Một thiếu nữ mặc váy vàng im lặng đứng trên bến tàu, tay cầm một chiếc dù che nắng, làn gió biển nhẹ nhàng thổi qua làn váy vàng của nàng khiến đôi bàn chân trắng nõn thấp thoáng lộ ra.
Thiếu nữ ngưng thần nhìn biển rộng phía xa, trên mặt tràn đầy vẻ sung sướng, quay về phía sau hô lên với một người:
- A Đại, mau mau nhìn xem này, biển rộng đẹp quá!
Phía sau thiếu nữ là bốn gã nam nhân trung niên ánh mắt thâm thúy. Trong đó, người kêu là A Đại mỉm cười, nhìn về phía thiếu nữ với một ánh mắt tràn ngập yêu quý.
Hắn đi tới nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư, cô đã đứng ở đây nhiều canh giờ rồi, hộ vệ bên kia dường như đã chú ý tới chúng ta. Nếu cô mà là nam thì sợ là đã bị đá trở về rồi.
Hoàng Phủ Nguyệt thản nhiên cười:
- Đây cũng chẳng phải tài sản của riêng ai, ta đứng chỗ này ngắm biển chẳng lẽ còn phải ngại ai sao?
A Đại cười khổ, nói:
- Tiểu thư, dưới chân chúng ta là lãnh địa tự trị của Lăng Tiêu đó.
- A, thực xin lỗi, ta quên mất.
Hoàng Phủ Nguyệt vươn bàn tay ngọc, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu. Trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nói:
- Đất công bị tư hữu hóa đúng là nguyên nhân căn bản của sa đọa!
Bốn hộ vệ phía sau dường như đã quen với việc tiểu thư hay hồ ngôn loạn ngữ, xem như không nghe thấy gì hết.
Tuy vậy cũng không phải là không có người nguyện ý nghe. Năm gã nam nhân mặc trang phục hoa lệ, dường như là quý tộc, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Nguyệt một cái, cảm giác thấy thiếu nữ mặc váy vàng này bộ dạng thực không tồi, xem ra cũng có thân phận.
Nhưng mà lời nói dường như hơi ngây thơ.
- Vị tiểu thư này, lời cô nói cũng không đúng rồi, chẳng lẽ cô không phải một quý tộc sao? Sao lại nói ra những lời oán thán của bình dân thế!
- Ta…
Hoàng Phủ Nguyệt liếc mắt xem thường, trong lòng lại nói ngươi là ai, ta thích nói gì thì nói, liên quan gì đến chuyện của ngươi.
Tuy nhiên đối phương lời nói nhã nhặn mà có lễ phép, đứng ở góc độ quý tộc mà nói thì lời chỉ trích của họ đối với việc nàng nói những lời không có lợi cho quý tộc, không có gì là không đúng. Chỉ là, Hoàng Phủ Nguyệt vẫn cảm thấy rất buồn bực.
Đúng lúc này bỗng nhiên từ phía bên kia có một nam nhân trẻ tuổi đi tới. Không cao, cũng không phải cường tráng nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác hòa nhập với tự nhiên. Một thân trang phục mười phần truyền thống.
Hoàng Phủ Nguyệt không nhận ra được Lăng Tiêu, chỉ là cảm thấy ánh mắt người này rất quen thuộc, như là đã từng gặp qua.
Vì muốn tránh những quý tộc bên này nên Hoàng Phủ Nguyệt thi triển thân pháp lách qua, đi tới tiếp đón Lăng Tiêu. Trên mặt là nụ cười sáng lạn.
- Xin chào, ngươi khỏe không!
Thực ra Lăng Tiêu nhìn thấy Hoàng Phủ Nguyệt thì lắp bắp kinh hãi, không hiểu tại sao nữ nhân này lại chạy đến phía Nam.
Thành Penzias tuy rằng cũng có cửa hàng của gia tộc Hoàng Phủ, nhưng không lớn, thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nàng ta tới nơi đây.
Thấy đối phương không nhận ra mình, Lăng Tiêu cũng cảm thấy an tâm hơn chút, dù sao bí mật của mình càng ít người biết càng tốt. Hắn lạnh nhạt gật đầu nói:
- Tiểu thư biết ta sao?
Trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt hiện lên ý cười, nói:
- Trừ cha mẹ ra, bằng hữu chẳng phải là do tán gẫu mới quen biết nhau sao?
Lăng Tiêu mỉm cười, phát hiện thấy cô gái Hoàng Phủ Nguyệt này lại có một mặt khác, rất hoạt bát…
Vẻ lạnh lùng lúc ở Quán rượu của Kẻ Mạo Hiểm, rồi dáng điệu trầm ổn giỏi giang trong phòng đấu giá hoàn toàn khác với bây giờ. Không biết đâu mới là bộ mặt thật của nàng?
Lúc này tên quý tộc kia vẫn không muốn buông tha cho Hoàng Phủ Nguyệt, vẻ mặt như muốn nói nếu ngươi không trả lời thì ta không cho ngươi đi.
Trên bến tàu người đến người đi, cũng có người chú ý bên này, chẳng qua chỉ là tò mò nhìn một cái rồi thôi. Nơi này phần lớn là thương nhân, phải bỏ thời gian làm việc cực nhọc, ai còn có tâm tư đi chú ý đến người khác chứ.
Ánh mắt bốn người phía sau Hoàng Phủ Nguyệt đều không được tốt lắm. Chuyện giằng co giữa quý tộc với quý tộc, bọn họ cũng cảm thấy đau đầu. Nếu quý tộc nghèo túng thì cũng thôi, nhưng gặp phải quý tộc có quyền thế đối với gia tộc Hoàng Phủ thì thực là một nan đề lớn.
Hoàng Phủ gia tộc là một đại phú thương, không thuộc giai tầng có đặc quyền.
Lăng Tiêu lạnh nhạt cười:
- Xin hỏi cao danh quý tánh của tiểu thư?
Hoàng Phủ Nguyệt thản nhiên cười, lộ ra hàm răng đều đặn, cười nói:
- Ta là Hoàng Phủ Nguyệt, còn anh?
- Ta là Lăng Tiêu?
- A, ngài… ngài chính là Lăng Tiêu!
Hoàng Phủ Nguyệt và quý tộc kia đồng thời sửng sốt, đồng thanh kinh ngạc nói.
Lăng Tiêu mỉm cười:
- Tại hạ nổi danh thế sao?
Hoàng Phủ Nguyệt híp mắt cười nói:
- Lĩnh chủ đại nhân của thành Penzias, dưới chân chúng ta là thổ địa của ngài, là địa bàn của ngài mà. Nếu nói đến một địa phương mà không biết lĩnh chủ là ai, thì hơi quá đáng rồi!
Tên quý tộc vừa nói kia biết người kia chính là Lăng Tiêu thì tao nhã thực hiện một cái chào theo tiêu chuẩn quý tộc, nói:
- Được nhìn thấy ngài thật cao hứng, tại hạ tên là Lý Phật, một quý tộc của đế quốc Memphis (1), tước vị Nam tước. Vì kính ngưỡng đại danh của Tử tước đại nhân nên đã cố ý theo đến nơi này!
- À à…
Lăng Tiêu nhìn người trung niên quý tộc, không biết nói gì cho phải. Một gã quý tộc… Nam tước, từ đế quốc Memphis, vì “kính ngưỡng” đại danh của mình mà đặc biệt chạy tới đây? Việc này, việc này cũng quá khoa trương đi!
Hoàng Phủ Nguyệt lại càng trực tiếp hơn so với Lăng Tiêu, xì một tiếng bật cười, phải lấy hai bàn tay che miệng đi, đôi mắt linh động tràn ngập ý cười.
Lý Phật bị chọc giận, cả giận nói với Hoàng Phủ Nguyệt:
- Ngươi, nữ nhân này, ngươi vừa mới nói ra những lời lẽ làm tổn hại đến ích lợi của quý tộc. Là một quý tộc có tu dưỡng, ta sẽ không chấp nhặt, nhưng dựa vào cái gì mà dám nhạo báng ta? Chẳng lẽ có gì đáng buồn cười lắm hay sao? Uy nghiêm quý tộc của ta bị ngươi làm tổn hại rồi! Cho nên, ta yêu cầu ngươi xin lỗi ta!
Hoàng Phủ Nguyệt nhìu mày, liếc mắt nhìn về phía bốn thủ vệ phía sau một cái sau đó lập tức chuyển mắt đi, lạnh lùng cười nói với quý tộc này:
- Thứ nhất, ta không phải là quý tộc, cho nên xin mời ngươi đừng có dùng cái tiêu chuẩn quý tộc gì đó mà nói với ta. Ta nói cái gì chẳng có nửa điểm quan hệ tới ngươi! Thứ hai, ta vì sao mà cười ngươi hả, ha ha, vì trông ngươi rất là đáng buồn cười đó! Rõ ràng là một quý tộc nghèo túng lại tưởng rằng vẻ vang lắm, ngươi cho là ăn mặc gọn gàng một chút thì người khác không nhìn ra chắc? Ha ha ha.
Nghe tiếng cười của Hoàng Phủ Nguyệt, trung niên quý tộc kia sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt quẫn bách, cả giận nói:
- Ngươi quá đáng quá đó! Cho dù ta nghèo túng thì vẫn cao quý hơn so với bình dân các ngươi!
Nhìn trung niên quý tộc đầy căm phẫn, trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt lộ ra vẻ khinh miệt lẫn thương hại, thản nhiên nói:
- Quý tộc mà không được ăn no, thì đến lúc đói chết rồi cũng chẳng bằng một bình dân được ăn no đâu!
- Ngươi… ngươi!
Quý tộc kia tức đến trợn trắng cả mắt, lại thấy bốn hộ vệ phía sau Hoàng Phủ Nguyệt sắc mặt không tốt đành phải nhịn, oán hận nói:
- Ta không thèm chấp nhặt với một nữ nhân!
Hoàng Phủ Nguyệt lạnh nhạt cười, sau đó nói với Lăng Tiêu:
- Lĩnh chủ đại nhân uy danh vang xa, không ngờ ngay cả nước láng giềng cũng biết đến ngài, thật sự là không dễ dàng!
Lăng Tiêu cười cười, hắn xem thì thấy, đúng là chuyện tranh chấp vô vị. Trung niên quý tộc tên là Lý Phật này là người cực kỳ cố chấp, tuy nhiên, tới nơi này muốn đi theo mình, chẳng lẽ, đúng như lời Hoàng Phủ Nguyệt nói, là một quý tộc nghèo túng?
Tuy nhiên, ngày mai là ngày lễ long trọng nhất của Lam Nguyệt quốc, hơn nữa tuy rằng đã để Mặc Thanh làm thành chủ thành Penzias, nhưng tóm lại là nhân thủ không đủ, đến lúc đó vẫn phải gọi hắn lại trông coi.
Người trung niên quý tộc này tuy rằng rất cố chấp, nhưng lại nói chuyện rất có trật tự, có lễ hắn đã từng đảm nhiệm một chức vụ tiểu quan nào đó.
Quý tộc dưới trướng Lăng Tiêu hiện giờ cũng chỉ có Mặc Thanh, đây là quý tộc đầu tiên chủ động tìm tới cửa.
Lại nói, người tu chân đều chú trọng đến một chữ duyên. Có thể gặp gỡ, vậy coi như một lần duyên đi.
Lăng Tiêu gật đầu nói với trung niên quý tộc:
- Một khi đã như vậy, thu nhận ngươi cũng có thể, tuy nhiên không thể lập tức trao cho ngươi chức vụ nào đặc biệt được, có thể trước tiên giao cho ngươi một xử lý một ít văn kiện. Ngươi cảm thấy thế nào?
Trung niên quý tộc đại khái là không nghĩ tới vị Tử tước trẻ tuổi trước mặt này lại hào phóng như thế, thậm chí đã chuận bị tinh thần bị cự tuyệt rồi. Dù sao, mới lần đầu gặp mặt, người ta không có lý do tin tưởng hắn. Chẳng may hắn là gian tế do địch quốc phái tới thì sao?
Vì vậy trung niên quý tộc cảm động đến rơi cả nước mắt. Quay lại nhìn nhìn cô gái điêu ngoa kia, so sánh hai người với nhau… hắn cảm thấy người với người thật là chênh lệch, vẫn là quý tộc tốt hơn!
Trên thực tế, căn bản là Lăng Tiêu chẳng quản hắn có phải là gian tế hay không, cho dù phải thì thế nào? Để hắn đi xử lý vài việc dân sinh mà thôi. Toàn bộ công việc trung tâm giao cho Mặc Thanh và Lăng Võ. Thêm Diệp tử và Mạnh Ly ở đó, những người không đạt đủ tín nhiệm thì ai lại giao những điều cơ mật cho cơ chứ?
Hoàng Phủ Nguyệt cười tủm tỉm nhìn quý tộc kia nói:
- Không tệ không tệ, chúc mừng ngươi nha!
Trên mặt quý tộc này đầy cao ngạo, cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Nguyệt một cái, lỗ mũi nhẹ hừ một tiếng. Hoàng Phủ Nguyệt căn bản chẳng để hắn vào trong lòng, cười nói với Lăng Tiêu:
- Tử tước đại nhân, kẻ hèn có thể đến quý phủ làm khách không?
Gần đây tiêu dùng quá lớn, nhất là chi tư binh kia. Tài phú thành Penzias tích lũy nhiều năm, trước khi Lăng Tiêu tới thì phần lớn đã bị Lý Võ Thông cuốn đi hết rồi, còn lại một phần thì bị thành chủ trước mang đi, tuy đã bị Lăng Tiêu cướp về nhưng chung quy cũng chỉ là số ít.
Mà một chi tư binh được trang bị hoàn mỹ thì tiêu dùng của họ cực kỳ kinh người! Cho nên trong tay Lăng Tiêu hiện giờ quả là có phần nghèo túng, lại không thể làm chuyện như là đi câu cá được
Phía Mặc Thanh lại phải đối kháng với ba đại gia tộc, tuy rằng gần đây họ rất khiêm tốn, nhưng những động tác nhỏ thì chưa từng ngừng lại, vì vậy Mặc Thanh cũng không thể trợ giúp quá lớn cho Lăng Tiêu được.
Thấy Hoàng Phủ Nguyệt, Lăng Tiêu bỗng nhớ tới gia tộc Hoàng Phủ nắm giữ hệ thống doanh tiêu hùng mạnh.
Qua những việc tự thân trải nghiệm và những điều được nghe, Lăng Tiêu cũng biết gia tộc Hoàng Phủ rất có chữ tín và khá tốt bụng, có lẽ có thể hợp tác được.