sơn gặp phải kẻ thù bên ngoài đến quấy nhiễu, trận pháp đã mở ra, xin tất cả khách mời lượng thứ, đợi sau khi tông chủ trở về sẽ nhận lỗi với bọn họ.
Cho nên, những người này trong lòng cho dù có bất mãn, nhưng cũng đều tỏ vẻ thông cảm. Tuy nhiên luồng khí tức hùng mạnh từ chân trời phía xa xa truyền lại, cũng khiến cho mọi người trong lòng đều vô cùng tò mò.
Diệp Thiên khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh, trong lòng nghĩ:
- Lăng Tiêu, hy vọng ngươi có thể cố gắng một chút đừng có để thua, bất kể người tới là ai, ngươi chỉ có thua dưới tay ta mới có thể thể hiện được giá trị của ngươi! Cho nên, ngươi hãy giết đám rác rưởi đến khiêu khích kia đi, sau đó… ta chờ ngươi!
Kiếm khí của Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm hung ác vô cùng bắn lên trên mặt chiếc chuông lớn bằng đồng đỏ kia, phát ra một tiếng vang như thể tiếng sét đánh!
- Đùng!
Ngay lúc hai người chạm trán nhau, Âu Dương Thiên Phong lập tức bịt kín lỗ tai lại, sau đó nhìn chiếc chuông rất lớn bằng đồng đỏ kia bỗng nhiên giật mình run rẩy.
Tuy nhiên… lại không hề có thương tổn gì!
Âu Dương Thiên Phong lập tức ngửa mặt lên trời, cười rộ lên:
-Ha ha ha! Thần quả nhiên là không gì không làm được! Lăng Tiêu, ngươi xong rồi, mau đầu hàng đi, ta còn xem xét tha cho ngươi tội chết, nếu không, ngươi sẽ trở thành một con rối!
Âu Dương Thiên Phong vừa mới nói xong, chiếc chuông lớn bằng đồng đỏ kia đột nhiên phát ra một tiếng vang cực kỳ nặng nề. Lúc này Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm cũng không hề công kích nó, tiếng vang này không ngờ là tự chính nó vang lên!
Một tiếng vang này rơi vào trong tai Lăng Tiêu, khiến cho đạo tâm của Lăng Tiêu bỗng nhiên run rẩy một chút, hai mắt Lăng Tiêu lập tức bắn ra hai đạo hào quang kinh hãi.
Thanh âm chiếc chuông này tự phát ra, không ngờ có sức mạnh xuyên thấu linh hồn, khiến cho Lăng Tiêu trong lúc không kịp để phòng, thiếu chút nữa đạo tâm đã thất thủ. Hơn nữa từ trong thanh âm này Lăng Tiêu còn cảm thấy được một sức mạnh linh hồn vô cùng to lớn. Cũng không giống như những loại pháp bảo tà môn, trên mặt chiếc chuông lớn bằng đồng đỏ này, khí thế năng lượng đoạt hồn phách con người vô cùng khổng lồ, dường như không thèm sử dụng âm mưu quỷ kế, một chiêu đó là đường đường chính chính, cho ngươi muốn tránh cũng không thể tránh!
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, đem bản mệnh pháp bảo trong cơ thể là Hàm Hàn Bảo Đỉnh xuất ra, hướng về chiếc chuông lớn bằng đồng đỏ. Ngay khi chạm tới, toàn bộ không trung bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ làm cho người ta hoảng sợ đến cực điểm!
Ầm vang một tiếng!
Đừng nói là ở ngoài trăm dặm, cho dù là ngoài nghìn dặm cũng có thể nghe thấy tiếng nổ này!
Không biết có bao nhiêu người bị tiếng nổ này làm cho sợ đến kinh hồn, trên bầu trời bị cấu xé mạnh mẽ mở ra hai cái khe vô cùng lớn, lộ ra màn hắc ám vô tận phía bên trong, đồng thời còn có vô số không gian pháp tắc bên trong màn hắc ám kia như ẩn như hiện!
Đám người Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên cùng với Diệp Thiên đang xem, gần như cùng một lúc trong lòng cả kinh. Sức mạnh kinh khủng đáng sợ kia hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên mạnh mẽ, trong lòng không biết đang nghĩ về cái gì.
Tôn Hạo Thiên trong miệng thì thào tự nói:
- Nhất đại tông sư, quả nhiên không hổ là nhất đại tông sư!
Tư Đồ Bằng Hạc bên cạnh Tư Đồ Dũng sắc mặt biến thành hết sức khó coi, bởi vì hắn đã nhìn thấy một người khiến hắn vô cùng bất ngờ - Ngô Tú Nhi.
Ngô Tú Nhi cho là người khác vẫn không nhận ra là nàng đến, không biết rằng một đại gia tộc như Tư Đồ gia lựa chọn phu nhân cho gia chủ tương lai, làm sao có thể không thận trọng? Cho nên Tư Đồ Bằng Hạc đã sớm xem qua bức họa vẽ Ngô Tú Nhi. Ngay khi hắn thấy Ngô Tú Nhi liền ngẩn người ra, sau đó trong mắt có chút nghi hoặc, bởi vì cô gái kia có đeo một cái khăn che mặt.
Nhưng đến khi Tư Đồ Bằng Hạc thấy Ngô Anh trừng mắt nhìn cô gái kia, sắc mặt hắn rốt cuộc cũng thay đổi, cho dù ở phía chân trời kia có phát sinh năng lượng dao động kịch liệt, hắn vẫn coi như không hề hay biết.
Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ:
- Lăng Tiêu ngươi và Ngô Tú Nhi quả nhiên là có gian tình!
Cho nên nói đến tu luyện Vô tình đạo, có mấy người có thể làm được?
Tư Đồ Dũng là người đầu tiên cảm nhận được sự biến đổi của con mình. Hắn có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua đứa con trai mà từ nhỏ đã không làm hắn phải lo lắng nhiều, tuy nhiên đồng thời sắc mặt cũng ngừng trọng nhìn về hướng sơn môn của Thục Sơn cách đó trăm dặm.
Ngay khi hai pháp bảo này va chạm vào nhau, Âu Dương Thiên Phong kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt bắt đầu trở nên u ám, đồng thời lộ ra một vẻ không thể tin nổi, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Thần vạn năng, hãy ban sức mạnh cho người trung thành nhất với ngài!
Trên không trung mênh mông, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng, nhưng không hề có một chút hồi đáp Âu Dương Thiên Phong. Trong lòng Âu Dương Thiên Phong bỗng nhiên vang lên một thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm.
- Ngươi dám tự quyết định, ta đã bảo ngươi làm gì, còn ngươi đã làm cái gì?
Âu Dương Thiên Phong mồ hôi toát ra như mưa, mắt thấy một đạo hồng quang lóe qua chiếc chuông rất lớn bằng đồng đỏ kia hướng về phía hắn bắn tới. Hắn cả kinh, hồn bay phách lạc, trong lòng than khóc nói:
- Xin thần hãy cứu ta!
Trên bầu trời, đột nhiên có một tia chớp màu trắng vô cùng to lớn bắn ra, cực kỳ chính xác đánh lên trên mặt của Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm. Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm bất ngờ dừng lại ở chỗ đó, hồng quang trên thân kiếm lập tức tối sầm đi rất nhiều, phát ra một tiếng gào thét, ở trên không trung lung lay sắp đổ, thoạt nhìn như nếu chỉ cần thêm một tia chớp nữa sẽ đánh cho kiếm này tan thành tro bụi.